970 - 974

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 970: TRỞ VỀ (1)

Hồng Anh hơi sửng sốt, nhìn theo tầm mắt Dạ Tư Hoàng, đáy mắt xẹt qua tia kinh diễm nhìn đôi nam nữ phong hoa tuyệt đại dưới ánh mặt trời.

Với thân phận của nàng đương nhiên không có tư cách gặp người Mộ gia, mặc dù nhìn hình bọn họ trên báo cũng không kinh diễm bằng gặp ngoài đời thật.

"Hoàng Nhi!"

Mộ Như Nguyệt vừa liếc mắt đã nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đứng trước cửa, lập tức kinh hỉ chạy đến ôm Dạ Tư Hoàng vào lòng.

"Tiểu Hoàng Nhi, sao ngươi lại ở đây?"

Dạ Tư Hoàng chớp chớp mắt, dung nhan phấn điêu ngọc trác lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Là Mộ Dung Thanh Sơ nói cha và nương ở nơi này, cho nên ta tới tìm các ngươi, đúng rồi, hắn còn bảo ta mang thứ này đến cho ngươi..."

Lúc nói chuyện, trên tay Dạ Tư Hoàng có thêm một cái la bàn.

"Đây... đây là thần khí thượng cổ?" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, không ngờ Mộ Dung Thanh Sơ chu đáo như thế, cả thần khí cũng suy xét đến rồi...

"Không biết", Dạ Tư Hoàng lắc đầu, "Thứ này là Bạch Trạch lấy được, đúng lúc Mộ Dung Thanh Sơ cũng ở đó, hắn dùng thần khí này đưa ta đến tìm ngươi, còn bảo ta mang cả thứ này đến..."

Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt thở phào một hơi, nếu Dạ Tư Hoàng đã mang thần khí thượng cổ đi, như vậy Bắc Quân không thể dùng thần khí này để xuyên đến đây...

"Huynh trưởng ngươi đâu?"

Dạ Tư Hoàng ngẩn ra, nghĩ nghĩ, nói: "Hắn còn có việc, tạm thời không thể rời đi..."

"Vậy đợi chúng ta tìm được Tiểu Bạch sẽ lập tức trở về." Mộ Như Nguyệt cất la bàn vào, nở nụ cười động lòng người.

Đám người Hồng gia ngây ngốc nhìn tình huống này, đặc biệt là Hồng Thiên Khải vừa mở miệng trào phúng, hiện tại bị dọa choáng váng nói không ra lời...

Hồng Anh ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác, thật lâu không thể bình tĩnh lại...

Tiểu gia hỏa này thật sự là con trai của Mộ Như Nguyệt?

"Mẫu thân", Dạ Tư Hoàng nắm lấy tay Mộ Như Nguyệt, hồn nhiên nói, "Lúc ta mới đến nơi này, đối với mọi thứ còn rất xa lạ, là vị a di này cho ta ở nhờ, còn dẫn ta đi tìm phụ thân và mẫu thân, ngươi có thể cho nàng một viên đan dược trị tắc nghẽn kinh mạch được không? Coi như giúp ta báo đáp nàng?"

Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Hồng Anh, khẽ gật đầu, nói: "Vị cô nương này, đa tạ ngươi đã giúp đỡ con ta, ta có hai viên đan dược, một viên giúp ngươi đả thông kinh mạch, một viên có thể giúp ngươi tăng thực lực lên đỉnh thiên phú."

Lời này tựa như sét đánh ngang tai, Hồng Anh trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Ta..." tâm tình Hồng Anh khẩn trương, bất an nói, "Lễ vật này có phải quá quý trọng hay không? Vô công bất thụ lộc, ta cũng không làm được gì, huống chi ta là cảnh sát, giúp trẻ con đi lạc về với cha mẹ là nghĩa vị của ta."

Trời biết, Hồng Anh muốn có đan dược đó cỡ nào, nhưng dù sao nghề nghiệp của nàng là cảnh sát, sao có thể tùy tiện nhận lễ của người khác? Như vậy cũng đồng nghĩa với việc khinh thường bản thân....

