995 - 999

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 995: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (5)

Dung nhan nữ tử không phải khuynh thành tuyệt sắc, cùng lắm chỉ tính là thanh tú nhưng trên người nàng lại lộ ra hơi thở an bình, thư thái, khiến tâm tình người ta bình tĩnh lại....

"Chờ ngươi hồi phục thì có thể rời đi." Thư Ninh chậm rãi khép quyển sách trên tay lại, nở nụ cười thanh nhã, "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ngươi, vị đệ đệ của ngươi đâu?"

Từ lần trước Thư Ninh dẫn bọn hắn rời núi, đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, mà hắn cũng chỉ xem nữ nhân này là một người qua đường trong sinh mệnh của mình thôi...

"Hắn có việc phải rời đi", Tử Thiên Cảnh khẽ cau mày, "Sao ta lại ở đây?"

Thư Ninh liếc Tử Thiên Cảnh một cái, nói: "Ta vô tình nhặt được ngươi trong rừng, thấy ngươi bị thương không nhẹ cho nên mang ngươi về đây, hiện tại ngươi còn chưa thể đi lại được, chờ ngươi hoàn toàn hồi phục thì có thể rời khỏi nơi này..."

"Không được!" Tử Thiên Cảnh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vừa động toàn thân lại đau đớn làm hắn hít một hơi, xem ra lần này đúng là bị thương nặng, đan dược của mẫu thân lại dùng hết rồi, nếu không cũng sẽ không phải chịu tội thế này...

Bất quá, người của Bắc Ma cung sớm muộn gì cũng sẽ tìm được hắn, nếu hắn ở lại đây, sẽ liên lụy nữ nhân này.

"Ngươi đừng nên miễn cưỡng", Thư Ninh liếc hắn một cái, nói, "Chờ vết thương hồi phục tự nhiên có thể rời đi, cần gì phải nóng lòng nhất thời? Huống chi, hiện tại ngươi muốn đi cũng không đi được."

Thân thể Tử Thiên Cảnh cứng đờ, Thư Ninh nói không sai, với tình huống bây giờ của hắn, muốn đi cũng không được...

"Đại tiểu thư!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra: "Đại tiểu thư, gia chủ cho mời."

Thư Ninh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ta biết rồi."

Từ lúc tiến vào Tô gia cũng đã một thời gian, mà mục đích nàng tới đây chính là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẫu thân, hiện giờ cũng đã có chút manh mối...

Chờ nàng báo thù cho mẫu thân xong là có thể rời khỏi nơi này!

Đại sảnh Tô gia, Tô Chấn xanh mặt ngồi ghế trên, đứng bên cạnh là Tô Sương và Tô phu nhân tươi cười âm hiểm, vui sướng khi người gặp họa.

"Thư Ninh, ta nghe nói ngươi mang theo một nam nhân bị trọng thương trở về?" Tô Chấn hừ lạnh, nói, "Ngươi hẳn là biết thân phận của mình! Làm sao có thể dây dưa với nam nhân lai lịch không rõ như vậy? Càng đừng nói là mang hắn về Tô gia ta, lỡ như hắn có mưu đồ gây rối, âm mưu chiếm đoạt tài sản Tô gia?"

Thư Ninh cười lạnh: "Tài sản Tô gia? Ngươi cũng quá đề cao Tô gia rồi, đừng nói là hắn, dù là ta... cũng không thèm!"

Phanh!

Tô Chấn hung hăng đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thư Ninh, ngươi quá càn rỡ, trở về Tô gia chẳng những không đổi tên họ, còn nhiều lần đối đầu với ta, nương ngươi dạy dỗ ngươi như vậy sao?"

Sắc mặt Thư Ninh nháy mắt trầm xuống, trong mắt ẩn chứa lãnh ý: "Ngươi quên rồi sao? Nương ta đã chết từ khi ta mới sinh ra..."

"Nghịch nữ!" Tô Chấn tức xanh mặt, nếu không phải vì thiên phú của nàng, dù nói thế nào hắn cũng sẽ không để một tai họa như vậy trở lại Tô gia.

