960 - 964

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 960: MỘT NHÀ ĐOÀN TỤ (1)

Cả giáo đường bất giác trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, nhỏ giọng nghị luận, còn một số người không phải võ giả thì châu đầu ghé tai, không rõ bọn họ đang nói cái gì...

Lúc này, Tử Dự không hề phát hiện sắc mặt Dạ Vô Trần đã trầm xuống, quanh người dần dần nổi lên cuồng phong mãnh liệt....

"Các ngươi quyết định thế nào?" Tử Dự cười lạnh, vẻ mặt không cho là đúng nhìn hai người phía trước, hắn cho rằng, dù những người này có cường đại thế nào thì cũng không phải là đối thủ của Tử gia.

"Tử gia?"

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đáy mắt xẹt qua tia nghi hoặc.

Tử gia này và Tử gia ở đại lục Trung Châu của Vô Trần có quan hệ gì? Là trùng hợp, hay là...

"Không sai, ta chính là người Tử gia!" Tử Dự cao ngạo hất cằm, "Nếu sợ thì chấp nhận điều kiện của ta đi."

Oanh!

Hắn vừa dứt lời liền một cỗ khí thế âm lãnh hất văng ra xa, phun một ngụm máu tươi, rồi hung hăng ngã mạnh xuống đất.

Dạ Vô Trần nhấc chân dẫm lên ngực Tử Dự, từ trên cao nhìn xuống, thanh âm lạnh lẽo mang theo sát khí: "Bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách lấy danh nghĩa Tử gia làm xằng làm bậy!"

"Ngươi nói cái gì?"

Tuy Tử Dự bị khí thế của Dạ Vô Trần dọa sợ nhưng vẫn ỷ mình có hậu thuẫn cường đại, lập tức phẫn nộ trừng mắt nhìn Dạ Vô Trần: "Ngươi nói ta giả mạo người Tử gia? Ta nói cho ngươi biết, ta là hàng thật giá thật, ngươi đừng mơ bôi nhọ ta trước mặt mọi người!"

Ngay thời điểm hắn còn đang cực lực biện minh, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào: "Xem ra nơi này rất náo nhiệt, gia chủ Hạ gia, không biết ngươi làm thế nào trả lại công đạo cho ta đây?"

Một đoàn người từ bên ngoài đi vào giáo đường.

Dẫn đầu là một đôi tuấn nam mỹ nữ.

Nữ tử dung mạo đoan trang, thần thái ưu nhã, nam nhân nắm tay nàng vô cùng tuấn mỹ, mơ hồ có thể thấy gương mặt có nét tương tự Dạ Vô Trần.

Ánh mắt Hạ Minh xuyên qua đôi nam nữ dẫn đầu, nhìn về phía lão giả phía sau, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Tử Phong trưởng lão, hiện tại các ngươi tới quấy rầy hôn lễ của ta, có phải hơi quá đáng không? Ta đã nói Hạ Thụy không có ý đồ gì với thiếu phu nhân của các ngươi! Huống chi, các ngươi có phải là người Tử gia hay không còn chưa biết."

Tử Dự đã nói với hắn mấy người này nhất định là giả mạo, vậy hắn cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội Tử gia nữa....

"Hôn lễ của ngươi?"

Nghe vậy, nữ tử cười châm chọc nói: "Nàng là thông gia của Tử gia chúng ta, từ khi nào mà trở thành vợ ngươi rồi?"

"Ha ha!" Hạ Minh ngửa đầu cười to, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Tử Dự, nói: "Ngươi là người Tử gia? Hừ, đừng cho là ta sẽ tin tưởng mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của các ngươi! Tử Dự là con rể của Hạ gia ta! Hắn nói không quen biết các ngươi, các ngươi làm sao có thể là người Tử gia?"

Nữ tử hơi sửng sốt, hỏi: "Tử Dự? Tử Dự này là ai vậy?"

