Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eli đứng sau lưng anh ta một quãng. Xé một tờ giấy, viết một vài từ. Nhưng thấy không ổn, nên xếp lại (một cách cẩn thận, đẹp và gọn gàng quá mức cần thiết), nhét dưới chân chồng giấy, coi như... đã bỏ đi. Viết lại tờ khác. Vẫn không thấy ổn (cụ thể là hoặc nét chữ, hoặc cỡ chữ, nó không được dứt khoát, mạnh mẽ lắm). Trán Eli nhăn lại lo lắng, đến bàn tay cũng muốn run bắn lên.

Sau cùng, cô nàng đã quyết định được nên cho John đọc gì.

Vậy là cô nàng hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần, bước lại, đứng sau tấm lưng John. Cô ngoan ngoãn đứng đợi. Vì cho rằng làm phiền anh ta lúc đang tập trung tinh thần hệ thống hoá công việc sẽ là...RẤT BẤT LỊCH SỰ.

Nhưng, có vẻ việc "lịch sự" của Eli không khả thi lắm. Vì John cứ mãi đứng im lìm như một tảng băng đúng nghĩa. Đợi đến giây thứ...5 thì Eli hết kiên nhẫn (lâu vãi!).

Cô nàng chìa ngón tay trỏ thon dài trắng muốt đặc trưng của một Ma-cà-rồng ra, gõ gõ vào lưng John. Bị quấy rầy, anh ta ngay lập tức quay lại trong tốc độ, gầm gừ.

Eli cũng ngay lập tức căng tờ giấy ra trước mặt John. Cỡ chữ "khủng bố":

"JOHN, TÔI MUỐN CHO ANH XEM CÁI NÀY!

Cô nàng hé mắt ra khỏi tờ giấy, đang che mặt mình, xem xét phản ứng của John. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng kiên nhẫn, cúi nhìn cô. Eli cho đó là dấu hiệu khả quan. Cô nàng nhăn răng cười. Rút một cuộn giấy lớn đính sau lưng ra.

Eli có 6 bản thảo tự vẽ. Cô nàng trải từng tấm một ra nền thuỷ tinh trong tốc độ "ghê gớm". Lấy bất cứ thứ gì chèn lên bốn góc của những tờ giấy.

Mặt John đang cau có, bỗng chốc giãn ra, ngạc nhiên. Không khó để thấy những bản thảo này có những đặc điểm cơ bản của một vài thứ vũ khí anh ta cũng đang nghiên cứu cải tiến. Eli đã làm thay công việc đó một cách thông minh bất ngờ.

Eli chỉ vào bản thảo ở giữa, bản thảo cô thích nhất, ngón trỏ lướt ngang qua lát cắt linh kiện mô phỏng (3D luôn):

"Anh thấy có thuận tiện không nếu tôi khoét một phần Lẫy bắn?!" – Cô nàng háo hức thuyết minh – "Thời gian kích điện của thứ này sẽ giảm xuống chỉ còn 0.001 giây! Anh thấy được chứ?"

Tốc độ ngón tay cô nàng chỉ còn rẹt lại trong một phần ngàn giây, chuyển qua thuyết minh các bản thảo cải tiến khác.

"Tôi nghĩ tốc độ điện áp sẽ ép vào gấp đôi và làm đạn bật ra nhanh gấp 1,5 lần! Như vậy, theo như tính toán, da của một kẻ Săn Người sẽ bị xuyên thủng qua hẳn lớp bên ngoài!"

"Tôi thích vũ khí gắn được trên các đầu ngón tay mình! Như vậy sẽ tiện lợi hơn rất nhiều khi vừa tấn công từ xa vừa tăng tối đa hiệu suất sát thương khi tiếp xúc trực tiếp với da của kẻ Săn Người!"

......

"John! Anh thấy có khả thi không?!!?" – Đó là câu hỏi cuối cùng của bài thuyết minh.

Xem ra không khả thi cũng không được vì trên đôi môi hoàn hảo của John, giờ đang là MỘT NỤ CƯỜI NỬA MIỆNG!

"JOHN!" – Eli hơi cao giọng quá mức cần thiết vì phấn khích, đứng bật dậy trong tốc độ, miệng cười tươi rói, với những chiếc răng sắp xếp theo một cách rất đáng yêu – "Tôi muốn được làm việc như anh! Cho tôi làm việc cùng anh nhé!"

John im lặng 3s. Trong 3s đó tim Eli tưởng nổ tung (ví von thôi)! Nụ cười nửa miệng của John vẫn giữ nguyên, nhưng giữ nguyên một cách đầy hiểm hoạ. Eli có thể mường tượng ra anh ta nói "Không" trong nụ cười đó dễ như trở bàn tay.

Đến tích tắc cuối cùng của giây thứ 3, nụ cười nửa miệng của John mở ra thành một kiểu cười thể hiện sự hài lòng. Gật nhẹ.