"Nếu ngươi ở Tô gia thì phải tuân thủ quy củ Tô gia, mau chóng đuổi nam nhân kia đi! Ta thấy hắn không phải loại tốt lành gì! Nhất định là vì tài sản Tô gia mà đến, nói không chừng là hắn cố ý giả bộ trọng thương, muốn ngươi đồng tình với hắn!"

Giờ khắc này, nét mặt Thư Ninh không còn thanh nhã như trước nữa mà toát ra hàn khí lạnh lẽo...

____________________________________________________

CHƯƠNG 996: NGƯỜI YÊU NÀNG NHẤT LÀ HẮN (6)

"Hắn đang trọng thương, không thể rời đi, ta cũng sẽ không đuổi hắn đi, ngươi muốn nhận thì nhận, còn nếu không muốn, vậy ta sẽ cùng hắn rời đi..."

Thư Ninh nhìn Tô Chấn lần cuối, không quay đầu lại lập tức đi ra khỏi phòng.

Oanh!

Tô Chấn giận điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói quát: "Thư Ninh, ngươi quả thật quá càn rỡ, dám đối nghịch với phụ thân như thế!"

Nhưng mà hắn lại không thể làm gì nàng...

Ai bảo Tô gia cần thực lực của nữ nhân này...

"Cha", Tô Sương cắn chặt môi, không cam lòng nhìn theo hướng Thư Ninh rời đi, "Sao lại bỏ qua nàng như vậy? Nữ nhân như nàng căn bản không có tư cách trở về Tô gia!"

"Hừ!"

Tô Chấn hừ nhẹ, trên người dần lộ ra hơi thở lạnh lẽo, cuối cùng vẫn đè nén xuống.

"Phái người theo dõi bọn họ! Như vậy không những đề phòng nam nhân kia có mưu đồ với Tô gia mà còn có thể biết được quan hệ giữa Thư Ninh và hắn, đối với ta, nàng còn có tác dụng rất lớn..."

Nói tới đây, hắn hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý: "Là nữ nhi bị Tô gia vứt bỏ, tác dụng của nàng chính là liên hôn vì lợi ích Tô gia!"

Chỉ có liên hôn mới có thể cam đoan địa vị của Tô gia.

Tô Sương hưng phấn, nàng biết cha không thích Thư Ninh cho nên dù có liên hôn cũng tuyệt đối không phải loại người ưu tú gì, chỉ dùng nàng ta để đổi lấy một chút lợi ích cho Tô gia mà thôi...

Trong sân, Thư Ninh dừng chân, nhíu mày nhìn thân ảnh trường bào kim sắc lóa mắt phía trước, thanh âm lạnh nhạt xa cách: "Có việc gì sao?"

Kim Khải nhíu mày, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào dung nhan thanh nhã kia, chậm rãi bước tới, vươn tay muốn bắt lấy tay nàng.

"Kim thiếu!" Thư Ninh biến sắc, tránh tay Kim Khải, lạnh lùng nói: "Thỉnh tự trọng!"

"Thư Ninh..." Kim Khải nhấp nhấp môi, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, thanh âm khàn khàn dễ nghe, "Ngươi không nên trở về Tô gia."

Thư Ninh cười lạnh: "Ta có trở về Tô gia hay không thì liên quan gì đến ngươi?"

"Thư Ninh, ngươi thật sự không biết sao?" Kim Khải nhìn chằm chằm Thư Ninh, "Với cách làm người của Tô Chấn, để ngươi trở lại Tô gia, một là bởi vì thực lực của ngươi, hai là bởi vì ngươi là một nữ tử, ở Tô gia ngoài Tô Sương còn có mấy nữ nhi do tiểu thiếp sinh đều bị Tô Chấn dùng làm công cụ liên hôn, thậm chí một muội muội cùng cha khác mẹ của ngươi yêu hạ nhân Tô gia, kết quả, hạ nhân kia bị đánh chết, nàng cũng vì tình là tự sát, nam nhân kia trước nay đều máu lạnh vô tình, ngươi trở về nhất định cũng sẽ thành công cụ liên hôn."

