Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Không!"- Tôi gầm lên, không thể suy nghĩ rành mạch hơn nữa.

Trước khi cơ thể Andrew bị đập xuống đất, tôi lao vụt qua hắn trong tích tắc tiếp theo, Một luồng hơi lạnh tấp vào gáy tôi, báo hiệu cho nỗi đớn đau của thể xác đến ngay sau đó không đầy một giây.

Sự tĩnh lặng ở Andrew mới thực sự là khủng khiếp. Tôi không thể thở nổi khi nghĩ đến việc Andrew bị sát hại. Tôi nghe thấy tiếng cười man dại của Embry, một tiếng cười quỉ dữ. Hắn giữ nụ cười và đôi mắt đó nhìn đáp trả cái nhìn trừng trừng của tôi, khi cơn đau loang lổ trên ngực tôi, khi cơn đau đè tôi nằm im trên mặt đất, không thể cử động nổi và tuyệt vọng nhìn về phía Andrew. Tôi đã không thể thấy anh ở đâu nữa bên trong cánh đồng hoa. Hắn đã lôi anh vào đó.

Máu. Mỗi lúc càng trở nên nồng đậm.

Sự vỡ nát trên da tôi đang dần liền lại trong sự tái sinh của bản chất bất tử. Nỗi đau cạn dần và chỉ còn đọng lại một mảnh dài cho đến khi nó hoàn toàn biến mất. Bằng cách vùng dậy và lao đi trong tốc độ, tôi nhảy lên và đập Embry hắn xuống nền đất, khiến hắn quằn quại trong nỗi đau đó. Tôi thỏa mãn trong những tiếng vỡ nát phát ra từ cơ thể, từ làn da kim cương của hắn. Tôi ghì chặt cơ thể hắn trên nền đất, xiết chặt cổ hắn bằng hai hàm răng đã cắm vào sâu bên trong của mình. Hắn gầm lên đau đớn khi tôi sắp sửa xé đầu hắn ra khỏi cổ bằng tất cả sự thù oán của mình...

Embry thoát chết trong tay tôi. Leon lao đến từ sau lưng tôi và hất tôi ra khỏi cơ thể Embry. Tôi còn chưa hết bàng hoàng bởi sự thật không tin nổi đó – Leon cứu tình địch của hắn- thì Alice đã xuất hiện, vực Embry dậy, kéo hắn ra bằng tốc độ.

Bằng mọi giá tôi phải giết chết Embry.

Nhóm John đến ngay sau đó. Kinh nghiệm và quyền lực của họ đã được thể hiện một cách đầy tính chuyên nghiệp khi John nhanh chóng túm lấy tóc Leon bằng đôi tay cuồn cuộn cơ bắp của mình, rồi xé cánh tay của hắn ra. Alice gào lên. Cô đang bị giữ lại bởi Quil và gần như không thể vùng vẫy nổi trong cánh tay kẹp chặt lấy cổ mình của anh ta.

Thật dễ dàng nhận ra Embry đang bị chi phối bởi máu Andrew nhiều đến thế nào. Tôi lao vào Embry, nắm lấy cổ tay hắn, giật ngược về trước cho đến khi có thể đè lên ngực hắn, dùng tất cả sức lực mà mình có được, đập nát ngực hắn bằng đôi cánh tay của mình. Những tiếng răng rắc tiếp tục loang lổ khi tôi quì trên bụng hắn.

Tôi kề môi vào cổ hắn và cắn ngập răng vào đó. Hắn gầm lên đau đớn.

Thở dốc, tôi quì xuống mặt đất, nhìn vào đôi mắt Embry đang mở trừng trừng nhìn vào mình. Đầu hắn đã nằm cách xa thân thể cả chục mét...

John ném một vật màu bạc lên thân thể hắn, lập tức cái xác bùng lên trong ngọn lửa đỏ rực. Mùi trầm hương lan tỏa. Tôi mở to mắt, kinh hoàng:

" Anh đã giết Alice rồi ư?"

Tôi bần thần cả người. Nhóm John đã xử lý cả Alice lẫn Leon. Alice không đáng phải chết.

Mùi máu của Andrew dâng ngập trong không gian. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

—————————

" Thật phi thường! Bị tai nạn đến như vậy mà vẫn có thể cầm cự được. Đó phải là một phép màu!" – Đó là lời trao đổi của một bác sĩ người Nga với y tá của mình.

Tôi nhìn lên bịch máu đang truyền vào người Andrew. Khắp nơi trên thân thể anh đều là băng y tế. Đây là mũi thuốc mê thứ ba để hồi sức từ sau khi anh vào bệnh viện. Rone mở cửa bước vào cùng James, nhìn tôi ái ngại. Tôi đứng lên, theo hai người ra ngoài.

