Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi thấy tất cả mọi thứ. Tất cả đều hoàn hảo. Thân thể tôi nhẹ hẫng, ngoại trừ cơn đau duy nhất còn sót lại từ tiềm thức. Tôi nắm bắt mọi động tĩnh trong căn phòng khổng lồ ấy. Những âm thanh tinh vi nhất, những tiếng nổ tí tách của nhiệt lượng, tôi nghe thấy mọi thứ. Thế giới không hề tĩnh lặng. Tôi nghe rõ từng cung bậc một, từng động thái một của những va chạm nhỏ nhất trong toàn bộ mớ hỗn độn ấy. Tôi ngửi thấy hầu như mọi thứ, " hầu như" là bởi vì chúng lấn át nhau và hòa trộn vào nhau. Mọi thứ đều có mùi đặc trưng để nhận diện và gọi tên.

Tôi đưa hai cánh tay mình lên để xem xét. Nó dường như không còn màu nữa, kể cả màu trắng, những ngón tay thon hơn, dài hơn, móng tay sáng bóng. Trong ngực tôi, mọi thứ đều tĩnh lặng. Trái tim vẫn ở đó, nhưng nó đã chết trong sức hủy hoại của nọc độc. Phải, nọc độc, tôi nghe thấy sự vận động và cảm thấy sức mạnh của nó trong từng phần tử. Bây giờ, nó mới chính là trái tim của tôi. Tôi không muốn nằm. Tôi muốn được vận động.

Một bàn tay trắng toát nắm lấy bàn tay tôi, đan những ngón thon dài của chúng tôi vào nhau. Động thái ấy, khơi dậy bản năng bảo toàn và tấn công của tôi nhưng nó đã không rõ ràng vì một sức mạnh vô hình khiến tôi bình tâm chỉ trong nháy mắt.

" Em còn nhận ra chị chứ, Vender?"

" Rone..."- Tôi thì thầm. Giọng nói ấy, là giọng nói quen thuộc đầy xa lạ. Vẫn là giọng nói của tôi, nhưng chau chuốt hơn, mềm mại hơn và truyền cảm hơn, không hề bị ảnh hưởng bởi cơn cồn cào, khô đắng ở cuống họng. Tôi thèm được thỏa mãn cơn khát .

" Đúng rồi! Con bé còn nhớ chúng ta, James!"

" Tốt!"

Mùi hương và giọng nói của họ khiến tôi cảnh giác hơn là bị mê hoặc như trước đây.

Khi tôi chớp mắt thử, tất cả mọi thứ, kể cả vị trí của những hạt bụi vẫn còn lưu giữ nguyên vẹn trong bộ nhớ và không hề bị mờ đi. Tôi nhớ tất cả mọi thứ vừa đập vào mắt mình, nhớ một cách hoàn hảo.

Bàn tay Rone xiết lấy bàn tay tôi rồi bất ngờ kéo tôi dậy. Nhưng còn nhanh hơn thế, tôi bật lên một cách nhẹ hẫng và đáp hai chân xuống đất, cảm thấy từng động tác đều nằm trong tầm kiểm soát.

" Tốt lắm!"- Rone nói.

" Mắt chị..."- Tôi nhìn vào màu hoàng ngọc trong mắt Rone, không còn dấu tích gì của màu vàng như bơ trước đó nữa.

" Mắt chúng ta đổi màu tùy theo mức độ khát!"- James nói, mắt anh cũng vậy.

" Chào mừng chị!"

Tôi mỉm cười đáp lại lời chào của George, cậu ngây ra nhìn tôi. Mắt George màu vàng, chứng tỏ cậu ta mới săn. Trong kí ức của tôi, mùi máu hiện về làm vị đắng lan tràn khắp khoang miệng. Tôi thực sự không thể chịu nổi cơn khát này, nó còn gấp hàng trăm lần cơn khát đã từng hành hạ tôi khi ở bên Andrew.

Andrew... tim tôi thắt lại.

" Ai đã biến đổi em?"- Tôi hỏi, khoả lấp phản ứng đó của chính mình.

" Francis."

" Francis ư?"- Tôi hỏi lại với giọng không thể tin nổi. Tại sao lại là anh ta chứ! Nhưng đó không phải là bất ngờ " thú vị" đỉnh điểm khi Rone " tiết lộ" cho tôi thêm một thông tin " Ôi trời ơi là trời!" khác.

" Em đã yêu cầu anh ta biến đổi mình. Vender ạ!"

Tôi ư? Tại sao? Tôi hoàn toàn không có ý niệm về điều đó!

" Chúng ta đi thôi!"- James lên tiếng.

" Đi...đâu?"- Tôi không dám tin vào điều đó, mặc dù không thể lờ đi cảm giác khó chịu nơi cổ họng

Rone nhìn tôi, tỏ ra lo lắng.