Thần sắc Mộ Như Nguyệt không lạnh lùng như lúc đầu nữa, mỉm cười nói: "Trong giới cổ võ không có đạo đức nghề nghiệp gì, ngươi giúp đỡ con ta, ngươi nên nhận được báo đáp, nếu ngươi trở thành võ giả thì càng có thể giúp được nhiều người hơn nữa..."

Hồng Anh hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của nữ tử.

____________________________________________________

CHƯƠNG 971: TRỞ VỀ (2)

Sao nàng có thể không rõ nữ tử này đang khuyên nàng nhận lễ vật, bất giác trong lòng tràn ngập cảm kích: "Mộ cô nương, ta hiểu rồi, chờ đến lúc thực lực của ta đủ cường đại, ta sẽ có thể giúp đỡ càng nhiều người, cũng có thể cống hiến cho Trung Hoa!"

Vừa dứt lời, một cái bình ngọc ném về phía Hồng Anh, nàng giơ tay tiếp nhận bình ngọc, ánh mắt sùng bái nhìn nữ tử tuyệt mỹ phía trước.

Trước đây nàng đã nghe danh Mộ Như Nguyệt rồi, hiện giờ thần tượng đứng gần trong gang tấc, còn cho nàng đan dược, nàng thật sự rất kích động...

"Hạo Thiên", Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, cười nói, "Giúp ta đãi khách."

"Tỷ, ngươi yên tâm đi, khách của ngươi cũng là khách của ta, ta sẽ thay ngươi tiếp đãi chu toàn." Mộ Hạo Thiên cười nói, thật ra hắn cũng rất tán thưởng Hồng Anh hào sảng, anh khí này.

Nếu đổi thành người khác, chắc đã sớm nhận đan dược rồi, chỉ có nàng cự tuyệt dụ hoặc như thế...

Chỉ điểm này đã chứng tỏ nàng không giống những người tham lam kia...

"Nương!" Dạ Tư Hoàng cười cười nhìn về phía Hồng Thiên Khải sắc mặt tái nhợt, "Mấy người này vừa rồi đã khi dễ Hoàng Nhi, Hoàng Nhi không muốn nhìn thấy bọn họ, làm sao bây giờ?"

Hồng Thiên Khải biến sắc, vội vàng nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ cô nương, ta..."

"Hạo Thiên, bọn họ là ai?" Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn đám người Hồng gia.

Mộ Hạo Thiên nhướng mày, nói: "Hình như là người Hồng gia."

"Hồng gia? Chúng ta có mời người Hồng gia à?"

"Không có." Mộ Hạo Thiên khẳng định, lắc lắc đầu, thế lực Hồng gia quá yếu, không có tư cách tham dự hôn lễ hôm nay...

"Nếu đã không mời..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng một chút, "Vậy không cần để bọn họ vào Mộ gia, Vô Trần, chàng thấy thế nào?"

Từ đầu đến cuối, Dạ Vô Trần chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Mộ Như Nguyệt, không mở miệng nói chuyện, lúc này nghe Mộ Như Nguyệt hỏi, hắn cười khẽ, tà mị nói: "Nàng quyết định là được, Tử gia chúng ta do nàng làm chủ..."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nắm tay Dạ Tư Hoàng, đi vào trong, không thèm nhìn sắc mặt trắng bệch của anh em Hồng gia...

"Hồng Anh."

Hồng Thiên Khải rốt cuộc không rảnh quan tâm nhiều, lập tức bắt lấy tay Hồng Anh, đau khổ cầu xin: "Mộ cô nương hình như rất coi trọng ngươi, ngươi cầu tình giúp ta đi, bất luận thế nào chúng ta cũng muốn tham dự hôn lễ, hiện tại chỉ có ngươi là hi vọng của Hồng gia chúng ta, ngươi không thể vong ơn phụ nghĩa!"

