Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô nàng phát hiện ra một phát minh của cha mẹ James. Họ đang nghiên cứu một chất có thể làm giảm đau đớn của các chiến binh do bị cắn xé hay bị nọc độc lạ xâm nhập vào cơ thể. Họ chưa thành công vì hai vấn đề:

Thứ nhất, làn da của một Ma-cà-rồng không thể xuyên qua được bằng mũi kim, dù bằng bất cứ chất liệu gì để đưa chất giảm đau vào. Cách duy nhất có thể đưa một chất vào cơ thể một Vampire là bằng đường miệng. Mà thứ duy nhất cơ thể Ma-cà-rồng chấp nhận chỉ là máu. Cho nên họ đang nghiên cứu hoà trộn máu với chất giảm đau đó. Chất giảm đau phải qua quá trình nghiên cứu để cơ thể Ma-cà-rồng chấp nhận và phát huy được tác dụng chứ không phải chất giảm đau dành cho con người.

Thứ hai, chất giảm đau mà họ đang cố gắng nghiên cứu qua hàng trăm ngàn thử nghiệm đó vẫn còn chưa hoàn chỉnh. Nói trắng ra là chưa tạo ra được. Những mẫu thử nghiệm trước mặt Eli tuy mục đích là để giảm đau nhưng thật ra chúng lại có tác dụng khác, không như mong muốn của cha mẹ James.

"Cháu thử được chứ?" – Eli hỏi, ngón tay chỉ chỉ vào mẫu thử nghiệm.

"Ừm" – Cha James ậm ừ khi đang bận đưa mắt nhìn vào thấu kính hiển vi, không chú ý xem Eli xin được thử cái gì, nguy hiểm hay là không.

Cô nàng nheo mày, nâng ống thử nghiệm đỏ lè lên xem xét, nhẹ nhàng mở nắp.

Xen lẫn vào hương thơm ma lực của máu, là một mùi khá sốc.

"Giống mùi cồn quá!" – Eli lẩm bẩm. Giống mùi cồn vì thực ra đó chính là cồn. Nói chính xác hơn là nó có bản chất của cồn, chứ không hoàn toàn là cồn. Vì cơ thể Ma-cà-rồng không nhận cồn thường.

Nồng độ cồn trong mẫu thử nghiệm này rất cao là đằng khác. Eli nhấp môi.

"Này con!" – Eli giật mình khi mẹ James thốt lên – "Có biết đang uống cái gì không hả?"

Cha James lúc này mới ngẩng lên, mắt ông thâm quầng, đen thẫm vì đã không đi săn ít nhất 7 ngày rồi. Trong khi sức chịu đựng của một Ma-cà-rồng thì 6 ngày là đã tới hạn.

Ông cũng thốt lên: "Có biết đang uống cái gì không con gái!"

"Dạ, không!"- Eli lo lắng đáp.

"Không...thì thôi. Uống tiếp đi!" – Ông nhăn răng cười, nhìn vợ mình nháy mắt.

Mẹ James cũng đá một bên lông nheo, tủm tỉm cười. Thế là cặp đôi ranh mãnh cùng nhau làm việc tiếp.

Eli liếc nhìn họ, cười "tê tái". Rồi tu một cái hết ống thử. Vì đã lỡ nhấp môi vào máu rồi, khó mà cưỡng lại được nữa.

Cô không cảm thấy gì nhiều vào một vài phút đầu tiên. Nhưng rồi, một cách từ từ, Eli bắt đầu thấy tác dụng của mẫu thử.

Là khi cô sơ ý đẩy một bình thuỷ tinh cường lực rơi ra khỏi bàn. Ma-cà-rồng thì không có chuyện sơ ý được. Nhưng Eli đã kịp chụp lấy khi cái bình cách mặt sàn chỉ một cm. Cô cảm thấy hơi ngật ngừ, mọi thứ xung quanh có vẻ "thần tiên" đến lạ.

Biểu hiện đó không thể hiện rõ ràng bên ngoài lắm. Nhưng Eli thấy cảm giác hiện tại của mình hay hay. Cô đờ đẫn mỉm cười.

Tiếng trao đổi của hai nhà khoa học Ma-cà-rồng, Eli nghe rất rõ nhưng có điều chúng có vẻ vang động hơn. Cô nàng lại cười, không cần bất cứ lí do nào cả.

Cha James nhìn Eli, mỉm cười đáp lại nụ cười ngơ ngẩn của cô nàng.

"Không tệ chứ con gái?" – ông hỏi về tác dụng của mẫu thử nghiệm bị lệch tác dụng.

Eli cứ thế mỉm cười lắc đầu. Có nghĩa là "Vâng, không tệ ạ". Cái lắc đầu khiến Eli cảm tưởng mọi thứ xung quanh còn kì ảo "thần tiên" hơn nữa. Đến mức cô không nghĩ mình còn hiện diện trong một căn phòng thí nghiệm nữa.

