Chương 2.10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" James!"- Rone gắt rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng- " Nếu em đã biết như vậy thì em cũng nên hiểu điều này. Chúng ta không dùng máu người".

Cô ta... gộp chung tôi với chúng ư?

"Em phải nghe chúng tôi nói, thời gian không còn nhiều nữa."

Tôi lắc đầu.

" Không!"- Tôi quay mặt đi- " Tôi không muốn nghe!"

" Lảng tránh vô ích thôi."- James lên tiếng- " Cô có thể phải trả giá đắt vì " không muốn nghe" đấy!"

Tôi nhìn hắn như nhìn kẻ thù. Ngón tay lạnh giá và mượt như satanh của Rone bắt đầu xoa dịu bàn tay tôi. Kì lạ thay, tôi bắt đầu cảm thấy thật bình yên. Cứ như thể con người này có quyền năng đó vậy.

" Tôi biết chuyện này rất khó chấp nhận với em..." – Rone nói – "Nhưng đây là nhiệm vụ mà chúng tôi phải làm vì sự an toàn của em và bố mẹ của mình...Em thuộc về thế giới của chúng tôi. Không phải ở đây. Chúng ta không thể dùng thực phẩm của con người để duy trì năng lượng. Chúng ta cần MÁU. Chúng ta thuộc một chủng loài mà nếu sự sống của con người là oxy, em hãy đem nó so sánh với máu. Chúng ta có thể chọn trở thành ác quỷ trong mắt con người hay không, chính vì thế chúng ta không giết họ để thảo mãn cơn khát của mình"."

" Bố mẹ tôi! Các người đừng lôi bố mẹ tôi vào chuyện này!"

" Suỵt!"- Rone đưa ngón tay lên miệng mình ra hiệu cho tôi im lặng- " Sự an toàn của họ phụ thuộc vào quyết định của em, Vender."- Giọng nói của Rone thật êm mượt, nó như đang vuốt ve tôi vậy – " Hãy nghe tôi nói.Hãy coi như đó là ân huệ mà tôi được em cho phép đi...."

" Anh nghĩ mình phải đi một lúc!"- James lên tiếng cắt lời Rone.

Cô ta khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú lại rồi khẽ gật đầu mà không cần hỏi lí do. Một giây sau khi liếc mắt nhìn tôi, hắn biến mất và chỉ để lại một làn gió nhẹ trong phòng tôi.

" Hắn ta làm cách nào mà..."

" Anh ấy chạy đấy!"- Rone tỏ vẻ thích thú khi tôi cảm thấy tò mò.- " Tất cả chúng ta đều có sắc đẹp, mùi hương, sự quyến rũ, giống như tất cả những thứ đó chúng ta cần phải có để lôi cuốn giống loài khác. Giống như cây Bẫy Ruồi tỏa ra hương thơm để dẫn dụ nạn nhân của chúng vậy..."

" Thôi đủ rồi! Tôi hiểu rồi"

" Em cũng như những đứa trẻ khác được gửi vào thế giới con người là thành quả của những cặp đôi yêu nhau " trái phép"! Chúng ta có một kẻ thù không đội trời chung. Chúng là những kẻ săn người. Bốem là một trong những kẻ săn người. Mẹ em là một trong số chúng ta. Việc họ yêu nhau và em ra đời dẫn đến sự truy giết của cả 2 bộ tộc, bộ tộc của chúng ta và bộ tộc của kẻ thù. Chính vì thế , chúng tôi đưa em giấu giữa biển người."

Tôi cảm thấy điều này thật khó chấp nhận. Khó chấp nhận hơn cả việc thừa nhận tôi là ai.

" Ngày tôi và James đến gõ cửa nhà ông bà Carlos và bế em trên tay, bố mẹ thật sự của em đều đã chết, Vender. Tôi rất tiếc. Sự kết hợp của họ là nghịch lí và họ bị giết chết bởi lòng thù địch giữa cả hai chủng tộc. Rồi chúng tôi đưa em chạy trốn. Chúng ta và những kẻ Săn Người đã hận thù gay gắt với nhau cả ngàn năm rồi. Em đang bước vào một giai đoạn nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Cơ thể em đang trong tiến trình đầu tiên của sự "thức dậy" sau một thời gian dài "ngủ đông" của NỌC ĐỘC...."

"Cái gì?"

" Tất cả chúng ta có một loại vũ khí, ngoài sức mạnh cơ thể, đó là "Nọc Độc". Nó luân chuyển trong cơ thể chúng ta, mang lại sức mạnh đặc trưng kể cả thế xác lẫn trí tuệ. Chúng ta dùng nó để KHỐNG CHẾ KẺ THÙ, BIẾN ĐỔI MỘT CON NGƯỜI thành đồng loại của chúng ta...bằng răng. Em có thể hiểu đơn giản là...cắn. Nhưng "nọc độc" cùng với sức mạnh mà nó đem lại cũng có thể trải qua một giai đoạn "ngủ" nếu bị điều kiện sống bên ngoài tác động. Và đến một thời điểm nào đó nó sẽ tự động thức dậy trong cơ thể, không báo trước những hậu quả mà nó sẽ gây ra. Lấy ví dụ...là em, Vender. Em đã được gửi vào gia đình con người từ khi còn quá nhỏ. Họ nuôi em, ép buộc em lớn lên bằng thực phẩm, đưa đón em bằng xe cộ và dạy em những kĩ năng của loài người. Chính vì vậy các giác quan cùng những khả năng khác giống như chúng tôi bị ức chế trong cơ thể em. Nhưng nọc độc vẫn tồn tại trong huyết quản của em, chỉ "ngủ" chứ không " biến mất". Chúng tôi đã phát hiện ra những biểu hiện khác lạ của em từ khi em đến đây. Em phải nhanh chóng BIẾN ĐỔI. Nếu không em sẽ mất kiểm soát và tấn công người."

