Chương 4.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi mất một tuần chờ đợi để trở lại trạng thái khát máu ban đầu.

Từ sau khi biến đổi tôi không hề buồn ngủ dù chỉ một giây, nhưng đầu óc vẫn ở trong trạng thái minh mẫn, tập trung và ghi nhớ tuyệt đối.

Có một điều mà tôi không thể không nhận ra. Đó là các mối liên kết cũ trong kí ức của tôi, đặc biệt là với bố mẹ, có phần mờ nhạt đi. Dường như nỗi quay quắt, nhớ nhung không còn mấy mãnh liệt trong tâm trí tôi.

Nhưng. Một mối liên kết cực kì ngắn ngủi khác lại mạnh hơn bao giờ hết. Cứ ám ảnh tôi mãi. Cứ làm con tim tôi khắc khoải mãi. Andrew. Tôi không hiểu tại sao. Nhưng. Tôi đã nhớ hắn đến mức khi Rone và James rời mắt khỏi mình một lúc, tôi đã ngồi thu lại một góc, ịn trán vào tường và nghe rưng rưng nơi con tim.

Cứ như thể rằng, dấu hiệu của sự sống duy nhất ở nó chỉ là khi cái tên Andrew vang lên trong tâm trí tôi. Làm sao lại có thể như thế này? Làm sao lại là một người con trai xa lạ. Làm sao lại là một con người có thể nhìn tôi một cách căm ghét nếu biết bản chất tôi là gì?

Tôi nghĩ rằng, bởi vì mình là một ma-cà-rồng. Cho nên đối với vẻ đẹp của đồng loại, dù tột bậc đến đâu đi nữa, tôi cũng vô cảm. Hay là bởi vì Andrew? Hay là chính bởi vì hắn? Trời ơi! Lòng kiêu hãnh của tôi cũng chẳng đủ để phủ nhận điều đó, không đủ để không chịu thừa nhận. Nếu xúc cảm của tôi chỉ là đơn phương. Điều đó thật sự sẽ giết chết con tim tôi.

———————-

4 luồng không khí xé toạc không gian. 1 luồng dẫn đầu, chạy với tốc lực cao nhất, tôi vẫn tưởng đó là John, nhưng không phải. Đó là George. Cậu ta đã lao thẳng vào người tôi, tạo nên một thứ âm thanh chói tai như sấm rền nhưng tôi không hề cảm thấy đau. Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi đã xác định George là đối tượng " an toàn" nên đã cố chế ngự bản năng bảo toàn khi cậu lao đến ôm chầm lấy tôi.

"Chị Vender! Em nhớ chị quá!"

Cậu reo lên và cứ thế ôm tôi nhảy một cách sung sướng. Tôi hơi bối rối về sự thân thiện này. Tôi không quen được ôm bởi người lạ nên cố kiếm lấy một cái cớ để cậu đặt tôi xuống đất thay vì cứ loi choi như vậy.

" Chị...chóng mặt...George!"

George đặt tôi xuống ngay lập tức rồi " phán" một câu: " Quả nhiên máu chị còn màu đỏ!"

Tôi mở to mắt. Rone bật cười.

"Chị phải thấy gương mặt mình lúc này mới được, Vender ạ!"- Câu ta chòng ghẹo tôi.

Không thể nào! Không thể nào tôi vẫn còn.... đỏ mặt ngay cả khi đã biến đổi như vậy! Cơn ác mộng tồi tệ ấy thậm chí còn không thể xóa bỏ được tàn tích của cái "đặc điểm" đáng ghét nhất của cơ thể tôi khi nói dối.

Rone hắng giọng, chòng ghẹo lại : "George! Em thậm chí chẳng thèm đoái hoài gì đến bà chị ruột này ngoài Vender!"

Cậu ta cười phớ lớ.

"Được rồi!"- John bất chợt lên tiếng sau khi kiên nhẫn chịu đựng và tĩnh lặng trước " cảnh đoàn tụ" của George – " Rone và George đi săn chung. Tôi, James, Quil và Francis sẽ quản Vender!"

Người tôi cứng đờ, máy móc nhìn John. Chỉ là luyện tập cho tôi mà phải cần đến bốn người đàn ông trừ phụ nữ và trẻ em ư?

" Không!"- George phản đối- " Em muốn săn chung với Vender!"

" Không!"- John dứt khoát ra lệnh bằng giọng khiêm khắc và nguy hiểm tới mức tôi không còn ai muốn mở miệng nữa.

"Nhưng em không còn nhỏ nữa!"- Lưu ý: George luôn lạc quan và sự lạc quan ấy có thể giết chết cậu khi cả gan to tiếng phản bác lời John- "Em muốn khẳng định sức mạnh! Anh phải cho em cơ hội chứ!"

