Chương 1: Biến cố không ngờ như cơn mưa mùa hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



1.1 Áo đồng phục ướt sũng vì cơn mưa bất chợt của mùa hè, ngồi một mình ở trạm xe buýt tôi ngẩn ngơ nghĩ về tương lai, về những thứ tôi mong muốn để thoát khỏi cuộc sống yên bình đến nỗi nhàm chán này.

Giờ cũng đã lớp 12, thời cấp ba chẳng còn nhiều mà bản thân ngày trước thì suốt ngày suy nghĩ tiêu cực thành ra giờ trầm tính và ngại giao tiếp tuy giờ cũng đỡ hơn. Cả năm học số lần tự nguyện nhấc mông ra khỏi chỗ chỉ đếm trên đầu ngón tay trừ về học. Đáng ra mình không nên ở đây?

Âm thanh lộp bộp của hạt mưa va vào mái trạm xe hôm hay dễ chịu đến không ngờ, tôi nhắm mắt lại và tập trung hết vào để nghe âm thanh hoài cổ vừa buồn vừa thanh tao này. Ngày bé tôi vẫn hay cùng cô em họ ngồi với nhau ở trạm xe này để ngắm mưa như vầy. Nhưng giờ, cô ấy đã mất tích được hai năm.

*Tiếng còi*

Tôi giật mình, mải suy nghĩ vẩn vơ nên không nhận ra xe buýt đã tới. May mắn là bác tài đã quen với tôi vì nhiều lần tôi ngồi trên xe đi mấy vòng rồi ngồi nói chuyện với bác, chứ không thì lại muộn học

- Đầu óc lại để đâu rồi? - Bác vui vẻ hỏi đùa tôi

- Mấy chuyện linh tinh ý mà bác

- Còn trẻ thì suy nghĩ vừa phải thôi

Thật sự chỉ biết cười trừ, câu này tuy nghe nhiều nhưng dường như tôi chẳng thể nào thay đổi được. Tôi bắt đầu đảo mắt xung quanh xe buýt và xuống ghế cuối cùng, đây luôn là chỗ yêu thích bởi ở đây có thể quan sát toàn bộ từ phía sau

Nơi đây buổi sáng đầy đủ mọi kiểu người xen lẫn với nhân viên công sở đi làm. Tiếng tặc lưỡi của mấy người đang vội đi làm, tiếng nói chuyện của một đôi nữ sinh, tiếng ngâm nga giai điệu bài "Tiến về Sài Gòn" của một cụ ông khoảng 70 tuổi,... Mọi người đều cố gắng giữ trật tự nhưng tôi đều nghe rất rõ những âm thanh ấy.

Đường phố ngày mưa cũng đã vơi bớt xe cộ đi lại. Đôi khi có những tia sáng xuyên thủng mây đen mà chiếu xuống đất. Nhìn những con người đi trong mưa, lại nhớ về mình ngày trước, không hiểu vì sao, cho dù áo mưa lúc nào tôi cũng để ở giỏ xe, nhưng lại rất lười để lấy ra mặc, luôn thích đội mưa đi về. Tôi chỉ mặc khi đi đến trường mà mưa to, bởi không muốn ướt sũng ở trên lớp. Liệu có phải không mặc áo mưa là do tôi lười, hay là muốn mình khác biệt giữa dòng người hoặc chỉ đơn giản là hành hạ bản thân ? Có những lúc mưa rất to, đi xe rát mặt, thường xuyên phải lau kính để nhìn rõ, nhưng tôi cũng nhất quyết không mặc áo mưa, cố gắng chịu đựng, rồi thầm nghĩ " Có thế này mày cũng không chịu được thì làm nổi cái gì". Hành hạ bản thân sẽ làm tôi vơi bớt nỗi đau mà mình phải nhận khi ấy chăng ? Chợt nhớ ra câu nói được nghe ở đâu đó " Khi nỗi đau về tinh thần quá lớn, họ sẽ cố gắng dùng nỗi đau về thể xác để lấn át nó đi "

- Trung học phổ thông Giao Thủy B! Trung học phổ thông Giao Thủy B!

Tiếng loa thông báo vang lên và cũng là lúc xuống xe, tôi mượn ô của bác lái xe.

