1565 - 1568 (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1565: ĐẠI KẾT CỤC (12)

Editor: Tường An

Oanh!

Ầm ầm ầm!

Mặt đất xung quanh Dạ Vô Trần đột nhiên nổ tung, bụi đất mù mịt, vô số thanh kiếm bảo hộ hắn ở giữa, đồng thời ngăn chặn công kích của cường giả chí tôn.

Phụt!

Dạ Vô Trần không ngừng hộc máu, dung nhan tuấn mỹ tái nhợt.

Mặt đất trước mặt hắn đều bị máu tươi thấm ướt, đỏ thẫm...

"Không hổ là chí tôn ngày xưa, bây giờ còn có thực lực cường đại như vậy, đã thế ta cũng không bồi ngươi chơi nữa, đi tìm chết đi!"

Một thanh hàn kiếm sắc bén bỗng nhiên lao về phía Dạ Vô Trần...

Dạ Vô Trần cố gắng giơ tay lên, nhưng vì vừa rồi ngăn chặn công kích của ma thú chí tôn, sức lực toàn thân hắn gần như đã tiêu hao hết.

Phập!

Hàn kiếm đâm sâu vào ngực Dạ Vô Trần, xuyên qua thân thể hắn.

"Phụ thân!" Dạ Tư Hoàng gầm lên: "Ma thú chí tôn, ngươi dám động đến cha mẹ ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"

Huyết Nhi cũng nhìn thấy một màn này, đôi mắt to sáng ngời hiện lên tia thị huyết, nàng cắn chặt môi, nắm tay nhỏ bất giác siết chặt...

Có điều, dưới uy áp của ma thú chí tôn, không ai có thể di động được.

Sau khi đâm vào thân thể Dạ Vô Trần, hàn kiếm hóa thành không khí rồi tan biến, để lại miệng vết thương sâu hoắm không ngừng chảy máu, kinh sợ lòng người, tựa hồ một khắc kế tiếp Dạ Vô Trần sẽ mất mạng...

Nhưng không, hắn vẫn đứng lên, đôi mắt tím nhìn về phía ma thú chí tôn.

"Ngươi cư nhiên còn có thể đứng lên?"

Ma thú chí tôn ngây ngẩn, khó hiểu nhìn Dạ Vô Trần.

"Ta nói rồi, phía sau ta còn có nàng."

"Vì sao? Vì sao ngươi phải liều mạng như vậy?"

Nhìn ánh mắt khó hiểu của ma thú chí tôn, Dạ Vô Trần nở nụ cười.

"Nếu ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu hành động của ta, nếu ta ngã xuống sẽ khiến nàng mất mạng, vậy... ta dù chết cũng vẫn sẽ luôn là tấm chắn chặn hết nguy hiểm cho nàng!"

Nếu ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu hành động của ta...

Trong lòng ma thú chí tôn càng thêm nghi hoặc, vì sao yêu một người thì sẽ liều mạng như vậy? Chết cũng không sợ? Đơn giản vì muốn bảo hộ người mình yêu...

"Tiểu tử thúi, ta cũng không tin ngươi thật sự kiên trì được!"

Ma thú chí tôn lần nữa ngưng tụ vô số mũi tên, hung hăng bắn xuyên qua ngực Dạ Vô Trần...

Tim mọi người cũng theo đó mà run rẩy.

Nhưng Dạ Vô Trần vẫn như cũ, sừng sững đứng trước mặt Mộ Như Nguyệt, như một cây đại thụ không cách nào phá hủy được...

"Ta không tin, ta không tin!"

Ma thú chí tôn điên cuồng thét lên.

Hắn thật sự không thể tin được, đến mức này mà còn không giết được nam nhân kia!

"Khụ khụ!"

Dạ Vô Trần ho khan hai tiếng, suy yếu nhắm mắt lại.

Kiếm đã đâm trúng vị trí yếu hại!

Hắn rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh mình đang dần biến mất, nhưng nếu hắn chết, Nguyệt Nhi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên bất luận thế nào hắn cũng phải tiếp tục kiên trì.

Tranh thủ cho nàng nhiều thêm một chút thời gian...

