157. cục moe của đội trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





...

em bé từng được đào tạo qua khoá học cấp tốc của bạn nhỏ hồ ly, rằng: làm sai mà không muốn nhận lỗi, tốt nhất là cứ xách vali lên mà đi.

vậy là áp dụng lý thuyết vào thực hành, ngay trong buổi đêm hôm ấy, lợi dụng ngày thầy vắng nhà vì có họp ở xa, sau khi thủ thỉ bàn mưu với bạn hồ ly thiếu đuôi, em bé đã gom hết sữa và khoai tây xoắn vào vali, đồng thời nhận ít đồng bạc lẻ từ tay thanh niên chuyên đem thân đi đốt nhà người khác, rồi nặng nề lôi vali đi mất dạng.

'anh chườn ơiiii! cục lùn lùn nhà anh viết tâm thư bỏ nhà đi bụi rồi!'

vào hai giờ sáng, ỉn hồ ly đột ngột đạp cửa phòng công chúa - nơi cả hội đang tập trung game và ăn, rồi lại lạnh lùng băng qua thanh niên kéo cáp mà sà vào chỗ đội trưởng đang ngồi nhằm kể khổ. hồ ly thảy cho mọi người bức tâm thư dài 6 trang giấy đẫm lệ của em bé, khiến đám người kia đọc xong nhất loạt xoắn đuôi, ríu rít hú nhau mau đi tìm trẻ lại.

'ngồi yên!'

thế nhưng, nhân vật ngỡ tưởng sẽ lo lắng nhất trước sự biến mất của cục moe nhà mình, nay chỉ ngồi im một xó, lạnh lùng phóng đôi mắt híp ra đám láo nháo đang chen chúc ở cửa ra vào.

'cấm đứa nào đi tìm!'

'ơ anh ơi...' lệnh đội trưởng đã ban nào ai dám trái, bởi vậy, chinh đen chỉ còn biết mếu máo kêu gào yếu ớt ngầm phản đối trong lòng. 'người ta sẽ lừa nó đem bán mất thôi!'

'tự đi được thì phải về được! lớn rồi không phải trẻ con mà gây chuyện ảnh hưởng đến người khác như thế? cấm đứa nào đi tìm nó! về hết phòng ngay!'

trước thái độ cứng hơn trứng của đội trưởng, 21 thằng còn lại cũng phải tiu nghỉu thất thểu bỏ về phòng. chinh đen một lần nữa giật tay áo hoàng tử cầu cứu, nhưng đáp lại em bé mắt cụp cũng chỉ là một cái nhún vai cam chịu mà thôi.

không buồn để tâm đến gương mặt tiu nghỉu của đám người kia, đội trưởng chỉ đưa tay vò nát bức tâm thư rồi ném vào thùng rác, đoạn lầm lũi đứng dậy bỏ về phòng. băng qua 20 gương mặt thất thần đang thiết tha chờ mong cấp trên đổi ý, đội trưởng chợt dừng lại, buông lời phán quyết sau cùng trước khi bỏ đi mất dạng.

'trần đình trọng thông đồng, bao che, xúi giục đồng đội làm trò sai trái, ra sân bóng chống đẩy 100 cái rồi mới được về phòng. quang hải sau khi quay về sẽ trách phạt công khai để làm gương!'

...

dũng 01:

'em vẫn muốn đi tìm hải cơ, mà em sợ anh trường lắm. nhưng chẳng may hải bị bán mất, thằng chinh sẽ khóc hết nước mắt thì sao?'

.

mạnh 02:

'vãi nồi thanh niên bỏ nhà đi trong ngày sinh nhật. ăn mừng lớn quá nhỉ?'

.

đại 03:

'mấy anh nhìn gì mèo nhà em? bộ hải bỏ đi là do mèo nhà em làm chắc? em còn chưa đòi bồi thường thiệt hại đâu nhé, mũi con mèo sứt cả mảng rồi này!'

.

dũng 04:

'ông không định đi tìm hải thật à trường? ngoài trời đang mưa lớn, ngoài trời đang mưa lớn, tôi phải nhắc lại là ngoài trời đang mưa lớn. ông không thể để nó ở ngoài trời như vậy, ông không thể để bất cứ ai ở ngoài trời như vậy!'

.

hậu 05:

'em gọi điện về nhà anh hải không có ai. anh trường hối hận đi, mau hối hận mà rút lại lệnh đi! cái cục lùn lùn vô hại đó có giá lắm đấy!'

