975 - 979

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 975: TRỞ VỀ (6)

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tà khí sáng ngời, "Đối với ta mà nói, mỗi đêm bên nàng đều là đêm tân hôn..."

Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, hung tợn trừng mắt Dạ Vô Trần: "Trước mặt mọi người ngươi có thể đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy không?"

"Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, mỗi lần chúng ta đoàn tụ không bao lâu lại phải chia lìa, cho nên mỗi đêm bên nhau đều là đêm tân hôn."

Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra.

Dạ Vô Trần nói cũng đúng, nàng và hắn quen nhau mười mấy năm, thời gian bên nhau còn không dài bằng thời gian chia lìa, hình như mỗi lần gặp lại nhau, không bao lâu sau liền phải tách ra...

"Mọi chuyện sẽ nhanh kết thúc thôi, đến lúc đó chúng ta có thể tìm một nơi ẩn cư, không bao giờ xa nhau nữa." Mộ Như Nguyệt ngước mắt lên, ánh mắt kiên định.

"Chủ ý này không tệ", Nhan Nhược Khê vỗ đùi, cười to nói, "Ta cũng chán ghét những ngày tháng chiến đấu không ngừng thế này rồi, Nguyệt Nhi, Vô Trần, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta liền biến mất khỏi đại lục này, ẩn cư ở một nơi không có ai biết đến..."

Dạ Vô Trần cười cười, cũng không nói thêm gì, nhưng hắn biết, ngày đó không còn xa nữa...

(Mô phật, mấy trăm chap nữa mà nói không còn xa :((( Ad cũng mong ngày đó đến nhanh nhanh cho khỏe ^^~)

"Ông ngoại, bà ngoại, các ngươi thật sự sẽ không đi cùng chúng ta sao?" Dạ Tư Hoàng chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, nghi hoặc hỏi.

Hiện tại Tiểu Bạch đã đến rồi, cũng đến lúc bọn họ nên rời khỏi đây...

"Hoàng Nhi", Mộ Như Nguyệt sờ sờ đầu Dạ Tư Hoàng, nhàn nhạt nói, "Bây giờ để bọn họ đến đó thì quá nguy hiểm, chờ sau khi chúng ta xử lý hết mọ chuyện xong rồi quay lại đón bọn họ, yên tâm đi, không bao lâu nữa cả nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ..."

Dạ Tư Hoàng khẽ gật đầu, đáng tiếc hiện tại hắn chưa hoàn toàn khôi phục thực lực, cho nên không thể triệu hồi ma long ra được, nếu không thì đã không cần băn khoăn tên Bắc Quân kia.

"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt nhìn về phía Vân La và Mộ Nguyên, rồi quay đầu nhìn Dạ Vô Trần: "Chúng ta cũng nên rời đi rồi."

"Được!" Dạ Vô Trần gật đầu, nắm chặt tay nàng.

Trong sân Mộ gia, mọi người tề tựu đông đủ, biết đám người Mộ Như Nguyệt sắp rời đi, tất cả người Mộ gia đều đến tiễn bọn họ...

"Vô Trần, Hoàng Nhi!" Mộ Như Nguyệt nhìn hai người bên cạnh, thần sắc nghiêm túc hỏi: "Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?"

"Chúng ta bắt đầu đi."

Dạ Vô Trần cười khẽ, gật đầu nói: "Nguyệt Nhi, yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện gì đều có ta bên cạnh nàng..."

Nhìn nụ cười của nam nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt thả lỏng, nhìn mọi người một lượt, sau đó đặt tay lên la bàn...

Trong nháy mắt, không trung giống như bị xé toạc ra một khe hở lớn, giữa khe hở đó có thể nhìn thấy một nền kiến trúc rất giống Trung Hoa cổ đại, còn có những người mặc cổ trang đang đi lại trên đường cái...

Không gian cổ kính kia làm mọi người ngẩn ra, đó chính là thế giới tồn tại song song với Trung Hoa sao?

"Nguyệt Nhi!"

Trái tim Vân La run lên, nhịn không được nhào về phía Mộ Như Nguyệt, nhưng thời điểm nàng sắp chạm vào Mộ Như Nguyệt thì những thân ảnh kia liền biến mất, chỉ còn lại khoảng sân trống cùng lá cây chậm rãi bay xuống, tựa như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện vậy...

Nhìn khoảng sân trống rỗng, Vân La rốt cuộc nhịn không được òa khóc.