Để có được thiệp mời, Hồng gia đã tốn gần hết cả gia tài, nếu bây giờ bị ngăn bên ngoài, cha mà biết được sẽ đánh chết hắn.

Hồng Anh lạnh nhạt rút tay ra, lạnh lùng nói: "Thật xin lỗi, chỉ vì ta đã giúp đỡ con trai của Mộ cô nương nên nàng mới cho ta tham dự hôn lễ, ngươi muốn ta cầu tình cho ngươi, sợ là tìm nhầm người rồi, ta không có năng lực lớn như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có ân gì với ta, sao lại nói ta vong ân phụ nghĩa? Hồng Thiên Khải, ngươi nói lời này thật buồn cười!"

"Ngươi..." Hồng Thiên Khải biến sắc, "Ngươi thấy chết không cứu? Hồng Anh, đừng quên trên người ngươi chảy huyết mạch Hồng gia, ngươi lại đối xử với người Hồng gia như thế? Bọn họ đúng là đã sinh ra một con bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa rồi!"

"Ngươi..." Hồng Anh tức xanh mặt, trong mắt như phun ra lửa, nhưng nhiều hơn là thất vọng...

_______________________________________________________

CHƯƠNG 972: TRỞ VỀ (3)

Mộ Hạo Thiên nhìn không nổi nữa, vừa định mở miệng, lại thấy nữ tử phía trước đã khôi phục tâm tình, đạm mạc xa cách nói: "Đúng là Hồng gia đã sinh ra ta, nhưng chưa từng nuôi ta! Từ cái ngày ta bị đuổi khỏi Hồng gia, một thân một mình sống bên ngoài, đối mặt với xã hội hiểm ác, chưa từng có người Hồng gia nào vươn tay với ta, ta cần gì phải đồng tình với Hồng gia? Hồng Thiên Khải, ngoài chuyện trên người ta chảy huyết mạch Hồng gia ra, Hồng gia đã khi nào làm tròn trách nhiệm với ta chưa? Đối với một gia tộc như thế, ta cần phải có tình nghĩa sao?"

Hồng Thiên Khải giận run người, giơ tay chỉ vào Hồng Anh, nói không ra lời, ánh mắt phẫn nộ, nét mặt dữ tợn quát: "Hồng Anh, đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi sẽ hối hận vì hành vi của mình!"

Sắc mặt Mộ Hạo Thiên trầm xuống, lạnh giọng ra lệnh: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Đuổi hắn ra ngoài, hơn nữa, đưa Hồng gia vào danh sách đen, vĩnh viễn không kết giao!"

"Vâng, thiếu gia!"

Lập tức có hai hạ nhân của Mộ gia tiến lên xách hai bên Hồng Thiên Khải, hung hăng ném hắn ra ngoài, hung thần ác sát trừng mắt bọn họ.

"Còn không mau cút đi!"

Hồng Thiên Khải căm hận trừng mắt Hồng Anh, nhưng cũng biết không thể gây chuyện ở Mộ gia, cho nên tận lực đè nén lửa giận trong lòng xuống, xám xịt mang theo đám người Hồng gia rời đi...

"Hồng cô nương", Mộ Hạo Thiên xoay người nhìn Hồng Anh, khuôn mặt tuấn mỹ tươi cười ngây ngô, "Yên tâm đi, ngươi là khách quý của Mộ gia, chúng ta nhất định sẽ không để ngươi bị khi dễ, đi thôi, hôn lễ của tỷ tỷ và tỷ phu cũng sắp bắt đầu rồi, không vào sẽ trễ."

Hồng Anh hốt hoảng gật đầu: "Đa tạ Mộ công tử hỗ trợ."

Mộ Hạo Thiên không nói thêm gì nữa, dẫn theo Hồng Anh đi vào đại sảnh Mộ gia...

"Các vị, hoan nghênh đã tới tham dự hôn lễ của cháu gái ta."

