990 - 994

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 990: ĐAN DƯỢC ĐỈNH THIÊN GIAI (6)

Nam nhân này, nhất định phải chết!

Oanh!

Thời điểm Dạ Vô Trần ăn Tử kim đan, trên người lập tức phát ra khí thế cường đại làm Sử Hồn biến sắc, trong mắt rốt cuộc lộ vẻ hoảng sợ.

Hắn thong thả giơ tay lên, một thanh kiếm lớn liền xuất hiện trong tay hắn...

Lúc Dạ Vô Trần nắm chặt đại kiếm màu đen, một ngọn lửa bùng lên, ngưng tụ về phía thân kiếm, hóa thành một đạo kiếm quang chọc trời bổ về phía Sử Hồn.

Phanh!

Thân thể Sử Hồn bay ngược ra ngoài, trong lòng cực kì chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dạ Vô Trần đột nhiên trở nên cường đại...

"Vị này... vị công tử này, có việc gì chúng ta từ từ thương lượng." Sử Hồn toát mồ hôi lạnh, nịnh nọt cười nói.

Tục ngữ nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong tình thế này, hắn không thể không cúi đầu...

Thần sắc Dạ Vô Trần lạnh nhạt, đôi mắt tím âm trầm nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sử Hồn, chậm rãi giơ tay lên, chém ra một đạo kiếm quang màu tím.

Sử Hồn vội vàng nâng vũ khí lên che chắn nhưng vẫn bị bức lui lại mấy bước, sau lưng rịn ra mồ hôi lạnh...

"Nói, đại sư mà các ngươi nhắc đến là ai?" Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn Sử Hồn, toàn thân bao phủ hơi thở lạnh lẽo.

"Là... là Tiêu Tĩnh đại sư."

"Tiêu Tĩnh?" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, "Tiêu Tĩnh trở thành đại sư từ khi nào, bất quá..."

Oanh!

Khí thế cường hãn bộc phát, ào ào phóng về phía Sử Hồn.

"Nếu ngươi đã làm bạn với Tiêu Tĩnh, vậy thì kết cục đã định, đối với nữ nhân kia, ta cũng sẽ không bỏ qua!"

Ngày đó, nàng thông qua la bàn trở về Trung Hoa, trong thời khắc mấu chốt, chính Tiêu Tĩnh đã ra tay với nàng, Phượng Kinh Thiên bất chấp tính mạng chắn cho nàng một kiếm, để nàng hoàn thành trận pháp.

Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tiêu Tĩnh!

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, thần sắc càng thêm lạnh lẽo: "Tiêu Tĩnh đang ở đâu?"

Đối diện với ánh mắt băng hàn của nữ tử, Sử Hồn không khỏi rùng mình: "Vừa rồi ở... ở trong khuê phòng nữ nhi ta, nhưng bây giờ thì không rõ lắm, lúc ta tới gặp các ngươi, nàng cũng âm thầm theo tới, lúc nãy nhìn thấy tình hình chiến đấu như vậy, nhất định là đã rời đi rồi, chẳng qua, ta khuyên các ngươi một câu, không nên đối địch với nàng, sau này nàng sẽ có thành tựu phi phàm, các ngươi tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của nàng! Nếu các ngươi giết ta, nàng cũng sẽ báo thù cho ta!"

Nghĩ đến lời tiên đoán của tổ tiên, ánh mắt Sử Hồn âm trầm, hiện tại đây là điều duy nhất có thể uy hiếp hai người kia...

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt cười nói, "Vậy thì sao? Người muốn hại ta, bất luận là ai, đuổi tận giết tuyệt! Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt, đi mang Tiêu Tĩnh đến cho ta!"

Bá!

Trong nháy mắt, trên người Mộ Như Nguyệt hiện ra hai luồng sáng, ngay sau đó, hai thân ảnh một cao một thấp xuất hiện trước mặt nàng...

Tiểu Bạch bay lượn trên không trung, thân thể khổng lồ che lấp cả bầu trời, đôi mắt khí phách. Còn trên mặt đất là một ngân lang ưu nhã mỹ lệ.

Sử Hồn vốn đang tự cho là đúng, thời điểm nhìn thấy một long một lang thì hoàn toàn ngây ngẩn, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, đồng tử hắn co lại, vẻ mặt hoảng sợ, sau đó thét lên một tiếng tê tâm liệt phế.

"Không!!!"

Bạch y, tử bào, ngân lang, bạch long...

Này... tại sao lại giống với lời tiên đoán của tổ tiên đến thế?

