950 - 954

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 950: NGƯƠI LÀ MỘ NHƯ NGUYỆT (7)

"Sở Vận, ngươi hại tỷ tỷ ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Mộ Hạo Thiên nhìn Sở Vận, thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí.

"Không, Thẩm Mặc, cứu ta, cầu xin ngươi, cứu ta!", Sở Vận nhào về phía Thẩm Mặc, khàn giọng cầu xin: "Cầu xin ngươi nể tình chúng ta từng là vợ chồng, cứu ta một lần!"

Nhưng đối với sự khẩn cầu của Sở Vận, Thẩm Mặc chỉ lạnh lùng nhấc chân đá nàng bay ra ngoài.

Sở Vận chật vật ngã trên mặt đất, không chỉ là thân thể nàng mà còn cả trái tim nàng cũng đồng thời bị vứt bỏ...

Hạ Thụy bỏ nàng mà đi, Thẩm Mặc cũng vứt bỏ nàng, vì sao nam nhân trên đời này đều vô tình như vậy?

Không!

Nàng không cam lòng!

Không cam lòng thua Mộ Như Nguyệt, không chấp nhận được nam nhân nàng yêu lại đi yêu nữ nhân kia...

"Mộ Như Nguyệt, tiện nhân này! Ngươi sẽ không được chết tử tế!!!"

Sở Vận phẫn hận gào thét, ánh mắt ghen ghét nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Loại nữ nhân như ngươi nên bị thiên đao vạn quả, chết không toàn thây! Ha ha ha!"

Dứt lời, Sở Vận cười điên cuồng.

Đột nhiên, một hơi thở âm lãnh đánh tới, Sở Vận phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn đôi mắt tím tà khí nghiêm nghị của nam nhân phía trước.

Trong đôi mắt ấy, nàng chỉ nhìn thấy sự tàn nhẫn, coi rẻ mạng người, còn có... sát phạt như tu la!

"Ngươi muốn chết thế nào?" Khóe môi Dạ Vô Trần khẽ nhếch, thanh âm âm trầm như địa ngục, "Ngũ mã phanh thây? Nghiền xương thành tro? Hay là... đi qua mười tám tầng địa ngục?"

"Không!!!"

Sở Vận nhích thân thể về phía sau mấy bước, điềm đạm đáng yêu nói: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta, ta không muốn chết, ta càng không muốn đi 18 tầng địa ngục, ta..."

Phụt!

Còn chưa nói xong, nam nhân đã đạp lên ngực nàng, đau đến mức hộc máu, càng thêm hoảng sợ...

Bang!

Dạ Vô Trần túm lấy cánh tay Sở Vận, hơi dùng sức, tiếng xương cốt gãy nát vang lên, ngay sau đó là tiếng thét tê tâm liệt phế của Sở Vận...

Nhưng rất nhanh, tiếng la hét kêu đau im bặt!

Dạ Vô Trần từng chút từng chút bẻ gãy xương cốt toàn thân Sở Vận, trong bầu không khí im ắng chỉ có tiếng xương gãy liên tục vang lên...

Dù Mộ Hạo Thiên thống hận Sở Vận cũng bị thủ đoạn của Dạ Vô Trần dọa sợ, xương cốt toàn thân bị bẻ gãy, đó là thống khổ cỡ nào? Nam nhân này đúng là ác ma, nhưng hắn lại xứng đôi với tỷ tỷ đến thế....

"Đủ rồi!" Thẩm Mặc rốt cuộc không thể nhìn nổi nữa, "Muốn giết thì để nàng chết thống khoái một chút, cần gì phải tra tấn nàng như thế?"

Tuy trong lòng hắn hận Sở Vận nhưng cũng không cách nào chấp nhận được hành vi của Dạ Vô Trần, thủ đoạn không thương hoa tiếc ngọc như vậy, bất cứ ai nhìn cũng hãi hùng, khiếp vía...

Dạ Vô Trần cười lạnh: "Đây là cái giá nàng phải trả! Tổn thương thê tử ta, ta tất nhiên sẽ khiến nàng sống không bằng chết!"

Tàn nhẫn thì sao? Trên đời này, ngươi có thể làm hắn mềm lòng chỉ có một nữ nhân, những người khác trong mắt hắn bất quá chỉ là con kiến hôi...

"Ngươi không sợ bị người đời thóa mạ sao?" Ánh mắt Thẩm Mặc trầm xuống, thanh âm lãnh lệ hỏi.

