121. vì em che cả bầu trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





dù có phải chống lại cả thế gian này, anh cũng sẽ tìm cách bảo vệ em

...

part 1: kế hoạch xiên pox của u23

.

dũng 01:

'em sẽ đóng cửa thả chó. merci của em đào tạo bao lâu giờ cũng tới ngày lên sàn rồi!'

.

mạnh 02:

'để đơn giản hoá mọi việc, em nghĩ chúng ta cứ thôn... hmm... hmm...'

/thanh niên số 2 đã bị thanh niên 13 và 14 nhét tỏi vào mồm/

.

đại 03:

'thật ra em nghĩ chúng mình đánh yêu dằn mặt trọng là được rồi mà. đằng nào cũng 5 năm lận, nên là... thôi, em không nói nữa, mọi người quyết đi em nghe theo! tự nhiên nơi này sát khí nặng quá!'

.

hậu 05:

'các anh hèn vcđ! cứ đè trọng ra úp sọt đi. thật ra mình em đủ cân trận này rồi.'

.

trường 06:

'... anh sẽ vờ như mình không biết chuyện gì xảy ra.'

.

duy 07:

'tao mua que với dây thừng rồi, tí buộc nó lại. không quay được thì thả trôi sông.'

.

huy 08:

'tao đang có chút phân vân. thật ra tao chỉ có hứng giã thằng chinh thôi. trong mắt tao trước giờ thằng trọng cứ ỏn ẻn như con gái, đánh nó hoá ra mình đi đánh phụ nữ. tự nhiên thấy sai sai.'

.

toàn 09:

'em không đánh đâu. em ngồi ăn rồi hóng thôi. yên tâm, sẽ quay clip cảnh trọng bị mần nhục mà!'

.

phượng 10:

'2 thằng hèn! không đánh thì để tao! lâu rồi ngoài tập với ấy ấy ra thì không phải hoạt động mạnh, đang ngứa tay.'

.

mạnh 11:

'... thôi, để mình gọi sẵn cứu thương cho bồ trọng. ca này khó mình không cứu được!'

.

chinh 13:

'em sẽ dồn hết sự phẫn nộ dành cho anh huy sang trọng.'

.

đức 14:

'hay đại muốn vạch quần trọng ra cảnh cáo không ^^'

.

thanh 17:

'em đánh với!!! trọng hãy nếm thử mùi bị giã tập thể như anh đê!'

.

hải 19:

'em không nỡ đánh trọng đâu, thôi đành cắn vậy.

.

dụng 20:

'lâu rồi em cũng không được đánh ai, nên là...'

.

hoàng 23:

'thầy park đâu? tại sao trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này thầy lại không ở nhà?'

...

part 2: vì em che cả bầu trời hay nhật ký nuông chiều hồ ly của bùi tiến dũng

.

tiến dũng trước khi đi ngủ đã ôm đình trọng rất chặt, đơn giản bởi anh lo sợ đám mặt giặc kia sẽ thật tâm ra tay, tàn nhẫn mang người của anh đi mất. ấy vậy mà mặc cho bao nỗ lực nơi mình, khi mở mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, con hồ ly trong tay anh vẫn cứ là không cánh mà bay. điện thoại đình trọng vẫn ở đây, ví cũng tương tự, vậy thì không thể nào có chuyện em bỏ anh đi đâu được.

vậy là ba máu sáu cơn, sau một lượt lục tung phòng mình, tiến dũng đã tức tốc lao xuống sảnh để tìm đồng đội.

'trọng của tôi đâu?'

thấy đám người kia tập trung đông đủ, thu hết dũng khí của 23 năm sống trên đời tụ lại, tiến dũng đã hùng hổ lao tới tóm áo đội trưởng tra hỏi trước con mắt kinh hãi của cả chục người chứng kiến.

'nào, có gì bình tĩnh!'

văn toàn tìm cách gỡ tay tiến dũng ra, đoạn cùng công phượng tìm cách đẩy anh ngồi xuống ghế. nhưng tiến dũng không để tâm. anh một lần nữa bật dậy, tra hỏi với giọng điệu sốt sắng.

'tôi đang hỏi mấy ông giấu trọng đi đâu rồi?'

lần này, sợ tiến dũng thêm một lần manh động, quang hải đã liều mình đem thân đứng chắn ngang trước mặt đội trưởng. chứng kiến dáng vẻ như con mèo xù lông của người đứng trước mặt, chàng đội trưởng liền đặt tay lên đầu cục moe vỗ vỗ vài cái, ra hiệu đứng lùi ra phía sau rồi mới rành rọt trả lời tiến dũng.