Cái gì cơ?

Rone ngừng bặt, nhìn tôi đăm đăm vài giây rồi tiếp tục: " Hít thở đều đi Vender!"- Gương mặt cô ta trở nên nghiêm trọng tới mức tôi buộc phải làm theo một cách máy móc.

" Cô nói gì?"

" Nọc độc trong khắp cơ thể em đang trong giai đoạn rút về Tim, nó chuẩn bị toàn bộ sức mạnh để phóng ra với một năng lượng cực lớn để thay đổi con người em. Có thể chỉ trong vòng vài giờ nữa, quá trình Tự Biến Đổi sẽ xảy ra với em, Vender...."

Tôi im lặng.

"Tự biến đổi là một quá trình cực kì nguy hiểm. Hay nói cách khác, khi nó xảy ra, em sẽ không còn biết mình làm gì nữa Vender ạ, em sẽ bị mùi máu người chi phối, lúc đó em chỉ cần có máu thôi và em không còn biết gì về những mối quan hệ dù thân thiết nhất đối với loài người"

Tôi cảm thấy đầu óc choáng váng vì những hình ảnh hiển hiện trong đầu mình. Cảnh tôi dồn bố vào một góc tối, bố nhìn tôi bằng đôi mắt căm ghét và sợ hãi tột độ, và rồi tôi...giết ông.

" Vender, tôi cần em hiểu điều này..."

" Tôi không muốn hiểu nữa..."- Tôi thều thào, co chân lại, giấu mặt vào cánh tay để cho những giọt nước mắt ứa ra, chảy đầm đìa không dứt.

Những ngón tay lạnh giá của Rone lướt trên tóc tôi, mơn man đầy dịu dàng. Tôi không tin nổi. Đây chắc chắn phải là một cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời tôi từ trước đến nay. Không được! Nếu điều đó xảy ra, tôi thề sẽ tự kết liễu mình trước.

" Vender, nhưng chúng tôi sẽ không để điều đó xảy ra với em..."

Tôi bần thần ngẩng mặt lên. Rone gật đầu nhìn tôi trìu mến: " Tất nhiên rồi, tôi cũng rất yêu quí ông bà Carlos, tôi sẽ không để bất cứ điều rủi ro nào xảy đến với họ. Tôi hứa đấy. Và em, Vender, em cũng phải tin vào chúng tôi..."

Tôi không nói. Nhưng tôi không thể cưỡng lại lòng tin vô cớ này khi nhìn vào mắt Rone.

" Nhưng tôi phải có một câu hỏi dành cho em, Vender... Em có chắc chắn về việc không đụng đến máu người không?"

Tôi không hiểu.

" Vì để có đủ lí trí để kiểm soát trước máu người em sẽ phải chịu đựng đau đớn tột bậc? Em có can đảm để đánh đổi như vậy không?"

Tôi giật mình. Đó là một câu hỏi quá khủng khiếp.

" Em có thể lựa chọn, Vender. Tự biến đổi và không đau đớn. Chúng tôi sẽ đưa em đến một vùng hoang vu hẻo lánh, để em "săn" thú, tách biệt em với thế giới loài người. Hay Chúng tôi sẽ chủ động Biến đổi em, và em phải chịu nỗi đau do nộc độc gây ra trong quá trình biến đổi suốt ba ngày ba đêm. Nhưng đổi lại, lí trí của em vẫn hiện diện."

Ngừng một giây, Rone thì thầm:

" Chúng tôi có thể giảm bớt đau đớn cho em...Nhưng..."

Thái độ ngập ngừng ấy khiến tôi hiểu rằng cái sự "giảm bớt đau đớn" đó chẳng có tác dụng là bao. Tôi vùi đầu vào hai đầu gối.

Và bỗng nhiên. Hình ảnh của Andrew hiện ra trong tâm trí tôi. Nỗi sợ trong tôi hốt nhiên vơi dần. Quyết định tự chuốc lấy đau đớn càng thêm chắc chắn. Bởi tôi... bởi tôi... còn muốn... gặp lại Andrew. Tôi cũng không biết tại sao. Nhưng con tim tôi cần có Andrew gấp hàng ngàn lần lí trí tôi. Cái lí trí mà chỉ mới biết, mới tiếp xúc với người ấy có vỏn vẹn 1, 2 lần. Cứ như là định mệnh. Chỉ là những rung động đầu tiên trong đời. Nhưng sao lại có thể sâu đậm, mạnh mẽ đến vậy? Làm sao đây? Người ấy sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào nếu biết tôi là một loài hút máu tởm lợm? Làm thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net