__________________________________________________

CHƯƠNG 976: TRỞ VỀ (7)

"La Nhi", Mộ Nguyên ôm Vân La vào ngực, đau lòng nói, "Nguyệt Nhi sẽ nhanh chóng trở lại, đến lúc đó cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi..."

"Nhưng mà... nhưng mà xa cách lâu như vậy mới gặp lại, còn chưa tới một tháng lại phải tách ra."

Vân La vô lực nằm trong lòng Mộ Nguyên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy nước mắt.

Giờ khắc này, Mộ Nguyên cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chặt thân thể nữ tử đang run rẩy trong ngực...

Thiên Hoàng phủ là một nơi rất thần bí ở Đông Đảo, nghe nói Thiên Hoàng phủ cho đến bây giờ cũng không có liên hệ gì với thế giới bên ngoài, không ai biết con đường đi vào Thiên Hoàng phủ.

Quan trọng hơn là, một khi đã vào Thiên Hoàng phủ thì sẽ rất khó rời đi, cho dù là cường giả cảnh giới vô thượng cũng không thể tìm thấy lối ra...

Điều khiến Mộ Như Nguyệt không ngờ tới là la bàn lại đưa bọn họ đến Thiên Hoàng phủ thần bí này...

"Vô Trần, xem ra chúng ta và người Tử gia bị tách ra rồi."

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, quay đầu nhìn hai nam nhân một lớn một nhỏ bên cạnh.

"Ra khỏi nơi này thì sẽ tìm được bọn họ thôi." Dạ Vô Trần cười tà mị, kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, đôi mắt tím bình tĩnh nhu hòa nhìn nữ tử trong lòng, "Bất quá, bây giờ chúng ta phải tìm được cánh cửa ngăn cách Thiên Hoàng phủ và thế giới bên ngoài."

Bức tường bao quanh Thiên Hoàng phủ cao cả trăm trượng, không thể thi triển khinh công hay dùng bí thuật, lại không có cánh cửa nào tồn tại, cho nên thành trì này hoàn toàn bị phong bế...

"Ta có chút hiểu biết về Thiên Hoàng phủ", Dạ Vô Trần nói, "Nghe nói, chỉ có Thành chủ Thiên Hoàng phủ mới biết đường ra khỏi đây..."

Thành chủ Thiên Hoàng phủ?

Mộ Như Nguyệt cau chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, không biết Thành chủ Thiên Hoàng phủ là người thế nào...

Xoát!

Đúng lúc này, vô số người cầm vũ khí từ bốn phương tám hướng xông ra, vây quanh đám người Mộ Như Nguyệt...

"Người tới, bắt ba người này lại cho ta!"

Nam nhân trung niên dẫn đầu quát lớn, trong mắt hiện lên sát khí.

"Nguyệt Nhi, không ngờ bất kể chúng ta đi đến đâu cũng sẽ gặp một chút chuyện phiền toái." Dạ Vô Trần cười tà mị, lộ ra hàn khí lạnh băng.

"Ta chỉ muốn biết, lần đầu chúng ta đến nơi này, lại có ai muốn gây sự với chúng ta?" Mộ Như Nguyệt nhún nhún vai, cười như không cười hỏi.

"Tuy ta cũng muốn biết là ai muốn đối phó chúng ta, nhưng cũng không có sở thích bị người ta bắt cóc." Ánh mắt Dạ Vô Trần quét về phía đám người xung quanh, nở nụ cười lạnh thấu xương, tựa như một thanh hàn kiếm sắc bén bắn về phía mọi người.

"Các ngươi thật to gan!" nam nhân trung niên biến sắc, "Chúng ta là người Thiên Hoàng phủ, phụng mệnh đại sư đến bắt các ngươi, ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, miễn cho phải chịu khổ!"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh nói: "Đại sư mà các ngươi nói, không biết là người phương nào?"

"Hừ!" nam nhân trung niên hừ lạnh, "Ngươi còn chưa đủ tư cách biết đại danh của đại sư!"

"Nguyệt Nhi", Dạ Vô Trần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa: "Những người này, cứ giao cho vi phu xử lý."

Mộ Như Nguyệt nao nao, gật gật đầu rồi lui về sau mấy bước...

____________________________________________________

CHƯƠNG 977: TRỞ VỀ (8)

Giờ khắc này, trên người nam nhân bắt đầu nổi lên khí thế cường hãn, dần dần tản ra hàn khí âm lãnh, len lỏi vào lòng đám người xung quanh...

