Chương 1.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi sợ hãi. Tại sao tôi lại phản ứng mạnh với 1 kẻ mà bản thân chỉ mới chạm mặt chưa đầy 1 phút. Càng đáng sợ hơn khi kẻ đó lại sở hữu một bức tường vô hình được tạo ra bởi vẻ ngoài hoàn hảo của hắn.

Tôi phải quay mặt đi ngay lập tức. Theo lí, tự dưng quay đi khi chưa kết thúc những gì đang nói với người khác sẽ rất kì cục. Nhưng bên trong tôi lúc này đã gần như hoảng loạn lên rồi.

Tuy nhiên, nỗi hoảng loạn đó cũng lại tan biến tức thì.

Bởi vì hắn không những không để ý gì thái độ kì cục của tôi, mà còn bỗng gấp gáp thì thầm một cách vô cùng dịu dàng, ngay khi tôi mới chỉ có dấu hiệu thôi đối diện với hắn, chứ chưa quay hẳn đi:

"Chào cô..."- Hắn đồng thời hơi nghiêng người gần về phía tôi, gấp gáp lặp lại lần thứ 2, và vẫn giữ giọng thì thầm thật dịu dàng- "...chào cô. Tôi là Andrew Steven. Cô tên là gì? Tôi muốn biết."

Sự khích lệ đó, khích lệ tôi hãy nói bất cứ gì chỉ đừng quay đi của hắn, khiến tôi lần nữa phải ngỡ ngàng, tràn ngập 1 cảm giác an toàn tưởng như rất quen thuộc, nhưng ở một kí ức nào đó quá xa. Thật kì lạ, tự nhiên tôi nhận ra rằng, trong lòng tôi – đáng lẽ phải tồn tại như 1 bản năng – lại không có rào cản rờn rợn nào với hắn cả.

"Tôi muốn biết tên cô" – Hắn nhắc lại. Cùng nụ cười ma mãnh. Nhưng như thể sợ rằng tôi sẽ lại né tránh, tiếng nói của hắn vẫn rất êm dịu.

"Lavender. Lavender Silva." – Tôi trả lời như cái máy, vô tình nhiều hơn những gì nên nói – "Nhưng tôi đã quen được gọi là Vender. Tôi quen được nghe gọi là Vender..."

"Cô cũng có thể gọi tôi là And, nếu quen." – Nụ cười đó của hắn vẫn chưa tắt. Khiến tôi không thể thoát khỏi việc cư xử một cách ngớ ngẩn:

"Không!" – Tôi phản đối tức thì – "Tôi nghĩ Andrew thì hay hơn!"

Hắn ngạc nhiên.

Một luồng máu nóng chảy ngược lên 2 bên má, ngượng ngùng, tôi lại quay mặt đi.

Có tiếng cười khùng khục trong cổ hắn: "Tôi cũng thích thế".

Phải công nhận 1 điều rằng tên đáng ghét này thật có tài làm người khác phải lép vế. Đến nỗi tôi muốn nổi giận theo lí, nhưng cũng không thể.

Tiếng cười của hắn tắt dần. Và mất một lúc, hắn không nói gì nữa. Bao trùm chúng tôi là 1 sự tĩnh lặng, thật sự chưa bao giờ lại không dễ chịu với tôi đến vậy.

Tôi không có lí do gì để quay lại nhìn hắn nữa. Nhưng, thú thực, tôi cảm thấy dường như toàn bộ cảm giác bị lôi cuốn của hơn mười mấy năm trời bắt đầu trỗi lên vào thời khắc đó. Tôi muốn được nghe thấy cả giọng hắn.

Và vì thế, dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể ngăn mình đừng nhìn hắn.

Đó quả là một sai lầm nghiêm trọng. Khi tôi lén quay đầu sang phía Andrew, hắn đang trong tư thế cúi người về phía tôi, mặt tôi và hắn chỉ cách nhau đúng 15cm. Tim tôi càng đập mạnh.

Tôi có cảm tưởng như hắn vừa hít nhẹ vào.

Sự thay đổi đột ngột đó khiến Andrew bật người về sau. Ngay kế bên phía hắn ngồi, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp kính trong vắt của cửa sổ phòng học khiến đôi mắt xanh thẳm đầy mãnh lực của hắn gần như lấp lánh với một vẻ đẹp không thể tin nổi. Đôi mắt đó không hề rời khỏi tôi với 1 cái nhìn vững vàng không lay chuyển. Trong khi biểu cảm của tôi lại phải sao chép hoàn toàn những gì mà gương mặt hắn đang biểu hiện. Cổ thì cứng ngắc. Và quên luôn cả cách thở.

May mắn thay, tôi được cứu nguy đúng lúc khi giáo viên gõ thước xuống mặt bàn đề nghị tất cả các bàn khác chứ không riêng gì chúng tôi giữ trật tự.

Buổi học hôm đó ông rất bực mình vì sự ồn ào của lớp. Muốn tìm một người để trút giận. Ông đặt ra một tràng câu hỏi liên hoàn cho bất cứ kẻ xấu số nào đó để tính điểm trừ. Tôi hồi hộp muốn rụng tim khi ông đột nhiên nhìn về hướng mình.

May sao, dường như thấy tôi sợ nên ông chuyển đối tượng. Sang Andrew.

Hắn có khả năng làm chủ tình huống 1 cách chuyên nghiệp. Tất cả cử chỉ, biểu cảm, sắc thái không hề có chút dao động dù chỉ mới vừa xảy ra tình huống khó xử vừa rồi vài giây thôi. Không những thế hắn còn sở hữu 1 trí nhớ siêu đẳng. Hắn đã ghi nhớ 1 loạt những câu hỏi tuôn ra khỏi miệng giáo viên của chúng tôi dù chỉ mới lần đầu.

Khi ông bảo:

"Cậu có cần tôi nhắc lại không?"

Thì hắn đã bắt đầu trả lời, lần lượt từng câu một, rành mạch, chính xác, súc tích. Tiếng nói của hắn chứa đầy uy lực, thậm chí khiến cả phòng học kẻ nào kẻ nấy đều có vẻ bất cần phải tự động im lặng tập trung nghe. Điều đó không chỉ khiến tôi kinh ngạc. Tôi cũng có trí nhớ và khả năng tư duy khá nhưng không được như hắn.

Giáo viên của chúng tôi cũng phải mở to mắt nhìn hắn. Lớp học yên ắng.

Hắn thì chỉ đơn giản là nhìn lại ông. Nhưng ông phải nhìn đi chỗ khác.

Liệu Andrew có biết mãnh lực của hắn không? Tôi nghĩ là có nhưng hắn không biểu hiện rằng hắn có quan tâm điều đó, dẫu chỉ một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net