Chương 2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giọng Andrew khiến tôi dễ chịu lạ lùng. Hắn cởi áo khoác ngoài, để lộ ra một chiếc áo len màu be ôm sát vồng ngực vạm vỡ. Andrew truyền chiếc áo khoác bằng một tay cho tôi.

"Cám ơn anh"

Tôi đón tay lấy cái áo Jean bạc màu, tránh sự đụng chạm, dù thực lòng tôi muốn điều đó. Hơi ấm từ cái áo khiến tôi thư giãn, các bắp cơ từ từ rời bỏ trạng thái mệt mỏi.

Tôi có cảm giác, áo của Andrew tỏa một mùi hương quyến rũ nào đó. Là mùi Tử đinh hương. Một cảm giác lạ lùng đến với tôi. Chính là nơi cổ họng. Nó đang nóng lên từng giây. Vị đắng đột ngột lan tỏa khắp khoang miệng, bắt đầu làm tôi khó chịu. Tôi nín thở, thôi cảm nhận mùi hương phảng phất từ cái áo của Andrew. Quả là có hiệu nghiệm, nhưng chẳng được bao lâu vì phổi tôi bắt đầu thắt lại, kêu gào cung cấp dưỡng khí.

Tôi thở nhẹ, cố gắng điều chỉnh hơi thở tự nhiên với mùi hương quyến rũ kia. Tôi cảm thấy thèm khát một cái gì đó. Tôi bắt đầu có cảm giác muốn thỏa mãn một-thứ-gì đó tạo nên mùi hương của chiếc áo. Nhưng tôi không biết đó là gì. Không. Chỉ chưa biết thôi.

Tuy vậy, nó vẫn chưa đủ mạnh bằng nỗi trống trải của sự tĩnh lặng giữa hai chúng tôi. Tôi cố để lời nhạc hòa lẫn vào đầu óc cho vơi đi sự khó chịu ấy. Tôi rõ ràng rất muốn nghe hắn nói một câu gì đó, bất cứ câu gì, miễn là tôi có thể nghe thấy giọng hắn. Nhưng sự dè dặt khoá cứng cả người tôi. Nhưng rồi, may mắn thay, Andrew dường như cũng không chịu nổi sự yên lặng.

Mùi Tử Đinh Hương quyến rũ từ chiếc áo Andrew lại đột ngột xộc vào khướu giác tôi theo hơi thở dồn dập và nhịp tim bị mất kiểm soát. Cổ họng tôi đột ngột nóng rát, vị đắng lan truyền khắp khoang miệng. Tôi đang khát, rất khát. Một thứ gì đó đang kêu gọi, khiến mạch máu tôi sôi lên ... từ Andrew. Tôi cần một thứ gì đó ở hắn rất gấp rút.

"Môi cô sắp đứt lìa rồi kìa!", Andrew lo lắng nhắc tôi.

Đến bấy giờ tôi mới ý thức được cảm giác đau nhói ở môi dưới khi răng mình cắn mạnh vào. Khi mất tập trung tôi thường cắn môi một cách vô thức.

"Anh có nước không?", tôi hỏi mặc dù không chắc chắn thứ mình muốn chỉ là nước.

Andrew buông một tay khỏi volăng, nhoài người ra sau lấy chai nước suối đã uống cạn một nửa đưa cho tôi, vẻ lo lắng vẫn hằn trên trán khi hắn nhíu lông mày lại. Tôi đón lấy chai nước, thầm mong thứ này sẽ có thể thanh lọc họng mình. Nước cuốn đi cái vị đắng cùng nhiệt lượng nơi cổ tôi xuống bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net