.

duy 07:

'thôi, người có lỗi là thằng bố mày chứ không phải mày nên tao đành nhắm mắt cho qua. nhưng mà... tao sợ ông trường lắm.'

.

huy 08:

'vcđ thằng hải khoắng hết đồ ăn của tao rồi! sao lần nào chúng mày bỏ nhà đi cũng trộm đồ ăn của tao thế!'

.

toàn 09:

'hôm nay cũng sinh nhật anh mà hải? công lý ở đâu?'

.

phượng 10:

'haizz...'

/đang bôi thuốc cho anh thanhhh./

.

mạnh 11:

/đang ngồi vẽ chân dung con trai để xíu lén ra đầu đường dán thông báo tìm trẻ lạc./

.

chinh 13:

'huhu, em vừa gọi điện báo các chú công an rồi. anh trường quá đáng lắm luôn á!'

.

đức 14:

'là tại em ạ? em sẽ mua quà sinh nhật khác tặng hải mà, mọi người đừng ghét em...'

'không ai dám ghét ông đâu!!', đây là tiếng gào của cả chục thằng vọng lại.

.

thanh 17:

'huhu anh ơi em đau quá nè!'

/đang sà vào lòng công chúa dụi đầu ăn vạ./

.

dụng 20:

'này thì cậu bé vàng, này thì con giời. từ ngày dính vào đội trưởng anh có còn tí giá nào không?'

.

trọng 21:

/đang thút thít chịu phạt./

...

ba giờ sáng.

em bé ngồi thu lu trong quầy khuyến mại sữa ở công viên phía sau khách sạn, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn đường loang loáng hắt trên những vũng nước mưa. cách đây 5 phút, em bé vừa nhận được tin nhắn khẩn của ỉn hồ ly về tình hình nơi chốn quê nhà, rằng đội trưởng đã tức giận ra sao, rằng bạn ỉn hồ ly đang đáng thương đến độ nào. bởi vậy, em bé nhà mình càng thêm phần sợ hãi. mầm non số 19 của tổ quốc giờ nào dám quay về, mà cũng chẳng biết đi đâu, nhất là khi nãy em bé đã vét sạch số tiền hồ ly đưa để mua cái đèn ngủ về đền cho con mèo xù lông. cái đèn ngủ này không toả nắng, nhưng ít ra thì vẫn có ông mặt trời cười toe, hy vọng sau khi nhận nó, con mèo sẽ thu móng vuốt và không còn trách phạt em bé thêm nữa.

mưa vẫn rơi lộp độp bên tai, từng giọt lạnh buốt vỡ tan khi chạm vào lòng bàn tay cục moe. em bé nhớ đội trưởng, nhớ chết đi được, nhưng đừng mơ đến chuyện em bé sẽ về. hải con dĩ nhiên biết mình sai, biết mình hư, biết mình vô lí, nhưng mà em vẫn sợ, sợ tới một ngày vị trí duy nhất trong lòng đội trưởng sẽ chẳng còn là em.

biết sao đây khi người em yêu trước giờ vẫn là đội trưởng của cả đội bóng. thứ đè nặng trên vai anh là trách nhiệm, là sự quan tâm được chia đều đến từng thành viên trong đội, chẳng ngoại trừ ai. may mắn thay, cũng là xui xẻo thay, bao gồm cả em trong đó.

em vẫn nhớ rõ anh từng xoè hai bàn tay ra, ngoan ngoãn ngồi im cho hậu đánh khi thằng bé thất tình.

em vẫn nhớ rõ đội trưởng đã từng crush anh thanhhh thế nào, đã từng tự hào về anh ấy ra sao trước pha ăn mừng hiên ngang đi vào lịch sử.

em vẫn nhớ rõ anh từ hàn về hì hục bê theo cả chồng mỹ phẩm để dúi vào tay duy pinky.

em vẫn nhớ rõ anh từng ôm chinh đen vui vẻ cười đùa đến tít mắt trên sân tập.

em vẫn nhớ rõ anh và anh phượng, cùng cả anh toàn nữa đã lớn lên bên nhau ra sao, đã trưởng thành và thấu hiểu nhau đến chừng nào.