"Ngươi..."

Nam nhân trung niên biến sắc, vừa định nói gì đó, liền thấy khí thế nam nhân càng lúc càng mạnh lên, bọn họ còn chưa kịp phòng bị, chung quanh đã xuất hiện một cái vòng lửa.

Ngọn lửa màu đen lạnh lẽo đáng sợ, tựa như đôi mắt tà mị khí phách của nam nhân, phảng phất có thể xâm nhập vào sâu trong linh hồn con người...

"Hỗn đản!" nam nhân trung niên gầm lên, "Ngươi biết chúng ta là ai không? Ta là người Thiên Hoàng phủ, nếu các ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Hoàng Thiên phủ đuổi giết đời đời kiếp kiếp! Không chết không ngừng!"

Dạ Vô Trần nở nụ cười ngả ngớn, không thèm để ý nói: "Xem ra ngươi còn có sức lực nói chuyện, một khi đã như vậy..."

Oanh!

Ngọn lửa đột nhiên bùng lên cao, trên đường phố yên tĩnh chỉ còn lại thanh âm nam nhân thét lên tê tâm liệt phế.

"A a a!"

Đau!

Đau đớn tận cốt tủy làm sắc mặt hắn trắng bệch, dưới ngọn lửa đen, thần sắc đám người đều vặn vẹo, thống khổ tê tâm liệt phế...

"Dừng tay, mau dừng tay a!"

Nam nhân trung niên gào lên, hai mắt đỏ như máu trừng Dạ Vô Trần.

Sao đại sư không nói cho bọn họ biết những người này có thực lực mạnh như thế? Nếu không, bọn họ cũng sẽ không lỗ mãng chạy tới...

Dạ Vô Trần không nói gì, chỉ phất phất ống tay áo, đám người lập tức hóa thành tro bụi dưới ngọn lửa đen...

"Nguyệt Nhi, chúng ta đi", Dạ Vô Trần thở dài nói, "Có điều, muốn thành chủ giúp chúng ta rời khỏi nơi này, sợ là không có khả năng..."

"Vậy thì bàn bạc kỹ hơn."

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, điều nàng muốn biết hơn là, ai muốn hại bọn họ?

Mặc kệ thế nào, kẻ địch ngoài sáng không nguy hiểm bằng kẻ địch núp trong tối!

Chẳng lẽ là Bắc Quân?

Nghĩ đến đây, Mộ Như Nguyệt không khỏi lắc đầu, nam nhân kia tuyệt đối khinh thường dùng phương pháp này đối phó nàng, cho nên đại sư mà tên này nói nhất định không phải là hắn...

"Mẫu thân", Dạ Tư Hoàng nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tươi cười sáng lạn, "Dù đại sư kia là ai, ta và phụ thân đều sẽ bảo hộ mẫu thân."

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của Dạ Tư Hoàng, trong lòng ấm áp: "Hiện tại chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, nếu người kia đã muốn đối phó chúng ta thì nhất định sẽ xuất hiện, việc chúng ta cần làm chính là chờ đợi..."

------------------------------

"Tử Thiên Cảnh, rốt cuộc Dạ Tư Hoàng đã mang thần khí thượng cổ đi đâu? Mau giao ra đây!"

Trong sơn cốc, cuồng phong thổi qua, nam nhân trung niên lạnh lùng nhìn ngân y nam tử thần thái lười biếng trước mắt, trong mắt lộ ra sát khí.

"Cảnh giới vô thượng..."

Sắc mặt Tử Thiên Cảnh hơi trầm xuống, trong khoảng thời gian này, trong đám thủ hạ của Bắc Quân xuất hiện không ít cường giả vô thượng, loại cường giả đếm được trên đầu ngón tay này bỗng dưng tới nhiều như vậy...

"Xin lỗi, ta không biết thần khí thượng cổ ở đâu!" Tử Thiên Cảnh nở nụ cười lười biếng, thanh âm lạnh lẽo.

"Còn dám giả ngu?" nam nhân trung niên từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, lạnh giọng nói, "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói, đệ đệ ngươi rốt cuộc đã đi đâu? Nếu không nói, kết cục của Phượng Kinh Thiên chính là kết cục của ngươi!"

