Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mắt cô nàng tức giận phóng ra lửa nhìn cậu ta, còn miệng thì lại...cười toang hoác: "Ô hô, đau lắm đúng không?!" – Vừa nói Eli vừa nắm những ngón tay thành nắm đấm, định bồi cho tên táo tợn một cú nữa vào quai hàm còn lại.

"Biết rồi! Biết rồi!" – Cậu chàng cũng ngoác miệng cười, tỏ vẻ đắc thắng, thỏa mãn nhiều hơn là đau đớn, nắm lấy cánh tay Eli trong một phần ngàn giây – "Tôi xin lỗi cậu, được chưa?!"

Eli thôi kiểu cười "ác quỉ", giựt tay mình ra khỏi tay cậu ta, ấn một cánh tay lên ngực cậu, làm điểm tựa để bật nhảy về vị trí duy nhất mà tiềm thức cô đưa ra: trước mặt John.

Lion cũng nhẹ nhàng đứng dậy, bật nhảy về vị trí của mình. Ông anh trai thấy cậu coi như cũng bị trừng phạt đích đáng rồi nên không còn vẻ hủy diệt nữa. Trái lại còn tỏ ý muốn vỗ về, an ủi kiểu "mèo khóc chuột". Những người còn lại trong nhóm cậu cố nhịn cười, chỉ có cô nàng thủ lĩnh là không.

Lion liếc nhìn về phía John. Rõ ràng đã nhận dạng được kẻ làm mình đau đớn đến như vậy lúc hôn Eli.

"Tôi cần 1200 thuật toán cho thiết bị này!" – John nói, đồng thời đặt lên bàn thuỷ tinh cường lực trước mặt Andrew và Vender một vật, cỡ 15 cm vuông, dày 1cm, màn hình cảm ứng.

"1200 có quá khắt khe với Eli không?" – Andrew hỏi, trong khi Vender chẳng hiểu gì, cứ nhìn chằm chằm thiết bị điện tử của John.

Anh ta im lặng. Không trả lời câu hỏi của Andrew

"Khi nào xong, đem đến chỗ tôi!" – John nói, quay người lao đi thẳng.

——–

John tạo mê cung lazer luyện tập cho Eli trong tốc độ ghê gớm. Các thao tác cơ thể kết hợp một cách điêu luyện để phóng cho những thanh trụ kim loại cắm xuống băng trong diện tích gần cả cây số vuông, liên tục, không chừa bất cứ giây khoảng cách nào giữa hai thanh trụ được cắm.

Eli nhìn tất cả thao tác dũng mãnh lôi cuốn đó một cách ngưỡng mộ. Nhưng vẻ mặt cô nàng thì cứ tỏ ra như là không chú tâm lắm.

Tình hình cũng đã đỡ hơn nhiều từ khi anh ta trở về từ Mahattan. "Đỡ" hơn có nghĩa là đâu đã lại vào đấy. Sự tĩnh lặng giữa cả hai coi như đã thoải mái, nghiêm túc trở lại.

Chỗ cha mẹ James vừa gửi đến cho cả hai những chiếc tủ thủy tinh cường lực mới. Eli rất hứng thú với việc sử dụng những chiếc tủ này. Một mình cô nàng dành phần phân loại tất cả những vũ khí mới tạo ra theo hệ thống của John, trong khi anh ta bày "ma trận" luyện tập kĩ năng cho cô.

Xong xuôi, John lẳng lặng lao vụt vào cùng Eli phân loại. Đôi khi lên tiếng "chỉ đạo" cô nàng: "Không để nó ở ngăn này, chuyển vào ngăn kia..."

Công việc của John với Eli, nói ra thì có một vài đặc điểm đáng chú ý như sau:

Thứ nhất, các vũ khí được thiết kế có thể gắn vào cơ thể mà không gây cản trở, như quấn quanh cổ tay, các đầu ngón tay là những vũ khí Eli tạo ra, nhưng cả John cũng hứng thú với chúng.