Trong đại sảnh, Mộ Tranh hưng phấn nói: "Lần này, người tới tham gia hôn lễ đều được Mộ gia chúng ta tặng một phần lễ vật, chính là Tẩy tủy đan trân quý, loại đan dược này có thể giúp tẩy tủy phạt mao, thoát thai hoán cốt, kích phát tiềm lực của võ giả..."

Đám người lập tức trở nên kích động, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua hưng phấn của lão giả.

So với đại lục ở dị giới, giới cổ võ Trung Hoa càng khan hiếm đan dược sư chứ đừng nói đến Tẩy tủy đan, cho nên vừa nghe lời này, trong lòng mọi người đều kích động không thể tự kiềm chế...

Lần này càng khẳng định địa vị vững chắc của Mộ gia ở Trung Hoa, cũng đúng thôi, ai bảo người ta có một cô cháu gái ưu tú...

"Ta sẽ cho người mang lễ vật lên sau, bây giờ mời các vị ngồi vào vị trí."

Tâm tình Mộ Tranh rất tốt, nét mặt tỏa sáng nói.

Mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí, có điều, vừa ngồi vào bàn tiệc, bọn họ đều ngây ngẩn...

"Đây... đây là tuyết liên trong truyền thuyết sao?"

 "Trời ạ, còn có cả nhân sâm vạn năm nữa, Mộ gia cũng quá giàu có đi!"

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt chấn động nhìn Mộ Tranh...

Nhưng mà, chuyện làm bọn họ chấn động hơn còn ở phía sau...

Trong lúc mọi người kinh ngạc vì hôn lễ long trọng của Mộ gia lần này, đột nhiên mây trời biến sắc, khắp không trung trải đầy mây trắng, sau đó trên tầng mây trắng kia truyền đến một thanh âm non nớt mà khí phách.

"Cuối cùng ta cũng tới kịp, không biết chủ nhân đang ở nơi nào..."

Thanh âm kia dù ngây ngô như của thiếu niên, lại giống như một tiếng sấm đánh vào lòng mọi người.

______________________________________________________

CHƯƠNG 973: TRỞ VỀ (4)

Bọn họ vừa đảo mắt nhìn qua, đã thấy trong tầng mây trắng dần dần lộ ra một thân thể khổng lồ...

"Rồng!!!"

Trời ạ, là cự long! Chẳng lẽ loài sinh vật này thật sự tồn tại?

Đừng nói khách khứa, ngay cả người Mộ gia cũng ngây ngốc, nhiều hơn là kinh sợ, dù sao bọn họ còn chưa rõ đối phương là bạn hay địch...

Trên không trung, bạch long cúi đầu, đảo mắt một lượt, sau đó ngừng lại trên người Mộ Tranh.

Trên người gia hỏa này có hơi thở của chủ nhân, hẳn là bọn họ biết chủ nhân đang ở đâu...

"Uy, lão gia hỏa, chủ nhân ta đang ở đâu?"

"Chủ nhân ngươi?" Mộ Tranh sửng sốt, "Không biết chủ nhân ngươi là..."

"Chủ nhân ta chính là Mộ Như Nguyệt, ta nghe nói nàng và chủ công lại muốn thành thân, cho nên ta lập tức chạy đến đây..."

Sắc mặt Mộ Tranh cứng đờ, ngổn ngang trong gió.

Con cự long này lại là người hầu của Nguyệt Nhi? Từ khi nào nàng trở nên lợi hại như vậy, có thể hàng phục cự long?

Phải biết rằng, người Trung Hoa là con cháu của rồng, cho nên đối với người Trung Hoa rồng là một tồn tại rất cường đại, vậy mà nàng còn có thể hàng phục rồng, làm sao hắn không khiếp sợ chứ?

Nhưng sau khiếp sợ chính là mừng như điên, như vậy địa vị của Mộ gia ở Trung Hoa càng được đảm bảo, không còn ai có thể khinh thường Mộ gia nữa...

"Vừa rồi ta nghe lầm sao?"

"Không, ngươi không nghe lầm đâu, ta cũng nghe rõ, cự long kia xưng Mộ Như Nguyệt là chủ nhân, này... chuyện này đúng là rợn cả người!"