'nhân danh đội trường, thay mặt các thành viên trong đội, hôm nay tôi phải cùng mọi người dạy dỗ lại em trọng nhà ông một tí.'

'mấy người đã làm gì rồi?'

'chưa làm gì, chỉ cho nó vào phòng sám hối thôi. ông biết điều thì ngoan ngoãn về phòng đi, đến tối bọn này sẽ trả nó về cho ông nguyên vẹn. bằng không...'

đội trưởng còn chưa nói hết câu, tiến dũng đã ngơ ngác, thất thểu bỏ đi trước một nước. vậy là không phải chuyện hoang đường, đám bỉ ổi này dám bắt cóc hồ ly của anh thật! anh không muốn hồ ly gặp chuyện, nên hẳn nhiên sẽ phải nghe lời.

tiến dũng đặt mông xuống giường, đau đáu nhìn vào khoảng không lặng lẽ hiếm hoi, khi căn phòng không có sự xuất hiện của đình trọng. thường ngày, em sẽ líu ríu từ sáng sớm đến tận tối khuya, nhiều lúc còn kể những câu chuyện nhạt nhẽo, không ý nghĩa, ấy vậy mà vẫn ráng bắt anh cười theo hay hưởng ứng.

hồ ly của anh tuy có nghịch ngợm, thích lấy việc làm loạn thiên hạ làm thú vui, nhưng thực chất vẫn là em bé đáng yêu mà. em cứ trêu được người khác là cười tít mắt, khiến mọi người chỉ muốn đập kẻ mặt dày như em, anh thì cũng chẳng phải ngoại lệ. ấy thế mà mỗi lần nhìn thấy anh thì em lại tíu tít bám riết không ngừng, lại nói yêu anh nhất, lại hoàn toàn lãng quên sự tồn tại của những kẻ kia, bởi vậy mà dù điên đầu tới đâu, anh cũng chẳng đủ phũ phàng để giận dỗi, cáu gắt em cho được.

hồ ly của anh mấy hôm nay ngoan rồi mà, ngoan thật sự! cả ngày em chỉ loanh quanh vẫy đuôi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại ôm chầm lấy anh rồi bảo em yêu anh nhất. vậy mà sao bọn họ nỡ bắt em đi, rồi đám côn đồ đấy còn định làm gì em cơ chứ?

không được! sau 3 phút 18 giây kiên nhẫn chờ đợi, tiến dũng chợt nhận ra mình đ*o thể nghe theo lời cảnh báo của đội trưởng cũng như mọi người. lần này anh không thèm trực tiếp xông ra, cứ lầm lũi lẻn theo mọi người để truy tìm tung tích. mẹ nó, dám nhốt hồ ly của anh dưới nhà kho! bộ chúng mày định xiên nó thật đấy à?

'huhu anh ơi!'

vừa thấy tiến dũng, em nhỏ đình trọng đã bù lu bù loa, nhích nhích thân người sà vào lòng anh làm nũng. em nhỏ đình trọng đang bị buộc theo đúng nghĩa đen, gấu quần rách tả tơi do bị merci cắn, má cũng sưng một vệt đỏ chót do bị cục moe nhiệt tình tấn công.

'... chúng mày làm cái quái gì vậy?'

tiến dũng ôm ôm đình trọng, nửa cười nửa mếu trước tình huống oái oăm này. người của anh đang bị úp, thật sự bị úp, chỉ là phương thức đánh đập này có vẻ không giống người thường.

'bọn em chỉ định nhốt nó vào phòng tối cho sám hối, cơ mà nó chống cự quyết liệt, còn ngang nhiên tụt quần đội trưởng nên hải phải ra tay!'

'... anh ơi mọi người định hãm hại em!'

được chú bộ đội che chở, em nhỏ đình trọng càng thêm phần lớn lối, dụi dụi đầu thể hiện sự uỷ khuất của bản thân. mà thấy người của mình ngang nhiên bị đối xử thô bạo như thế, tiến dũng càng không tránh khỏi tức giận, thật sự muốn dùng b52 quăng chết lũ này!

'thằng nào đầu têu vụ này?'

nghe câu hỏi của tiến dũng, vũ văn thanh tự nhiên thấy nhột, liền nhanh chóng lùi một bước, lễ độ núp ra sau lưng công chúa. trọng trách to lớn đột nhiên bị thảy lên vai, không muốn nô tài nhà mình cũng rơi vào thảm cảnh bết bát như con hồ ly kia, công phượng đành miễn cưỡng lên tiếng.

'căn bản là tại em trọng nhà ông nhiều tội quá!'