Đúng là không thể lường trước thời tiết cái mùa này được

Tôi hít sâu một hơi đưa hơi mát của cơn mưa vào tận phổi rồi chậm bước về cổng trường. Bất ngờ một cái vỗ lưng từ phía sau, ngoảng lại thì đó là Đăng, bạn từ hồi tiểu học của tôi.

- Sao nhìn buồn thế cu?

- Mặt tôi lúc nào chả thế.

Cậu ta khoác vai kéo tôi vào trường.

Giờ học cũng vẫn nhàm chán như mọi khi, tôi vẫn ngồi nguyên một chỗ chả nói rằng gì, tuy tôi trầm tính và ít nói nhưng lớp lại không hề xa lánh hay kì thị thậm chí có thể gọi là quý bởi vì cái tính phớt lờ cả giáo viên đôi khi tạo ra những tình huống khó tả.

Cái cảm giác dễ chịu của cơn mưa đã làm tôi muốn ngủ một giấc.

Trong đầu bỗng có giọng nói như bộ đàm nhiễu sóng: [ Ra kh... đó m-au! ]


Tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết nhưng cái giọng nói vừa rồi đã làm tỉnh giấc.

Mà hình như ?

- LÀ GIỌNG EM Ý!!!

Tôi bất chợt gào lên

Nhưng không có ai chú ý đến tôi cả.

Tất cả đều đang nhìn ra ngoài sân.

Có chuyện gì thế nhỉ

Nhìn ra ngoài sân, cơn mưa đang ào ạt bỗng im bặt một cách đáng ngờ và lũ chim bay tứ tung như chạy loạn.

Chuyện gì thế nhỉ?

Tôi thầm nghĩ và có một cảm giác không lành. Và nó đã đúng.

Không gian xung quanh dao động, đầu óc tôi choáng váng không khác một cơn đau đầu tệ hại nhất từng biết, từng tế bào như đang tìm cách chống đối sự kiểm soát và cơ thể thì bị đè nặng xuống bàn. Trong thoáng chốc, một khung cảnh xa lạ đã hiện ra với thảo nguyên xanh bát ngát, xa xa là cánh rừng già cùng tiếng dòng sông chảy xiết, khung cảnh tươi sáng mờ ảo như ai đã đặt mọi thứ vào trong một viên pha lê vậy. Bất chợt, mọi thứ cũng kết thúc giống cách nó bắt đầu.

Không kịp cho thời gian để suy nghĩ, một tiếng nổ lớn phát ra giữa sân trường và một vết rẽ giữa khoảng không hiện ra.

- MỘT CÔ GÁI???!!!

Tiếng kinh ngạc ở bên cạnh tôi khi một bóng người bị hất ra từ vết rẽ

Nhìn kĩ thì đó là một người con gái với mái tóc nâu dài cùng bộ giáp kiểu Châu Âu nhưng kết hợp với váy ngắn, tay đang cầm một thanh kiếm gãy, vết máu loang ra từ bụng cô và nhỏ xuống đất. Ngay sau đó một con Minotaus bước ra với chiếc sừng dính máu.


Rắc rối rồi đây!

Tôi chép miệng liền rút điện thoại gọi 113

- Alo! Trường THPT Giao Thủy B vừa bị đánh bom và ba tên khủng bố vũ trang đang uy hiếp, bao nhiêu phút nữa thì lực lượng vũ trang có mặt?

Không một lời thắc mắc, đầu dây bên kia liền trả lời

- Mười năm phút nữa chúng tôi sẽ có mặt, anh hãy tìm chỗ trú để đảm bảo an toàn!

Cô ta dường như đã kiệt sức, con Minotaus lại liền giương chiếc sừng lao tới. Âm thanh chiếc sừng và thanh kiếm va vào nhau vang lên, cô bị hất văng ra xa. Chống thanh kiếm xuống đất cố gắng đứng dậy nhưng không thể, cô tựa đầu vào chuôi kiếm thở dốc.

Mình phải làm gì đó. Chỉ cần kéo dài mười năm phút.

Khi nó đang định lao tới tiếp lần nữa tôi liền chạy tới vơ lấy chiếc thước gỗ, dùng hết sức phi thẳng vào mặt nó.

Bộp

Chiếc thước va vào lớp da cứng dày, ánh mắt đỏ thẫm của nó, của cô gái đều hướng về tôi.