Eli ngay lập tức đưa tay lên bịt miệng. Tiếng hét chỉ còn "ứ ứ" trong cổ họng. Cô nàng còn muốn thuyết phục chính mình tin vào sự đồng ý của John bằng cách buông tay khỏi cái miệng đang cười tươi rói, hỏi lại:

"Điều đó nghĩa là "Ừ" có phải không?" – Cả cái đầu của Eli cũng gật gật minh hoạ theo một cách buồn cười khi nói đến chữ "ừ" nữa – "Điều đó có nghĩa là "Ừ" có phải không?"

John không hề tỏ ra tiết chế khi phải cười trước biểu hiện "quá khích" của Eli. Điều đó làm anh ta ngạc nhiên. Và, một chút thú vị. Đâu có nhiều con gái trên đời lại hứng thú với những việc anh ta hứng thú.

Đó là lần đầu tiên, họ chính thức làm việc cùng nhau.

Eli cứ cười khúc khích hoài mỗi khi chạm vào một linh kiện, tham gia chỉnh sửa bản thảo và tháo lắp, cải tiến vũ khí với John. Không ít lần anh ta phải ngẩng lên nhìn nụ cười tươi rói của Eli, khi cô nàng đột ngột bật cười khúc khích. Eli bày tỏ sự "áy náy" của mình bằng cách nhìn đáp lại John với nụ cười tươi rói đó, chẳng bận tâm vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lẽo trong khi làm việc của anh ta.

Khi John cúi xuống, tiếp tục trong tốc độ, anh ta cũng không khỏi phải nở một nụ cười cam chịu.

Sau 30 phút được làm việc vũ khí với John lần đầu tiên, Eli lại cùng anh ta đến cuộc họp của thế giới ngầm ma cà rồng. Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả các chiến binh tiến đến chiến trường. Eli được đường đường chính chính theo John chiến đấu.

Nhưng lần này Eli sẽ bị cắn! Khi một ma cà rồng bị cắn bởi một ma cà rồng khác, nọc độc lạ sẽ xâm nhập vào cơ thể và khiến cho đau đớn hoặc vô cùng khó chịu trong vài tiếng đồng hồ. Andrew đã thấy trước Eli bị cắn bởi một ma cà rồng Săn Người. Bởi vì chính anh sắp đặt việc Eli bị cắn.

Eli nên bị thương theo ý Andrew. Sẽ có ít nhất 3 chiến binh ma cà rồng Săn Thú được cứu sống nếu Eli bị cắn.

Eli bị cắn nhưng vẫn tỉnh rụi, cuốn theo trận chiến với tất cả nhiệt huyết và phấn khích, chỉ có điều hơi yếu hơn so với lúc chưa bị cắn. Điều đó làm một chiến binh chuyên nghiệp, nghiêm khắc như John cũng khá ấn tượng.

John luôn là người chiến đấu gần Eli nhất. Nhận thấy cô đã bị cắn. Ngay lập tức, anh ta phóng đến, như một luồng điện, thay thế vị trí kẻ đã cắn cô, còn kẻ đó đã bị John nghiến răng, với những đòn chí mạng và quyết đoán, anh ta đánh văng hắn ra xa với cái tai và một nửa phần quai hàm trái vỡ vụn.

Những thành viên khác trong nhóm ngay lập tức đến thay thế cho vị trí của John, số khác tăng cường phòng thủ cho Eli. Nhưng cô đã không còn ở đó nữa. Cô lợi dụng cơ thể của John. Trong có một tích tắc, lợi dụng bắp đùi và thắt lưng John, bật lên tấn công kẻ phía sau lưng anh ta.

John ra lệnh cho những người còn lại, không mất dù chỉ một tích tắc, nương theo hành động của Eli, chắn trước và tấn công những kẻ đứng ở vị trí cô sẽ đáp xuống. Kết liễu liên tục. Họ kết hợp ăn ý theo bản năng, không cần mất nhiều thời gian suy nghĩ. Mọi cử động trọng trận đấu đều khít nhau. Sự ăn khớp hết sức bản năng đó giữa John và Eli là điều mà người ta phải ngưỡng mộ.

Cuộc chiến kết thúc trong vòng 6 phút. Với số lượng chiến binh thiệt mạng ngang ngửa nhau.

Eli và khoảng một chục chiến binh khác bị cắn.

Trận chiến kết thúc. Mọi người vừa tập trung một cái là Eli ngã lăn ra tuyết liền. Lúc chiến đấu cô còn cố gắng cầm cự. Một phần vì cuộc chiến hấp dẫn quá.

John cùng các chiến binh khác trừng mắt nhìn sững sờ.

"Nàng công chúa "ba mang" của chúng ta bị cắn từ bao giờ vậy?" – Một chàng chiến binh tỏ vẻ không tin được. Trình độ cầm cự của Eli xuất sắc đến nỗi Ma-cà-rồng khác cũng không nhận ra cô bị cắn trong lúc chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net