_______________________________________________________

CHƯƠNG 978: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI LINH NGUYÊN (1)

Nam nhân trung niên vừa dứt lời, bầu không khí trong sơn cốc lập tức gợn sóng. Sắc mặt Tử Thiên Cảnh hơi trầm xuống, nét mặt không sợ hãi nhìn chằm chằm người phía trước....

"Ta cũng không biết hắn đi đâu." thanh âm nam tử lười biếng, khóe môi ẩn hiện ý cười châm chọc.

"Hừ, đây là ngươi tự tìm!" nam nhân trung niên hừ lạnh, sát khí cuồng bạo phóng về phía Tử Thiên Cảnh.

Cường giả vô thượng cường đại cỡ nào? Tử Thiên Cảnh phun ra một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo.

"Xem ra, hiện tại chỉ còn cách chạy trốn..."

Dù thế nào đi nữa, thực lực hiện tại của hắn không thể cứng đối cứng với người này, vậy chỉ còn cách chạy trốn...

"Muốn trốn?" nam nhân trung niên cười lạnh, bắt đầu khởi động khí thế toàn thân, hóa thành một trận cuồng phong quét về phía Tử Thiên Cảnh.

'Phịch' một tiếng, Tử Thiên Cảnh văng ra xa mấy thước, lập tức hộc máu...

"Tiểu tử thúi, ngươi tuyệt đối trốn không thoát!"

Bá!

Thân thể nam nhân trung niên chợt lóe, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm về phía Tử Thiên Cảnh...

Bỗng nhiên, Tử Thiên Cảnh dừng chân trước vách núi đen, nhìn nam nhân trung niên đuổi sát phía sau, dứt khoát hạ quyết tâm nhảy xuống...

"Thiên nhai?" nam nhân trung niên hơi ngẩn ra, cười lạnh nói, "Hắn thế mà lựa chọn nhảy xuống thiên nhai, dưới thiên nhai này không thể dùng lăng không phi hành (bay trên không), rớt xuống nhất định sẽ tan xương nát thịt!"

Thấy một màn như vậy, nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng, dù sao đi nữa, lần này Tử Thiên Cảnh chết chắc rồi!

-------------------------

"Cảnh Nhi!"

Ban đêm, trong khách điếm, Mộ Như Nguyệt chợt bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Làm sao vậy?" Dạ Vô Trần cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, trấn an nói, "Nguyệt Nhi, xảy ra chuyện gì?"

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: "Ta mơ thấy Cảnh Nhi xảy ra chuyện."

"Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu." Dạ Vô Trần cười khẽ, nói: "Thực lực của Cảnh Nhi rất mạnh, lại cát nhân thiên tướng, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ? Cho dù gặp nguy hiểm, nhưng một nhà chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn hung hiểm, sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản bước chân của chúng ta..."

"Vô Trần, ta..."

Phanh!

Lúc Mộ Như Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đạp mở, vô số người từ bên ngoài đi vào, vây quanh hai người trên giường.

"Thành chủ chúng ta cho mời!"

Trên người Dạ Vô Trần bắt đầu tản ra hơi thở lạnh lẽo, lúc hắn sắp nổi giận, Mộ Như Nguyệt liền cầm tay hắn, lắc lắc đầu nói: "Ta không muốn lúc nào cũng bị người khác quấy rầy, cho nên, không bằng chúng ta đi gặp thành chủ Thiên Hoàng phủ một lần đi."

"Được." Hắn khẽ gật đầu, ôn nhu cười nói.

Nhìn từ xa, phủ thành chủ nguy nga hùng vĩ, cánh cửa mạ vàng tỏa ra ánh sáng ưu nhã. Lúc này trong phủ, một nam nhân trung niên cao lớn đứng dưới ánh trăng, sắc mặt lo lắng nhìn thiếu nữ nằm trên giường bệnh.

Làn da thiếu nữ kia trắng đến mức gần như trong suốt, bờ môi mỏng trắng bệch, lông mi run rẩy, dáng vẻ bất an yếu ớt, lẳng lặng nằm trên giường...

____________________________________________________

CHƯƠNG 979: ĐỘT PHÁ CẢNH GIỚI LINH NGUYÊN (2)

"Đại sư, bệnh của nữ nhi ta rốt cuộc là thế nào?" nam nhân trung niên quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, lo lắng hỏi.

Nếu Mộ Như Nguyệt ở đây, nhất định có thể nhận ra nữ tử này chính là Tiêu Tĩnh, nhưng so với bộ dáng xinh đẹp lúc trước, Tiêu Tĩnh hiện tại lại bao phủ hơi thở u ám.