Có vẻ đã chuyển mục tiêu, mình lại làm chuyện ngu ngốc rồi.

Tôi đeo balo vào và gào lên:

- Mọi người ra nhà thể dục mau ! Đăng, ra kho kiếm thanh thép vót nhọn, nối điện ở nhà cuối dãy tầng 2 dây dài nhất có thể giúp tôi rồi đứng cầu dao đợi tôi ra hiệu qua điện thoại

- Ông nghĩ nguồn điện dân dụng hạ được nó á?

- Cứ chuẩn bị đi, tôi có cách.

Cho tay vào miệng huýt sáo, một tay khiêu khích nó, tôi liền chạy về hướng nhà máy công nghiệp gần đây. Không nhìn lại tôi cũng biết nó đang đuổi theo vì dư chấn gây ra sau mỗi bước chân, cảm giác như chiếc xe lu đang ở gần vậy.

Sau bữa nay chắc mình phải thử qua Tây Ban Nha dự thi mới được.

Nó đuổi theo với không một chút né tránh, từng hàng cây, bờ tường đều bị phá hủy trên đường đi.

Thật may là nó đang bị thương

Tôi bật lên bể nước rồi nhảy qua bờ tường của nhà máy và gọi điện cho Đăng:

- Trong năm phút nữa hãy phi thanh thép qua tầng hai của nhà máy, bao giờ nó húc vào cái bể chứa bằng thép thì bật cầu dao ngay lập tức. Nghe rõ chứ?

- Biết! đang lên tầng hai rồi.

Nhà máy công nghiệp này rất nhiều máy móc lên tầm nhìn khá hạn chế,tôi mang bật lửa ra và kích hoạt hệ thống phòng cháy. Vòi phun nước bắt đầu hoạt động, hệ thống điện bị ngắt.

Tiếng đổ lớn do con Minotaus gây ra khi lao thẳng vào nhà máy. Tôi huýt sáo lần nữa để dụ nó lên tầng hai, vừa chạy tôi vừa hẹn giờ phát ghi âm. Ném nó ra sau bể chứa rồi liền nhảy người vào lối đổ rác ra ngoài nhanh chóng.

Chết tiệt, nhà máy công nghiệp sao lại có Dürëx ở lối rác thế này.

Đúng như mong đợi, nó lao đầu vào bể thép gây hở, nguồn điện được kích hoạt qua nước truyền trực tiếp vào bể hóa chất.

Tiếng nổ lớn phát ra và theo sau đó là ngọn lửa bao trùm lên.

- Hạ được nó chưa?

Cô gái đó đã sau tôi từ lúc nào thắc mắc

- Yên tâm, đó là bể chứa CIF3 được dùng để làm sạch một số thiết bị mà không phải tháo dỡ ra. Nó có thể tạo ra "ngọn lửa địa ngục" với hơn 2400 độ C, đã từng có vụ sự cố và ngọn lửa đã biến 300mm lớp bê-tông dày thành "cháo", không dừng lại ở đó mà còn tiếp tục xuyên qua 1m đất sỏi bên dưới. Không một cách nào dập tắt đám cháy ngoại trừ việc... để nó tự cháy hết. Cô cứ liên tưởng như là ngọn lửa của những con rồng trong huyền thoại là được rồi.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng nổ phát ra từ phía trường học, có lẽ cảnh sát đã đụng độ thứ gì đó.

- Đi thôi, để tôi đưa cô đi chữa trị.

- Không được! Tôi phải trở lại để đóng cánh cổng không sẽ gây rắc rối cho khu vực này.

- Đóng bằng cách nào ?

- Chỉ cần đưa đi qua vết rẽ thì mọi chuyện còn lại để tôi lo.

Đúng lúc đó thì Đăng chạy tới.

- Lại đây giúp tôi dìu cô ấy qua cách cô ấy qua cánh cổng cái! Tôi đang mệt vì chạy như điên đây.

Hai chúng tôi cũng nhau hỗ trợ cô ấy quay lại trường học thì khung cảnh xuất hiện trước mắt chúng tôi là một đàn những con dơi to phải 2m bay trên trời, một số con thậm chí còn đang ăn thịt những xác người nằm ngổn ngang, lực lượng vũ trang vẫn đang tiếp tục nổ súng cố gắng bắn hạ, bọn tôi thì cố gắng ẩn mình để tiến tới cánh cổng. Đăng thì thầm :

- Mà còn vết thương của cô thì sao ? với tình trạng này vẫn ổn chứ?