Dạ Vô Trần nhìn Thẩm Mặc, âm trầm nói: "Ngươi còn chưa rõ một điều, nàng là thê tử của ta, cũng là tất cả của ta, cho dù vạn người thóa mạ, tiếng xấu muôn đời, trong lòng ta, xả giận cho nàng mới là quan trọng nhất!"

____________________________________________________

CHƯƠNG 951: ĐI HẠ GIA (1)

Dù để lại tiếng xấu muôn đời, bị vạn người thóa mạ cũng không quan trọng bằng nàng?

Sắc mặt Thẩm Mặc tái nhợt, trái tim như bị đập một búa, đau đớn đến mức làm hắn hít một hơi.

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: "Chúng ta nên xuất phát."

"Tốt." Mộ Như Nguyệt cười khẽ, cũng không thèm để ý đến Thẩm Mặc, quay qua phía Mộ Tranh, nói: "Ông nội, Hạo Thiên, chờ sau khi ta cứu được cha mẹ ra, ta sẽ trở về..."

"Tỷ!" Mộ Hạo Thiên nhào về phía Mộ Như Nguyệt, đôi mắt to sáng ngời: "Ta ở đây chờ ngươi về..."

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ta đã khống chế Hạ Thụy, không cần lo lắng ra tay với mấy môn phái kia sẽ làm cha mẹ gặp nguy hiểm, cho nên sau khi ta rời đi, các ngươi có thể lập tức tiêu diệt ba thế lực kia... Ta tin Hạ Thụy sẽ tìm cho chúng ta một lý do hợp lý."

Nói tới đây, Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

"Mau chóng trở về." Thần sắc Mộ Tranh nhu hòa, nhìn Mộ Như Nguyệt, "Ta cùng Hạo Thiên ở nhà chờ các ngươi..."

Nhìn khuôn mặt từ ái của lão giả, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, nàng chậm rãi xoay người, cười nhạt nói: "Vô Trần, chúng ta xuất phát..."

Dạ Vô Trần cười tà mị, động lòng người. Sau đó, hai thân ảnh biến mất dưới ánh nắng mặt trời...

Nhìn hai người dần dần đi xa, nắm tay Thẩm Mặc run run, sự ghen ghét và không cam lòng chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.

Thời điểm hắn không chịu đựng được nữa, một cỗ khí thế từ phía trước truyền đến, hung hăng hất văng hắn ra ngoài, chật vật ngã xuống...

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại? Gia chủ đang chờ ngươi ở thư phòng."

Trong khu nhà cao cấp của Hạ gia ở Mỹ, Hạ Thụy vừa bước vào, một hầu gái đã đến trước mặt hắn, cung kính nói.

Hạ Thụy cau mày, lạnh lùng nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."

"Vâng, thiếu gia!"

Hầu gái hơi khụy gối, rồi chậm rãi lui xuống.

Hạ Thụy trầm ngâm nửa ngày, sau đó đi về phía thư phòng...

Thư phòng Hạ gia có phong cách thư hương của Trung Hoa cổ điển. Lúc này, một người đàn ông trung niên khoanh tay đứng trong thư phòng, thân hình cao lớn được bao phủ trong nắng sớm, dường như nhận ra có người vào phòng, hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt lãnh khốc nhìn Hạ Thụy.

"Ngươi đã trở lại?"

Hạ Thụy đáp: "Vâng! Cha có chuyện gì muốn phân phó?"

"Còn hai ngày nữa ta sẽ cưới Vân La, hi vọng ngươi có thể chuẩn bị tốt, còn nữa, gần đây có phải ngươi đắc tội người Tử gia hay không?"

"Tử gia?" Hạ Thụy hơi sửng sốt, "Ta chưa từng đắc tội Tử gia."

"Phải không?" Nam nhân trung niên khẽ cau mày, lạnh giọng nói, "Thời gian gần đây, người Tử gia thường quanh quẩn ở chỗ này, hơn nữa, bất kì ai là người Hạ gia thì đều bị Tử gia đánh cho thương tích đầy mình! Bọn họ còn nói..."

Hạ Minh lạnh lùng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Hạ Thụy, gằn từng chữ một: "Nói là ngươi trêu chọc thiếu chủ Tử gia, còn có ý đồ với thiếu phu nhân Tử gia!"

Tử gia là một thế lực mới nổi lên cách đây không lâu, nghe nói ngay cả các môn phái cổ võ cũng phải nể mặt vài phần, nhưng không ai biết Tử gia rốt cuộc nằm ở đâu, cũng không biết thực lực của Tử gia mạnh cỡ nào....