"Hừ!" Hạ Minh hừ lạnh, "Ngay cả Tử Dự công tử cũng không biết, các ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là người Tử gia? Đừng ở chỗ này chi cho mất mặt xấu hổ, loại nữ nhân như Vân La, còn chưa đủ tư cách kết thông gia với Tử gia!"

Nếu đã xé rách mặt, Hạ Minh cũng không cần che giấu bộ mặt thật của mình trước truyền thông nữa, thần sắc kiêu căng ngạo mạn nhìn đôi nam nữ kia, trên môi là nụ cười trào phúng.

______________________________________________________

CHƯƠNG 961: MỘT NHÀ ĐOÀN TỤ (2)

Tử Dự bị dọa sợ trợn tròn mắt, thân thể run rẩy không ngừng.

Đây... đây thật sự là người Tử gia...

Tuy hắn không nhận ra đôi nam nữ phía trước, nhưng đã may mắn từng gặp Tử Phong trưởng lão, có thể được hắn dùng lễ đối đãi như thế, thân phận hai người kia nhất định không thấp...

"Tử Phong", Nhan Nhược Khê chớp chớp mắt, quay đầu hỏi Tử Phong, "Tử Dự là ai? Ngươi quen à?"

Tử Phong lắc đầu, nhìn nam nhân bị Dạ Vô Trần đạp dưới chân, nghiêm túc nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Dám giả mạo người Tử gia chỉ có con đường chết!"

Lúc này, Dạ Vô Trần đã thu chân lại, Tử Dự vội vàng chạy như bay về phía Tử Phong.

Nhìn một màn này, Hạ Minh cười lạnh, trong suy nghĩ của hắn, nhất định là lời nói của lão nhân kia đã chọc giận Tử Dự, cho nên Tử Dự mới quyết định ra tay với hắn.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng kế tiếp, nụ cười trên mặt Hạ Minh cứng đờ...

Tử Dự đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tử Phong, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc lóc kể lể: "Tử Phong trưởng lão, ta không có quan hệ gì với Hạ gia, không có bất cứ quan hệ gì cả, ngươi nhất định phải tin ta a."

Vẻ mặt đắc ý của Hạ Lộ Lộ đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt không dám tin nhìn Tử Dự, vội vàng bịt chặt miệng mới không kinh hô ra tiếng...

Này... này rốt cuộc là thế nào?

Không chỉ người Hạ gia, cả đám người đến tham dự hôn lễ cũng ngây ngẩn, hiển nhiên không rõ đây lại là vở diễn gì nữa...

"Ngươi là ai?" Tử Phong cau mày, lạnh giọng hỏi.

Tử Dự nịnh nọt nói: "Tử Phong trưởng lão, ta đã từng gặp ngươi rồi, nhưng mà Tử gia quá lớn nên ngươi quên mất ta, ta là cháu trai của Tử Lâm a."

"Tử Lâm?" hai hàng lông mày của Tử Phong giãn ra, "Ngươi nói Tử Lâm quét rác ở ngoại viện?"

"Đúng vậy, hắn chính là ông nội ta. Tử Phong trưởng lão, ta thật sự là người Tử gia, ta không có giả mạo..."

Sắc mặt Hạ Minh trắng bệch, nắm đấm run rẩy kịch liệt.

Hắn không thể tin được, bọn họ thật sự là người Tử gia, còn Tử Dự mà hắn coi như con rể vàng kia lại là... là cháu trai của một tên quét rác ở Tử gia?

Đả kích từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục làm Hạ Minh lảo đảo vài cái, hít sâu một hơi, trong lòng lại bi ai tột độ, nỗi sợ hãi dần dần cắn nuốt trái tim hắn....

"Tử Dự, chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hạ Lộ Lộ cắn chặt môi, không dám tin nhìn Tử Dự quỳ rạp trước mặt Tử Phong cầu xin tha thứ, sắc mặt trắng như giấy....