em vẫn nhớ, nhớ rất rõ tất cả những gì anh làm cho mọi người, chỉ là không muốn nói ra, chỉ là luôn cố tỏ ra đó là một điều hiển nhiên và quen thuộc. nhưng mà anh ơi, chẳng lẽ anh không chịu hiểu, em bé của anh dù có mặt dày và theo đuổi anh bất chấp lí do, thì em cũng biết buồn, biết tủi thân vô hạn khi anh cứ mãi bận tâm và lo lắng cho quá nhiều người như vậy, nhất là anh đức.

thật lòng, em bé cũng chẳng rõ vì sao mình cứ nhằm con mèo mà ghen, chỉ là mỗi lần thấy giọng điệu dịu dàng của đội trưởng và cả mọi người dành cho con hổ giả mèo đấy, em bé lại tổn thương thấy rõ. em cũng đáng yêu mà, thế mà mọi người chỉ toàn chê em lùn, còn anh đức thì lại để yêu thương.

haiz, đã vậy em sẽ đi luôn, dứt khoát không thèm về nhìn mặt anh lần nữa. em không hèn giống hồ ly lợn để chú bộ đội tìm đến là xoắn đuôi cong mỏ quay về. em đã đi là đi luôn, đi hẳn, đi vĩnh viễn, cho vừa lòng anh.

cơ mà giờ em đi đâu được đây, anh nhỉ?

bốn giờ sáng, không gian cũng chẳng yên tĩnh là bao. real suýt nối đuôi barca để thua tức tưởi, may kịp vùng lên ở những phút cuối cùng, khiến bao thanh niên việt nam rạng sáng rồi còn ôm chân nhau khóc tu tu vì sổ đỏ còn nguyên vẹn. cục moe chợt nhớ ra liverpool của đội trưởng cũng thắng rồi. rằng mới chỉ đêm qua thôi, em còn nằm cuộn tròn trong lòng anh mút kẹo và xem bóng đá. vậy mà giờ em một mình ngồi đây, chẳng một ai đoái hoài, thăm hỏi.

năm giờ sáng, cục moe vẫn ngồi tu sữa và ăn khoai, chỉ có điều em không ngồi một mình mà bên cạnh đã xuất hiện thêm một bạn cún và một bạn mèo đi lạc. bạn cún trắng muốt giống thanh niên số 3, bạn mèo còi cọc xù lông như thanh niên 14, bởi vậy ban đầu em bé vốn không định chia sẻ đồ ăn, nhưng được một hồi thương tình đồng cảm, em cũng đành bẻ vụn khoai tây để đút cho hai nhân vật đáng ghét kia.

sáu giờ sáng, mặt trời đã dậy, mưa ngừng rơi, phố xá cũng bắt đầu tấp nập, điều đó khiến em bé vô thức sợ hãi núp người vào sâu hơn bên trong quầy phát sữa. cục moe mệt lả, người lạnh toát do ở ngoài cả đêm, mặt mũi lem nhem dính biết bao bụi bẩn, đã vậy còn ngồi ôm vào lòng hai người bạn mới. ít phút nữa các chị nhân viên lại ra đây phát sữa rồi, vậy thì em sẽ phải lang bạt tới tận nơi đâu?

'hải!'

thanh âm trầm thấp vang lên từ phía đằng xa vọng lại khiến em bé giật nảy mình, suýt chút nữa đánh rơi bé cún trong tay xuống đất. cún yên phận nằm im, thế nhưng mèo lại ngoan cường bám riết, kết quả là để lại một vết cào sâu hoắm còn rỉ máu trên cánh tay cục moe.

cục moe ngẩng đầu nhìn lên, đôi môi như một thói quen cong lên hờn dỗi khi nhận ra người ở hướng đối diện. đội trưởng lương xuân trường trong bộ đồ thể thao cùng chiếc mũ lưỡi trai trắng, dáng vẻ nhàn nhã và thư thái như thể vừa đi tập thể dục về chứ chẳng có chút xíu nào là lo lắng tìm trẻ lạc.

em bé toan reo lên đội trưởng, nhưng kịp thời nhớ lại những gì vừa dặn với lòng thì đành ậm ờ cho qua. không nói không rằng, em chỉ còn biết đặt hai bé thú kia xuống sân, toan xoay người đi thẳng.

thế nhưng, đội trưởng vẫn dễ dàng kiểm soát được em bé nhà mình chỉ bởi một tay. chiếc mũ áo của em bé bị đội trưởng giữ chặt, mặc cho em có vùng vẫy chống trả thế nào, anh cũng dứt khoát không buông.