__________________________________________________________

CHƯƠNG 991: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (1)

Nhìn một màn trước mắt, Sử Hồn bị dọa choáng váng, toàn thân phát run, giờ khắc này, trong lòng hắn rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.

Đôi phu thê này đặc biệt như thế, lúc đầu hắn chỉ cho là trùng hợp thôi, không ngờ lại là kết quả này...

"Nói, làm thế nào rời khỏi Hoàng Thiên phủ?" Mộ Như Nguyệt tiến lên, từ trên cao nhìn xuống nam nhân thê thảm phía dưới, thanh âm lạnh lẽo băng hàn.

"Ngươi... nếu ngươi tha cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Sử Hồn đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, run giọng nói.

Đây chính là điều kiện cuối cùng hắn có thể dùng để đàm phán...

"Không nói phải không?" khóe môi Mộ Như Nguyệt nhếch lên, cười như không cười nói.

"Ta..."

Vừa nói được một chữ, nữ tử đã hung hăng nhấc chân đạp vào cổ tay hắn, đau đớn kịch liệt làm hắn la hét khàn cả giọng.

"A a a!"

Giờ khắc này, Sử Hồn sợ hãi chưa từng có, từ sau khi trở thành thành chủ Hoàng Thiên phủ, hắn chưa từng gặp thất bại, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng...

Hắn hiểu rõ, đôi phu thê này nhất định sẽ không tha cho hắn...

"Tự ngươi lựa chọn, nói, hay không nói?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng, mặt không biểu tình nói.

Sử Hồn cắn chặt môi: "Ta sẽ không nói!"

Nói thật, trong lòng Sử Hồn rất hối hận, sớm biết nàng chính là người trong lời tiên đoán thì bất luận thế nào hắn cũng sẽ không đắc tội hai người bọn họ.

Nếu không, sau này gặp tai ương diệt thế, hắn cũng không cách nào sống sót...

Nhưng dù sao cũng không thoát khỏi cái chết, vậy không bằng hắn kéo cả nàng ở lại Hoàng Thiên phủ, để khi những cường giả kia đến, nàng có lẽ có thể giúp Hoàng Thiên phủ tránh được một kiếp.

Cho đến thời khắc cuối cùng, Sử Hồn cũng không quên tính kế Mộ Như Nguyệt.

"Nếu ngươi không chịu nói..." Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại một chút, "Vậy, ta cũng chỉ có thể khiến ngươi sống không bằng chết!"

Tim Sử Hồn run lên, vừa mở miệng, một viên đan dược đã bắn vào trong miệng hắn.

Hắn vội vàng moi đan dược ra, nhưng đan dược vừa vào miệng đã hóa thành nước chảy xuôi xuống cổ họng, nửa ngày cũng không ói ra được.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Thân thể Sử Hồn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, giận dữ hét lên.

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Vạn thế xuyên tâm đan!"

Vạn thế xuyên tâm đan làm người ta thống khổ như bị vạn tiễn xuyên tim, nhưng lại không thể chết.

"A!!!"

Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, Sử Hồn liền ôm chặt ngực ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Đau!

Đây là nỗi đau đớn hắn chưa bao giờ phải thừa nhận!

Giống như có một bàn tay mạnh mẽ xé nát trái tim hắn, sau đó chậm rãi khép lại, rồi xé toạc ra, cứ lặp đi lặp lại như thế...

"Ngươi suy nghĩ kĩ chưa? Nói ra phương pháp rời khỏi Hoàng Thiên phủ, hay là... vĩnh viễn chịu đau đớn như thế, vĩnh viễn không ngừng!"

Vĩnh viễn?

Làm sao có thể chịu đựng? Một khắc hắn cũng không chịu nổi...

"Ta... ta nói", Sử Hồn ngẩng đầu lên, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, "Ở... ở trên tế đàn bên kia có con đường rời khỏi Hoàng Thiên phủ, bây giờ có thể buông tha ta chưa?"

Mộ Như Nguyệt cười cười: "Ta đáp ứng tha cho ngươi lúc nào?"

"Ngươi..." Sử Hồn biến sắc, "Ngươi nói chuyện không giữ lời! Ngươi rõ ràng đã đáp ứng..."

Nói tới đây, Sử Hồn ngây ngẩn.

___________________________________________________

CHƯƠNG 992: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (2)

Bởi vì hắn nhớ lại, Mộ Như Nguyệt chỉ nói sẽ không làm hắn vĩnh viễn chịu thống khổ, lại chưa từng nói sẽ bỏ qua cho hắn, mà muốn làm hắn thoát khỏi thống khổ thì chỉ có một biện pháp...