"Ngươi câm miệng cho ta!" Tử Dự hung hăng trừng mắt Hạ Lộ Lộ, tuyệt tình nói, "Ngươi cho rằng ta thật sự coi trọng ngươi sao, ngươi bất quá chỉ là một tiện nhân ai cũng có thể lấy làm chồng thôi! Ta và Hạ gia các ngươi không có một cọng lông quan hệ gì, đừng liên lụy tới ta!"

Ánh mắt Hạ Lộ Lộ bi thống, so với việc Tử Dự vũ nhục nàng, nàng càng hận mình không có mắt, coi cháu trai của một hạ nhân như trân bảo...

Ai mà ngờ được Tử Dự giả trang giống đến thế, phong thái quý công tử kia hoàn toàn không phải loại khí chất mà cháu trai một hạ nhân có thể có được...

Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt và vợ chồng Tử gia đều không nói chuyện, bầu không khí cực kì im ắng, khung cảnh hiện tại bất động tựa như một bức ảnh....

Lông mi Mộ Như Nguyệt khẽ run, thật lâu sau mới nói: "Vô Trần, đây là kinh hỉ mà chàng nói sao?"

_____________________________________________________

CHƯƠNG 962: MỘT NHÀ ĐOÀN TỤ (3)

Đúng là quá kinh hỉ rồi!

Kiếp trước nàng không cha không mẹ, chỉ sau khi gặp được vợ chồng Tử gia, mới hưởng thụ được tình thân, nhưng ai có thể ngờ tới Tử gia gặp tai họa bất ngờ, sau đó, vì cứu bọn họ, cuối cùng nàng và Vô Trần đều táng thân dưới thiên kiếp...

Chung quy vẫn không thể cứu được tính mạng bọn họ.

Không ngờ bọn họ lại tới Trung Hoa, hơn nữa, còn xuất hiện trước mặt nàng...

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, ánh mắt nhu hòa, "Hai tên gia hỏa này vẫn luôn nhớ thương nàng, có điều, bọn họ cũng không biết Mộ gia Mộ Như Nguyệt là nàng, nếu không thì đã sớm đến gặp nàng rồi, lần này bọn họ nghe nói nàng đã trở lại nên mới chạy tới đây, ta vốn dĩ muốn nói cho nàng biết Tử gia cũng đến thế giới này, nhưng ta nghĩ để nàng tự mình gặp mặt bọn họ càng kinh hỉ hơn."

Trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, không có gì kinh hỉ hơn việc vợ chồng Tử gia còn sống...

"Tiểu tử thúi này!" Tử Thần trừng mắt Dạ Vô Trần, làm bộ tức giận nói: "Cái gì mà hai tên gia hỏa? Lão tử là cha ngươi!"

Dạ Vô Trần khẽ nhướng mày, đôi mắt chứa ý cười đảo qua phía Tử Thần làm sắc mặt hắn lập tức cứng lại, hận không thể kéo tiểu tử thúi này ra ngoài đánh một trận tơi bời.

"Bà thông gia!" Nhan Nhược Khê mỉm cười đi qua chỗ Vân La, cầm tay nàng, thân thiện nói: "Đa tạ ngươi nuôi dạy Nguyệt Nhi lớn lên phong hoa tuyệt đại như vậy, sau này Tử gia và Mộ gia là người một nhà, ngươi không cần quá lo lắng cho ông thông gia, ta đã tra được nơi hắn bị nhốt, cũng cứu hắn ra rồi, nhưng mà hắn còn chưa tỉnh lại, cho nên không tiện đưa hắn tới đây."

Vân La ngơ ngác nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Nhan Nhược Khê, nhất thời chưa kịp hồi phục tinh thần...

"Tử Phong trưởng lão, hai vị này là..." Tử Dự sợ hãi nhìn Nhan Nhược Khê và Tử Thần, dè dặt hỏi.

Tử Phong cười lạnh, ngữ khí nghiêm túc mà lãnh lệ: "Là gia chủ và chủ mẫu của Tử gia, còn người vừa rồi bị ngươi vũ nhục chính là thiếu chủ và thiếu phu nhân Tử gia!"