"Tiểu tử thúi, ngươi chết đi!"

Hai mắt ma thú chí tôn đỏ rực, lực lượng cường đại ngưng tụ trước mặt thành một quả cầu, mạnh mẽ đánh vào ngực Dạ Vô Trần, xâm nhập thân thể hắn, phá hủy trái tim hắn...

__________________________

CHƯƠNG 1566: ĐẠI KẾT CỤC (13)

Editor: Tường An

Nếu có người có thể nhìn thấu thân thể hắn, nhất định sẽ phát hiện, trái tim hắn đã bị thủng mấy lỗ.

Rất khó có thể tưởng tượng được hắn phải thừa nhận thống khổ thế nào để tiếp tục kiên trì trong tình huống này.

"Không tốt!" Hoa phu nhân biến sắc, "Hắn có nguy hiểm!"

Nhưng mà, dưới uy áp của ma thú chí tôn, tất cả đều lực bất tòng tâm...

Ánh mắt Dạ Tư Hoàng tràn đầy thống khổ, cố gắng muốn thoát khỏi áp chế, nhưng mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng chỉ thương tích đầy mình mà thôi...

Dạ Vô Trần cảm thấy toàn bộ lực lượng đang biến mất, hai mắt chậm rãi khép lại, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng chết đi như vậy...

"Nguyệt Nhi, thật xin lỗi, có lẽ ta phải nuốt lời rồi, ta rốt cuộc không thể chờ nàng..."

Khóe môi hắn khẽ cong lên, ánh mắt lưu luyến không rời, sau đó dời mắt về phía ma thú chí tôn, nói: "Ta nói rồi, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội tổn thương nàng, đây là hứa hẹn của ta!"

Oanh!

Bụi đất nổi lên, một vách tường hiện ra, che chắn phía trước Mộ Như Nguyệt.

Mà hắn, đứng ở đằng trước vách tường!

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều bị chấn động.

Bọn họ rõ ràng cảm nhận được sinh mệnh nam nhân đang từ từ biến mất, nhưng hắn dùng chút lực lượng cuối cùng còn sót lại dựng cho nàng một tấm chắn, còn mình thì canh giữ phía trước như một vị thần bảo hộ, sừng sững không ngã.

Đúng như lời hắn nói, dù chết cũng không để ma thú chí tôn vượt qua phòng tuyến này.

"Không!"

Dạ Tư Hoàng tê tâm liệt phế gào lên, một giọt huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống, thanh âm bi thống và cừu hận vô tận.

Những người khác, không ai là không động dung trước phần chân tình này.

Dựa vào ý niệm mà chống đỡ, dù hắn chết cũng vẫn đứng chắn trước mặt nàng, hết lòng tuân thủ hứa hẹn...

Ma thú chí tôn hoàn toàn điên cuồng, hắn chưa từng gặp người nào như vậy, đã chết rồi mà thân thể vẫn còn đứng, sao loại chuyện quỷ dị này có thể xảy ra?

Không, hắn không tin!

"Tiểu tử thúi, ngươi cho rằng như vậy là đủ sao? Ta muốn phá hủy thân thể ngươi!!!"

Oanh!

Lực lượng cường đại bộc phát, thời điểm ma thú chí tôn muốn xé nát cái thân thể làm hắn hận nghiến răng nghiến lợi kia, chuyện quỷ dị lại xảy ra...

Một cỗ lực lượng cường đại từ phía đối diện truyền tới.

Rồi sau đó, hắn rõ ràng nhìn thấy, cái thân thể tàn tạ của Dạ Vô Trần dần dần khôi phục...

Không sai, là dần dần khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!

"Này... là mắt ta có vấn đề sao?" ma thú chí tôn hung hăng dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn Dạ Vô Trần.

Đột nhiên, Dạ Vô Trần mở mắt.

Đừng nói ma thú chí tôn, ngay cả những người khác cũng ngây dại.

Dạ Vô Trần rõ ràng đã chết, tại sao còn có thể sống lại?

Đúng lúc này, chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra...

