Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


13 tháng sau, mùa thu năm 2008

Part 1: NƯỚC NGA LỘNG LẪY" Được rồi...Lượng Giác nâng cao bậc nhất, Hình học nâng cao bậc nhất, Sinh học nâng cao bậc nhất, Hóa học, tiếng Tây Ban Nha, Nga văn, tất cả đều nâng cao bậc nhất! Con và Andrew đã học hết tất cả rồi ạ!"- Tôi để chồng bằng khen lên mặt bàn, trước mặt bố, xong việc này tôi sẽ giết Rone nếu như bản thân tôi chưa bị bố giết chết trước- " Thưa bố, chúng con sẽ đăng kí nhảy bậc lên đại học năm nay!"" Bố ấn tượng đấy!"- Ngài Carlos, bố tôi, mở to mắt nhìn lên bàn, miếng thịt vẫn còn nguyên trong miệng, chưa nhai. Tôi chưa muốn làm ông mắc nghẹn trước khi ông nuốt hết thứ thực phẩm đó- " Vậy, sau tất cả những nỗ lực đáng tự hào này con muốn xin bố điều gì?" – Ông nheo một mắt lại, nhìn tôi chờ đợi vẻ cực kì cảnh giác." Bố...Rone mới sắm một vé du lịch cho kì nghỉ của chúng con. " Chúng con" là gồm Andrew và con ạ. Vậy nên...thưa bố, sau khi về thăm Grin ở Settle và mẹ anh ấy ở Forks chúng con ...sẽ ...đi ...thẳng ...sang ...Nga ...ạ ..."- Tự nhiên mấy từ cuối tôi bị lợm giọng, không nói rành mạch được dù đã tập trước một mình không dưới 10 lần. Giờ thì chỉ còn lau mồ hôi chờ đợi phản ứng từ bố thôi. Xong việc này tôi sẽ giết Rone!

" Vender..."- Ông hỏi tôi với một giọng điềm tĩnh ẩn chứa đầy hiểm họa- " Con nhớ mùa đông năm ngoái chứ? Cái lần con xin bố cùng thằng nhóc đó đi dã ngoại một ngày thứ 6 mà hoàn toàn không nhắc tới thứ 7 và Chủ Nhật chứ hả?"

Tôi muốn hiệu chỉnh lại lời bố ba từ: " thằng nhóc đó" bằng cái tên Andrew hẳn hòi nhưng tốt nhất là phải biết điều, mọi lời tôi nói đều có nguy cơ trở thành bằng chứng chống lại tôi...trước lần đi xa này.

"Thưa bố, lần đó Andrew bị sốt và chúng con phải ở lại cho đến sáng hôm sau ạ, con tưởng chuyện này con đã giải thích với bố rồi?"

"Phải, bố cũng nói như vậy với Grin mà vẫn bị mắng là vô trách nhiệm đấy! Con giải thích sao?"- Ông không để tôi đáp lời đã tiếp tục – " Bố đã nói là các con chỉ mới trong giai đoạn mới lớn chưa?"

Ahhhh. Tôi cảm thấy lạnh sống lưng.

" Dạ...rồi...ạ. Thưa bố, con luôn luôn ghi nhớ ...điều đó. Chúng con hoàn toàn...trong...sáng..." – Lẽ ra bố nên lo lắng vì có lẽ con đã giết Andrew rồi mới phải chứ?

" Vậy là con vẫn muốn đi cùng nó sang tận Nga?"- Ông đưa tay cầm bằng khen tiếng Nga của Andrew lên, xem xét – " Bố thật sự lo lắng nếu có gì đó bất trắc xảy ra đấy. Ý của bố là các con còn quá trẻ để cùng nhau đi du lịch xa đến vậy!"

" Chúng con đều đã 18 rồi mà bố..."- Ông nhìn tôi, cái nhìn đó khiến tôi lạnh sống lưng- "... Bố... yên ...tâm, đã có Rone và James bảo vệ chúng con rồi ạ!"