Lời này tựa như sấm sét giữa trời quang đánh vào đầu Tử Dự.

Một đứa cháu trai của hạ nhân như hắn lại đi uy hiếp thiếu phu nhân Tử gia, bắt nàng giao đan dược ra, nếu không sẽ phải đối địch với Tử gia?

Nghĩ đến những lời mình vừa nói, Tử Dự hận không thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi...

"Thiếu phu nhân Tử gia?" Hạ Lộ Lộ lui về phía sau vài bước, liên tục lắc đầu: "Không, ta không tin! Tại sao lần nào ta cũng thua nàng? Tại sao nàng may mắn được thiếu chủ Tử gia ưu ái? Ta rốt cuộc có điểm nào không bằng nàng chứ?"

Trong giới cổ võ, Mộ Như Nguyệt là thiên tài tuyệt thế, thanh danh vang dội, từ nhỏ Hạ Lộ Lộ đã nghe nói đến thanh danh nữ tử này, càng không cam lòng thua kém.

Tử Dự xuất hiện làm nàng tin rằng mình rốt cuộc có thể thắng Mộ Như Nguyệt. Ai ngờ Tử Dự lại là cháu trai của một hạ nhân, còn Mộ Như Nguyệt là thiếu phu nhân Tử gia?

Không!

Nàng không cam lòng!

Hạ Lộ Lộ cắn chặt môi, đáy mắt xẹt qua tia âm ngoan: "Tử gia chủ, Tử phu nhân, có lẽ các ngươi còn không biết, Mộ Như Nguyệt có quan hệ ái muội với rất nhiều nam nhân, còn có quan hệ mờ ám với Thẩm Mặc, suýt nữa đã trở thành tình nhân của anh trai ta, nói không chừng đã sớm lên giường với nhiều nam nhân rồi, loại nữ nhân như vậy, các ngươi còn muốn sao?"

Hạ Minh vốn đang sợ hãi vì lời Tử Phong nói, hiện tại nghe thấy Hạ Lộ Lộ nói lời này, càng muốn một chưởng đánh chết nàng!

_____________________________________________________

CHƯƠNG 963: MỘT NHÀ ĐOÀN TỤ (4)

Nàng lại còn kéo Hạ Thụy xuống nước, chẳng phải là muốn liên lụy toàn bộ Hạ gia sao?

"Ngươi câm miệng!" Vân La biến sắc, lửa giận bùng lên, hung hăng tát vào mặt Hạ Lộ Lộ.

Đầu Hạ Lộ Lộ nghiêng sang một bên, tóc tai tán loạn, khóe miệng tràn ra máu tươi, bộ dạng cực kì chật vật.

"A." Hạ Lộ Lộ cười lạnh, "Ta nói không đúng sao? Nàng vốn chẳng phải loại nữ nhân tốt đẹp gì!"

Mộ Như Nguyệt, nếu ta sống không tốt, ta cũng sẽ làm ngươi sống không tốt. Muốn làm thiếu phu nhân Tử gia? Mơ tưởng!

"Ngươi..." Trong lòng Vân La quýnh lên, khẩn trương nhìn Nhan Nhược Khê bên cạnh.

Bất cứ nhà chồng nào cũng đều coi trọng thanh danh con dâu, nếu bọn họ thật sự hiểu lầm Nguyệt Nhi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến nàng, đặc biệt đối phương còn là hào môn thế gia như vậy.

Có điều, nếu bọn họ thật sự vì một vài lời vu hãm mà không chấp nhận Nguyệt Nhi, nàng còn có thể để Nguyệt Nhi sống trong một gia tộc như vậy sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân La trầm xuống, bất luận kết quả thế nào, Nguyệt Nhi vẫn là con gái yêu của nàng, tuyệt đối không cho phép kẻ nào tổn thương con gái nàng!