Thư Ninh hơi rũ mắt, trên môi nở nụ cười trào phúng.

"Kim Khải, ta biết ngươi vì tốt cho ta, nhưng giữa ta và ngươi, tuyệt đối không có khả năng."

"Tại sao?" trong lòng Kim Khải chấn động, đáy mắt lộ vẻ thương tâm.

"Lúc trước, trong trận thi đấu, ngươi vì Tô Sương mà đả thương bằng hữu của ta, cho nên, mặc kệ ngươi tốt với ta thế nào, ta cũng không thể tha thứ cho hành vi của ngươi lúc trước!"

Nhìn nét mặt lạnh lùng xa cách của nữ tử, bước chân Kim Khải lảo đảo, lúc trước hắn không thể ngờ được, chỉ vì hành động nhất thời mà mất đi tình yêu duy nhất của mình...

"Nhưng mà, Thư Ninh, ngươi có thể lựa chọn gả cho ta, mấy ngày nay, phụ thân ngươi thường xuyên qua lại với người Nguyên gia, nhất định là đang thương lượng chuyện liên hôn, thiếu gia Nguyên gia tính tình tàn bạo, ngươi không gả cho ta thì cũng chỉ có thể gả cho hắn..."

_____________________________________________________

CHƯƠNG 997: TỬ THIÊN CẢNH GẶP NGUY (1)

Thư Ninh nhìn ánh mắt thâm tình biểu lộ của Kim Khải, cười lạnh nói: "Kim Khải, gương vỡ khó lành, có một số chuyện, đã sai lầm sẽ không còn cơ hội nữa, ta không cách nào tha thứ hành vi lúc trước của ngươi!"

Lời này giống như một búa tạ hung hăng nện vào ngực Kim Khải, hắn toàn thân vô lực, lui về phía sau vài bước, thống khổ nhắm mắt lại.

"Một cơ hội thôi, cũng không được sao?"

Thư Ninh nhìn hắn, lắc lắc đầu, sau đó không nói thêm gì nữa, đi lướt qua bên cạnh Kim Khải.

Trong nháy mắt đó, Kim Khải rất muốn vươn tay bắt lấy nàng, nhưng cuối cùng vẫn vô lực...

Trong phòng, Tử Thiên Cảnh nhìn về phía nữ tử đi từ ngoài vào, nét mặt tươi cười lười biếng tùy ý mang theo vài phần ý vị không rõ.

"Những lời vừa rồi, ta đều nghe được..."

Thư Ninh ngẩn ra một chút, cũng không nói gì.

"Nếu..." Tử Thiên Cảnh hơi ngừng một chút, "Ngươi có cần giúp gì thì có thể tìm ta, ngươi đã cứu ta một mạng, bất luận thế nào ta cũng sẽ giúp ngươi..."

"Ngươi lo dưỡng thương trước đi", thần sắc Thư Ninh nhàn nhã, đảo mắt qua khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Thiên Cảnh, "Hiện tại, ngươi ngay cả tự vệ cũng là cả một vấn đề."

Tử Thiên Cảnh cứng họng, khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua tia nguy hiểm, cười nhạt nói: "Ngươi đang... xem thường ta sao? Thực lực trả ân tình cho người khác ta vẫn phải có, cho nên, nếu ngươi cần thì có thể tìm ta hỗ trợ."

Thư Ninh không nói thêm gì nữa, thần sắc bình tĩnh như không hề bận tâm đến lời Kim Khải nói.

"Phòng của ta nhường lại cho ngươi, ta ngủ ở phòng thuốc bên cạnh, nếu ngươi có cái gì không tiện hành động thì cứ gọi ta một tiếng."

Không tiện hành động?

Tử Thiên Cảnh ho khan hai tiếng, cười khổ, từ khi nào mà hắn lại ra nông nỗi này? Đột nhiên, Tử Thiên Cảnh nhớ tới Mộ Như Nguyệt, nếu như có mẫu thân ở đây, chỉ cần một viên đan dược là có thể giải quyết vấn đề rồi...