'tưởng bỏ nhà đi bụi, hoá ra thành đi trộm chó à?'

'bỏ tay ra!'

'sao ra nông nỗi này rồi? thật hổ thẹn cho nền bóng đá nước nhà quá!'

'anh có bỏ tôi ra không thì bảo?'

đội trưởng hơi cong môi cố nén lại tiếng cười trước cách xưng hô của cục moe nhà mình. theo đề nghị của em, anh đột ngột buông tay, nào ngờ hành động đó khiến mầm non số 19 giật mình, mất đà toan lao thẳng đầu xuống đất.

'haizz...'

đội trưởng thở dài, bất lực thảy cái cục lùn lùn này lên vai mà khuân về khách sạn. em bé vẫn không ngừng vùng vẫy phía trên, thi thoảng còn vô tình sút vào đầu đội trưởng vài cái đau điếng.

'chơi đủ rồi, về!'

'khôngggg! bớ làng nước ơi bắt cóc trẻ con!'

'em có im đi không?'

'bớ làng nước ơi cứu!'

'anh bảo im!'

'làng nước ơi ấu d...'

bộp.

em bé còn chưa kịp hét hết câu đã bị đội trưởng quăng ngay xuống bãi cỏ. biết người kia thật sự nổi điên rồi, em bé thậm chí còn không còn thời gian ăn vạ, vội tìm cách lồm cồm bò dậy toan thoát thân. vậy nhưng nào kịp! gã thanh niên mắt híp kia đã ngay lập tức dùng thân thể em bé làm gối kê mông rồi!

'bây giờ em muốn gì đây?'

'anh hỏi làm gì? cứ làm như em nói thì anh sẽ làm ấy?'

giọng điệu tủi thân của em bé khiến đội trưởng ngẩn người. nhìn gương mặt lấm lem bụi bẩn cùng cả nước mắt kia, đội trưởng đành thở dài cam chịu.

'em bé hư quá nhé!'

'biết lâu rồi!'

'biết lâu rồi mà vẫn hư?'

'tại anh không có thương em.'

'không thương em thì anh còn thương ai nữa?'

'anh bênh anh đức. anh tính nhường cái đèn cho anh đức. trong mắt anh không có em. là do em lùn hay do anh mắt bé?'

'em cần cái đèn đấy để làm gì?'

'... em sợ ma.'

'tối nào anh chả ôm em ngủ. để em ngủ trước rồi anh mới ngủ mà!'

'... em sợ bóng tối.'

'em bé đi đâu anh cũng nắm tay dắt đi cơ mà?'

'... vậy thì... em sợ mất anh!'

cứ ngỡ đội trưởng sẽ đơ mặt ra giống bạn nắng khi được nghe lời thổ lộ. nhưng không, sau câu nói ngập ngừng đầy tủi thân ấy, cục moe đã phải nhận lấy một cái cốc đầu đau điếng.

'thế giả sử mất rồi thì có tìm lại không?'

'có chứ. không nhường cho ai hết!'

'thế còn sợ gì?'

'nhưng mà...'

'anh sẽ không bỏ em bé đi đâu cả.'

'... thật không?'

'ừ, hơn nữa bản thân em đã là người thắp hy vọng cho tất cả rồi, vậy thì còn cần cái đèn nào nữa chứ?'

lời giải thích của đội trưởng khiến em bé toét miệng cười toe, hoàn toàn quên hết bay chút giận hờn những tưởng to như quả đất mà áp má mình vào má đội trưởng nhằm thể hiện sự biết ơn cùng yêu thương cùng cực.

đội trưởng nhìn đồng hồ rồi từ từ đứng dậy phủi tay, đi trước một bước trước ánh nhìn có phần ngỡ ngàng của cục moe. nhưng rồi những bước chân anh cũng dần chậm lại, đoạn anh đưa tay ra phía sau ngoắc ngoắc một hồi ra hiệu. hiểu ý, em bé ngay lập tức ngồi phắt dậy, cắm đầu cắm cổ chạy về phía đội trưởng rồi nhảy phắt lên lưng, ôm chặt.

em dựa đầu vào lưng áo anh, thoáng sững lại khi thấy lưng áo đội trưởng của em ướt đẫm nước mưa. em bé mỉm cười thật tươi, đoạn vươn cổ, hôn chụt vào má đội trưởng một cái thật kêu.

'em thương đội trưởng, nhất nhất nhất trên đời!

'ừ, yêu em.'

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net