Chương 4.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cần 2 tháng nữa để học cách kiểm soát hoàn toàn cơn khát.

Không biết bằng cách nào tôi đã trải qua được quãng thời gian khắc nghiệt đó với một khoảng trống trải quay quắt trong tim. Chính khoảng trống đó làm 2 tháng ấy trở nên khắc nghiệt.

Tôi muốn... tôi muốn...

"Có phải em còn bị giày vò bởi một điều gì đó không?" – Rone hỏi tôi.

————–

Vậy là sáng hôm sau tôi có mặt ở trường học của mình.

"LA-VEN-DER!"

Đó là tiếng thét kinh hoàng của Sam. Tôi thấy lạ là mình lại nhớ ra giọng nói của anh bạn gần như ngay lập tức. Bước chân của anh chàng tăng gấp đôi và gần như chạy về phía tôi.

"Quỷ thần ơi Vender! Cậu mất tích ở đâu vậy? Mình thật sự đã rất mong gặp lại cậu đấy. Kể cho mình nghe Vạn lí trường thành như thế nào đi!"

Chuyện là Rone đã che đậy sự mất tích của tôi bằng 1 một câu chuyện bịa. Rằng tôi trốn bố mẹ đi chơi Trung Quốc.

Đột ngột Sam cúi thấp nhìn vào mắt tôi. Hơi thở của của anh ta làm toàn thân tôi đông cứng, nọc độc tràn ra. Mạnh hơn những mùi hương người bao phủ khắp môi trường bên ngoài.

" Nín thở Vender!"- Rone mấp máy môi.

Tôi không muốn nín thở. Tôi muốn...tôi muốn... Cuối cùng thì tôi cũng ra lệnh cho mình phải nín thở được.

" Cậu đeo kính áp tròng à?"- Sam hỏi. Nhìn vào màu mắt vàng tươi của tôi.

Tôi gật một cách máy móc.

" Mình...gặp vấn đề với đôi mắt sau chuyến đi đó..."- Máu dồn lên mặt tôi đỏ lựng, tố cáo sự dối trá- " Mình..."

Tôi bắt đầu thở và thở một...cách bình thường trước Sam. Giây đầu tiên khá khó khăn nhưng sau đó sẽ quen dần. Cậu bạn chớp mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đó gần như không giấu nổi...mê đắm.

" Mình...đã...rất...lo...lắng...cho...cậu...Vender!"- Anh chàng tự nhiên lúng búng trong miệng.

Tôi cụp ngay mắt xuống, không muốn dù là vô tình hay cố ý làm người khác bị mê hoặc. Tôi ghét bản chất đó.

" Sam, mình xin lỗi! Mình phải đi rồi" – Tôi nói rồi vội rảo bước đi trước, tự giải thoát mình khỏi tình huống trớ trêu đó, dù biết đã làm tổn thương anh bạn.

" Bạn đừng lo.."- Rone lên tiếng phía sau tôi- " Vender dạo này sức khỏe rất tệ nên tính khí có phần khác thường..."

" Không sao!"- Sam trả lời với một giọng buồn rười rượi.

Tôi căm ghét chính mình. Nhưng làm thế nào đây? Tim tôi tưởng như có thể bật dậy và đập dồn dập trở lại khi đứng trước ngưỡng cửa phòng Sinh học. Tôi muốn được giấu mình sau bức tường một chút để trấn tĩnh, trước khi bước vào.

Thời khóa biểu đã thay đổi. Tiết Sinh học được đưa đến giờ thứ nhất.

Nhưng sau cùng, một sự hối thúc vô hình khiến tôi bước vào căn phòng ấy với mọi ánh mắt đổ dồn vào mình.

Chiếc bàn đang trống. Và nơi đó vẫn còn đọng lại mùi hương quyến rũ ấy.

Tôi ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại. Nghe, ngửi và cảm nhận. Tiếng bước chân, từng nhịp từng nhịp một gõ đều trên hành lang. Hơi thở và tiếng đập của con tim. Tất cả đông lại.

"Hắn" đã đến. Tôi mở mắt ra. Mùi Tử đinh hương lan tràn khắp phòng học như một cơn lốc, cuốn lấy tôi. Quá thơm, quá ấm nồng và quá quyến rũ. Một tiếng gầm gừ đột ngột bật khỏi cổ họng tôi. Đồng tử mắt tôi nóng lên, cổ tôi khát cháy, ngực đau thốn. Tôi xiết nắm tay mình lại, giấu bên dưới. Đôi mắt lục bảo đó chỉ thể hiện duy nhất một cảm xúc, đó là sự bàng hoàng, nhưng nó chỉ lướt qua trong hai giây rồi bị thay thế vởi một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện. Cơn khát trong tôi đột ngột trở thành ...một kí ức xa xăm, tôi không còn cảm thấy sức mạnh của nó trong giây phút hắn nở nụ cười đó, nhưng còn một thứ mạnh hơn...mạnh hơn gấp một ngàn lần.