Khóe môi Nhan Nhược Khê cong lên, mỉm cười đi về phía Hạ Lộ Lộ: "Lời ngươi vừa nói là thật sao?"

"Đương nhiên là thật." Trong lòng Hạ Lộ Lộ vui vẻ, đắc ý nhìn Mộ Như Nguyệt, nàng cho rằng Nhan Nhược Khê hoàn toàn tin lời nàng nói.

"Tử phu nhân, Mộ Như Nguyệt và Thẩm Mặc có tư tình, phỏng chừng là thời điểm sau khi gặp thiếu chủ Tử gia, vọng tưởng leo lên quyền thế mà vứt bỏ Thẩm Mặc, loại nữ nhân như vậy sao có thể làm thiếu phu nhân Tử gia? Tử phu nhân, ta nói vậy cũng là vì suy nghĩ cho các ngươi, hi vọng ngươi có thể nghe ý kiến của ta, đừng bị nữ nhân này che mắt!"

Giờ phút này, Hạ Lộ Lộ không hề nhìn thấy sự trào phúng trong mắt Tử Thần, nữ nhân này muốn vu hãm Nguyệt Nhi, chỉ sợ tính toán sai rồi.

Mộ Như Nguyệt là người thế nào, không ai hiểu rõ hơn bọn họ....

"Ha ha!" Nhan Nhược Khê cười to, tấm tắc nói: "Tiểu nha đầu, bịa chuyện không tồi, có thể tiếp tục, rất có tiền đồ, loại chuyện tư tình kiểu này là loại bổn phu nhân thích nghe nhất."

Hạ Lộ Lộ biến sắc, vội vàng nói: "Tử phu nhân, ta không bịa chuyện, lời ta nói đều là thật..."

"Hừ!" Nhan Nhược Khê hừ lạnh, khí thế trên người bắt đầu khởi động: "Thẩm Mặc mà ngươi nói, gần đây ta đã hỏi thăm một chút, bất quá là một tên ngu xuẩn không có đầu óc thôi! Ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không nhận ra, còn cho rằng nàng giả mạo, Nguyệt Nhi nhà ta ưu tú như vậy, sao có thể có tư tình với một tên ngốc? Thật quá buồn cười! Hắn có điểm nào so được với con trai ta?"

"Tử phu nhân!" Hạ Lộ Lộ nóng nảy, "Trước khi quen biết con trai ngươi, Mộ Như Nguyệt đã có tư tình với Thẩm Mặc rồi, thiếu chủ Tử gia quả thật rất ưu tú, cho nên lúc nàng gặp hắn mới di tình biệt luyến!"

"Ha ha!" Nhan Nhược Khê cười khẽ, nói: "Ngươi biết không? Đây là câu chuyện buồn cười nhất mà gần đây ta được nghe, lúc Nguyệt Nhi quen biết con trai ta, tên ngốc kia còn chưa sinh ra, ngươi còn nói bọn họ quen biết trước?"

Nhan Nhược Khê nói không sai, Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đã quen nhau từ kiếp trước, huống chi, ánh mắt Mộ Như Nguyệt làm sao có thể coi trọng Thẩm Mặc?

Nhưng sau khi nghe lời này, Hạ Lộ Lộ ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn Nhan Nhược Khê...

___________________________________________________

CHƯƠNG 964: MỘT NHÀ ĐOÀN TỤ (5)

Quen biết nhau trước khi Thẩm Mặc sinh ra? Này... làm sao có thể? Phải biết rằng, Thẩm Mặc lớn hơn Mộ Như Nguyệt một tuổi, chẳng lẽ bọn họ quen nhau từ kiếp trước?

"Tử phu nhân..." Hạ Lộ Lộ cắn môi, đáy mắt thoáng qua tia âm ngoan, vừa định mở miệng nói gì đó, liền thấy bàn tay nữ tử đánh vào mặt nàng.

Chát!

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Hạ Lộ Lộ nuốt hết những lời định nói vào bụng.

