VIII. Trầm cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ai nghe tôi cả.

Họ cho rằng tôi đang thổi phồng nỗi đau của mình lên.

Họ coi thường và ngó lơ lời cầu cứu từ tôi.

Họ bỏ mặc tôi một mình với nỗi đau ngập tràn.

Vì họ không hiểu...

Họ không hiểu tại sao tôi đau đến thế, không hiểu rằng từng lời cười nhạo của họ đều là những lưỡi dao găm sâu vào tôi, không hiểu cái nhìn lạnh băng của họ khiến tôi ngộp thở đến thế nào.

Tôi ho dữ dội, ruột gan như muốn lột ra.

Tôi đau đầu, choáng váng như có lưỡi dao sắc cắm vào.

Tôi tê liệt mọi giác quan.

Và tôi buông xu...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net