Những nhân loại vừa rồi đã chết, phàm là thi thể đầu chưa rời thân đều chậm rãi khôi phục, những người bị thương cũng dần hồi phục như cũ, thậm chí lực lượng còn cường đại hơn.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Thương thế của ta, đều tốt hết rồi!"

Mọi người khiếp sợ châu đầu ghé tai bàn tán, tất cả đều không tin nổi điều mà mình chứng kiến.

Hoa phu nhân rốt cuộc thở phào một hơi: "Trận pháp diệt thế có thể tiêu diệt kẻ địch, đồng thời cũng có thể giúp thương thế hồi phục, đây chính là điểm mạnh của trận pháp diệt thế, cũng là một trận pháp nghịch thiên!"

Và vì nghịch thiên nên cái giá phải trả cũng rất lớn!

__________________________

CHƯƠNG 1567: ĐẠI KẾT CỤC (14)

Editor: Tường An

Ngọn lửa bùng lên cao, Mộ Như Nguyệt từ phía sau Dạ Vô Trần đi ra, nhìn hắn một lần cuối cùng rồi kiên định đi về phía ma thú chí tôn.

Thời khắc nàng tiếp cận ma thú chí tôn, ngọn lửa mãnh liệt liền vây quanh hai người.

Dạ Vô Trần vừa khôi phục ý thức thì nhìn thấy một màn này.

Trong lòng hắn lập tức hoảng loạn, trái tim tràn ngập sợ hãi, bất chấp tất cả mà nhào lên.

"Nguyệt Nhi!"

Phanh!

Một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ ngọn lửa phát ra, ngăn Dạ Vô Trần bên ngoài.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Như Nguyệt từ từ biến mất, đau lòng tột độ...

"Mẫu thân!"

"Nương!"

Dạ Tư Hoàng và Huyết Nhi nôn nóng hô lên, nhưng Mộ Như Nguyệt chỉ liếc bọn họ một cái rồi không quay đầu lại nữa...

Nhìn thấy Mộ Như Nguyệt bị ngọn lửa cắn nuốt, Huyết Nhi lập tức đứng dậy, vọt qua.

Kỳ lạ là ngọn lửa cũng không cự tuyệt nàng mà trực tiếp kéo nàng vào trong...

Sắc mặt Hoa phu nhân hoàn toàn thay đổi.

"Không thể nào, chỉ có người tạo ra trận pháp mới có thể tiến vào ngọn lửa diệt thế trong trận, tại sao tiểu nha đầu này có thể vào được? Này... thật khác thường."

Nhìn thê nữ bị ngọn lửa cắn nuốt, Dạ Vô Trần đứng dậy, muốn vươn tay vào ngọn lửa kéo họ ra, nhưng hắn vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền cảm thấy đau đớn tận xương, hắn lại giống như không hề biết, đưa cả cánh tay vào.

"Vương!" Hoa phu nhân đè bả vai Dạ Vô Trần lại, nói vội: "Ngươi không thể xúc động, như vậy tay ngươi sẽ bị hủy, hơn nữa, Nguyệt Nhi cũng không nhất định sẽ chết..."

"Ngươi nói cái gì?" Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Hoa phu nhân, "Ngươi nói, Nguyệt Nhi sẽ không chết?"

"Phải", Hoa phu nhân gật gật đầu: "Nàng chính là trận pháp, trận pháp chính là nàng! Hơn nữa, vị tiểu cô nương kia có lẽ là một cơ hội, ngươi cần chờ đợi, chờ đến thời gian thích hợp, nàng sẽ lại xuất hiện..."

Dạ Vô Trần chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu vang lên lời Mộ Như Nguyệt đã nói lúc trước...

Nhưng mà, Nguyệt Nhi, ta có thể tin tưởng nàng không?

Nàng thật sự sẽ lần nữa trở lại bên cạnh ta sao?

Nếu có thể, ta cam nguyện chờ nàng ngàn năm, vạn năm...

---------------

Hai mươi năm sau.

Từ khi xảy ra cuộc chiến diệt thế, hai mươi năm đã trôi qua.