- Được thôi, khi qua đó tôi sẽ dịch chuyển đến nơi điều trị.

Cánh cổng được mở ra giữa sân trường không một nơi ẩn náu. Tất cả những gì lợi thế là lực lượng vũ trang đang đánh lạc hướng chúng, nhưng cũng không đủ an toàn cho chúng tôi chạy một đoạn 50m trống không với vật cản và xác chết.

- Làm gì tiếp bây giờ? - Cô ấy hỏi

- Đành đánh liều chạy qua thôi.

Nhưng không may thay.

Một con đã phát hiện ra chúng tôi, nó lao vút tới, với phản ứng nhanh nhạy cô ta liền phi thanh kiếm cắm thẳng vào đầu, nó rơi gục xuống. Sự chú ý của những con còn lại liên tiếp đổ dồn về chúng tôi.

Không hay rồi!

- Đưa cô ấy qua cánh cổng mau lên!

Dùng hết sức lực còn lại, chúng tôi kéo cô ấy tới cánh cổng nhanh hết sức có thể. Chân tôi gần như không còn cảm giác mà tiếng kêu inh ỏi của bọn chúng mỗi lúc một gần.

Giữa lúc tưởng chừng như mọi chuyện kết thúc thì...

*Tiếng trực thăng*

Một loạt đạn dội xuống vào những con dơi đang đuổi theo, vô số con bị hạ nhưng không phải toàn bộ. Một con bị bắn hạ theo quán tính lao tới đã va vào chúng tôi.

Cả ba đều bị đun vào cánh cổng.

1.2 Mọi thứ yên tĩnh trở lại. Bất ngờ tôi và Đăng xuất hiện trên bầu khí quyển và tận mắt chứng kiến cảnh vật dưới mặt đất. Mặt đất được bao phủ bởi bạt ngàn cây cỏ, những đám mây trôi lững lờ, nơi đây có núi, thung lũng, hồ, các dòng sông,... dòng nước thì lấp lánh nhờ ánh sáng phản chiếu.



Cứ thế dần dần rơi xuống đáp một cách êm đềm trên một thảo nguyên xanh mượt mà, vô số động vật nhỏ bé dưới chân chạy trốn như thể vừa bị đánh thức, chúng lẩn nhanh vào các bụi cỏ rồi biến mất dạng. Hai bọn tôi đứng ngơ ngác cả phút rồi tôi định thần lại và nói:

- Vừa nãy có thấy dòng sông ở hướng Đông không ? bây giờ nghỉ ngơi rồi lúc nữa đi về hướng đó, dân cư thường có xu hướng sinh sống ở ven sông biển mà.

Đăng chỉ ẫm ừ gật đầu, có lẽ bởi vẫn chưa hết ngạc nhiên. Tôi bỏ balo của mình ra để kiểm đồ, Đăng cũng thế. Sau một tổng thể có vài bộ sách vở, một đôi giày thể dục, đôi găng tay, một khăn ống, bộ sơ cứu, đồ dùng học tập, trong túi còn 200 nghìn. Đăng thì ngoài đồ ở trường ra còn có áo mưa và hai cái bánh khúc do sáng chưa ăn kịp.

- Còn mang được cái gì thì mang, ở nơi hoang dã thì mấy thứ tưởng chừng linh tinh nhưng lắm lúc có tác dụng lắm đó

Nghỉ ngơi xong, bọn tôi đeo balo lại rồi tiến về hướng Đông, trước khi đi tôi dùng một thanh que dài cắm xuống đất nhờ hướng đổ bóng để xem giờ, hiện tại khoảng mười giờ trưa nên bọn tôi rảo bước về cánh rừng. Với vẻ ngờ vực Đăng hỏi tôi :

- Mà cô gái bị đẩy vào cùng chúng ta đâu?

- Chịu.

- Mà có khi nào đây là thế giới khác không?

- Chả biết ? Cũng rất có thể đó.

- Nếu là thật thì sao?