_________________________________________________________

CHƯƠNG 952: ĐI HẠ GIA (2)

Nhưng hiển nhiên, tất cả những người đắc tội Tử gia, ngay ngày hôm sau đều hoàn toàn biến mất. Đừng nhìn hiện tại Hạ gia rất mạnh, nói thật, Hạ Minh tuyệt đối không dám đối địch với Tử gia.

"Không có khả năng!" Hạ Thụy biến sắc, "Ta trêu chọc thiếu phu nhân Tử gia lúc nào? Hơn nữa, ta còn không biết mặt mũi thiếu phu nhân Tử gia thế nào, làm sao trêu chọc được?"

Nếu hắn biết, có cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám làm chuyện như vậy....

"Ngươi nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc có hay không!" Hạ Minh khẽ cau mày, thanh âm càng thêm lãnh khốc: "Nếu đã phạm sai lầm thì chính ngươi phải đến Tử gia nhận lỗi, đừng liên lụy cả Hạ gia vào."

Hạ Thụy muốn nói gì đó, nhưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Hạ Minh, hắn bất giác lại nuốt hết những lời muốn nói xuống...

Trong một căn phòng kín, một nữ tử lặng lẽ ngồi trên giường, sắc mặt lạnh lẽo. Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, nhìn nam nhân trung niên bước vào, trên người nàng lập tức nổi lên sát khí băng hàn.

"Ngươi lại tới làm gì?" Vân La lạnh lùng nhìn nam nhân, thanh âm rét lạnh thấu xương: "Cho dù ngươi dùng mạng của chồng ta để uy hiếp ta, ngươi cũng không thể đạt được mục đích!"

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, Hạ Minh cười lạnh nói: "Vân La, hiện tại ngươi không có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể gả cho ta, hoặc trơ mắt nhìn Mộ Nguyên chết! Ngươi yên tâm, Hạ gia là thế gia đan dược, chỉ cần ngươi gả cho ta, sinh con cho ta, ta sẽ làm hắn tỉnh lại..."

"Ngươi..." Vân La biến sắc, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Hạ Minh, ngươi quá vô sỉ!"

"Đúng, ta vô sỉ, nhưng cũng không còn cách nào khác, vị đại nhân kia đã đáp ứng ta, chỉ cần giao con của chúng ta cho hắn, hắn sẽ để ta đi đến một thế giới khác, thế giới kia mới là nơi mà võ giả chúng ta thiết tha mơ ước, ha ha!"

Hạ Minh cười to, nói tiếp: "Hơn hai mươi năm trước, ngươi cự tuyệt tình yêu của ta, lựa chọn Mộ Nguyên, ta đã thề sau này nhất định phải tra tấn ngươi, không ngờ ta đã chờ được cơ hội này, ta vốn muốn nhốt các ngươi lại, từ từ tra tấn đến chết, nhưng không ngờ ngươi còn có tác dụng như vậy, vì tiền đồ của ta, ta chỉ có thể cưới ngươi...."

"Như vậy, Vân La, cũng coi như ngươi vẫn còn tác dụng!" Hạ Minh ngước mắt nhìn Vân La, tươi cười lãnh khốc.

Có lẽ khi còn trẻ, hắn đã từng yêu nữ nhân này, nhưng nhiều hơn yêu là sỉ nhục, hắn mãi mãi không quên cảnh tượng nữ nhân này lựa chọn Mộ Nguyên...

Từ ngày đó, tất cả tình yêu của hắn biến thành hận, hắn không còn cảm giác với nàng nữa, chỉ muốn phá hủy hai người kia, khiến nàng hối hận vì đã chọn Mộ Nguyên...

"Hạ Minh, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Vân La hét lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và thù hận.

Hận ý trong mắt nàng làm lửa giận trong lòng hắn bùng lên: "Vân La, ngươi không muốn cũng phải gả! Nếu không, ngươi cứ chờ nhặt xác cho hắn đi!"

Dứt lời, hắn không nhìn nữ nhân biểu tình yếu ớt trên giường lần nào nữa, đi thẳng ra khỏi phòng...

Vừa bước ra khỏi cửa, Hạ Minh liếc hai người giữ cửa, thanh âm lãnh lệ: "Không cho bất kì ai vào!"

"Vâng!" Hai người cung kính đáp.

Hạ Minh phất tay áo, rời đi...

__________________________________________________________

CHƯƠNG 953: ĐI HẠ GIA (3)

Sau khi Hạ Minh rời đi không lâu, một làn hương thơm mát xộc vào mũi, hai nam nhân giữ cửa sửng sốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc.