Mặc dù trận chiến đó kết thúc nhanh chóng, nhưng lại khắc sâu trong lòng tất cả cao thủ ở đại lục.

Đỉnh núi bày trận pháp diệt thế bị người Thần Môn phong bế, không ai được vào, nếu dám tiến vào nhất định phải chết!

Mà suốt hai mươi năm qua, ngọn lửa diệt thế chưa từng tắt...

Trong khoảng thời gian này, Vô Vong thường dẫn theo Dạ Tư Hoàng đến đỉnh núi bày trận pháp diệt thế, như lời Hoa phu nhân đã nói, có lẽ Huyết Nhi có thể cứu Mộ Như Nguyệt, cho nên bọn họ vẫn luôn tin rằng, nữ tử kia còn sống.

Mộ Dung Thanh Sơ cuối cùng vẫn đến chậm một bước, lúc hắn đến, cảnh tiên đoán đã xảy ra, hắn chỉ có thể rời khỏi đại lục Thần, truyền tin tức bên này cho Tiêu gia.

Tiêu gia đau đớn khổ sở muốn chết, theo Mộ Dung Thanh Sơ đi đến đại lục Thần.

Lúc gặp Tiêu Uyển, Dạ Tư Hoàng mới biết lần đó chính là Tử Thiên Cảnh mang Tiêu Uyển đi.

Khi ấy Tiêu Uyển mất tích, Tử Thiên Cảnh truy tìm đến Ma giới, cứu nàng rồi mang về Tiêu gia, như vậy, Dạ Tư Hoàng cũng yên tâm ở lại Thần Môn chờ Mộ Như Nguyệt...

Thoáng cái đã hai mươi năm.

Hôm nay, trong Thần Môn truyền ra một cỗ lực lượng cường đại, khiến người ta bất giác cảm thấy sùng bái...

"Cỗ lực lượng này..."

___________________________

CHƯƠNG 1658: ĐẠI KẾT CỤC (15)

Editor: Tường An

Vô Vong ngẩn ra, kinh ngạc nói: "Cỗ lực lượng này tương tự như ma thú chí tôn năm đó, không, hình như còn cường đại hơn! Lại là từ phía sau núi truyền đến, đó là nơi Vô Trần bế quan, chẳng lẽ sau hai mươi năm, hắn rốt cuộc đã đột phá chí tôn?"

Cường giả chí tôn, đệ nhất đại lục!

Đây chính là tồn tại mà mọi người sùng bái.

Lúc trước, sau khi cảm nhận được lực lượng của trận pháp diệt thế, Dạ Vô Trần liền muốn đột phá, vì thế liền tiến hành bế quan tu luyện, không ngờ bế quan một lần là hai mươi năm...

Nhưng Dạ Vô Trần còn trẻ tuổi như vậy!

Nghĩ đến đây, Vô Vong cười khổ một tiếng.

"Thiên hạ này quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, Nhược Ngữ, chúng ta không so được với những người trẻ bọn chúng a."

Lâm Nhược Ngữ cười khẽ, hiện giờ nàng còn có thể đứng phía sau Vô Vong, vậy là đủ rồi...

------------

Trên núi.

Dạ Vô Trần thong thả đi từng bước một.

Hai mươi năm trước, máu tươi thấm sâu vào đất, thời gian trôi qua cũng không thể tẩy sạch mùi máu tanh ngày đó...

"Nguyệt Nhi, hai mươi năm, khi nào nàng mới quay về?"

"Năm đó ta định đuổi theo nàng đồng sinh cộng tử, nhưng Hoa phu nhân lại nói nàng còn sống, trận pháp chính là nàng, trận pháp chưa tắt, nàng liền chưa chết, cuối cùng sẽ có ngày nàng trở lại bên cạnh ta, nhưng đã hai mươi năm rồi, khi nào nàng mới xuất hiện?"

"Chẳng qua, dù bảo ta chờ vạn năm ta cũng nguyện ý, nhưng nàng thật sự có thể bỏ mặc ta cô đơn một mình? Nàng nỡ sao?"