Cha James quay sang vợ mình, nhìn vào đồng tử mắt vừa mới chuyển đen của bà, đến lúc đó mới biết là bản thân ông đang khát. Thực tế là ông đã đợi để có thể đi săn cùng với vợ mình.

"Chúng ta đi săn chứ? Anh không thích thấy em làm việc với cơn khát đâu."

"Vâng" – Mẹ James đặt ngay dụng cụ thí nghiệm xuống bàn – "Xem. Em nghĩ là mình cũng sẽ không thể nhìn vào đôi mắt thâm quầng của anh lâu hơn được nữa đâu!"

Cha James bật cười quay sang Eli: "Muốn đi cùng chúng ta chứ con gái?"

Eli vẫn cứ thế đờ đẫn cười lắc lắc đầu. Càng "thần tiên" kì ảo hơn nữa.

"Đừng làm mọi thứ đổ vỡ hết nhé!" – Ông dặn. Rõ ràng đã thấy mối nguy hiểm tiềm tàng từ Eli khi để cô uống mẫu thử.

Cô nàng cười gật gật. Vừa gật vừa vẫy tay chào cả hai. Thậm chí không ý thức chắc chắn được mình có đang vẫy tay hay không.

Còn lại một mình, Eli cởi áo blouse ra vắt lên ghế, bước ra khỏi phòng để đề phòng chính mình có thể làm mọi thứ đổ vỡ hết. Cảm thấy bước chân khá bồng bềnh. Mọi cử chỉ chính cô nàng tạo ra cũng bồng bềnh không thật.

Cô nàng cười tươi như hoa, cứ thế bước đi. Không vì bất cứ lí do gì.

Trong những khoảnh khắc đầu tiên, cảm giác thật tuyệt vời. Nhưng rồi cô bắt đầu nghĩ đến John. Phải chi anh ta có mặt ở đây lúc này. Ngay bây giờ. Cô muốn thấy John ngay bây giờ.

Xem, anh ta đã lỡ hẹn ba ngày rồi – Eli bình thản nhận định trong đầu. Cứ thế cười đờ đẫn bước đi trong cảm giác bồng bềnh.

Ý muốn có John hiện diện ngay lúc này bỗng nhiên như thúc mạnh vào cảm giác của Eli khiến cô cảm thấy trống trải, cô đơn ghê gớm. Rồi, để tự động khoả lấp cảm giác đó bằng sự bồng bềnh, kì ảo, Eli cười ra thành tiếng. Cô bước nhanh hơn, mức độ kì ảo "thần tiên" tăng dần, và càng tuyệt vời hơn khi Eli lao đi trong tốc độ.

Việc kết hợp tốc độ và cảm giác bồng bềnh khiến lồng ngực Eli ngập đầy một nỗi xúc động. Nỗi xúc động đó càng trở nên kích thích khi Eli tưởng tượng John xuất hiện lúc này. Nhưng vì điều đó không thật nên cô lại cảm thấy tủi thân sâu sắc.

Lại tự động khoả lấp, Eli cười thật to.

Do buông thả theo tốc độ nên khi dừng lại, cô không thể đứng đàng hoàng được mà ngã xấp ra nền băng lỗ chỗ bể nát. Không sao, sự va đập càng khiến thế giới bên ngoài "long lên sòng sọc" một cách kì ảo hơn.

Không hiểu sao lúc này mùi hương thảo mộc của John lại tràn về mãnh liệt trong kí ức Eli. Cô khẽ nấc một tiếng vì thổn thức. Tự dưng cảm thấy 3 ngày (cả ngày lẫn đêm) từ khi anh ta thất hẹn đến giờ dài khủng khiếp. Nhưng rồi lại tự giận chính mình. Lắc đầu quyết liệt. Sau cái lắc đầu đó, Eli ngơ ngẩn cười vì sự xáo trộn bồng bềnh ảo ảnh của thế giới.

Biểu cảm vui vẻ hạnh phúc. Nhưng thực ra trong lòng, một nỗi buồn khá tinh vi đã bắt đầu xâm chiếm cảm giác "thần tiên".

Eli đang nằm giữa một khoảng trống cực kì đẹp của khu rừng. Mặt băng, ngoài đôi chỗ bể nát, thì hoàn toàn phẳng lì như một mặt gương khổng lồ. Phản chiếu hoàn hảo thế giới lấp lánh muôn vàn màu sắc lân tinh của những sinh vật trôi nổi bên trên. Những cây cổ thụ bao quanh với những tàn lá và những dải rêu dạ quang nhiều màu quấn quanh thân. Bầu trời đầy sắc vân tinh kì ảo.

Eli nghiêng đầu sang bên, áp mặt vào nền băng. Nhắm mắt. Mỉm cười thật tươi. Cảm thấy không được vững vàng trên đôi chân lắm. Nên không muốn đứng dậy. Cứ nằm im. Choáng váng, bồng bềnh với thế thế giới xung quanh. Bị dằn vặt bởi một ước muốn ghê gớm duy nhất là có John ở đây lúc này.