Đây là một thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi mang vẻ đẹp lai, nhưng cách ăn mặc hở hang khiến nàng ta nhìn như hơn hai mươi tuổi.

"Đại tiểu thư." Hai người bất giác cúi đầu, cung kính nói.

Thiếu nữ này là con gái của Hạ Minh và vợ hai người Mỹ, là em gái cùng cha khác mẹ của Hạ Thụy, từ nhỏ đã bị chiều hư, tính tình kiêu căng, không đặt bất kì ai vào mắt.

"Hừ!" Hạ Lộ Lộ hừ lạnh, cao ngạo hất cằm, "Nghe nói cha ta muốn cưới con hồ ly tinh kia, ta muốn nhìn xem hồ ly tinh kia có cái gì mà quyến rũ được cha ta!"

"Nhưng mà, tiểu thư, gia chủ nói bất kì ai cũng không được đi vào!"

"Láo xược!" Hạ Lộ Lộ tát một cái vào mặt nam nhân, phẫn nộ quát: "Ta là đại tiểu thư Hạ gia, ta muốn vào, ai dám ngăn cản? Cút ngay!"

Nàng giơ tay đẩy hai nam nhân kia ra, đá văng cửa phòng, đảo mắt nhìn nữ tử ngồi trên giường.

Lần đầu tiên Hạ Lộ Lộ có cảm giác ảm đạm thất sắc.

Dung mạo của nàng không tính là tuyệt thế vô song thì cũng là độc nhất vô nhị, nhưng đứng trước mặt nữ nhân này, nàng rõ ràng ảm đạm hơn rất nhiều.

Trong lòng ghen ghét, Hạ Lộ Lộ cười lạnh nói: "Ngươi chính là hồ ly tinh Vân La quyến rũ cha ta? Đúng là không tệ, đáng tiếc tuổi quá già, không biết sao có rất nhiều tiểu cô nương 17, 18 trẻ đẹp mà cha không chọn, cố tình muốn cưới hồ ly tinh như ngươi?"

Vân La lạnh lùng nhìn Hạ Lộ Lộ, nói: "Đi ra ngoài!"

"Ngươi..." Hạ Lộ Lộ biến sắc, "Ngươi dám đuổi ta ra ngoài? Đừng quên đây là nhà của ta, ngươi chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì mà chiếm chỗ trong nhà ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể thay thế vị trí của mẹ ta sao? Nói cho ngươi biết, đừng nằm mơ, loại người không quyền không thế như ngươi căn bản không xứng làm chủ mẫu Hạ gia!"

"Đi ra ngoài!" Ánh mắt Vân La trầm xuống, lặp lại câu nói vừa nãy.

"Tiện nhân!" Hạ Lộ Lộ giương nanh múa vuốt đánh về phía Vân La.

Nếu là trước đây, Hạ Lộ Lộ tuyệt đối không phải đối thủ của Vân La, nhưng hiện tại Vân La đã bị Hạ Minh phế bỏ đan điền, chẳng khác nào một phế vật, làm sao có thể là đối thủ của Hạ Lộ Lộ?

"Không tốt!"

Nhìn thấy động tác của Hạ Lộ Lộ, hai người canh cửa tái mặt, nếu Vân La xảy ra chuyện gì, gia chủ sẽ không tha cho bọn họ...

"Hạ Lộ Lộ, ngươi đang làm gì?"

Thời điểm Hạ Lộ Lộ đánh về phía Vân La, một thanh âm lãnh trầm từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, người kia xuất hiện trước mặt nàng, giơ tay bắt lấy cánh tay thiếu nữ.

"Cha!" Hạ Lộ Lộ bất mãn dậm chân, căm giận nói: "Nữ nhân này câu dẫn cha, ta tuyệt đối không cho phép nàng bước vào Hạ gia chúng ta!"

"Đủ rồi!" sắc mặt Hạ Minh trầm xuống, "Chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi tự lo cho mình là được rồi, đừng suốt ngày tụ tập cùng đám hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu)!"

"Cha", Hạ Lộ Lộ ủy khuất nói, "Ngươi vì nữ nhân này mà giáo huấn ta? Ta không tụ tập với người vô dụng, đám bằng hữu đó đều có tác dụng rất lớn, cách đây không lâu ta còn kết bạn với một người Tử gia..."

