Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Rone quay đi, tôi gọi giật lại: "Rone!"

"Ừ" – Chị ngoái nhìn

Tôi lao vụt đến, 2 tay nắm tay chị: "Chị và James cũng phải thật cẩn trọng đấy!"

"Ừ, bé con"

Nói rồi, cả 2 chúng tôi lao theo 2 hướng ngược nhau.

Cuối cùng thì mặt trời cũng đã nhô lên.

Mặc dù đã không còn cảm thấy mùi vị thức ăn nhưng tôi có thể phán đoán chính xác tuyệt đối tỉ lệ tạo nên vị thật thơm ngon của chúng. Chẳng mấy chốc tôi đã làm căn bếp của Andrew sực nức. Xong xuôi, tôi tỉ mỉ bày trí cho đĩa thức ăn thật bắt mắt rồi ngồi xuống ghế. Nóng lòng đợi. Andrew từ từ mở mắt ra. Ánh nhìn đầu tiên của anh, khiến tim tôi nhói lên. Một giây lắng đọng, đôi mắt anh tràn trề cảm xúc.

"Vender...."

Tôi mỉm cười chào anh.

Anh nhìn đĩa thức ăn, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Môi cười.

"Cám ơn em"

"Vâng"

Sau khi đã vệ sinh cá nhân, Andrew ra ngồi xuống trước bàn ăn, kéo tôi ngồi xuống kế bên anh.

"Anh thử đi" Tôi háo hức

"Ừ, anh ăn ngay đây"

Sau khi thử miếng đầu tiên, mắt anh nhìn tôi đầy ấn tượng. Vài phút sau bữa sáng của Andrew hoàn tất, tôi đứng lên, chuẩn bị đem đĩa vào bồn rửa, anh bỗng kéo tôi lại, thì thầm vào tai tôi:

"Vender, nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra đi"

Tôi thấy ánh mắt trốn tránh của mình phản chiếu trong đôi mắt xanh rực, và cực kì kiên định của anh.

Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, chờ đợi. Tôi đành ngồi xuống ghế và bắt đầu thừa nhận"

"Anh còn nhớ ba gã thanh niên đó chứ? Chúng đã bị giết bởi một số kẻ giống như em. Là người của Hoàng gia ma cà rồng đã giết chúng. Sau khi anh ngủ, Rone đã đến báo cho em biết. Em đã để cho con người nhìn thấy tốc độ của mình. Và Hoàng gia đã thanh trừng những con người đó. Họ đang tìm em để tra khảo. Một trong số người của Hoàng Gia có khả năng đọc được suy nghĩ của kẻ khác. Mà anh đã gần như biết mọi thứ về em. Quá dễ dàng để chúng tìm ra anh. Em sợ rằng họ sẽ không ngần ngại giết anh như cách họ đã làm với ba gã thanh niên kia." Chỉ tưởng tượng đến thôi, tôi đã cảm tưởng như lồng ngực bị xé ra.

"Anh sẽ không để kẻ nào giết mình." – Anh nói. Khoảnh khắc đó, ở anh toát một trí thông minh đáng kinh ngạc "Nói cho anh biết người của chúng ta có những ai?"

Tôi đáp với một sự phấn khích chưa bao giờ tưởng tượng đến:

"Chúng ta có nhóm John, Rone và James"

"Tốt. Vậy là ta có 7 ma-cà-rồng. Bao gồm cả em. Bốn người trong tổ chức ngầm của John hẳn có kinh nghiệm chiến đấu. Dù chỉ gặp mặt Rone 2 lần nhưng anh chắc chắn chị họ em rất khôn khéo trong thương lượng."

Khả năng quan sát của anh thật đáng kinh ngạc.

"Còn em..."- Anh mỉm cười, gõ lên trán tôi bằng đầu ngón tay – "...mạnh hơn tất cả bọn họ và đầy tự kiểm soát."

Tôi ngỡ ngàng. Tôi đã nói cho anh biết một ma-cà-rồng mới biến đổi như tôi thì mạnh gấp đôi các ma-cà-rồng khác. Nhưng làm thế nào anh có thể biết tôi đầy tự kiểm soát?

"Em thấy không? Chúng ta vẫn luôn có sự đảm bảo." – Anh nói – "Luôn luôn có sự đảm bảo. Và sẽ không một giây phút nào anh để kẻ khác quyết định sự sống của của mình. Em phải tin anh. Biết không?"

Tôi gật, mắt không rời anh.

"Người của Hoàng Gia có những đặc điểm gì? Có khoảng bao nhiêu người?"

"Theo em biết số kẻ đến thanh trừng chúng ta không nhiều. Nhưng đứng sau chúng là cả một thế lực. Ngoài ra Rone nói những kẻ này thích sòng phẳng."

Anh bỗng nhiên bật cười thật lớn. Tôi trố mắt.

Cười xong, anh đáp: "Thế thì không còn vấn đề gì rồi! Anh biết một khi thuộc tầng lớp cai trị thì những kẻ này sẽ không chỉ đơn giản thích sòng phẳng. Nhưng đã có sòng phẳng thì sẽ đều có cách đối phó dù bọn họ gian ngoan tới đâu."

Nói rồi, anh bất ngờ đứng lên, vòng 1 tay quanh người tôi, kéo tôi đứng dậy theo, vuốt mái tóc rất dài tôi ra sau, cười ranh mãnh nói:

"Chúng ta có 2 cái đầu được việc. Chúng ta sẽ không để chúng uổng phí. Em đồng ý chứ?"

Tôi lại máy móc gật đầu.

"Bây giờ đưa anh đi gặp nhóm John. Và em không được lo sợ gì, biết không?"

"Dạ..."

Đúng lúc này, tôi nghe một tiếng xé gió được tạo ra do tốc độ từ bên ngoài. Theo phản xạ bản năng, tôi lùi vụt lại đằng sau, rời khỏi Andrew, hướng ra phía cửa sổ, gầm gừ. Andrew ngạc nhiên. Anh cũng nhìn ra hướng cửa sổ. Nơi một thân hình hoàn hảo đang ngự chễm chệ trên đó.

"Quil!"- Tôi phẫn nộ rít qua kẽ răng.

Hắn nhếch môi lên cười: "Ngạc nhiên chưa!"

"Anh làm gì ở đây?"

"Để cứu sự sống người tình của cô đấy! Đưa cậu ta đến khu chung cư của cô ngay. Đó là lệnh của John!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net