" Em có chắc chắn quyết định của mình không?"

Tôi lặng im nhìn ra bên ngoài. Bất động vì ngồi canh trừng cho Andrew cả ngày không khiến đầu óc tôi bị mụ mẫm đi. Hẳn nhiên quyết định đó là sáng suốt và thông minh hơn cả.

" Hãy suy nghĩ lại đi em".

" Không còn nghĩa lí gì nữa..."- Tôi thì thầm, lồng ngực trĩu nặng trong nỗi khắc khoải. Nó lúc nào cũng âm ỉ như vậy từ sau tai nạn của anh. Tôi hiểu điều gì là tốt nhất cho anh, và tôi hiểu mình có thể chịu đựng được nỗi đau đến mức nào

Tôi nuốt khan.

" Đi săn đi Vender!"- James nhắc tôi- " Họ sẽ nghĩ rằng em thiếu ngủ trầm trọng đấy!"

Tôi lắc đầu, nhìn qua cửa kính và thấy quầng thâm lộ rõ dưới mắt mình, một đôi mắt đen và sâu đến mức không nhìn thấy được cả đồng tử.

" Bố em có phàn nàn gì không?"- Tôi hỏi Rone.

" Chị vừa giải thích cho ông ấy việc Andrew phải vào viện rồi".

Tôi vào ngồi lại chiếc ghế mà mình đã ngồi gần hết thời gian của những ngày Andrew nằm viện. Andrew đã phải truyền rất nhiều máu.

" Em nên đi săn đi Vender..."

Andrew lên tiếng trước cả khi tôi hỏi anh cảm thấy trong người thế nào. Tôi biết rằng lẽ ra mình không nên xuất hiện trước mặt anh với một bộ dạng khát máu như vậy.

" Trông em tệ lắm ư?"

Andrew bật cười đúng một tiếng. Tôi cũng bật cười nhưng nghe thật chua chát. Andrew nhíu mày lại. Anh nhìn vào tận cùng đáy mắt tôi.

" Vender..."- Andrew thì thầm- " Em đừng như vậy."

Tôi cúi xuống áp môi mình lên vầng trán ấm áp của anh. Trong gian phòng vô trùng ấy từng tiếng " Bíp" nhịp nhàng vang lên từ máy đo nhịp tim của anh.

———————————-

Andrew đã bình phục hoàn toàn. Đã đến lúc tôi nên làm điều tốt nhất cho anh.


" Gặp lại anh sau..."

" Em đi săn bây giờ ư?"- Anh hỏi.

" Vâng. Tối nay em sẽ đến".

Tôi chỉ nói vậy rồi đóng cửa xe bước vào căn nhà gỗ của bố mà không nhìn anh thêm một lần nào nữa để thay lời tạm biệt. Tôi sợ để anh nhìn thấy tất cả những kìm nén đó trên gương mặt mình, nhìn vào tôi với nỗi xót xa và đau đớn.

Tôi vẫn biết đôi mắt anh đang dõi theo từng bước chân của mình. Và khi tôi đã không còn đủ nghị lực để giữ cho mắt mình không hướng về phía anh nữa thì chiếc Sentra đã khởi động và mất hút nơi cuối con đường chỉ còn chập choàng ánh chiều tà rồi.

Đứng chết trân trên sàn nhà, tôi tự hỏi quãng đời kế tiếp mình có thể sống bằng cách nào nữa. Khóc ư? Khóc lóc không làm cách nào lấp đầy còn tim đã đã loang lổ những nỗi đau trong lồng ngực này. Tôi yêu anh. Và tôi biết điều gì là đúng đắn. Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi trở về từ Nga. Những lúc bên anh với sự tĩnh lặng tưởng chừng như vô tận, tôi cảm thấy thế giới này là một cái hang thăm thẳm, tăm tối, sâu hun hút.

" Bố. Lúc bố đọc được những dòng này của con thì có lẽ con đã ở một nơi rất xa rồi. Bố có thể tưởng tượng đến một nơi mà con người không cách nào đặt chân tới được trong vũ trụ. Đó là nơi con thuộc về. Xin bố hãy tha thứ và xin bố hãy hiểu rằng con yêu bố mẹ rất nhiều".

" Vender!"

Tôi đẩy mảnh giấy ra xa khỏi mình rồi nhìn lên Rone và James. Họ thật may mắn. Họ mãi mãi là một cặp tình nhân không thể bị thay thế.

" Chị đã rút tất cả hồ sơ của em rồi".

" Còn đây!"- James nói, nhìn tôi bằng cái nhìn thương xót- " Tất cả những tấm hình ở nhà Andrew!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net