Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói rồi, trước khi Quil bỏ đi, anh ta nhìn Andrew, một cách ấn tượng.

—————————–

Khi tới nơi, Rone đã ở ngay ngoài xe của chúng tôi, ra hiệu mở cửa và khẩn cấp đưa chúng tôi vào thang máy. Đó là một không gian tù túng luôn đặc nghẹt mùi hương khiêu gợi của con người.

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại và đang đi lên rồi Rone mới nói:

""Andrew, hân hạnh được gặp cậu" – Chị đưa bàn tay trắng muốt thon dài của mình ra chờ anh nắm lấy.

"Hân hạnh gặp chị"

"Xem con bé nhìn chúng ta bắt tay cứ như thể tôi sẽ ăn thịt cậu kìa?"

Andrew quay lại nhìn tôi. Tôi gượng cười với vẻ mặt chắc hẳn là xám ngoét của mình.

Đúng khoảnh khắc đó thính lực của tôi nhận thấy bên trong một chiếc thang máy đang chạy song song đối diện có những ma-cà-rồng khác. Mặc dù đã cố gắng kiểm soát tối đa bản năng bên cạnh Andrew, thân người tôi vẫn không tránh khỏi gồng lên, gầm gừ.

"Vender, đừng lo, nhóm John đấy" – Rone đưa tay lên trong tốc độ, vòng ra sau lưng Andrew, ghì chặt vai tôi, và cảm giác trấn tĩnh vô hình từ chị ngay lập tức kiềm hãm tôi – "Nhóm John đang ở trong thang máy đối diện chúng ta" – Chị giải thích với Andrew

Anh gật đầu.

Thì ra là nhóm John. Tôi lấy lại bình tĩnh, sau biểu hiện vừa rồi của mình, tôi ngước nhìn anh, lòng thấp thỏm. Có một điều chắc chắn, bất kì con người nào đứng cạnh một ma-cà-rồng sẽ đều phải chịu một áp lực gay gắt. Hành động vừa rồi của tôi hẳn đã khiến anh không dễ chịu. Vậy nhưng trái lại, anh cười ma mãnh, cúi nhìn ngang tôi: "Đừng làm vậy nữa nhé. Em mê hoặc với anh đến thế vẫn còn chưa đủ sao?"

Đằng sau vai anh, tôi thấy mặt Rone ngỡ ngàng trước lời nói cử chỉ phóng khoáng, không một chút bị nguy hiểm chi phối của anh. Còn tôi thì nhẹ nhõm nhưng không khỏi phải cúi đầu, tránh cái nhìn mạnh mẽ xanh rực của anh, và vô thức đưa một bàn tay lên, áp vào vồng ngực ấm nóng như lửa của anh, và cứ đứng như thế cho đến khi thang máy dừng lại và cửa mở.

Bên Andrew, tôi không đủ tỉnh táo, nên cứ cúi đầu như thế, cho đến khi ngẩng lên quay ra thì đã thấy cửa của chiếc thang máy chạy đối diện cũng đã mở. Và đám John với James thì đang đứng nhìn chằm chằm.

Tôi ngạc nhiên nhận ra trong thang máy của họ còn có 2 con người bình thường khác với nhịp tim đang đập dồn dập. Thật khó chấp nhận. Nhóm anh ta đã ngang nhiên vào thang máy mà không đợi cho đến khi không còn con người nào. Ba tên sát thủ hầm hầm đứng sừng sững, chịu đựng cơn khát. Đứng kế họ là 2 cô gái con người "xấu số". Tôi thực sự tức giận. Tại sao John và người của anh ta không chịu chờ cho đến khi thang máy trống hãy vào chứ!

Một trong hai cô gái này là thành viên của khu nhà, phòng 13, lầu 17, mã số khóa B27. Cô gái còn lại cùng lầu với tôi. Không phải tôi cố nhớ những điều đó mà vì tôi đã vô tình thấy cô cùng với tất cả những thứ đó. Hơn nữa tôi có thể nhớ toàn bộ những người đi cùng cầu thang bộ. Dù mọi thứ chỉ lướt qua một giây.

James đang đứng bên ngoài thang máy, trên hành lang, lên tiếng hỏi 2 cô gái bên trong, không hề thân thiện: "Tôi có thể giúp gì cho các cô không?"

"Không...cám ơn.... anh..."