Thứ hai, bản thảo luôn được đem ra mổ xẻ để cải tiến. Đối với mỗi một loại vũ khí, ý kiến mỗi bên đều giúp cải thiện nó ở mức độ tối ưu nhất, tốc độ hóa, uy lực cũng như sự thuận tiện an toàn đối với "người sử dụng" ( chẳng hạn như bao tay được gắn các thiết bị siêu nhỏ mà thuận tiện vô cùng. Có thể làm tăng mức sát thương một cách đáng kể trên chiến trường)

Thứ 3, tiếng nói chung đáng phấn khích nhất giữa John và Eli là trong việc thử uy lực của vũ khí ở giai đoạn cuối cùng.

Chẳng hạn như sau: John luôn có một tốc độ ghê gớm trong việc lắp ráp vũ khí. Anh ta sử dụng tốc độ đó cho việc lắp ráp và khởi động một loại tên lửa mini có sức xuyên phá khủng khiếp. Sức xuyên của nó còn nguy hiểm hơn cả sức nổ.

Eli nhìn như thôi miên vào thao tác lắp ráp trong tốc độ của John. Chỉ 5 giây sau, John đã chĩa sản phẩm hoàn thiện của mình vào một khối băng, khựng lại khi nhận ra đó là "khối băng nghệ thuật" của Eli, anh ta để mũi tên lửa chệch sang một khối băng khác (vẻ mặt vẫn lạnh như không). Khối băng cao hai mươi mấy thước nổ tung và tan thành bụi trong không trung, ngay sau 0.001 giây ý định tiêu hủy của John truyền xuống tay anh ta.

"Oh, tuyệt quá!" – Eli trầm trồ, kích động.

Cô nàng cũng muốn John thấy uy lực trong vũ khí của mình. Một loại mũi tên nén chất gây nổ (mà cô mới nghiên cứu cải tiến sức công phá của nó trong phòng thí nghiệm của ông bà K-K) là sản phẩm hủy diệt thứ 8 của Eli. Tuy không có sức xuyên bằng John, nhưng bù lại sức nổ lại khá.

Cô nàng cũng bắt chước phong độ lôi cuốn của John khi lắp ráp vũ khí. Nhưng mà không khả thi lắm. Có thể thấy là thao tác của Eli khá vụng về. Càng cố "phong độ" thì lại càng lóng ngóng. Được cái Eli không mấy bị Adrenalin chi phối nên vẫn hoàn thành được đến bước cuối mà không làm mũi tên nguy hiểm nổ ngay tại bàn làm việc. Mà nếu như vậy thì John sẽ buộc phải lôi cô nàng ra khỏi bán kính cháy nổ ngay lập tức trong tốc độ ghê gớm. Không thì cô nàng sẽ phải đối diện với cơn đau nứt tách da. Anh ta biết rõ là Eli không hề có phản xạ nhanh nhạy trong việc bảo đảm an toàn cho bản thân cô nàng. Đến chính cô nàng còn không thèm quan tâm đến việc sống chết của mình nữa là.

Cái được thứ 2 nữa là khi Eli phóng mũi tên đi với tốc độ siêu âm, sức công phá của nó khiến môi John nở một nụ cười hài lòng lạnh lẽo. Nên hiểu rằng, một áp lực có thể khiến làn da kim cương của Ma-cà-rồng nứt tách thì nó phải tương đương với việc làm một khối thép dày gần chục mét tan thành tro bụi.

Thành ra, dần dần cả hai có một "tiếng nói đáng phấn khích chung" là để người còn lại thưởng thức chất lượng của một loại vũ khí nào đó.

Andrew và Vender đến ngay sau khi việc phân loại của cả hai hoàn thành.

Eli mỉm cười chào cả hai, cố cư xử cho tự nhiên.

"30 giây là tốc độ mặc định cho mỗi thuật toán!" – Andrew nói, đưa thiết bị cho John – "Điều chỉnh tốc độ ở thanh công cụ này!" – Anh chỉ vào màn hình, đồng thời nhìn ra mê cung trải rộng cả km vuông, ẩn chứa đầy chông gai "đau khổ" đối với Eli trước mắt (trong khi cô nàng còn đang háo hức, phấn khích mê tơi vì sắp được luyện tập).

John lạnh lẽo cầm lấy, khởi động. Ngay lập tức, từ hàng trăm thanh kim loại cắm trên nền tuyết phóng ra các tia laze chọc thẳng lên bầu trời.

"Tôi phải làm gì?" – Eli phấn khích hỏi, quên cả bối rối khi phải đối diện với Andrew và Vender.