Nếu đúng là thế giới khác thật thì chúng tôi đang gặp vấn đề nghiêm trọng về tất cả mọi mặt bởi vì là một nơi xa lạ nên không hề có thông tin gì cả có thể rất nhiều nguy hiểm đang phía trước, kể vả mỗi bước chân đều có thể gây nguy hiểm. Mà chắc có lẽ cũng có một chút cảm giác gọi là vui nếu đó là sự thật. Tôi đã luôn muốn có một sự biến chuyển gì đó để cuộc sống của tôi có gì đó thú vị hơn là suốt ngày đi học một cách vô hồn không hướng thú

- Giờ cứ lo sống và chuẩn bị tinh thần cho mọi trường hợp đi

Quang cảnh ở đây đúng là đẹp thật, dựa vào kiểu thảm thực vật rừng lá rộng ôn đới nếu đây là Trái Đất thì có lẽ đang ở quanh vĩ tuyến 35-50 độ và gần biển như là ở Châu Âu, Nhật Bản hoặc bờ Đông của Bắc Mĩ.

Khoảng chiều thì đến bờ sông, chúng tôi nghỉ ngơi cùng uống nước trực tiếp từ sông vì nước trong một cách kì lạ, có thể nhìn rõ cả từng viên sỏi, con cá. Bất chợt có tiếng ồn ào trong rừng đang tiến gần về phía này, chúng tôi liền tìm chỗ nấp gần đấy.

Đó là một đám ba gã đàn ông đang đuổi theo một cô bé tầm 14-15 tuổi. Tôi đang suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra thì cô ta vấp ngã, một gã nhân cơ hội sút một phát mạnh vào bụng làm cô bé ôm bụng đau đớn nằm dưới đất ho thốc tháo.

Biết cần phải can thiệp, tôi liền lao vào chen giữa:

- Mấy người làm gì vậy?

Ba gã đó ngạc nhiên nhìn tôi.

- Mày làm gì thế? Đừng để đánh lừa bởi vẻ bề ngoài, nó là hồ ly đó. Tránh ra!

Ngoảnh lại nhìn thì đúng là có đuôi và chiếc tai chen giữa mái tóc.

Tôi cười khểnh nói:

- Không quan tâm, dù gì thì cũng không chấp nhận được việc làm của mấy người.

Cô bé tròn mắt nhìn, có lẽ vì không ngờ tôi vẫn bảo vệ.

- Thế thì tao đánh cả mày cùng con đó!

Chết tiệt, lại dính rắc rối. Giá mà giờ có đồ tự vệ.

Như đáp ứng nguyện vọng, một luồng sáng nhẹ phát ra trên tay tôi, một thanh kiếm xuất hiện. Tuy bất ngờ nhưng không chần chừ tôi liền rút ra chĩa về phía trước. Chúng khựng lại.

Vù!!

Một bóng người vọt qua.

Đó là Đăng, với một tốc độ đáng ngờ đang đè một tên xuống đất. Bọn chúng hoảng sợ:

- Bọn này có phép thuật đấy, chạy thôi!

Phép thuật?

Gạt câu hỏi qua một bên, tôi đưa tay kéo cô bé dậy.

- Em không sao chứ?

Cô bé níu tay để dậy rồi nhìn đi chỗ khác và ấp úng nói :

- Sao hai người lại giúp tôi? Tôi là hồ ly đó!

- Thì sao?

- Là hồ ly đó! - Cô bé cao giọng.

- Hồ ly thì càng dễ thương chứ có sao đâu? mà gọi là Fox Girl có phải hay hơn không.

Hai bọn tôi khúc khích cười trong khi cô bé đỏ mặt, phồng má ngoảnh mặt đi chỗ khác :

- Hừ! Không nói với ngươi nữa.

Nhìn kĩ thì cô bé khá xinh với dáng người mảnh, mái tóc dài màu bạch kim, làn da trắng, trên tay chân có vài vết xước do chạy trong rừng. Tôi bỏ balo xuống để lấy bông, băng gạc, oxi già ra.

- Ngồi xuống đây để anh xem vết thương nào.

- Ồ! ngươi còn là thầy thuốc à?

Tôi thở dài rồi cười và nói với giọng vui vẻ :

- Thầy thuốc cái nỗi gì! Tôi chỉ là học sinh cấp ba thôi.

- Hả? Học sinh cấp ba là gì thế?

Cô bé không biết thật ư?

- Thế có biết: cảnh sát, bệnh viện, xe máy, đèn điện là gì không?