"John..." – Cô đột ngột thẫn thờ thốt ra tên anh ta – "Ước gì anh có ở đây..."

Khi Eli gọi tên John, cô không được vững vàng lắm, kể cả lí trí lẫn cảm giác. Tất cả sợ hãi của thế giới đổ xuống. Sợ hãi vì quyến luyến nhiều hơn bình thường đối với một kẻ sắt đá như John. Eli vội đưa tay ôm mặt, nằm nghiêng qua thu người lại như một con tôm.

Không được rồi! – Eli hét lên trong đầu, làm như đang nói một cách tự chủ hoàn toàn vậy – Thứ mình uống vào không ổn rồi!

Cô nàng cũng tỏ vẻ như đã tách tự chủ ra một bên, cảm giác bồng bềnh ảo ảnh ra một bên. Đứng lên ngay lập tức một cách cực kì vững chắc. Bước đi cũng bá đạo. Nhưng thực tế thì đâu phải vậy.

Việc giả vờ, hay còn gọi là tự đánh lừa mình hốt nhiên làm Eli tủi thân ghê gớm. Vụn vỡ trong khoảnh khắc. Cô chống một cánh tay vào thân cây đại thụ, bám lấy nó, khi mọi sợi dây thần kinh trong đầu muốn buông xuôi. Muốn cô ngã lăn ra và chỉ nằm im như chết thôi.

Trong khoảnh khắc, Eli cũng muốn từ bỏ cả thế giới. Tất cả không còn ý nghĩa gì nữa. Tại sao cô phải tồn tại? Eli không biết mình là ai. Cô không thể tìm ra ý nghĩa tồn tại của bản thân ở thế giới này. Cô không biết làm gì. Cô không có gì cả. Xung quanh cô là sự vô nghĩa hoàn toàn. Nhưng cô phải bất tử! Bất tử!!! Nghĩa là phải mãi mãi như thế này!!!

Cơn vô nghĩa cùng cực của cả thế giới đổ ập xuống đầu Eli trong khoảnh khắc. Giống hệt Andrew, trong khoảng thời gian cơn trầm cảm nặng nhất hành hạ anh. Vender cũng vậy. Khoảng thời gian họ mất nhau. Nhưng Eli là do bị tác động bởi chất lạ trong máu. Nó có thể đem lại cảm giác "bồng bềnh thần tiên", nhưng cũng cực nhạy với những suy nghĩ tiêu cực của "thân chủ". Nó là một con dao hai lưỡi.

Eli thở mạnh. Một tiếng thở vô cùng hoảng loạn. Cô suy sụp hoàn toàn. Cả tinh thần lẫn thân thể. Chìm ngập trong cùng cực của sự vô nghĩa. Một sự vô nghĩa tột cùng khiến người ta muốn khóc để cứu vãn mà không thể rơi dù chỉ một giọt. Vô nghĩa tức là không có thể có được bất cứ một cảm xúc nào. Trống rỗng hoàn toàn toàn.

Nó còn khủng khiếp hơn cả một cơn trầm cảm bình thường cả trăm lần. Bởi vì ngay cả nghĩ đến cái chết cũng không thể cứu vãn được. Thậm chí việc tự tử cũng không thể trở thành giải pháp để thoát khỏi nó. Nhất là đối với những người biết rằng sau cái chết người ta vẫn còn tồn tại ý thức ở dạng một linh hồn!!!

Chỉ khi nào ý thức hoàn toàn biến mất khỏi thế gian thì may ra mới thoát khỏi cơn vô nghĩa cùng cực này được!!! Khủng khiếp đến nỗi giả như có thể vượt qua được tình trạng này thì sẽ tuyệt đối không dám để rơi vào nó bất kì lần nào nữa, luôn luôn phải duy trì cảm xúc và suy nghĩ ít nhất ở mức trung bình!!!

Eli đưa tay lên trong tốc độ 1/ngàn giây, CẮN!

Dường như cơn đau thấu tim là thứ duy nhất có thể kéo tinh thần bị tụt dốc khủng khiếp của cô lên lúc này. Cơn đau tự mình gây ra mạnh đến nỗi tay còn lại của cô không đủ sức bám vào thân cây nữa.

Nhưng rồi, đột ngột, vào khoảnh khắc Eli ngã ra, một cánh tay lạnh ngắt giữ lấy vai cô. Nhanh như cắt, lôi cánh tay của Eli, đang bị chính răng cô cắn ra.

John. Vâng. Là anh ta.

"Chuyện gì xảy ra?"

Một tay anh ta đỡ lấy vai Eli, một tay đưa lên nắm lấy cằm cô, lật qua lật lại, quan sát gương mặt và đôi mắt cô.

"Chuyện gì xảy ra?" – John khô khốc lặp lại câu hỏi với một tốc độ gấp hơn.

Mắt Eli nhìn anh ta.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net