Chương 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Toàn bộ những người trong căn tin đều đang dán mắt vào trung tâm "màn hình", nơi James và kẻ có mái tóc màu đen chừng hai mấy tuổi kia, với cơ bắp cũng không thua kém gì James chừng mắt nhìn nhau như muốn "choảng" nhau đến nơi.

Cả 2 "đấu nhãn" bằng những đe dọa, những căng thẳng chết chóc và đầy nguy hiểm, giống như những con thú ăn thịt sắp sửa tấn công lẫn nhau để tranh giành lãnh thổ vậy. Họ khiến Adrenaline ( chất cảnh báo nguy hiểm) trong người tôi sôi réo. Vậy ra đây là sự "yêu cầu giúp đỡ " theo như lời Rone! Tôi thấy chị ta nên dùng từ " giết nhau" thì chính xác hơn.

Không thể chịu đựng nổi việc này lại xảy ra ở trường của mình, giữa biết bao người một cách lộ liễu đến thế.

Tôi thấy môi của họ mấp máy, đó là những động thái vô cùng tinh vi. Họ đang nói, hay đang "đe dọa" nhau theo cách của họ, theo cách mà ngoài họ thì không một ai khác nghe thấy. Tôi bắt gặp ánh mắt Sam, anh bạn đang ngồi ở một bàn ngay cạnh những kẻ hút máu đó, vẻ mặt như đông cứng lại.

Đôi chân tôi bước đi theo cảm tính. 4 tên ma-cà-rồng và James quay lại nhìn tôi bằng cặp mắt đen sâu thẳm. Tôi phẫn nộ nhìn đáp trả lại những đôi mắt sâu thẳm một màu đen đó toan cất tiếng bảo họ biến khỏi nơi này đi thì một giọng nam trong trẻo vang lên:

"Oh, chị Vender!"

Tôi giật mình tìm kiếm nơi cái tên mình vừa được gọi ra, và mắt tôi bị giữ ngay lại bởi một nụ cười với hai núm đồng tiền còn đẹp hơn và đáng yêu hơn cả những thiên thần của chàng trai nhỏ tuổi nhất trong cái nhóm quỉ quái đó. Người thiếu niên lách ngay giữa James và tên đàn ông hiểm hoạ kia mà đi ra, thoăn thoắt di chuyển đến bên tôi, không hay biết gì về những ánh mắt sắc như dao cạo dành cho mình phía sau gáy.

" Chào chị, Vender! Em là George, em trai của Rone!"- Cậu ta nói chìa tay ra với tôi, chờ đợi.

Tôi vẫn bất động mặc dù chất Adrenaline đã không còn tác động rõ ràng trong mạch máu. Trong một không gian căng thẳng như thế này, nụ cười và thái độ thân thiện vui tươi của cậu ta vừa lạc lõng vừa khiến những người còn lại trong nhóm của mình khó chịu. Khi George đến gần rồi, tôi mới phát hiện ra mình thấp hơn cậu ta tới một phân rưỡi!

" Chị đừng lo, Vender! Bọn em ai cũng biết chị cả rồi!"

"Ai cũng biết rồi?"- Tôi ngạc nhiên.

" Vâng!"- Giọng Geore cao vút, miệng vẫn cười toe toét.

Rone bước đến cạnh tôi, kéo theo mọi cái nhìn.

"Mọi chuyện thật tệ!"- Chị ta thì thầm- " Họ đã xông thẳng vào trường của em. Chị xin lỗi đã không ngăn cản được!"

"Xông thẳng vào ư?" – Tôi giận điên lên- " James có thể yêu cầu giúp đỡ được gì từ họ vậy?"

"Chúng ta không còn thời gian nữa"- Rone mấp máy đôi môi của mình, mắt hướng về phía kẻ tóc đen toàn mĩ vừa mới đứng đấu nhãn với James. Hắn còn đẹp hơn cả James. Đẹp nhất trong số những kẻ còn lại. Không, kẻ tóc vàng cũng không kém. Bởi vì không ai giống ai nên khó có thể nói giữa cả 2, ai mới là điển trai nhất. Đó là những vẻ đẹp khiến người ta không thể không kinh ngạc. Những vẻ đẹp nguy hiểm.

Tôi ngạc nhiên là mình có thể nghe thấy được những lời nhỏ như gió thoảng thoát ra từ miệng Rone với kẻ tóc đen, nhưng không được rõ ràng:

" Chúng tôi đã ấn định thời gian!" – Rone nói.

"Bao giờ?"- Tên tóc đen lạnh lùng hỏi.

" Đêm nay!"

" Đêm nay!"- Tôi sửng sốt.

Ngay lập tức kẻ tóc đen nhìn tôi, ánh mắt se lại với một tia giận dữ:

"Các người đã để cô ta tiển triển đến giai đoạn này rồi cơ à?"

"Không. Sự tiến triển đến quá bất ngờ"- Rone giải thích- " Chúng tôi đã nghĩ vẫn còn một hoặc hai ngày!"

" Lẽ ra không nên để các người làm việc này!"- Hắn rít lên.

"Đừng có nói với Rone bằng giọng đó!"- James gằm gè.

Vậy là James và tên tóc đen đó lại "đấu nhãn" với nhau. Trong khi tất cả những căng thẳng đó xảy ra thì thằng bé ma-cà-rồng tên George là người lạc quan nhất.

Tôi nhìn cậu ta khó hiểu.