Tất cả quan khách đều hít sâu một hơi, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mộ Tranh, trong suy nghĩ của bọn họ, hiện tại Mộ Tranh hoàn toàn là một bảo bối, nếu có thể kết giao với hắn, địa vị của bọn họ sẽ mạnh hơn trước rất nhiều...

"Mộ gia chủ..."

Trong lúc Mộ Tranh còn đang sững sờ, một thanh âm nũng nịu truyền đến làm hắn sợ đến mức nổi da gà, quay đầu nhìn về phía mỹ phụ ăn mặc hở hang bên cạnh.

Mỹ phụ không hề rụt rè ném cho Mộ Tranh một cái mị nhãn, thân thể nghiêng về phía hắn: "Mộ gia chủ, ngươi còn nhớ ta không, ta là Liễu Diệp của Liễu gia a, ta ái mộ ngươi đã lâu rồi, ta nguyện ý làm tục huyền* cho ngươi, ý Mộ gia chủ thế nào..."

*Tục huyền: nghĩa là nối lại dây đàn. Người xưa thường ví duyên vợ chồng là duyên cầm sắt, vốn là đàn cầm (tiền thân của đàn tỳ bà) và đàn sắt (tiền thân của đàn tranh) hay được đánh chung với nhau. Nên sau khi người vợ qua đời, người xưa thường gọi là đoạn huyền, và tục huyền được dùng để chỉ việc người chồng góa vợ bước thêm bước nữa.

Thấy thân thể Liễu Diệp sắp ngã vào người mình, Mộ Tranh vội vàng lui về sau mấy bước, thân thể mềm mại kia lập tức ngã trên mặt đất.

"Ai yêu!" Mỹ phụ nũng nịu hô một tiếng, vẫn không buồn bực mà vươn tay về phía Mộ Tranh, "Mộ gia chủ, có thể đỡ ta một chút không?"

Giọng điệu kiều mị kia làm toàn thân Mộ Tranh phát rét, hung tợn trừng mắt mỹ phụ kia: "Cút!!!"

"Mộ gia chủ đúng là nhẫn tâm", mỹ phụ lại vứt cho hắn thêm cái mị nhãn nữa, yêu kiều nói, "Bất quá nếu Mộ gia chủ có yêu cầu, đừng quên nói với ta một tiếng, cho dù không thể trở thành tục huyền cho Mộ gia chủ, ta cũng nguyện ý phân ưu giải hạn cho Mộ gia chủ a, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến."

Những người khác thấy Liễu gia chiếm tiên cơ, cũng không cam lòng yếu thế đem nữ tử nhà mình cho hắn, đương nhiên, Mộ Hạo Thiên là cháu trai duy nhất của Mộ gia, bên cạnh hắn vây quanh tầng tầng lớp lớp oanh oanh yến yến, tận lực muốn làm nữ nhân của hắn...

Mộ Hạo Thiên đã khi nào gặp trường hợp như vậy, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đè nén sự ghê tởm trong lòng, từ trong đám người thoát ra, bước nhanh đến bên cạnh Hồng Anh.

Hồng Anh cười cười, thân thiện nói: "Mộ công tử thật được hoan nghênh, nhiều nữ tử vây quanh ngươi như vậy."

____________________________________________________

CHƯƠNG 974: TRỞ VỀ (5)

"Phải không?" Mộ Hạo Thiên không cho là đúng, nói: "Còn không phải vì muốn kéo quan hệ với tỷ tỷ ta, nếu không, đám người mắt cao hơn đầu đó sao có thể coi trọng Mộ gia ta? Sau khi tỷ tỷ mất tích, ông nội bệnh nặng hai năm, ta đã nhìn thấy quá nhiều ánh mắt châm chọc mỉa mai rồi, nếu không phải ý chí cứng cỏi, ta cũng không thể kiên trì đến bây giờ..."

