Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhìn kẻ khát máu ấy, hoàn toàn buông lơi sự cảnh giác nơi Alice. Hắn vẫn cố vùng vẫy trong đôi cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Embry. Hắn nhìn Andrew, nỗi thèm khát đến điên cuồng bị kích thích bởi nhịp đập của anh, dòng máu đang chảy trong anh, nhiệt lượng của anh. Tôi nhìn Alice, sự thống khổ trái ngược hoàn toàn trong đôi mắt cô. Sự thống khổ mà tình yêu tàn nhẫn ấy của hắn đem lại.

Embry gồng tay lôi hắn đi thật xa bằng tốc độ.

" Đưa anh ấy đi săn đi Embry!"- Alice lên tiếng, giọng nói trở nên khô khan.

Alice nằm xuống mặt đất, nơi những vạt cỏ đã dập nát khi cô quì dưới chân tôi, thu mình lại và khép mắt vào, che giấu toàn bộ những đau đớn dằn xé bên trong. Andrew vòng tay qua thắt lưng tôi và trấn tĩnh nỗi sợ hãi đã dần lớn lên trong tôi.

"Tôi xin lỗi!" – Alice lại lên tiếng với một giọng không chút biểu cảm "Mời hai người vào nhà"

Có một chiếc trường kỉ duy nhất trong căn nhà rộng thênh thang lát sàn gỗ và xung quanh chỉ toàn vật liệu chăm sóc hoa. Alice dẫn chúng tôi vào sâu bên trong, chỉ cho tôi mở một căn phòng có cánh cửa gỗ màu bạc, được trạm khắc những họa tiết tinh xảo.

"Hai người cứ tự nhiên" Cô nói rồi rời khỏi

Tôi và Andrew trao đổi ánh mắt với nhau. Cả hai chúng tôi ngồi xuống bên giường. Một lúc sau, bữa tối được Alice trịnh trọng đem đến.

"Andrew, anh thấy mùi vị thế nào?"

"Rất tuyệt" Anh nói

Tôi cũng được an ủi đôi chút. Anh dùng xong bữa, chúng tôi cùng đứng lên tham quan ngôi nhà. Màn đêm buông xuống hoàn toàn và Andrew lên giường đi ngủ. Tôi leo lên giường nằm cùng anh, vùi vào vồng ngực anh. Chúng tôi trò chuyện một lúc lâu nữa cho đến khi anh thiếp đi.

Alice đã đứng chờ ngay bên ngoài cửa phòng khi tôi định ra ngoài tìm cô. Im lìm và tĩnh lặng, cô đến bên giường của Andrew nơi nhịp tim và hơi thở của anh đã trở nên đều đặn.

Tôi sải bước qua Alice và ngồi xuống giường một cách tự nhiên nhất có thể, không để lộ ra cho cô biết rằng tôi đang tỏ ra cảnh giác trước cô, cảnh giác trước một Ma-cà-rồng xa lạ có thể đe dọa đến sự an toàn của Andrew.

" Tên cô là gì?" Tôi hỏi.

" Alice".

" Tên tiếng Nga?"

" Tôi không nhớ".

" Tại sao?"

Im lặng rất lâu.

"Tôi tin rằng mình đủ có đủ niềm cảm thông để nghe những lời cô nói, Alice"