____________________________________________________

CHƯƠNG 954: ĐI HẠ GIA (4)

"Tử gia?" tim Hạ Minh khẽ run lên, túm chặt cánh tay Hạ Lộ Lộ, "Ngươi vừa nói gì? Tử gia?"

Hắn không nghe lầm? Hạ Lộ Lộ quen biết người Tử gia?

"Đương nhiên!" thiếu nữ ngẩng cao đầu, đắc ý cười nói: "Hắn tên là Tử Dự, hắn còn nói muốn kết hôn với ta."

"Lộ Lộ, tên Tử Dự kia có thân phận gì ở Tử gia?"

"Cái này..." Hạ Lộ Lộ trầm mặc nửa ngày, lắc lắc đầu nói: "Ta không rõ lắm, nhưng nghe khẩu khí của hắn, hình như rất có địa vị ở Tử gia, nói không chừng còn là thiếu gia Tử gia ấy chứ."

Tử gia quá thần bí, cho nên rất nhiều người chưa từng gặp người Tử gia.

Có điều, vẫn có rất nhiều người tò mò về Tử gia thần bí kia...

"Lộ Lộ, lần này ngươi làm rất tốt, cha muốn gặp hắn!" ánh mắt Hạ Minh chợt lóe, có lẽ hắn có thể thông qua người kia để biết rốt cuộc Hạ gia đã trêu chọc Tử gia lúc nào.

Tuy nói Hạ Lộ Lộ được cưng chiều từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên được Hạ Minh khích lệ, nàng bất giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng gật đầu nói: "Được, vậy ta sẽ mời hắn đến gặp ngươi."

"Ha ha ha!" 

Có lẽ nghĩ đến chuyện mình sắp kết thân với Tử gia, Hạ Minh cười phá lên, hắn quay đầu nhìn Vân La bằng ánh mắt sắc lạnh, nói: "Vân La, ngươi thấy không, đây là cái giá phải trả vì đã không chọn ta! Nếu Lộ Lộ là con gái chúng ta, đến lúc đó ngươi cũng có thể kết thân với Tử gia rồi, đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy mà ngươi lại từ bỏ!"

Vân La cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, không thèm nhìn khuôn mặt khiến người khác chán ghét kia nữa...

Trong đại sảnh kim bích huy hoàng, nam nhân lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, toàn thân lộ ra khí thế không giống người thường.

Hạ Minh cảm thán, không hổ là người Tử gia, chỉ nhìn khí thế đã mạnh hơn người thường rồi.

"Tử công tử, hôm nay ta mời ngươi tới, có một việc muốn hỏi ngươi, không biết thiếu phu nhân Tử gia rốt cuộc là ai?"

"Thiếu phu nhân?" Tử Dự cau mày, "Tử gia chúng ta có thiếu phu nhân khi nào? Sao ta không biết?"

"Không có thiếu phu nhân?"

Hạ Minh ngây ngẩn, những người đó rõ ràng đã nói vì Hạ Thụy nhòm ngó thiếu phu nhân Tử gia nên bọn họ mới tức giận như thế, nhưng Tử Dự nói không biết là ý gì?

"Hạ bá phụ, thiếu chủ Tử gia chúng ta mới trở về cách đây không lâu, chỉ trở về một mình, căn bản không có ai đi cùng, lấy đâu ra thiếu phu nhân? Phỏng chừng ngươi bị người khác lừa rồi!"

Phanh!

Hạ Minh đập mạnh lên bàn, xanh mặt nói: "Buồn cười! Bọn chúng lại dám lừa gạt ta, nhưng mà, người của Tử gia vì sao muốn lừa ta?"

"Tử gia?" Tử Dự không thèm để ý, nói: "Tử gia chúng ta sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, nhất định là có người giả mạo thân phận Tử gia, muốn lừa gạt tống tiền ngươi, may mắn ta nhắc nhở sớm, nếu không ngươi thật sự bị bọn họ lừa rồi!"

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Hạ Minh càng cao, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, âm trầm.

Nhưng hắn làm sao biết được, Tử Dự ở Tử gia chỉ là một hạ nhân quét rác, hơn nữa, Tử gia có quy định, bất kì ai vào Tử gia đều sửa thành họ Tử.

Cho nên Tử Dự mới có thể dùng cái họ này để tác oai tác quái khắp nơi. Nhưng xét cho cùng, ông nội hắn chỉ là một hạ nhân của Tử gia mà thôi, rất nhiều chuyện không có tư cách biết, dĩ nhiên cũng không biết sự tồn tại của Mộ Như Nguyệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net