'tội gì?' nhìn vào đôi mắt long lanh của hồ ly, chú bộ đội càng thêm phần xót xa cùng chiều chuộng.

'nó và thằng mạnh đi quá xa rồi!' boss pinky phẫn nộ hét lên, thiếu điều di tay vào trán hồ ly giống khung cảnh đánh ghen trong mấy bộ phim truyền hình.

'mày quản thằng mạnh nhà mày trước đi! nó là thằng châm ngòi đầu tiên luôn đấy!'

'nó soán ngôi của em!' chinh đen bấu tay hoàng tử, rụt rè chỉ về phía bộ đội cùng hồ ly, từ dáng vẻ đến nét mặt đều hiện lên chữ 'hèn' không thể nào che đậy.

'ngôi gì? trọng nhà anh chưa từng đi ôm thằng khác ngay trước mặt anh, cũng không lên mạng bô bô đòi mua dầu ăn với nhà hàng xóm cho cả thiên hạ cùng chiêm ngưỡng nhé!'

'ừ đúng rồi không ôm, chỉ nắm tay thôi!!' thanh niên đẳng cấp đoàn văn hậu dựa lưng vào tường, không chịu được nên tỉa đểu một câu.

'chứ không dựa đầu vào vai bất chấp con người ta đang say sấp mặt!'

'thế chổng mông ra sân tập để người khác ôm ấp cũng là bình thường?' dụng dubai không chấp nhận được việc người nhà mình thua thiệt, quyết đòi lại công bằng.

'thế là trọng ôm hậu hay ngược lại? anh còn chưa xử lí thằng hậu làm đau người của anh nhé! không biết điều còn dám lao ra ôm ấp?'

'trọng... đại...' mèo con bấu bấu vạt áo mạnh mặn mòi, tay hết chỉ về phía cục trắng trắng đang đứng đằng xa, lại chỉ xuống con hồ ly cụt đuôi đang bò trườn tỏ vẻ đáng thương thảm hại.

'thật ra toàn là thằng đại mãi yêu trước mà đức?' tiến dũng thốt lên đầy chán nản. đoạn, thấy trọng đại đang cựa mình định phản bác, anh liền cắt lời luôn. 'và người thả thính đức là anh, không phải trọng nhé!'

căn phòng thoáng chốc đã trở nên lặng thinh. đội trưởng xuân trường bất lực gục đầu vào vai cục moe của mình, thầm oán hận tận sâu trong suy nghĩ. bộ đội cụ Hồ đây sao? con hồ ly này cụt đuôi mà còn đổi trắng thay đen, một tay bịt kín mắt thanh niên kéo cáp, không hiểu tới khi nó mọc đuôi đầy đủ, thiên hạ sẽ đại loạn tới chừng nào?

'nói tóm lại, người của tôi hư, tự tôi sẽ dạy. cấm-thằng-nào-động-tới!'

chú bộ đội gằn giọng, đoạn dùng sức thảy hồ ly lên vai rồi lừng lững bỏ đi trước ánh nhìn hoang mang của đồng bọn. được bảo kê, trần đình trọng dù vài phút trước còn oan khuất và sợ hãi suýt khóc, nay mặt mũi đã muôn phần hớn hở, hết bặm môi cạp một miếng rõ to ở bả vai anh bộ đội, lại ngoáy mông trêu tức 21 kẻ còn lại đang thẫn thờ nhìn theo mình.

'anh ơi!' đi được một đoạn khá xa, hồ ly mới hết phấn khích, bắt đầu mềm giọng.

'ơi.'

'dạo này em ngoan lắm!

'anh biết.'

'thế nên anh có thương em nhiều hơn không?'

'có. vẫn thương em mà.'

'hôm nay chút xíu nữa là anh được ăn thịt hồ ly với mọi người rồi.'

'hồ ly này dai lắm! ngoài anh ra có ai thịt được đâu?'

'thật á?'

'ừ. chừng nào anh còn thương em thì chỉ mỗi anh thịt được.'

'ơ anh nói thế nghĩa là sau này anh hết thương em à?'

'anh chỉ đang ví dụ, nếu một ngày em đi yêu người khác...'

'không có!'

'ví dụ cơ mà!'

'không có!'

'vậy em sẽ yêu anh hết đời nhỉ?'

'dĩ nhiên! còn anh thì sao?'

'anh á?'

'ừ. anh sẽ yêu em đến khi nào?'

'chắc là đến khi_'

'em hỏi thôi, không nghe anh trả lời đâu.'

'...'

'chúng ta cứ yêu nhau như hiện tại đã là quá đủ rồi, anh nhé!'

yêu cho hôm nay, chẳng cần bận tâm đến ngày mai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net