"Phản ứng nhanh nhất để tránh các tia laze chạm vào cơ thể..." – John vừa nói vừa đi vào trong, moi ra một cái thùng hàn kín nắp – "Tuyệt đối không được vượt quá 10 vết chạm cho mỗi thuật toán!"

Vừa nói, John vừa bật nắp thùng kim loại với một một thao thác nhẹ nhàng. Eli đang còn chưa hình dung rõ ràng nhiệm vụ, định mở miệng hỏi cho rõ ràng hơn thì John tạt nguyên cái thùng vào người cô trong tốc độ.

Eli bật ra một tiếng thốt sửng sốt. Mặt John lạnh tanh, nhìn. Cả người cô đầy bột dạ quang.

"Cơ thể cô ở chỗ bị tiếp xúc với tia sáng laze sẽ hằn lên một vệt sáng khác màu. Tôi sẽ dùng chúng để kiểm soát cô!" – John nói.

Eli vô cùng ngờ vực khi nghe hai chữ "kiểm soát" thoát ra từ miệng anh ta. Nhưng bây giờ chẳng có vấn đề nào có thể cản trở cô nàng khỏi việc luyện tập một cách sung sướng phấn khích.

"Bắt đầu đi!" – John nói.

Hàng trăm ngàn tia sáng phát ra từ các thanh kim loại nhấp nháy và bắt đầu lịch trình của chúng ở thuật toán đầu tiên. Mỗi thanh kim loại có khoảng mười tia laze. Thiết bị đầu não sẽ qui định hướng chuyển động của các tia sáng này với tốc độ phù hợp với tốc độ của Ma-cà-rồng. Eli có nhiệm vụ lao vào ma trận, phải né như điên hàng ngàn tia sáng chuyển động với tốc độ không nể gì cô nàng. Nói John không nể gì cô nàng đúng hơn. Ánh sáng là thứ vô tri mà.

Anh ta càng ngày càng tăng tốc độ chuyển động của các tia sáng. Eli không những phải né chính những tia sáng mà còn phải né hàng ngàn điểm giao nhau giữa chúng. Bay lên nhảy xuống, lao qua lao lại trong tốc độ như một chiếc bóng trắng cho đến khi kết thúc thuật toán thì thôi. Sở dĩ các thuật toán, hay nói chính xác hơn là hướng chuyển động của các tia sáng, phải không được trùng nhau là vì trí lực của một Ma-cà-rồng như Eli có thể nhớ được bất cứ thứ gì đã chạm vào mắt.

Cho nên phải đề phòng cô nàng nhớ hướng chuyển động của hàng ngàn tia sáng ngay từ lần đầu tiên mà qua trót lọt ở lần thứ 2.

Trò tập luyện này vừa rèn tốc lực vừa rèn tính chính xác.

Mỗi thuật toán kéo dài khoảng 30 giây. John qui định Eli không được để vượt quá 10 lần bị chạm laze. Nhưng thực tế là: chỉ trong 10 giây đầu tiên cô nàng đã bị chạm 30 lần rồi!!! Những vết chạm là những lằn sáng khác màu trên bột dạ quang phủ khắp cơ thể Eli.

Hẳn nhiên, thái độ phản ứng của John phải như Hít le, một tên Fatxit chính hiệu:

"Nhanh hơn!" – John thét – "Nhanh hơn nữa!"

Eli phải cố gắng di chuyển với mức độ tập trung tuyệt đối nhưng tình hình chỉ cải thiện thêm chút chút. Trong khi John vẫn gầm lên ra lệnh cô phải nhanh hơn nữa. Eli phải tập trung đến mức không còn chỗ nào để bực bội nữa. 4 thuật toán trôi qua mà không làm John hài lòng. Anh ta bắt đầu đặt ra một qui định cực kì độc ác:

"Kể từ bây giờ..." – John lạnh lùng nói – "Bất cứ một sơ suất nào cô sẽ chịu 0,2 giây quyền năng của tôi!!!"

"KHÔNG!!!"

Vậy là ngay lập tức 0,2 giây đau đớn dội xuống người cô vì trong lúc cô thét lên phản đối như vậy đã có một tia sáng chạm vào người mình.

"John!" – Vender cau mày lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net