Thư Ninh nhìn Tử Thiên Cảnh một cái rồi bước ra khỏi phòng, thân ảnh thanh nhã như hoa cúc dần dần biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, ánh mắt Tử Thiên Cảnh có chút hoảng hốt.

Không thể không nói, nữ nhân này khiến người ta có cảm giác an tâm, trước mặt nàng, tâm tình hắn có thể bình tĩnh lại, giống như đặt mình giữa trăm hoa, được hương khí thanh nhã bao phủ...

--------------------

Trong đại sảnh, Tô Chấn đang nói chuyện với lão giả bên cạnh, bất chợt nhìn thấy một thân ảnh đi tới dưới ánh nắng sớm, hắn hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười miễn cưỡng.

"Thư Ninh, mau tới gặp gia chủ Nguyên gia."

Nguyên gia đã từng là thế lực ngang ngửa Tô gia, nhưng cách đây không lâu đã bắt tay với Bắc Ma cung, thực lực tiến bộ vượt bậc, gia chủ Nguyên gia Nguyên Lạc Tâm lập tức thiên nguyên đột phá lên tới linh nguyên...

Cho nên, hiện tại Tô gia chỉ có thể ngước mắt nhìn lên Nguyên gia.

Có điều, thiếu gia Nguyên gia Nguyên Lâm vô tình nhìn trúng Thư Ninh, có lẽ đây là một cơ hội nịnh bợ Nguyên gia, cho nên Tô Chấn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?

Chỉ cần liên hôn với Nguyên gia, còn sợ Tô gia không nịnh bợ được Bắc Ma cung sao?

Cho dù thiếu gia Nguyên gia tính tình tàn bạo nhưng vì tương lai Tô gia, hi sinh một nữ nhân thì đã sao? Huống chi, vì toàn bộ Tô gia, nàng cũng sẽ không cự tuyệt...

Thư Ninh nhíu mày, nàng đã biết ý đồ của gia chủ Nguyên gia đến đây lần này...

____________________________________________________

CHƯƠNG 998: TỬ THIÊN CẢNH GẶP NGUY (2)

"Đây chính là đại tiểu thư Thư Ninh?" Nguyên Lạc Tâm vuốt ve cằm, vừa lòng cười nói, "Không tồi, đúng là một mỹ nhân, khó trách tôn tử ta sẽ nhớ mãi không quên, Thư Ninh, tôn nhi ta nhìn trúng ngươi cho nên lần này ta đến nói chuyện liên hôn với gia chủ Tô gia, nửa tháng sau, ngươi sẽ gả vào Nguyên gia."

Tâm Thư Ninh trầm xuống, thanh âm lạnh lùng: "Ta sẽ không gả."

Thanh âm của nàng thanh nhã như cúc, lại khiến Nguyên Lạc Tâm biến sắc.

"Láo xược!" Tô Chấn đột nhiên đập bàn, phẫn nộ quát: "Đây là mệnh lệnh của vi phụ, ngươi gả thì tốt, không gả cũng phải gả cho ta!"

Thư Ninh cười châm chọc: "Nếu như, ta nhất quyết không gả thì sao?"

"Vậy ngươi lập tức cút khỏi Tô gia cho ta!"

Mặt mày Tô Chấn âm trầm, hắn thật sự không có hảo cảm gì với nữ nhi bị nói là sát tinh này, nếu như có thể, hắn thật hi vọng mình chưa từng sinh ra nữ nhi này!

"Ngươi cho rằng ta nguyện ý trở lại Tô gia?" Thư Ninh ngẩng đầu nhìn Tô Chấn, cười lạnh nói: "Nếu không phải vì muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẫu thân, ta tuyệt đối sẽ không bước vào Tô gia nửa bước!"

"Nguyên nhân cái chết của mẫu thân ngươi?" Tô Chấn hừ lạnh, "Mẫu thân ngươi đương nhiên bị tai tinh ngươi hại chết, nếu không, ngươi nghĩ vì sao nàng phải chết? Ngươi khắc mẫu thân ngươi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn khắc ta?"

