Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Pass!"- Hai tên còn lại đồng loạt gọi tên hắn.

" Không sao!" – Hắn đưa tay về phía sau, ra hiệu để hắn được tự nhiên làm điều kế tiếp.

Tôi gầm gè trong cổ họng, nhưng rồi sự cảnh giác đó đột ngột trở nên...ngớ ngẩn khi hắn mỉm cười với tôi- một nụ cười mỉm đích thực chứ không phải bí hiểm- cúi xuống trước mặt tôi một cách cực kì trang trọng.

" Thật vinh hạnh để gặp cô ở đây – con gái của Taylor – người phụ nữ quyền lực, quyến rũ và tài năng của chúng tôi!"

Thật không thể tin nổi. Hắn khiến tất cả chúng tôi bàng hoàng không nói nổi lên lời. Hắn-cúi-đầu-trước-tôi, gọi tôi bằng một tên gọi trịnh trọng, vinh danh người mẹ của tôi dù rằng tôi chưa hề có "cống hiến" gì cho cái gọi là Hoàng gia của hắn cả. Điều đó chứng tỏ mẹ tôi đã phải giữ một " chức vụ" gì đó đặc biệt quan trọng và quyền lực đến nỗi hắn – một kẻ " cao quí " như vậy- phải cúi đầu trước con gái của bà, mặc dù tôi chẳng là ai cả! Tôi vẫn cảnh giác, đông cứng người lại, trừng mắt nhìn.

"Cô là Lavender?"- Hắn ngẩng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt kính cẩn.

Mục đích của cuộc thương lượng này chẳng qua chỉ là cái cớ để hắn giết người một cách công khai minh bạch" đã qua thương lượng" đàng hoàng. Biết đâu hắn đang cố ý tiếp cận tôi và ra tay nhanh gọn hơn.

"Mẹ cô là một chiến binh và là một vũ công tuyệt vời nhất của thế giới chúng tôi. Cô cũng đẹp hệt như mẹ cô vậy- một vẻ đẹp quyến rũ- ít ai sánh kịp!"

"Cám ơn" Tôi đáp "Ông cũng vây"

Quả thực là hắn cũng rất đẹp. Chỉ có điều,

" Thưa Ngài"- Rone ngay lập tức tận dụng cơ hội mà chị cho rằng như thế- " Bố mẹ của Vender..."

" Tất nhiên rồi! Những con người tốt bụng và trung thành luôn luôn được hưởng đặc ân của cuộc sống phải không?"

" Thế còn...chàng trai này đây!"- Rone tiếp tục tận dụng tối đa khả năng đối đáp, chớp thời cơ của mình.

" Điều này..."- Hắn nhìn Andrew, gương mặt cố tình biểu lộ do dự- " Nếu có thể suy xét lại. Các người đã đảm bảo rằng cậu ta phải được giám sát cho đến khi trải qua cuộc biến đổi để trở thành một trong số chúng ta chưa?"

"Chúng tôi hoàn toàn đảm bảo"

Andrew sẽ phải trải qua cuộc biến đổi ư? Tôi không tin vào tai mình. Tôi chưa từng nghĩ đến việc này.

" Thế thì tốt!"- Hắn nói, đưa bàn tay trắng như tượng lên, vuốt má tôi – "Cô bé, hẹn gặp lại sau"

Hắn lùi lại về phía hai kẻ song sinh đã im hơi lặng tiếng từ lâu

Rone cúi đầu: " Xin được gửi lời chúc trân trọng và tốt đẹp nhất đến nhà Vua và Hoàng hậu!"

" Được, Rossana!"

Hắn gật đầu và trước khi biến đi, hắn nhìn Andrew, mày hơi cau lại. Thế rồi cùng 2 kẻ tuỳ tùng rời khỏi rất nhanh sau những rặng cây màu ngà trong màn đêm đậm sắc xanh tím.

Andrew vẫn còn đứng bên tôi, tôi không thể tả hết nỗi ngạc nhiên của mình lúc đó. Hẳn là James và Rone cũng thế.

Tôi nhẹ nhõm bao nhiêu thì cũng bất an bấy nhiêu. Tôi chỉ mới đến bên Andrew 2 ngày đã khiến sự sống còn của anh bị đe doạ thế này. Liệu còn bao nhiêu lần tôi phải đối diện với nó nữa. Liệu nếu tôi rời xa anh, cuộc sống của anh sẽ không còn nguy hiểm nữa? Tôi thật sự không thể chịu đựng thêm một lần nào như thế này.

"Vender..." – Hơi thở Andrew phả vào cổ tôi khi anh thì thầm bên tai tôi.