"Chỉ cần ngươi dùng trái tim tiểu hài tử kia luyện chế đan dược thì sẽ cứu được mạng nữ nhi ngươi!"

Tiêu Tĩnh nở nụ cười lạnh lẽo làm người ta cảm giác được hàn ý len lỏi từ lòng bàn chân vào thẳng đáy lòng...

Mộ Như Nguyệt, ngươi ngàn không nên vạn không nên tổn thương nghĩa phụ ta, nếu ngươi đã tổn thương hắn, ta sẽ khiến ngươi phải thống khổ!

"Đại sư", trong lòng nam nhân trung niên vui vẻ, "Vậy thì tốt quá, nếu đại sư có thể cứu sống nữ nhi ta, ngươi chính là đại ân nhân của ta."

Thành chủ rất tín nhiệm Tiêu Tĩnh, không phải vì nàng bộc lộ thực lực mà bởi vì Thiên Hoàng phủ từ xưa đã có một truyền thuyết.

Nghe nói từ nhiều năm về trước, tổ tiên của Thiên Hoàng phủ đã dự đoán được một hình ảnh, bạch y nữ tử cưỡi bạch long, bên cạnh là một nam nhân mặc tử bào, toàn thân hai người được ánh sáng vàng bao phủ, phía trước bọn họ còn có một ngân lang...

Vị tổ tiên kia không nhìn thấy dung mạo của bọn họ, chỉ nhìn thấy ánh sáng thần thánh kia...

Nói cách khác, hai người đó sau này nhất định sẽ trở thành thần, cũng chính là chúa tể của cả đại lục này!

Cho nên, tổ tiên đã lưu truyền lại, nếu có linh hồn dị thế đến thì nhất định phải cung phụng nàng, chỉ có như thế, Thiên Hoàng phủ mới may mắn tồn tại trong trận tai ương diệt thế sau này....

Mà Tiêu Tĩnh lại biết được chuyện linh hồn dị thế, cho nên thành chủ liền kết luận nàng chính là bạch y nữ tử mà tổ tiên đã dự đoán...

"Thành chủ!"

Lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào: "Ta đã mời ba người kia đến."

"Tốt."

Trong lòng thành chủ đại hỉ, gật gật đầu nói: "Ta lập tức đi gặp bọn họ!"

Bất luận thế nào, tính mạng của nữ nhi hắn còn phải dựa vào ba người này cứu...

"Thành chủ, ta không tiện đi gặp bọn họ", Tiêu Tĩnh cười lạnh, nói: "Ngươi cứ mang trái tim tiểu hài tử kia đến gặp ta, mặt khác..."

Nàng khẽ dừng một chút, âm hiểm nói: "Nam nhân tên Dạ Vô Trần kia cũng không phải người thường, ta dám cam đoan nếu hắn trở thành con rể của thành chủ, sẽ có một ngày Thiên Hoàng phủ sẽ đứng trên đỉnh cao..."

Mộ Như Nguyệt, ngươi dám tổn thương nghĩa phụ của ta, ta sẽ giết con ngươi, làm phu quân ngươi trở thành nam nhân của kẻ khác, như vậy, ngươi mới có thể đau khổ muốn chết!

Tựa như nhìn thấy bộ dáng nữ nhân kia hối hận, Tiêu Tĩnh tươi cười.

"Đại sư, ta hiểu rồi." Thành chủ ôm quyền, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhìn thân ảnh rời đi, Tiêu Tĩnh lẩm bẩm: "Nghĩa phụ, tuy ta tạm thời rời xa ngươi, nhưng ta không muốn ngươi thương tâm khổ sở, nếu như có thể chia cắt bọn họ, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội đoạt được nữ nhân này..."

Cho dù nàng không cam lòng, trái tim bị nỗi ghen ghét gặm nhấm, nhưng chỉ cần có thể giúp được nghĩa phụ, nàng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Tiêu Tĩnh cười khổ, trong đầu hiện lên dung nhan tuyệt tình của nam nhân, nàng thống khổ nhắm mắt lại...

Có lẽ từ lúc được nghĩa phụ mang về Bắc ma cung, cả đời nàng đã định sẽ không dứt được đoạn tình cảm này, mặc dù nghĩa phụ không biết hành động của nàng, nàng cũng không cảm thấy hối hận, nam nhân giống như nghĩa phụ nên được quý trọng, chứ không phải bị tổn thương...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net