Giết hắn!

Sử Hồn sợ đến phát run, nha đầu này rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, nhưng hắn lại cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng...

"Chủ nhân!" Khiếu Nguyệt xách theo một nữ tử tới, hung hăng ném trên mặt đất, "Nữ nhân này muốn chạy trốn, bị ta và Tiểu Bạch bắt lại, không biết chủ nhân muốn xử lý nàng thế nào?"

Lúc này, Tiêu Tĩnh bị ném trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân khẽ run, hai mắt trợn to tựa như bị hoảng sợ tột độ.

"Tiêu Tĩnh, đã lâu không gặp", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Không ngờ, ngươi lại muốn giết con ta..."

Môi Tiêu Tĩnh run run, sợ hãi nói: "Ma thần, hắn lại là ma thần!"

Tóc bạc mắt đỏ, đây chính là đặc trưng của ma thần, nhưng nàng thật sự không ngờ ma thần lại là nhi tử của Mộ Như Nguyệt...

"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, ngươi làm bạn với ma thần, nhất định sẽ phải trả giá đắt!" Tiêu Tĩnh cười điên cuồng, trên người dần dần lộ ra sát khí mãnh liệt, "Một nam tử tốt như nghĩa phụ ta, ngươi lại vứt bỏ hắn, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận! Cho nên ta muốn giết nhi tử ngươi, làm ngươi nếm chịu nỗi thống khổ vạn tiễn xuyên tim!"

Sử Hồn ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười điên cuồng của Tiêu Tĩnh.

"Tiêu Tĩnh đại sư, ngươi... ngươi lợi dụng ta?"

Nữ nhân này thế nhưng vì tư dục của bản thân mà lợi dụng hắn, buồn cười là hắn còn tin tưởng lời nàng nói...

Tiêu Tĩnh hừ lạnh: "Không sai, là ta lợi dụng ngươi, ai bảo ngươi  ngu xuẩn như vậy, ta nói cái gì ngươi cũng tin?"

Giờ khắc này, Tiêu Tĩnh cũng không quản gì nhiều, trực tiếp bất chấp tất cả, không hề che giấu dụng ý chân thật của mình...

Oanh!

Lời này giống như một đạo sấm sét đánh xuống làm Sử Hồn cả người choáng váng, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm sườn mặt Tiêu Tĩnh...

Thì ra từ đầu tới cuối hắn đều bị nữ nhân này lợi dụng, không những khiến bản thân gặp họa mà còn làm Thiên Hoàng phủ mất đi nhiều cường giả như vậy.

Hận!

Hận ý sâu tận xương tủy dâng lên trong lòng Sử Hồn, trên người hắn bao phủ sát khí mãnh liệt, vọt qua hung hăng bóp cổ Tiêu Tĩnh.

"Tiêu Tĩnh, ngươi dám hại ta, ngươi có biết ta bị ngươi hại thê thảm thế nào không?"

Sắc mặt Tiêu Tĩnh đỏ bừng, hoảng sợ nhìn về phía Mộ Như Nguyệt: "Mộ Như Nguyệt, ngươi mau giết hắn, mau cứu ta! Nếu không, ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết tin tức của Phượng Kinh Thiên!"

Phượng Kinh Thiên?

Tim Mộ Như Nguyệt khẽ run lên, trong đầu hiện ra vẻ mặt quyết tuyệt của nam tử như yêu nghiệt kia, trong lòng dâng lên cuồng nộ.

Nàng đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Tiêu Tĩnh, hỏi: "Phượng Kinh Thiên ở đâu? Đã chết hay còn sống?"

"Giết hắn, giết hắn ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Mộ Như Nguyệt nhếch môi: "Tiêu Tĩnh, ngươi không biết ta ghét nhất bị uy hiếp sao? Nếu dám uy hiếp ta, vậy kết cục của ngươi cũng sẽ giống Sử Hồn."

Tim Tiêu Tĩnh run lên, sau đó cười điên cuồng.

"Ha ha ha, Mộ Như Nguyệt, ngươi và Dạ Vô Trần ở đây phu thê ân ái, lại không biết có một nam nhân vì ngươi mà đắc tội nghĩa phụ, bị hắn nhốt vào mười tám tầng luyện ngục, chịu đựng khổ hình!!!"

Nhìn thấy sắc mặt Mộ Như Nguyệt khẽ biến, Tiêu Tĩnh càng cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng khắp không trung...