Lập tức mọi lo lắng trong tôi tiêu biến. Tôi cũng cười vui sướng nhìn anh. Vẻ đẹp của anh mang đầy hấp lực trong bóng tối. Dường như từng đường nét nơi anh được hình thành là để mang một vẻ đẹp thật chắc chắn. Andrew rõ ràng nằm ngoài "quy luật vẻ đẹp" giữa ma-cà-rồng với con người.

"Phí phạm cả thời gian"- Tiếng John phàn nàn từ đằng sau. Cùng Francis và Quil, anh ta rời khỏi chỗ ẩn nấp.

Hẳn nhiên John phàn nàn là vì không có cuộc cắn giết nào như anh ta và các thành viên mong đợi. Sau giây phút sôi sục vừa rồi, tôi cũng đồng cảm phần nào. Theo quan sát của tôi, trong nhóm John, Francis là người cực kì trầm lặng, nhưng anh ta sẽ là người tàn bạo nhất. Cái nhìn lạnh lẽo của anh ta luôn ẩn chứa chết chóc. Sau này, tôi phát hiện ra trong con người Francis là vô vàn đau đớn.

"Các anh sẽ ở lại đêm nay chứ?" – Rone hỏi.

John không nói gì. Tất nhiên là sẽ không.

"Các anh lại quay về canh gác ranh giới ư?" – Rone nói tiếp – "Xin hãy giữ George tránh ra xa khỏi các cuộc chiến"

Từ sau khi tôi gặp Andrew, không biết chiến binh nhỏ tuổi nhất trong nhóm John là George đã bỏ đi đâu.

Tôi ngờ rằng John đã không huấn luyện George thành sát thủ như anh ta thì thôi chứ đừng nói đến việc anh ta giữ George khỏi bất kì cuộc chiến nào.

"Được rồi. Cần gì thì liên lạc" – John nói trước khi quay đi khỏi.

"Khoan đã, John..."- Rone bỗng gọi giật lại.

Với tốc độ ghê gớm, John và người của anh ta đã tiến vào vùng tối hoàn toàn của ngọn núi. Vì thế chỉ ma-cà-rồng chúng tôi mới thấy hình dáng của 3 người họ trong đêm đen.

Rone mấp máy môi nói thầm trong tốc độ với John: "Vừa rồi 3 ma-cà-rồng Hoàng gia dường như đã bị Andrew ảnh hưởng. Cậu ấy rất đặc biệt."

Dù đã ở khoảng cách khá xa, lời nói thầm của Rone vẫn được họ nghe thấy rõ ràng. Bằng chứng là môi chị vừa ngừng mấp máy là cả John, Francis và Quil đều hơi cau mày, nhìn Andrew.

Sau khi hoàn tất việc thông báo, chị gật đầu chào nhóm John rồi kéo tay James đi vào trong.

Tôi đang đứng nhìn thì vòng tay hừng hực của anh vòng qua hông mình. Đồng thời bàn tay anh xoay cằm tôi sang ngang, để tôi nhìn anh. Nụ cười hoàn hảo đang trên môi anh. Tôi nín thở.

Bên tôi, nụ cười tuyệt đẹp của anh mở rộng. Tôi nín thở. Anh áp gương mặt mình vào cổ tôi. Khoảnh khắc đó tôi tưởng như mọi thứ tan rã dưới chân mình. Anh cười thành tiếng. Giọng cười vô cùng trầm ấm. Anh ôm tôi ngồi xuống sàn, trong lòng anh, vuốt mái tóc tôi ra phía sau, áp đầu tôi vào cổ anh. Cả người tôi ngập trong nhiệt lượng của anh. Tôi hít vào mùi hương nơi cổ anh. Cơn khát theo đó cứa vào cuống họng. Nhưng tôi thà chịu đựng cơn khát mạnh hơn để có thể nghe mùi hương của anh.

Anh luôn luôn cười. Anh không biết điều đó ở mình quyến rũ đến thế nào. Tôi không thể rời mắt khỏi anh được.

"Chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi" – Anh thì thầm

"Vâng.... Nhưng em không biết còn bao nhiêu lần chúng ta phải đối mặt với chuyện này nữa"

"Anh không phải là người ám ảnh bởi rủi ro." – Anh nói – "Chúng ta không thể nói trước được điều gì. Vì vậy em hãy cứ ở bên anh như thế này...Cùng anh vượt qua mọi rủi ro... như thế này... được chứ?"

Thế giới của tôi khoảnh khắc đó ngập trong bình an.

"Andrew, em yêu anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net