Alice nhìn tôi, dò đoán và bắt đầu lên tiếng: " Tôi không biết mình là ai, đã từng là con người trước đây như thế nào. Từ sau biến đổi, việc quên đi quá khứ làm tôi cảm thấy trống trải...Vender, tôi không biết tại sao mình tồn tại..."- Giọng Alice bỗng lạc hẳn đi, đôi mắt như một lời van xin không thành lời. "Tôi không biết mình đã bị giết như thế nào. Những gì mà tôi nhớ được đó là hình ảnh và cảm giác duy nhất về cái chết. Khi ấy trên ngực tôi là những cánh hoa thơm ngát. Trên tay tôi, tóc tôi, khắp nơi đều là những cánh hoa. Bầu trời lúc đó rất xanh. Không có một gợn mây nào cản trở những tia nắng vàng đẹp đẽ ấy. Gió thổi vi vu bên tai và nâng đỡ tôi lên khoảng không xanh ngắt một màu...bồng bềnh...trôi nổi...Và rồi, một bóng đen cuộn lại như khói đuổi theo tôi từ bên dưới, trườn qua cơ thể tôi và tập trung toàn bộ nỗi đau đớn vào bờ môi, kéo tuột tôi trở lại mặt đất. Linh hồn tôi không tài nào thoát ra khỏi thân xác được nữa. Ngọn lửa của địa ngục thiêu đốt môi tôi. Nỗi đau đớn ấy kéo dài mãi, nhấn chìm tâm trí tôi vào lửa...Tôi nhìn thấy Leon, và bờ môi của anh áp lên môi mình, ngấu nghiến cho đến khi cơn đau đó trói chặt linh hồn tôi".

" Hắn đã biến đổi cô!"- Tôi thốt lên. Đôi mắt Alice se lại.

Khi còn là một con người, vì một nguyên nhân nào đó, Alice đã bị sát hại. Khoảnh khắc cô hấp hối, Leon, gã ma cà rồng khát máu mà cô đã cầu xin tôi đừng tấn công hắn, hắn đã biến đổi cô thành ma cà rồng. Hắn đã cắn vào môi cô. Alice là một người con gái quá đẹp. Tôi cho rằng chính vẻ đẹp của cô đã khiến Leon muốn giữ cô sống sót bằng cách biến đổi cô.

"Năm 1801, Leon săn một con người. Đó là Embry. Bằng mọi giá, tôi đã cứu sống cậu ấy. Leon trừng phạt tôi bằng những đày đọa trên thân thể anh..."

Alice bỗng nhìn tôi bằng một ánh mắt với những cảm xúc kì lạ.

" Vender?"

" Vâng?"

" Nếu ngày mai, có chuyện gì xảy ra đi nữa, xin cô đừng tự dằn vặt mình. Cô không có lỗi gì cả.."

Tôi ngạc nhiên. Lời nói của Alice như thể cô thấy trước tương lai. Một cách rõ ràng.

" Người yêu cô đang gặp ác mộng" Alice nói

Tôi nhìn Andrew và nhận ra dấu hiệu chứng tỏ lời nói của Alice, đó là đôi lông mày đang nhíu lại trên trán Andrew.

Alice lại lôi sự chú ý của tôi sang cô " Tôi không thể cho cô thứ gì vì cô đã biến đổi. Người yêu cô thật tốt tính, thông minh và can đảm. Tôi muốn tặng cho cậu ấy một thứ. Nó rất hữu ích cho cả hai người về sau này..."- Nói rồi đôi môi toàn mĩ và đầy đặn của Alice khẽ mở ra trước đôi mắt mở to bàng hoàng của tôi, cúi xuống... chạm bờ môi mình vào môi Andrew.

" Tôi chúc phúc cho hai người..."- Cô thì thầm, đứng thẳng lên, nhìn tôi bằng đôi mắt trìu mến trước khi lặng lẽ mở cửa phòng đi ra, và rồi tiếng bước chân của cô vụt đi trong màn đêm heo hút, ra khỏi ngôi nhà, xa mãi, xa mãi cho đến khi tôi không còn nghe thấy tiếng gì nữa...

Một món quà ư? Là thứ gì mà môi kề môi mới có thể tặng được?

—————————

Cái cách Andrew nheo mắt lại trước ánh sáng thật lôi cuốn.

"Chào em" Anh mỉm cười nhìn tôi. Cả người tôi đang lấp lánh trước ánh sáng bình minh bên giường Andrew.

"Chào anh" Tôi hít vào một hơi sâu, gần như không thể cưỡng lại, liền vươn tới, vòng tay ôm vai anh, áp mặt bờ cổ nóng rực như lửa của anh, nơi mùi hương, tử đinh hương, nồng nàn nhất. Tiếng cười dịu dàng quyến rũ của anh khẽ rung.