_______________________________________________________

CHƯƠNG 993: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (3)

Đúng vậy, điều nàng muốn chính là Mộ Như Nguyệt cả đời áy náy bất an, nếu không thể giết Mộ Như Nguyệt, vậy nàng sẽ khiến Mộ Như Nguyệt áy náy cả đời đối với một nam nhân khác.

Dạ Vô Trần là phu quân của Mộ Như Nguyệt, làm sao có thể cho phép nữ nhân mình yêu nhớ mãi không quên nam nhân khác? Cho nên, Mộ Như Nguyệt vứt bỏ nghĩa phụ mà còn muốn có được hạnh phúc, đó là điều căn bản không có khả năng!

"Nguyệt Nhi", khóe môi Dạ Vô Trần khẽ nhếch, ôm chặt nữ tử vào lòng, "Có nơi nào mà chúng ta chưa từng xông qua? Không phải chỉ là một cái luyện ngục thôi sao? Nếu nàng muốn cứu hắn, ta liền vì nàng xông vào luyện ngục mang hắn ra..."

Tiếng cười của Tiêu Tĩnh bị nghẹn trong cổ họng, trừng to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ của nam nhân.

Hắn thế nhưng vì nữ nhân mình yêu mà đi cứu tình địch?

Rốt cuộc tình yêu phải sâu đậm và bao dung cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?

Thân thể Tiêu Tĩnh cứng đờ, thống khổ nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy: "Mộ Như Nguyệt, ta vốn cho rằng nghĩa phụ là người yêu ngươi nhất, vì ngươi, hắn thủ thân như ngọc suốt nhiều năm, khinh thường tất cả nữ tử chung quanh, mà trong mắt người cao ngạo như hắn lại chỉ có một mình ngươi, nhưng ngươi lại không nhìn thấy điểm tốt của hắn, cho nên, ta cảm thấy bất công cho nghĩa phụ, vì sao hắn yêu ngươi như vậy mà ngươi lại muốn tổn thương hắn?"

Nàng chậm rãi mở mắt ra, cười khổ nói: "Ta muốn giết con ngươi, làm phu quân ngươi rời bỏ ngươi cũng chỉ vì muốn ngươi trở về bên cạnh nghĩa phụ, muốn ngươi hiểu ngoài hắn ra không ai có thể bảo hộ được ngươi, nhưng hiện tại, ta biết mình sai rồi, người yêu ngươi nhất không phải nghĩa phụ mà là nam nhân bên cạnh ngươi..."

Nghĩa phụ là một nam nhân cường thế, cho dù hắn ái mộ Mộ Như Nguyệt thế nào thì cũng không có khả năng bao dung nàng như vậy, vì nàng mà đi cứu tình địch...

Chỉ có tình yêu chân chính mới có thể khiến một nam nhân làm ra chuyện kinh hãi thế tục như thế.

"Ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không buông tha ta, ta chỉ muốn thỉnh cầu ngươi một điều, tha cho nghĩa phụ một mạng, hắn làm tất cả cũng chỉ vì yêu ngươi, tuy ta không biết chuyện của các ngươi trong quá khứ nhưng lại vô tình biết được kiếp trước kiếp này, nghĩa phụ cũng không hoàn toàn tiêu diệt Tử gia, mà đưa linh hồn bọn họ đến một thế giới khác, làm ngươi ngộ nhận bọn họ đã chết."

"Rất khó tưởng tượng, một người độc ác như nghĩa phụ, cuối cùng lại hạ thủ lưu tình, nếu đổi lại là người khác, hắn chắc chắn sẽ không để bọn họ có cơ hội đầu thai chuyển thế! Mà hắn vì ngươi, thời khắc cuối cùng lại thu tay..."

"Ta không cầu ngươi có thể tha thứ cho những hành vi của nghĩa phụ, chỉ hi vọng ngươi có thể tha cho hắn một mạng..."

Cho dù Tiêu Tĩnh đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng nguyên nhân khiến nàng làm ra những chuyện này, chỉ là vì nàng yêu một nam nhân không nên yêu...

Vì hắn, dù phải tan xương nát thịt, nàng cũng không lùi bước!

Quan trọng nhất chính là, Tiêu Tĩnh hiểu rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, nữ nhân này vượt qua nghĩa phụ, đến lúc đó, có lẽ nghĩa phụ thật sự sẽ chết trong tay nàng...

"Tiện nhân, chết đi cho ta!"

Phanh!

Sử Hồn nện một quyền vào ngực Tiêu Tĩnh, nàng phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ cả khuôn mặt.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Yêu nam nhân kia, nàng... không hề hối hận!