" Chị xin lỗi, nhưng em không thể trong tình trạng như thế này mãi được. Sẽ chỉ là một con nai, hoặc một con vật hiền lành thôi, Vender, em sẽ không làm tổn hại đến thứ gì hết!"

Tôi nín thở nhìn ra ngoài trời, cảm giác nhói đau trong lồng ngực. Tôi sẽ phải chạm vào máu. Điều đó không thể thay đổi hay lảng tránh được.

" Bây giờ là mấy giờ, Rone?"- Tôi hỏi.

Rone mất một giây để ngạc nhiên vì không dưng tôi lại đi hỏi giờ giấc.

" Đang là nửa đêm Vender..."

Tôi bàng hoàng nhận ra mình không hề cảm thấy bóng tối mà chỉ cảm thấy ánh sáng của màn đêm trong mắt mình. Nó rất dịu nhẹ, ngả sắc tím xanh huyền ảo. Tôi nhìn rõ ràng mọi thứ bên ngoài, tất cả mọi thứ và thậm chí còn xa hơn nữa...xa đến cả dặm.

"Em chỉ mất hơn hai ngày để biến đổi!"

Tôi mở to mắt. Chỉ mất hơn hai ngày ư?

" Phải, anh đây cũng không tin nổi!"- James nói- " Không biết là may mắn hay sẽ là rắc rối. Nhưng đó cũng có thể là may mắn vì nếu kéo dài thêm vài phút nữa chắc cô em sẽ chẳng sống nổi đâu!"

Một câu nói nửa đùa nửa thật.

" Thế còn rắc rối!"- Tôi hỏi, cảm thấy nghi hoặc.

" Khó nói lắm. Chưa có trường hợp nào kết thúc sớm như em cả!"

" Ba người còn lại của nhóm em chưa biết gì về việc này"- George nói- " Họ hứa sẽ quay lại vào đêm mai, ngay khi chị hoàn tất quá trình biến đổi!"

" Em có thể đi bây giờ không George?"- Rone hỏi.

Cậu ta gật đầu rồi...chạy ra ngoài với một tốc độ mà mắt tôi hoàn toàn kiểm soát được. Tôi thấy bước chuyển của George, nhịp nhàng, hầu như không chạm đất, xé gió và mất hút trong tích tắc. Rone đưa tôi ra cửa chính, theo sau là James. Từng bước đi, từng cử chỉ, tôi đều cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng cứ như thể mình không phải hao tốn một chút năng lượng nào cho chúng.

" Em có muốn nhìn thấy chính mình không?"- Rone hỏi một cách phấn khích.

Một chiếc gương phẳng được dựng sẵn cạnh cửa một cách có mục đích. Và mục đích ấy là để cho khoảnh khắc này. Tôi nhìn chằm vào một ảo ảnh trong gương. Không khác tôi là bao với làn da trắng, với những đường nét trên gương mặt, màu tóc, những đường cong của cơ thể nhưng dường như chúng sắc hơn và thon mảnh hơn. Thứ duy nhất khiến tôi phải chú ý đó chính là đôi mắt. Một đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút lấy mất toàn bộ sắc tím trước đó bên dưới đôi lông mày thanh tú. Màu đen đó khiến tôi cảm thấy khó chịu với chính mình và không muốn nhìn lâu hơn nữa.

" Chúng ta đi thôi!"

Tôi cảm thấy khó chịu khi lời giục giã lại xuất phát từ miệng của chính mình. Nhưng nỗi khó chịu đó đã nhanh chóng dịu đi khi Rone nhìn tôi, mỉm cười một cách tinh quái rồi bất chợt kéo tay tôi, vụt đi trong tốc độ.

Tôi nghe thấy tiếng gió rít bên tai mình, càng lúc càng mạnh hơn nhưng khung cảnh không hề bị biến dạng bởi tốc độ. Mọi thứ vẫn hoàn hảo. Rone nháy mắt, tách khỏi tôi để né một hàng cây và đến bên James cũng cùng với một tốc độ như vậy.

" Ai muốn bữa sáng trước nào!"- Anh ta khiêu khích rồi nắm tay Rone tăng tốc, bỏ lại tôi một cách dễ dàng.

Giống loài này dường như đã sẵn có máu...ganh đua chính vì thế tôi bị thôi thúc bởi cảm giác được lướt đi trong tốc độ như vậy. Không hề mệt mỏi, cảm giác như được bay và thoát khỏi tất cả mọi lực cản mà từ trước đến nay cơ thể yếu đuối của tôi phải bị chi phối. Tôi nghe và nắm bắt hàng ngàn âm thanh khác nhau trong không gian ấy, tưởng như mình có thể kiểm soát tất cả và không để lại sai sót nào.

Và rồi, một mùi hương cực kì quyến rũ đập vào khướu giác khiến đôi chân tôi khựng lại ngay lập tức. Trong bán kính 50 mét, tôi nghe thấy từng nhịp đập của "chúng". Nọc độc tràn ra khoang miệng tôi một cách thôi thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net