"Vender..." Anh thì thầm tên tôi.

Sau khi anh dùng bữa sáng, chúng tôi cùng nhau rời ngôi nhà và đi dạo giữa cánh đồng hoa tuyệt đẹp, bạt ngàn hương thơm, dưới ánh nắng vàng rực rỡ.

Tôi bước nhanh hơn Andrew một vài bước, tay lướt trên những đóa hoa đầy sương, xoay người một vòng, đối diện với Andrew. Chúng tôi cười nhìn nhau với một xúc cảm không thể nói thành lời. Chúng tôi đưa tay ra, nắm tay nhau và đi tiếp trên cánh đồng hoa. Thân thể tôi không lúc nào thôi lấp lánh.

Con đường mà Embry tạo ra đêm qua trên cánh đồng đã không còn nữa. Dường như ai đó đã cố xóa đi dấu vết của sự thô bạo ấy. Tôi lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của Alice trong đầu mình. Bằng cách lướt đi trên cánh đồng hoa và cảm nhận vẻ đẹp đó.

" Thật hạnh phúc!"

Tôi giật mình, quay ra. Người vừa cảm thán câu đó chính là Embry. Anh ta đang đứng ở đó, cách chúng tôi không xa.

" Thật bất công!"- Anh ta lại lên tiếng với một giọng trầm buồn và truyền cảm, nhìn chúng tôi với vẻ ngưỡng mộ bằng đôi mắt vàng tươi – " Số phận đã thật bất công..."

" Embry?" Tôi hỏi " Sao chỉ có mình anh quay về?"

Anh ta nhún vai: " Alice và Leon có chút chuyện chưa giải quyết xong."

" Hắn có làm gì cô ấy không?" Tôi lo lắng hỏi.

" Hắn có thể làm gì Alice chứ. Hắn đã hành hạ cô ấy quá nhiều từ trước khi có sự xuất hiện của tôi rồi. Nếu hắn dám động đến cô ấy lần nữa, tôi sẽ giết hắn!"- Anh ta bước tới vài bước trong khoảng cách vài mét giữa chúng tôi – " Hắn là cái quái gì. Hắn không thể thay thế vị trí của tôi trong tim Alice được. Thế còn cô thì sao Lavender?"- Anh ta nhìn tôi và bước thêm vài bước rồi nhìn qua Andrew, hơi nghiêng đầu, một tia sáng lóe lên trong đáy mắt " Cô có yêu cậu ta không?"

" Hơn cả vũ trụ này..."- Tôi đáp.

Embry bật cười thành tiếng, một cách đầy chua chát và thương xót: " Thế thì chắc cô sẽ đau lòng lắm khi cậu ta bị tổn thương..."

" Đưa Andrew chạy đi Vender! Hắn ta muốn giết cậu ấy!"

Tôi bàng hoàng nhận ra giọng James từ trong không gian, nơi những luồng không khí từ phía Đông đang vùn vụt xé gió lao tới với tốc độ thần tốc. Tiếng gầm gừ bật ra khỏi cổ họng tôi theo bản năng báo động nguy hiểm đột ngột sôi réo trong huyết quản. Nhưng hắn đã nhanh hơn tôi một tích tắc. Đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Sai lầm vì đã chọn nơi này- nơi đã kết thúc tất cả.

Hắn tấn công tôi bằng cách đánh bật tôi ra xa khỏi Andrew. Tôi cảm nhận được nỗi đau đớn trên cổ mình khi bàn tay hắn nghiến chặt lại, nhưng nỗi đau đớn ấy không là gì khi tôi nhận ra rằng máu Andrew đã chảy. Hắn cho tôi nhìn thấy cơn thèm khát rừng rực cháy trong đôi mắt vàng tươi ấy khi máu anh rỉ ra, làm toàn bộ không gian trở nên đặc quánh lại trong một thứ mùi hương đầy ma lực.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net