Tất cả mọi rung động khác trong căn phòng ấy tan biến, điều duy nhất mà tôi còn thấy được là...Andrew, đôi mắt của hắn, hơi thở của hắn tuôn ra khỏi nụ cười trên đôi môi hoàn hảo. Vẻ đẹp con người, một vẻ đẹp hoàn toàn trong sạch, hắn mang sự hoàn hảo của con người. Chưa bao giờ tôi lại bị hắn tác động đến nhường này. Cảm giác ấy chưa từng, chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời tôi, một cảm giác vừa đau đớn vừa lôi cuốn và mãnh liệt.

Tôi không còn cảm thấy gì khác ngoài hắn, tôi không còn cảm thấy ai khác ngoài hắn. Tim tôi thắt lại, cảm giác của con tim ngừng đập ấy như đang sống lại, một nguồn năng lượng khổng lồ dội xuống khiến máu trong thân thể tôi đột ngột rút xuống, cảm giác như một cơn tụt huyết áp và trong đầu tôi chỉ có duy nhất, duy nhất một câu nói: " Tôi ra đi cùng cô!". Nụ cười mãn nguyện ấy đã làm tôi đau đau đớn. Bởi vì tôi sợ hắn đau, sợ hắn nguy hiểm và bây giờ tôi sợ mình sẽ giết hắn.

Nhưng sau tất cả. Andrew là người và tôi là một sinh vật bị loài người sợ hãi, căm ghét và ruồng bỏ. Tôi và hắn không thể...Vậy mà số phận vẫn trêu ngươi. Tất cả những gì tôi phải làm là không để con người nghi ngờ, dù dưới bất cứ hình thức nào. Tất cả những điều đó sẽ càng khiến Andrew ghê tởm bản chất của tôi hơn nếu một ngày bất hạnh nào đó hắn khám phá ra con người thật sự của tôi.

Tôi đứng lên khi mọi cảm giác của cơn khát bắt đầu thống trị trở lại, đắn đo giữa việc tiếp tục trốn tránh hắn và ở lại. Hắn đến bên bàn, chỉ nhìn mà không nói gì, hệt như lần đầu tiên gặp nhau, nhưng trong đôi mắt ấy còn rất nhiều cảm xúc khác. Tôi thực-sự-không-muốn-đi- nữa.

Hương thơm nồng nàn trong huyết quản của hắn càng lúc càng khiến mọi cảm giác của tôi trở nên tê dại. Nếu buộc phải ra đi vì sự an toàn của hắn, tôi sẽ làm. Tôi biết mình không thể trụ lại được nữa. Ngay đến một kẻ có kinh nghiệm trăm năm như James cũng phải lảng tránh huống chi là tôi! Nhưng, trong tâm trí tôi vẫn cứ xảy ra một cuộc chiến. Tôi bước ra khỏi chỗ của mình, cố tỏ ra tự nhiên trong mọi động thái khi bước qua hắn. Làn da của hắn tỏa nhiệt trên da tôi, kích thích cơn khát.

Andrew không để tôi đi một cách dễ dàng. Hắn chắn giữa lối ra rồi đột ngột nắm ngay lấy cổ tay tôi, mọi cảm giác bùng nổ. "Mọi" tức là " tất cả". "Tất cả" cũng có nghĩa chúng thậm chí đối kháng với nhau. Mùi hương và nhiệt lượng của hắn phong tỏa toàn bộ không gian của tôi. Tôi thực sự bị "choáng" vì nhiều nguyên nhân. Nguyên nhân lớn nhất đó chính là da-tôi-để-trần và Andrew cảm thấy tất cả sự lạnh lẽo từ làn da tôi".

" Vender..."- Hắn mở to mắt bàng hoàng nhìn vào tay chúng tôi.

Vào khoảnh khắc đó tôi thực sự hoảng loạn nên giựt ngay tay của mình lại, không còn tâm trí đâu mà để tâm đến cảm giác vừa dịu ngọt vừa nguy hiểm của sự đụng chạm đó. Tôi cảm thấy và nghe thấy nhịp đập trong khắp cơ thể của hắn. Hắn có thể gầm lên và nói cho toàn bộ những người còn lại trong cái phòng ấy biết về sự thay đổi của tôi. Nhưng không, Andrew không làm thế...

"Chúng ta gặp lại nhau sau hơn hai tháng mà cô nhìn tôi như vậy ư?"- Hắn hỏi, tỏ vẻ bất bình vì tôi đang cố nhìn hắn một cách tức giận.

" Để tôi đi!"- Tôi rít qua kẽ răng.

Một thoáng ngạc nhiên lướt qua đôi mắt xanh lục bảo đẹp tuyệt đó. Hắn cảnh giác. Quai hàm hắn nghiến lại rồi...đẩy tôi ngồi xuống chỗ ngồi phía trong, sát bức tường. Tôi kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net