Khẳng định sức mạnh ư? Không lẽ, họ " đánh" tôi?!

Rone bước đến gần George, dịu dàng áp tay lên má cậu:

" Rất nguy hiểm George ạ, em phải nghe anh ấy, khi nào đủ trưởng thành chị hứa em sẽ được chiến đấu. Bố mẹ sẽ không để chị yên nếu không quản em chu đáo đâu!"

George nhìn Rone chằm chằm toan cãi lại nhưng rồi cậu đành thở dài, quay đi, rời khỏi bàn tay âu yếm của chị mình.

"Tôi sẽ được luyện tập bằng cách nào?!"- Cuối cùng tôi cũng hỏi được cái vấn đề làm mình bứt rứt khó chịu cả tuần không yên ấy.

Rone nhìn tôi, mắt nheo lại rồi nhìn ra những người xung quanh.

" Họ sẽ giữ em lại, không cho em chạm vào máu cho đến khi nào em tỉnh hẳn thì thôi!"

Nghe đơn giản quá.

" Tất cả chỉ có vậy thôi ư?"- Tôi hỏi. Tại sao họ phải quan trọng hóa vấn đề lên thế nhỉ!

" Nói cho đến khi nào cô tỉnh hẳn tức là có thể hàng ngàn lần tập luyện mới thành công!"- John nói với một giọng bực mình.

Hàng...ngàn...lần....

Tôi bắt gặp ánh mắt mà Rone nhìn James, ở trong đó xuất hiện sự căng thẳng và sợ hãi hiếm khi thấy ở một người luôn tìm cách an ủi người khác như chị. Họ chỉ giữ tôi lại ư? Hay còn phải làm gì khác mà khiến Rone sợ hãi đến vậy? Tôi đã thật ngu ngốc vì không nhận ra sớm rằng chính mình là mối nguy hiểm đối với họ.

" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!"- James trấn an Rone.

Rone gật đầu rồi lặng lẽ quay đi cùng George. Họ biến mất sau cầu thang xuống núi, và chẳng mấy chốc chúng tôi không còn có thể nghe thấy động tĩnh gì từ họ nữa.

John kiên nhẫn bước chậm rãi xuống từng bậc thang trước. Tôi nhìn theo một cách căng thẳng.

James kéo tôi theo anh bằng cách nắm khuỷu tay tôi. Bậc thang cuối cùng đang ở trước mặt, con dốc thoải dẫn đến khu rừng đã mở ra. Ba người đàn ông kia đều dùng tốc độ để xuống dưới. Ánh nắng làm tất cả bọn họ rực sáng một cách hoàn hảo.

" Sự tổn hại lớn nhất là gì?"- Tôi hỏi James

Anh ta lắc đầu:

" Mọi chuyện rồi sẽ ổn!"

Tôi có thể săn khi không còn lí trí và biết mình ích kỉ và đáng sợ tới mức nào nào.

Tôi chạy trước James khi đã bắt đầu đánh hơi thấy con mồi. Một nụ cười nửa miệng vô thức nở trên môi, tôi dừng lại, tóc bị hất ngược về trước. Con vật cách tôi không xa và nó đang kích thích mọi giác quan nhạy bén của tôi, kích thích cả cơn khát. Cổ tôi rực cháy trong sức nóng, nọc độc tạo ra vị đắng ghê tởm khắp khoang miệng, nụ cười của tôi nở rõ hơn trong đôi mắt vàng tươi của John. Tôi rướn người về phía trước như một con thú ăn thịt chuẩn bị tấn công.

" GIỮ LẤY CÔ ẤY!"- John gầm lên.

Tôi không còn biết gì nữa. Nọc độc và con quỉ dữ mà nó tạo ra đã nhấn chìm tôi vào bóng tối để tự do hành động. Lồng ngực tôi thắt lại trong cơn thèm khát đã lến đến đỉnh điểm điên cuồng, cổ càng lúc càng nóng rát, mọi hình ảnh trong tầm mắt đều lờ mờ như ảo ảnh, chỉ có khướu giác là tỉnh táo nhất khi ấy. Nó khiến cơ thể tôi tự thân vận động để hướng tới nơi có máu. Gió rít bên tai tôi và những tiếng cắn xé, những tiếng va đập mạnh như sấm rền giữa da thịt của chúng tôi. Những tiếng thét loãng vào không khí. Chúng vây quanh tôi như một đống hỗn độn, nhấn chìm lí trí của tôi xuống...chỉ muốn máu...và máu...

————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net