" À, ừm..."- Biểu lộ cảm xúc thay đổi rõ rệt trên gương mặt ngài. Có vẻ như hơn một năm nay, ngài Carlos của tôi đã bị " mua chuộc" bởi những món ăn cực kì thuyết phục do Rone ra tay chế biến rồi- " Thế thì...để bố...xem xét lại đã. Các con sẽ đi bao nhiêu ngày?"

" Thưa bố, một ngày để thăm hai bà mẹ của chúng con và hai ngày ở Nga có tính cả thời gian máy bay cất cánh đi và về..."

" Ừm. Thôi được"- Tôi cố trấn tĩnh mình để không nhảy cẫng lên vì sung sướng khi nghe ông nói vậy- " Hai ngày có quá khắt khe với con không?"

" Không thưa bố, chúng con sẽ không đi hết nước Nga mà!"

Tôi cúi xuống hôn bố để tạm biệt ông trước khi đi săn. Đây là lựa chọn bất đắc dĩ. Tôi sẽ phải săn nhiều hơn gấp đôi bình thường nếu muốn ở bên anh ba ngày liên tiếp ở " xứ người". Chúng tôi đã thỏa thuận về điều đó một cách lộ liễu. Tôi không bao giờ muốn nói về chuyện đi săn trước mặt Andrew nhưng chính anh lại là người ra sức động viên tôi săn nhiều. Dường như anh biết rằng ở bên anh khiến năng lượng trong tôi cạn nhanh hơn nhờ quá trình thay đổi màu mắt vùn vụt.

Andrew không có ý kiến gì về chuyến đi này. Anh đã suy tư khi Rone đề nghị để chúng tôi cùng xả stress sau một thời gian học hành dồn dập không thua gì những cái máy bằng cách đi du lịch. Thực ra chúng tôi học khổ sở như vậy cũng vì cố chứng tỏ cho ngài Carlos yêu dấu của tôi thấy rằng việc bên nhau của chúng tôi không hề ảnh hưởng đến việc học hành. Nhưng dường như tôi đã bất lực trong việc thuyết phục quí phụ huynh của tôi rằng Andrew vô cùng chín chắn, đủ để họ không phải lo gì về "sự trong sáng" giữa tôi và anh. Nhưng cả bố lẫn quí bà Grin đều luôn miệng gọi Andrew là "thằng nhóc đó" bất kể là nói chuyện điện thoại hay trực tiếp!!!

Những ngày gần đây, Andrew thường gặp ác mộng. Mặc dù anh không nói gì về điều đó và cố tỏ ra bình thường vào mỗi sáng thức dậy nhưng tôi vẫn cảm thấy chúng qua những cái nhíu mày mà những giấc mơ anh đem lại. Andrew "thấy" trước sự ra đi của tôi. Anh gọi tôi gấp gáp trong những giấc mơ đó và cảm thấy bình tâm gấp đôi khi nhận ra rằng tôi vẫn ở bên anh sau mỗi sáng thức dậy. Anh đã lo lắng về chuyến đi nhưng không hề nói ra để không làm ảnh hưởng đến sự háo hức ngấm ngầm nảy nở trong tôi.

Đúng vậy! Andrew đã thấy trước tất cả, một cách vô hình, cả tôi và anh đều không biết rằng chúng sẽ thành sự thật. Đó là chuyến đi định mệnh.

" Anh chị sẽ đi chuyến bay sau cùng với nhóm của John để tránh gặp mặt mẹ Andrew!"- Rone chạy song song với tôi, máu nhiễu trên khóe môi chị.

" John có khó chịu không?"

" Một chút!"- Rone nhún vai.