" Chuyện thường ngày ở huyện mà chị!"- Cậu ra nhún vai đáp lại tôi, rồi quay sang nháy mắt với Rone- " Phải không? John là thủ lĩnh của nhóm em đấy!"- Cậu ta hướng mắt cho tôi cùng nhìn về kẻ tóc đen đó.

Thủ lĩnh? Tại sao 4 ma-cà-rồng này lại cần có một thủ lĩnh? Nếu vậy những ma-cà-rồng này phải thuộc về một tổ chức nào đó và phải có quyền lực.

John, tên thủ lĩnh, nhìn cậu thiếu niên George đầy đe dọa nhưng cậu ta chẳng thể thấy được ánh mắt đó khi đang quay lưng vào hắn như vậy.

" Chúng ta đi!"- Hắn ra lệnh

Với tác phong của một thủ lĩnh, hắn tiến lên trước rồi ra khỏi căntin cùng với hai người còn lại, kéo theo một loạt những ánh nhìn biểu lộ đủ mọi cảm xúc.

Bây giờ tôi mới có dịp quan sát hai người kia. Người tóc màu đồng thì đi trước còn người tóc màu vàng đột ngột quay lại nhìn tôi. Trong đôi mắt đó đã có sự thay đổi, không sắc lạnh mà cũng không bình thường. Sau cái nhìn đó, hắn đi thẳng và không một lần ngoái lại, gợi lại trong tôi một cái gì đó thân thuộc.

"Em phải đi rồi!"- George nhìn tôi vẻ tiếc nuối, rồi quay qua Rone- "Gọi em ngay khi nào cần nhé!"

" Được rồi, tạm biệt em. Nhớ cẩn trọng đấy!"- Rone đáp.

Khi cả 4 đi khỏi hoàn toàn rồi, căn tin mới được dịp náo động trở lại.

"Bọn khó ưa!" – James hậm hực- " Lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng lên mặt dạy đời người khác!"

"4 kẻ đó là ai?" – Tôi hỏi

"Họ là người của thế giới ngầm" – Rone trả lời – " Tuy rằng hận thù giữa chúng ta và kẻ thù của chúng ta đã kéo dài nhiều ngàn năm nhưng thực ra cả 2 tộc (chúng ta và kẻ thù) đều bị kiểm soát bởi một thế lực mạnh hơn gấp bội- Hoàng gia Falcon ( Chim ưng). Hoàng gia Falcon thực chất là một tập đoàn lớn, tập trung những kẻ mạnh nhất thuộc tất cả các chủng tộc ma cà rồng. Họ cai trị mọi nơi mọi chỗ, thậm chí cả Trái Đất. Họ không cho phép chúng ta và kẻ thù của chúng ta xảy ra xung đột, trên danh nghĩa là bởi vì "giữ hòa bình" giữa ta và chúng, nhưng thực chất là để tiêu diệt bất cứ kẻ gây rối nào dưới đế chế của họ. Chỉ cần giữa ta và tộc kẻ thù xảy ra bất cứ trận chiến nào, cả 2 bên đều bị Hoàng gia tàn sát đẫm máu. Nhưng bởi vì hận thù của 2 bên quá gay gắt, thế giới ngầm sinh ra để phục vụ mục đích "giải quyết mâu thuẫn". Nhóm John là một trong số đó. Tương tự kẻ thù của chúng ta cũng có thế giới ngầm"

"Em trai của chị cũng là một trong số đó"- Tôi nói, nhìn vào mắt Rone.

"Phải" – Rone đáp – "Nó muốn như vậy"

Tôi không muốn động vào nỗi đau của Rone, nên hỏi câu khác:

"Một nhóm thuộc về thế giới ngầm làm gì ở trường em lúc này?"

"Họ đã hứa với bọn chị giúp em biến đổi"

"Tại sao phải cần họ giúp?"

"Vì..." – Lần đầu tiên tôi thấy Rone có vẻ do dự – "Vì thực chất họ không giúp chúng ta, họ kiểm soát cuộc biến đổi của em" – Ánh mắt Rone nhìn tôi sợ hãi – "Vì nếu em mất khả năng kiểm soát bản thân trước máu người sau khi biến đổi, họ sẽ không phải giết em. Thay vì vậy họ sẽ chỉ giam giữ em, vì họ đã đồng ý "giúp" em biến đổi"

Tôi hít vào một hơi thở sâu. Không nói gì. Lẳng lặng quay người bước đi. Rone vội vã nắm tay tôi lại.

"Chị yên tâm. Em sẽ không trách chị đâu" – Tôi nói.

James lái xe đưa chúng tôi về nhà vì tôi muốn để lại một lời nhắn cho bố, dặn mẹ an tâm. Đó là tất cả những gì tôi có thể. Tôi đã có đủ một ngày như mình mong muốn rồi. Tôi sẽ ra đi với nỗi đau quặn thắt ấy.

" Kẻ tóc vàng là ai?"- Tôi hỏi, mắt vẫn nhắm và đầu tựa vào thành ghế.

" Francis!"- Rone trả lời- " Đó là người mà em nên nhớ cho đến giờ phút này".

"Anh ta nằm trong tổ chức ngầm và em chị cũng vậy"- Tôi nhận định.- " Chẳng phải những kẻ trong thế giới ngầm đã tìm cách giết tôi và người mẹ tên Taylor của tôi hay sao?" – Tôi nhắc đến tên người mẹ với một giọng lạnh lùng hết mức có thể.

"Họ là nhóm mới thành lập, không biết gì và cũng không hứng thú với những chuyện thuộc về thế giới của chị".

"Chị nói gì?"- Tôi mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net