Hồng Anh sửng sốt, nàng vốn cho rằng Mộ Hạo Thiên là quý công tử hưởng thụ muôn vàn sủng ái, không ngờ hắn cũng có một mặt như vậy...

Nhất thời, trong lòng nàng có chút phức tạp.

"Uy!" Tiểu Bạch thấy đám người kia không để ý đến hắn, bất giác có chút buồn bực, "Các ngươi còn chưa trả lời ta đâu, chủ nhân ta đang ở đâu?"

"Tiểu Bạch!!!"

Hắn vừa dứt lời, một thanh âm kinh hỉ từ phía trước truyền đến.

Trong hậu viện, một thân ảnh màu bạc nhanh chóng chạy tới, tốc độ nhanh như chớp, sau đó biến thành một con ngân lang trước mắt mọi người.

"Lang... lang yêu?"

Mọi người sợ hãi tới mức toàn thân run cầm cập, suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Cái gì lang yêu!" Mộ Tranh trừng mắt đám người thiếu hiểu biết kia, nói: "Đây chính là linh thú tu luyện thành hình người, có thể lập khế ước với con người, cùng con người kề vai chiến đấu, ngươi lại dám nói nàng là lang yêu!"

Tuy nói vậy, nhưng lúc đầu Mộ Tranh cũng bị dọa sợ tái mặt, toàn thân run rẩy...

"Khiếu Nguyệt!"

Trên tầng mây, cự long rống lên một tiếng kinh hỉ, bay về phía ngân lang...

Một bạch long một ngân lang vui sướng lượn quanh trên không trung.

"Tiểu Bạch, ngươi bình an thật tốt quá."

Trời biết, mấy ngày nay Khiếu Nguyệt lo lắng hãi hùng, bây giờ thấy hắn bình an khiến nàng thật sự rất vui sướng....

"Ta da dày thịt béo, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tiểu Bạch vươn móng vuốt sờ sờ cái đầu long của mình, ngượng ngùng cười cười, ánh mắt quấn quýt si mê không giảm mà còn sâu đậm hơn...

Rồi sau đó, hai tia sáng lóe lên, ngân lang và bạch long biến thành hình người trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người...

Khuôn mặt Tiểu Bạch còn lộ ra chút non nớt của thiếu niên, tươi cười ngây ngô, lúc hắn muốn nói gì đó, Khiếu Nguyệt lại chủ động kéo tay hắn, nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi."

"Tốt." Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nở nụ cười thỏa mãn, cảm giác ấm áp trong tay làm trái tim hắn cũng ấm lên.

"Khiếu Nguyệt, mẫu thân bọn họ ở chỗ này sao?"

"Ừ." Khiếu Nguyệt gật gật đầu: "Nhưng hiện tại đừng nên quấy rầy bọn họ, chờ lát nữa bọn họ sẽ xuất hiện..."

Bất quá, nghe Tiểu Bạch xưng hô như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Tư Hoàng trầm xuống.

Có một Tử Thiên Cảnh còn chưa tính, ít ra Tử Thiên Cảnh có cùng huyết mạch với hắn, nhưng Tiểu Bạch chỉ là linh thú khế ước của mẫu thân, lại mặt dày mày dạn làm con nuôi của mẫu thân.

Khó chịu!

Hắn cực kì khó chịu, đặc biệt là, con sâu nhỏ này cũng thích quấn quýt mẫu thân...

"Hừ!"

Dạ Tư Hoàng hừ lạnh, nếu không phải không muốn phá hỏng hôn lễ của mẫu thân, hắn nhất định sẽ hảo hảo tính toán với con sâu nhỏ kia một phen...

Sáng sớm hôm sau, nắng sớm vừa lên.

Trong đại sảnh, Nhan Nhược Khê đang cùng Vân La trêu đùa Dạ Tư Hoàng, bất chợt nhìn thấy mấy người từ ngoài cửa đi vào, bật cười nói: "Sao các ngươi lại tới rồi? Đêm động phòng hoa chúc thế nào?"

"Mẹ, cũng không phải lần đầu tiên chúng ta kết hôn." Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net