Và cả 2 phải ra ngoài trong sự đấu tranh khó khăn giữa việc quay lại nhìn chúng tôi hay tiếp tục rời khỏi.

"Các anh không thể tế nhị một chút ư?"- Khi họ đã đi khá xa trên hành lang, tôi chất vấn. Nhóm John đã chẳng hề trút bỏ dù chỉ tí chút vẻ ngoài lạnh lẽo vốn có, làm 2 cô gái con người kia quá sức căng thẳng.

" Bọn tôi không có nghĩa vụ gì với con người hết!" – John đáp. Rồi bỗng nhiên cởi mở không ngờ:

"Chào cậu" – Đưa tay ra chờ Andrew bắt. Có lẽ là Quil đã nói lại gì đó với anh ta, sau khi rời khỏi nhà Andrew vừa rồi.

Andrew đưa tay bắt lại tay John. Ánh mắt tinh anh của cả hai người đánh giá nhau, kèm theo nụ cười nửa miệng.

"Chào anh"

Sự bất an chạy dọc sống lưng tôi. Rone hích James.

"Nhìn mặt con bé kìa"

John đang bắt tay Andrew cũng liếc nhìn tôi. Đôi môi hoàn hảo của anh ta cũng bất ngờ mím lại, như thể vẻ mặt của tôi buồn cười lắm vậy.

"Đi vào" – Anh ta ra lệnh, buông tay Andrew ra, quay đi trước chúng tôi. Francis và Quil đi theo

James bước đến, khoác tay qua vai tôi: "Đi nào cô em"

Tôi theo James cùng những người còn lại vào phòng mình. Căn phòng không có dù chỉ một chiếc giường. Tôi đã sớm dẹp nó để có một chút không gian đi lại trong thời kì tập kiêng máu.

Mỗi người đứng một chỗ, không ai ngồi cả. Trừ Andrew. Anh đã nhận và kéo cái ghế Rone đưa cho mình ra sau lưng, ngồi xuống, bắt chân này qua chân kia, gác một cánh tay ra sau thành ghế.

"Chúng sẽ đến đêm nay"- John bắt đầu vào việc- " Chúng thích thương lượng trước khi hành động. Cho nên tốt hơn hết tất cả các người đều phải hiện diện đầy đủ. Chúng sẽ không ra tay trước đám đông con người, nhưng cũng không có gì đảm bảo điều đó không xảy ra. Vì vậy, nếu cuộc thương lượng thất bại, để giết cậu- Andrew- chúng không ngần ngại giết tất cả những con người chứng kiến vụ việc lần này".

Nắm tay tôi xiết lại. Andrew vẫn đang bình thản tiếp tục nghiêng đầu ngồi nghe.

"Số lượng người chúng sẽ đưa đến là 3" – John nói tiếp – "Chúng luôn luôn liên lạc với những kẻ còn lại. Tuy vậy, nếu cần xử lí chúng gọn gàng không thành vấn đề." – Ánh mắt John rực lên khoái cảm của sự giết chóc khi anh ta nói điều đó.

"Phần trăm để các người chiến thắng là bao nhiêu?"- James hỏi- "Đừng quên Hoàng gia là những kẻ đã được rèn luyện kĩ năng chiến đấu một cách nghiêm khắc".

John đáp lại, lời nói không hơn gì sự đe dọa: "Bọn chúng được rèn luyện từ quyền lực, áp đặt và luật lệ còn bọn này được rèn luyện từ trăm ngàn cuộc chiến một mất một còn hàng trăm năm qua. Và nếu không thể giết nổi dù 10 kẻ trong số chúng thì thật nhục nhã để có mặt trong Tổ chức ngầm!"

Ác cảm giữa những ma-cà-rồng Hoàng gia và Thế giới ngầm không hề nhỏ chút nào

Andrew bật cười. Anh gật đầu, lên tiếng:

"Những người xung quanh có thể sẽ gặp nguy hiểm khi nhóm các anh ra tay giải quyết chúng. Hãy cứ cho rằng tình huống xấu nhất có thể xảy đến. Tôi vẫn sẽ luôn được bảo vệ an toàn. Nhưng cần phải được bảo vệ trong tình trạng gọn gàng nhất." – Đến đây, anh giữ ánh nhìn của tôi thật chắc chắn vào sự quả quyết trong đó – " Nên hãy sắp xếp cuộc thương lượng ở một nơi vắng vẻ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net