- Không! Đó là gì thế, cho ta biết đi

Tôi và Đăng tròn mắt nhìn nhau như vừa nhận ra một thứ không hay. Đăng liền hỏi lại cô bé :

- Em có biết chúng ta đang ở đâu không?

- Hai người có vấn đề à? đương nhiên là Đế chế Hyouma - Lục địa Laurasia.

Cái tên lạ hoắc đó đã làm tôi nhận ra rằng mình đang ở thế giới khác và điều đáng ngạc nhiên nữa là vũ khí tự nhiên xuất hiện trong tay rồi Đăng đạt tốc độ quá kinh ngạc. Rất nhiều câu hỏi về thế giới này hiện ra trong đầu tôi. Dù từ đầu hai người chỉ cố không chấp nhận sự thật, coi việc bị dịch chuyển chỉ là đến nơi nào trong Trái Đất, những con thú nhỏ trên thảo nguyên chỉ là sinh vật mà bản thân không biết tới, các sự vật thì có thể có điều kì lạ, nhưng giờ ngay cả kiến thức, quốc gia đều lạ thì không còn gì để nghi ngờ nữa

- Hai người sao thế?

- Không có gì đâu, chỉ không biết nên vui hay buồn.

- Mà ngạc nhiên hơn là hai người không thuộc đoàn mạo hiểm giả nào mà phép thuật đã mạnh vầy ? Nhìn biểu hiện biết hai người là người mới. Phép của anh lạ thật đấy - chỉ tôi - lúc đầu nhìn giống Giả kim thuật nhưng cảm giác có gì đó khác hẳn, không giống phép nào em từng biết. Còn anh kia thì đã có phép tốc độ của bậc hai, nó khá được trọng dụng trong liên lạc chiến thuật và lực lượng đặc biệt đó.

- Hình như năng lực của anh bị trừ vào tài sản tương ứng với thứ tạo ra thì phải, bởi từ khi có thanh kiếm này anh mất hai trăm nghìn. Anh lo không cẩn thận nó lại trừ mất cả bộ phận cơ thể mất.

- Hì Hì. Vậy cũng tốt, không anh bá chủ thế giới mất. Cẩn thận không mất của quý đó - Cô bé khúc khích cười - Với lại anh đừng nên tiết lộ về khả năng của mình, không là mấy người quyền cao lắm của lợi dụng anh đó

Tuy còn nhiều câu hỏi nhưng tôi không muốn làm phiền cô bé. Sau đó ba người chúng tôi chia nhau công việc để dựng trại nghỉ đêm. Tôi phụ trách việc dựng trại, Đăng kiếm củi nhóm lửa và cùng cô bé đi kiếm thức ăn. Chúng tôi hoàn thành trước mặt trời lặn ba mươi phút.

Cả bầu trời được nhuốm màu đỏ rực, từng hàng cây, ngọn đồi cũng đỏ rực theo. Sự sống động khiến tôi ước gì thời gian ngừng trôi để khung cảnh đẹp tươi mãi mãi. Bỗng âm thanh trầm thấp khó chịu dội thẳng xuống, tóc gáy dựng ngược lên, toàn thân nổi da gà. Tôi nhìn quanh bầu trời tìm kiếm, đúng lúc đó một con rồng bay vụt qua đỉnh đầu, lọt vào tầm nhìn chúng tôi. Nó lao về phía trước với tốc độ thần kì về phía ngọn núi, tôi mải mê nhìn đường bay của nó.

Dường như vẻ đẹp và tính tò mò của tôi đã lấn át đi sự lo lắng khi lần đầu đặt chân lên một thế giới hoàn toàn xa lạ, bây giờ tôi chỉ muốn ngao du khắp mọi nơi để tìm hiểu về vùng đất đầy mới lạ này. Chắc chắn còn rất nhiều điều thú vị đang chờ tôi.

Rồi màn đêm buông xuống, ba chúng tôi ngồi quanh ngọn lửa nướng vài con con cá vừa bắt, nói chuyện linh tinh. Khung cảnh yên bình này giúp tôi bớt lo lắng về mọi chuyện. Sau đó chúng tôi chia nhau ra canh gác, mỗi người hai tiếng ba mươi phút một phiên. Phiên đầu tiên của cô bé, thứ hai tôi, thứ ba là Đăng.

Những vì sao ở bầu trời đêm ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net