Tôi nghi ngờ cái "một chút" của Rone. Rõ ràng John sẽ chẳng dễ chịu gì khi bị bắt đi làm "vệ sĩ" bất đắc dĩ cho chuyến đi này. Tôi đã nói với Rone về nỗi lo rất tinh vi đã hiếm khi xuất hiện trên đầu lông mày của Andrew và ngay lập tức chị đề nghị mời nhóm John bảo vệ cho chúng tôi. Chị muốn chúng tôi tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc nho nhỏ đó. Rone dừng lại nơi bìa rừng nơi James đã đợi sẵn với một nụ cười không thể quyến rũ hơn. Anh ta thậm chí còn không nhìn tôi, đặt bờ môi với nụ cười nguyên vẹn đó lên bờ môi nhiễu máu của Rone. Một vẻ quyến rũ tội lỗi!

Một mình tôi chạy trên con đường dẫn thẳng đến nhà Andrew trong không khí mùa thu dịu ngọt ấy. Bình minh mới chỉ hé mở nơi chân trời, để lộ ra những tia sáng xuyên thẳng ra chọc thủng màn đêm. Tất cả đồ đạc của tôi đã được chuyển đến nhà Andrew, đó là một trong những lí do khá chính đáng để tôi được đến gặp anh ngay buổi sáng hôm ấy.

Rone đã trang trí cho ngôi nhà của Andrew mà bằng những từ ngữ thông thường tôi khó có thể diễn tả được vẻ đặc biệt mà nó đem đến cho cả xúc giác, thị giác lẫn vị giác. Những dây nho giờ đây đã lan tràn trên hàng hiên, lấn cả trên mái nhà và rủ xuống mềm mại rung rinh xung quanh, đem lại mùi hương thanh tao, thuần khiết. Những chiếc lá vàng đã phủ đầy trên sân, trên hàng hiên và trên cửa sổ để mở của Andrew.

Tôi bật nhảy lên cửa sổ và đáp hai trân trần của mình lên thành cửa một cách nhẹ nhàng, tay gác đôi giày bata sang bên cạnh, đang định bật thêm một cú thật "hoàng tráng" để đáp xuống trước cửa phòng tắm của Andrew thì không may...Khi tôi vừa rời tay khỏi bậu cửa thì Andrew bật ngay dậy, " tóm" lấy thắt lưng tôi. Vừa bất ngờ, vừa bị mất đà, tôi "ngoan ngoãn" bị Andrew kéo xuống giường, nằm lên người anh.

Toàn thân Andrew nóng hừng hực cùng mùi hương khơi gợi cơn khát khiến tôi choáng váng đến cả phút, không sao "tỉnh" ra được. Tiếng cười của Andrew vang lên trong không gian lờ mờ đó.

" Anh ấn tượng với cách em nhảy đấy!"

Liếc xuống cổ Andrew, tôi tìm hiểu lí do tại sao anh lại phát hiện ra mình dù mọi động tác đều đã rất nhẹ nhàng như vậy. Andrew đã dậy từ rất sớm vì anh đã thay áo rồi. Tôi lại liếc mắt lên quan sát quầng thâm dưới mắt Andrew, tố cáo: " Anh đã không ngủ đủ giấc!"

"Ừm..." Anh khép mắt lại, hít một hơi nơi mái tóc tôi. Hơi thở nóng bỏng của Andrew mơn trớn trên cổ tôi khi anh đặt môi mình lên đó.

" Anh nghĩ...nghĩ...thế nào...về chọn...trường đại học?"- Tôi cố giữ cho đầu óc mình tỉnh táo – " Họ sẵn sàng mời anh vào những trường danh giá nhất thế giới!"

" Và cả em nữa..."- Andrew nói trong tiếng cười còn đọng lại trong giọng nói êm mượt của mình- "...Em nghĩ chúng ta sẽ đi mà không có nhau sao?"

" Tất nhiên là...không rồi!"- Tôi nói, mỉm cười, áp môi mình lên vầng trán anh- " Tất nhiên là không. Em sẽ không đi đâu mà không có anh".

————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net