"Ta ở địa ngục đợi nàng nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể đoàn tụ, chưa được mấy ngày lại phải tách ra, Nguyệt Nhi, nàng thật sự sẽ để ta cả đời sống trong chờ đợi sao? Nếu có thể làm nàng trở lại, ta cam nguyện từ bỏ một thân tu vi."

Hắn thành vương là vì có thực lực bảo hộ nàng.

Nếu nàng không còn bên cạnh hắn, trở thành vương giả thì có tác dụng gì?

"Nguyệt Nhi, nàng và Huyết Nhi mau trở lại đi, chúng ta đều đang đợi hai người..."

Oanh!

Thời điểm Dạ Vô Trần vừa dứt lời, mặt đất chấn động, ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy, lực lượng vô tận khuếch tán ra xung quanh. Cỗ lực lượng kia tương đồng với cỗ lực lượng của Dạ Vô Trần khi đột phá.

Lại là chí tôn!

Toàn bộ đại lục chấn kinh rồi!

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có hai người liên tiếp đột phá chí tôn?

Dạ Vô Trần lại không nghĩ nhiều như vậy, tầm mắt nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước...

Giữa ngọn lửa đỏ, một thân ảnh bạch y xuất hiện, thanh âm dịu dàng của nữ tử truyền vào tai hắn.

"Vô Trần, ta đã trở về."

Đúng vậy, nàng đã trở về, sau đó sẽ không rời đi nữa.

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần áp chế kích động trong lòng, kéo nàng vào ngực, ôn nhu nói: "Nguyệt Nhi, ta biết nàng nhất định sẽ trở về, nàng sẽ không nhẫn tâm bỏ ta lại một mình..."

"Vô Trần, là Huyết Nhi giúp ta, nếu không có nàng, cả đời này ta sẽ hóa thành trận pháp, vĩnh viễn không thể thoát ra."

Huyết Nhi?

Tim Dạ Vô Trần run lên, vội vàng hỏi: "Huyết Nhi đâu, vì sao không thấy nàng?"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt ảm đạm: "Huyết Nhi giúp ta khỏi bị linh hồn ma thú chí tôn cắn nuốt, sau đó liền biến mất, ta vốn cho rằng ta lại mất nàng lần nữa, cho đến khi vừa rồi đột phá chí tôn, ta mới cảm nhận được hơi thở của Huyết Nhi còn tồn tại, chỉ không ở bên cạnh chúng ta mà thôi, nàng nhất định đang ở nơi nào đó trên đại lục, cho nên dù thế nào chúng ta cũng phải tìm được nàng."

Nghe Mộ Như Nguyệt nói vậy, Dạ Vô Trần mới cẩn thận cảm thụ, dù hơi thở của Huyết Nhi rất mỏng manh nhưng vẫn tồn tại, trong lòng hắn cũng chậm rãi bình ổn lại.

"Được, ta sẽ bồi nàng đi tìm Huyết Nhi, sau đó chúng ta sẽ ẩn cư, Nguyệt Nhi, hiện tại chúng ta đã mạnh nhất đại lục, không ai có thể khiến chúng ta tách ra nữa, ta cũng không muốn ngày ngày phải sống trong chờ đợi, mỗi ngày không có nàng đều là dày vò."

Kỳ thật, Dạ Vô Trần nỗ lực đột phá chí tôn chẳng qua là muốn xoay chuyển càn khôn giống như kiếp trước, hiện tại, không cần hắn hỗ trợ, Mộ Như Nguyệt đã trở lại rồi...

Lúc này, những người khác cũng cảm nhận được tình huống, đang chạy đến đây.

Vô Vong dừng chân cách đó không xa, nhìn đôi nam nữ ôm nhau, trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý.

"Nguyệt Nhi, hoan nghênh ngươi trở về, chúng ta đều đợi ngươi thật lâu..."

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, ánh mắt mang theo quyến luyến và tưởng niệm đảo qua từng gương mặt thân quen...

"Nương, Hoàng Nhi, Cảnh Nhi, Bạch Trạch, đại ca, Vân Thanh, còn có mọi người, ta đã trở về..."

_______HOÀN CHÍNH VĂN_______
23:59 ngày 30/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net