"Đây là kết quả khi ngươi dám vu hãm con dâu ta!" Nhan Nhược Khê không còn ưu nhã như trước nữa, xoay người nhìn về phía Tử Thần, "Phu quân, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy có người khi dễ con dâu ngươi sao? Ngươi nói, đối với loại người này, nên xử lý thế nào?"

Tử Thần lạnh lùng nhìn Hạ Lộ Lộ: "Bọn họ để ý cái gì nhất thì phá hủy cái đó! Hạ gia giam giữ ông bà thông gia nhiều năm, hại ông thông gia biến thành người thực vật, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga muốn cưới bà thông gia, đã vậy chúng ta cũng không cần phải khách khí với bọn họ làm gì, quan trọng hơn là, Hạ Thụy dám can đảm nhòm ngó Nguyệt Nhi, điểm này càng không thể tha thứ!"

Nhan Nhược Khê cong môi cười: "Vậy kế tiếp giao cho phu quân xử lý được không? Ta không muốn có cá lọt lưới!"

"Yên tâm đi, phu nhân, ta sẽ không để bất kì ai khi dễ người Mộ gia.... còn có thể bình yên tồn tại!" Trong mắt Tử Thần chợt lóe lãnh ý, nở nụ cười lạnh lẽo.

Giờ phút này, trái tim Vân La rốt cuộc cũng thả xuống, tươi cười tuyệt mỹ.

Xem ra Tử gia thật sự coi trọng Nguyệt Nhi, như vậy nàng cũng không cần lo Nguyệt Nhi ở Tử gia bị khi dễ...

Hai chân Hạ Lộ Lộ mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt tuyệt vọng....

"Vô Trần, Nguyệt Nhi", Nhan Nhược Khê cười nói: "Khi nào các ngươi tổ chức hôn lễ ở Trung Hoa?"

"Các ngươi chọn một ngày đi."

Dạ Vô Trần kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, cười tà mị nói: "Nguyệt Nhi, ý nàng thế nào?"

"Ta tùy tiện", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, "Năm đó bọn họ không thể dự hôn lễ của chúng ta, cho nên, bây giờ tổ chức lại lần nữa cũng không sao."

"Tốt", Dạ Vô Trần càng ôm nàng chặt hơn, "Vậy ta sẽ để bọn họ chuẩn bị... hai chúng ta ngồi mát ăn bát vàng là được rồi!"

Vân La nở nụ cười vui vẻ, nhưng vẫn có chút sầu lo, nói: "Đáng tiếc, cha ngươi không thể nhìn thấy con gái mình kết hôn..."

Nghĩ đến tình huống hiện tại của Mộ Nguyên, trong lòng Vân La đau xót, bất đắc dĩ cười khổ.

"Mẹ", Mộ Như Nguyệt cầm tay Vân La, ánh mắt kiên định, "Ngươi yên tâm, ta sẽ làm cha thức tỉnh, cha sẽ không mãi ngủ say như vậy... Hiện tại ông nội và Hạo Thiên đang chờ các ngươi ở nhà, chúng ta lập tức xuất phát đi Mộ gia trước!"

Vân La khẽ cắn môi, gật gật đầu nói: "Ta cũng đã lâu không gặp ông nội ngươi rồi, chúng ta nên về nhà thôi!"

Nói đến hai chữ 'về nhà', trong lòng Vân La ấm áp, nàng đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi...

"Bà thông gia, chúng ta cùng ngươi trở về."

Nhan Nhược Khê cười nói: "Hơn nữa, sau khi trở về chúng ta còn phải thương lượng việc cưới gả một chút, lại quyết định ngày tổ chức hôn lễ, chuyện ở đây cứ giao cho phu quân ta là được, hắn có thể xử lý..."

Vân La không nói thêm gì nữa, theo Nhan Nhược Khê rời khỏi giáo đường.

Nhìn mấy người rời đi, Hạ Minh hối hận nhắm mắt lại, nếu thời gian có thể quay lại, hắn chỉ hi vọng mình không làm ra những chuyện này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net