Nếu có kiếp sau, nàng vẫn nguyện ý đi theo phía sau hắn, cho dù hắn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, nàng cũng vẫn sống chết vì hắn...

________________________________________________

CHƯƠNG 994: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (4)

Chỉ cần có thể lẳng lặng đứng phía sau hắn, nhìn hắn, là đủ rồi...

Nhìn Tiêu Tĩnh chậm rãi nhắm mắt, trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút cảm thán, có lẽ Tiêu Tĩnh quả thật đáng chết vạn lần, nhưng tình yêu của nàng ấy đối với Bắc Quân lại khiến người ta cảm động...

"Đại nhân." Sử Hồn quỳ trước mặt Mộ Như Nguyệt, run rẩy nói: "Nữ nhân này mới là đầu sỏ gây tội, ta cũng chỉ vì bị nàng sai sử, bây giờ nàng đã chết trong tay ta, ta cũng báo thù cho đại nhân rồi, cầu đại nhân bỏ qua cho cái mạng chó này của ta, chỉ cần ngươi tha cho ta, bảo ta làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta cũng nguyện ý."

So với sự bình tĩnh của Tiêu Tĩnh trước khi chết, nhân phẩm của Sử Hồn càng khiến người ta khinh thường.

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Buông tha ngươi? Nếu không có ngươi, Hoàng Nhi cũng sẽ không như thế, ngươi cho rằng, ta dựa vào cái gì buông tha cho ngươi?"

Lời này tựa như một cái búa tạ hung hăng nện vào lòng Sử Hồn, sắc mặt hắn càng trắng bệch, vẻ mặt tuyệt vọng mà thống khổ.

"Khiếu Nguyệt." Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt gọi một tiếng.

Khiếu Nguyệt lập tức hiểu rõ dụng ý của Mộ Như Nguyệt, đấm một quyền vào ngực Sử Hồn, có lẽ vừa rồi vật lộn với Tiêu Tĩnh đã khiến cả người hắn vô lực, cho nên đối mặt với công kích của Khiếu Nguyệt, hắn căn bản không cách nào phản kháng.

"A!"

Nắm đấm nện vào lồng ngực, Sử Hồn thét lên một tiếng, thời điểm hắn há mồm, một viên đan dược lại bắn vào miệng hắn...

"Ngươi..." toàn thân Sử Hồn kịch liệt run rẩy, "Lần này ngươi lại cho ta ăn cái gì?"

Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Hóa cốt đan, sẽ làm xương cốt ngươi hóa thành vũng máu, từng chút từng chút một, cho đến khi ngươi hoàn toàn biến mất, Vô Trần, chúng ta đi thôi, cũng là lúc nên rời khỏi Thiên Hoàng phủ rồi..."

"Được." Dạ Vô Trần cười khẽ, trong mắt chứa ý cười ôn nhu.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn Sử Hồn xui xẻo một lần nào...

Nhìn hai thân ảnh dần dần biến mất, hai chân Sử Hồn mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, nhưng càng thống khổ hơn chính là nỗi đau đớn mà hóa cốt đan gây ra.

Giống như có một thanh đao đâm vào xương cốt hắn, đau đớn không nói nên lời...

"Hẳn là nơi này."

Đến tế đàn, Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhìn cánh cửa phía trước tế đàn.

"Nếu ta đoán không sai, đây chính là cánh cửa đi ra thế giới bên ngoài, hiện tại đặc điểm nhận biết của Tiểu Hoàng Nhi quá rõ ràng, cho nên chỉ có thể tạm thời để nó ở trong đan thư."

Dạ Vô Trần ôm bả vai Mộ Như Nguyệt, kéo nàng lại gần mình.

"Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."

"Được."

Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, giờ phút này, rốt cuộc phải trở về Đông Đảo rồi, cũng không biết bọn Cảnh Nhi và Bạch Trạch thế nào...

Hậu viện Tô gia, trong khuê phòng, nam nhân khẽ nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, ánh mặt trời chiếu vào phòng, dừng trên hàng mi run run của nam nhân.

Đột nhiên, ngón tay nam nhân giật giật, chậm rãi mở mắt ra, nét mặt có chút hoang mang.

"Ta nhớ rõ bị người Bắc Ma cung đuổi giết, rơi xuống thiên nhai, nơi này là nơi nào?"

Tử Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, trong lúc nghi hoặc thì một thanh âm thanh nhã từ bên cạnh truyền đến: "Ngươi tỉnh?"

Hắn hơi sửng sốt, dời mắt nhìn qua, liền thấy một bóng dáng thanh nhã yên tĩnh ngồi dưới ánh mặt trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net