"Ha ha!"

Thư Ninh nhịn không được cười phá lên, châm chọc nói: "Tô Chấn, mẫu thân ta chết đều bởi vì ngươi hoa tâm, là ngươi dung túng cho ác phụ kia giết hại mẫu thân ta!"

Chát!

Một cái tát mạnh mẽ nện vào mặt Thư Ninh, mái tóc nàng rũ xuống, che đi nửa gương mặt sưng đỏ.

Nàng nở nụ cười mang theo vô tận thê lương.

"Một cái tát này xem như ta trả cho ngươi ân sinh thành, từ nay về sau, hai chúng ta không thiếu nợ gì nhau."

Nàng nói sinh thành mà không phải sinh dưỡng, ân sinh thành lớn, nhưng sao có thể lớn bằng ân sinh dưỡng?

Lau chùi vết máu ở khóe miệng, Thư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Chấn: "Mà ngươi cần gì phải thẹn quá hóa giận? Ta nói như vậy đương nhiên có chứng cứ, ta trở về Tô gia cũng không phải ở không, mấy tháng nay ta đã điều tra rõ ràng chân tướng..."

"Ngươi..." Tô Chấn tức xanh mặt, phẫn nộ quát, "Ngươi vu oan đại nương ngươi, đúng là đại nghịch bất đạo, sao ta lại sinh ra một nghiệp chướng như ngươi chứ! Thật không biết ngươi rốt cuộc có phải nữ nhi của ta hay không, nói không chừng vẫn là nghiệt chủng nương ngươi cẩu thả với người khác!"

Oanh!

Khí thế trên người Thư Ninh bạo nộ, hai mắt nhìn chằm chằm Tô Chấn.

"Ngươi có thể vũ nhục ta nhưng không thể vũ nhục mẫu thân ta, rõ ràng là ngươi tìm hoan mua vui, dung túng độc phụ kia hại chết nương ta, bây giờ còn vu oan nàng cẩu thả với người khác, Tô Chấn, ngươi xứng làm phụ thân, làm phu quân sao?"

Thân thể Tô Chấn run lên, vừa nãy là hắn quá phẫn nộ nên mới nói mà không suy nghĩ...

Hiện tại nghĩ lại, trong lòng có chút hối hận.

Hắn nói Thư Ninh không phải con hắn, như vậy chẳng phải tự đội nón xanh cho mình sao, đối với nam nhân mà nói đây hoàn toàn là vũ nhục.

Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, nữ nhân nhất định phải một lòng một dạ đến già!

"Khụ khụ", Nguyên Lạc Tâm ho khan hai tiếng, trong mắt ẩn chứa lãnh ý, "Tô gia chủ, không phải ngươi nói Thư Ninh đã chuẩn bị gả sao? Nhìn tình huống này rõ ràng không phải như thế, mà giống như ngươi lừa gạt ta..."

_______________________________________________

CHƯƠNG 999: TỬ THIÊN CẢNH GẶP NGUY (3)

Tô Chấn biến sắc, vội vàng nói: "Nguyên gia chủ, ngươi cho ta một cơ hội nữa, bất luận thế nào Thư Ninh cũng sẽ ngoan ngoãn gả vào Nguyên gia, cho dù phải ép buộc ta cũng sẽ bắt nàng làm!"

"Tốt! Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa."

Sắc mặt Nguyên Lạc Tâm có chút khó coi, ở Nguyên gia, tôn tử hắn chính là thịt trên đầu quả tim mọi người, hơn ba mươi năm qua muốn gì được nấy, nếu tôn tử đã nhìn trúng Thư Ninh, vậy bất luận thế nào hắn cũng sẽ đưa Thư Ninh lên giường hắn....

Nhưng mà, không biết với thân thể Thư Ninh này, có thể sống được mấy ngày.

Thư Ninh hoàn toàn thay đổi sắc mặt, khí chất thanh nhã biến mất, chỉ còn lại lạnh lùng băng hàn nhìn chằm chằm phụ thân trên danh nghĩa của mình.

Trước kia, hắn đuổi nàng đi, nàng đã thất vọng với nam nhân này rồi, không ngờ hắn còn có thể làm ra chuyện vô sỉ thế này...

"Mặc kệ ngươi nói cái gì, ta cũng tuyệt đối không gả cho vị thiếu gia Nguyên gia kia!"

Ánh mắt Thư Ninh lạnh lẽo, xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến thanh âm bạo nộ của Tô Chấn: "Người tới, ngăn nàng lại cho ta!"

"Vâng, gia chủ!"

Bá!

Vô số người lập tức xông tới, bao quanh Thư Ninh.

Từ đầu đến cuối, Thư Ninh mặt không đổi sắc, chỉ có ánh mắt càng âm trầm thêm vài phần.

Xem ra, lúc này nàng thật sự không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa...

"Thư Ninh, ta khuyên ngươi nên nghe lời cha ngươi đi!"

Tô Sương vừa đến liền nhìn thấy một màn này, tươi cười vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi cũng biết thế lực của Nguyên gia, nếu như ngươi cự tuyệt, ngươi không nghĩ đến sẽ mang lại hậu quả gì cho Tô gia sao? Đã là nữ tử Tô gia thì tất nhiên phải cống hiến cho Tô gia."

Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Tô Sương, Thư Ninh cười lạnh nói: "Nếu ngươi yêu Tô gia như vậy, tại sao ngươi không gả?"

Đột nhiên, sắc mặt Tô Sương xanh mét.

Ai mà không biết thiếu gia Nguyên gia rất tàn bạo? Không biết đã ngược đãi chết bao nhiêu nữ nhân rồi, nàng gả cho người như vậy không phải muốn chết sao?

"Thư Ninh, người thiếu gia Nguyên gia nhìn trúng là ngươi chứ không phải ta, cho dù ta muốn gả, hắn cũng chưa chắc sẽ muốn..."

"Nếu hắn muốn thì sao?" Thư Ninh khẽ cong môi, cười như không cười hỏi.

"Nếu, người thiếu gia Nguyên gia muốn là ta, ta tất nhiên sẽ cống hiến vì Tô gia." Tô Sương nói hiên ngang lẫm liệt, rất được lòng Tô Chấn.

Trong lòng hắn bất giác cảm thán, nếu nữ tử Tô gia đều giống như Tô Sương, sợ là hắn nằm mơ cũng cười tỉnh...

"Tô Sương, nhớ rõ lời ngươi nói", Thư Ninh quay đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Tâm, "Nguyên gia chủ, nếu Tô Sương đã muốn thay ta xuất giá, không bằng ngươi bảo thiếu gia Nguyên gia cưới nàng đi, bất luận là dung mạo hay trình độ được sủng ái ở Tô gia, Tô Sương đều vượt xa ta."

Nguyên Lạc Tâm trầm mặc, Tô Sương này đẹp thì có đẹp, nhưng tính tình quá kiêu căng, nữ nhân như vậy sao xứng qua cửa Nguyên gia?

Nhưng Tô Sương nhìn thấy Nguyên Lạc Tâm trầm mặc, cho rằng hắn đáp ứng thỉnh cầu của Thư Ninh, sắc mặt đại biến: "Thư Ninh, ngươi vô sỉ!"

"Ta vô sỉ? Không phải chính ngươi đáp ứng sao?"

Chỉ cần nghĩ tới chuyện mẫu thân nữ nhân này hại chết nương nàng, trong lòng Thư Ninh liền dâng lên lửa giận mãnh liệt, nụ cười càng thêm lạnh lẽo.

"Ngươi..." Tô Sương hung hăng trừng mắt Thư Ninh, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Chấn, nước mắt lưng tròng nói: "Cha..."

"Đủ rồi!" Tô Chấn hung hăng đập bàn, xanh mặt quát: "Trói Thư Ninh lên kiệu hoa, đưa đến Nguyên phủ..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net