164. làm sao buông tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





---

'mình từng yêu nhau như thế, cớ sao thế này
đường còn xa mà không bước cùng bên nhau
nhà ở đây mà sao khác nhau lối về
đừng xin lỗi nữa, sẽ rất đau...'
.

ngay buổi đêm hôm ấy, đình trọng đã xếp đồ vào vali, bỏ sang phòng đội trưởng xin phép cho đổi phòng. trước ý định rời đi của em, ban đầu duy mạnh còn chửi um lên bảo thằng tâm thần, nhưng sau khi nghe những lời của văn toàn, kẻ đó nãy giờ chỉ ngồi im lặng nơi xó nhà, cứ vẩn vơ nghĩ về những chuyện không đâu mà em cũng chẳng thể phân định rõ ràng cho được.

quang hải không phản đối khi phòng có thêm người, nhưng cũng chỉ nhìn em rồi ậm ờ vài câu chứ không biết nên nói sao cho phải. thằng nhóc thảy cho em con chó mặt ngơ, dặn dò vài câu về sở thích của nó cũng như thói quen rồi ba chân bốn cẳng hú đội trưởng trèo lên giường đi ngủ. có lẽ cũng cảm thấy ái ngại không biết nói gì, hoặc cũng có thể đã ghét hẳn em rồi cũng nên.

đình trọng cũng không hỏi gì thêm. em chủ động ôm con chó về giường, chào hỏi nó vài câu rồi đặt xuống vị trí trống bên cạnh. ơi em có vẻ vẫn quen hơi đội trưởng và quang hải nên không nỡ rời đi, cứ nhìn sang phía giường bên kia mà ư ử mãi. đình trọng cố thu hút sự chú ý của bé cún thêm một lúc nhưng vẫn bất thành, bèn lục đục tắt đèn, kéo chăn trùm kín đầu đi ngủ.

suy cho cùng, em chỉ còn có một mình mà thôi.

đình trọng ngắm nghiền mắt, không muốn cảm giác cay xè nơi hốc mắt khiến mình mất kiểm soát đi. em không khóc, đã không còn khóc từ rất lâu rồi, bởi đó không phải thứ một thằng con trai nên thể hiện. em có thể rơi nước mắt trước quốc kỳ, trước màu cờ sắc áo, chứ chẳng phải những điều vẩn vơ như hiện tại này đây. chỉ là bỗng nhiên, em có cảm giác mọi thứ đang tuột dần khỏi tầm tay mình. tất cả.

'ơi em?'

đình trọng bỗng nhiên bật dậy khi cảm thấy hơi lạnh tràn vào nơi những ngón chân. em nhìn quanh, cuống cuồng dùng điện thoại soi đèn. cửa phòng đang hé mở, trong khi đó ơi em của em thì chẳng rõ đã chạy đâu rồi.

chết rồi! suy nghĩ con cún thấy cửa phòng không đóng nên trốn ra ngoài chơi khiến đình trọng không nén khỏi hoảng sợ. em trèo xuống giường, loẹt quẹt đôi dép bông trong nhà mà lao ra phía cửa. đội trưởng và quang hải vẫn ngủ say, mà em cũng không có ý định đánh thức hai người họ. em nhận nuôi ơi em rồi mà, chẳng lẽ đến việc đó em cũng làm không xong?

trời hà nội đêm nay đổ mưa như trút nước, lạnh buốt cả cõi lòng. đình trọng rời khỏi khách sạn mà băng qua làn mưa nặng hạt theo chỉ dẫn của những vị khách khác. em vừa chạy vừa chửi thầm con chó ngu, ngu hết phần thiên hạ, rồi lại tự chửi mình có cái cửa cũng không đóng kĩ, nhỡ đêm trộm mò vào bắt cóc trẻ con nhà đội trưởng thì sao. em chửi rồi lại sợ, sợ ơi em đi mất, sợ đội trưởng trách phạt,...

sợ chỉ còn có một mình.

'dũng ơ... à nhầm em ơi ơi em!'

em hét lớn, giọng lạc đi giữa màn mưa. nếu mồm không bận gọi chó, nhất định em sẽ gọi điện về chửi quang hải một trận ra hồn. ơi em? ơi em là cái của nợ gì? có biết người đi đường đang nhìn trần đình trọng bằng ánh mắt gì không? cũng may trời về đêm không có lắm fangirl đi quẩy bộ, bằng không trần đình trọng đã bị xâu xé nát bấy ngay tại đây rồi!

'ê thằng ranh!'

đình trọng thở hắt, những bước chân cũng dần chậm lại khi nhận ra cái bóng trắng nhỏ xíu đang núp ở một góc ven đường. em chuyển hướng, nhanh nhẹn chạy lại bế thốc con chó nhỏ trên tay. mới ra ngoài một chút thôi mà đã lấm bẩn lem nhem rồi, nhìn giống anh dũng nhà em như tạc.

à không, không phải dũng nhà em nữa rồi...

em bế ơi em nép vào cây cổ thụ ven đường, định đợi ngớt mưa một lúc rồi sẽ dùng điện thoại tìm đường về khách sạn. thầy và ban huấn luyện hình như sợ bọn em lười tập trốn đi chơi nên lần này tống cả lũ vào nơi khỉ ho cò gáy nào đó mà chỉ mỗi mặt mấy chị phát sữa khuyến mại cho quang hải là mọi người còn nhận diện được. em chịu, chẳng biết đường, đến anh huy ma xó còn chịu chết nữa là em.

lần mò tìm điện thoại, trần đình trọng hơi giật mình khi túi quần rỗng không. em có nhớ mình đã nhét điện thoại vào túi, à mà là túi áo khoác chứ không phải túi quần, mà em cuống quá có kịp mặc vào đâu. thôi xong, có khi em phải ở đây tới hết đêm, chứ nếu không phải anh tiến dũng, ắt hẳn làm gì còn ai chịu ra khỏi chăn mà đi tìm em giữa thời tiết này cơ chứ?

'mày giết tao đi con!'

ôm ơi em vào lòng, đình trọng thẫn thờ ngồi bệt xuống gốc cây, cố dùng cơ thể mình để che cho con chó. em đã hứa sẽ không gây phiền phức, vậy mà rốt cuộc giờ lại ở đây, để đội trưởng ngủ dậy không thấy đâu, ắt hẳn em sẽ lại mang danh phiền nhiễu. em nào muốn gây chuyện. lần bỏ nhà đi bụi trước đây là em chỉ muốn anh của em quan tâm, em cũng chỉ để lại thư trăn trối cho mỗi anh, chứ nào dám kinh động thánh giá? giờ em ngoan rồi, cũng chẳng còn ai để nhõng nhẽo, ấy vậy mà vẫn mang danh phiền phức, mang danh bày trò làm ảnh hưởng đến mọi người.

mà thôi, cũng chẳng oan! em làm anh dũng của em đau lòng, em làm anh mạnh và anh duy cãi nhau, em làm anh phượng ghét, anh trường khó xử, và cả đội thì lanh tanh bành. vậy thì giờ em lang bạt nơi này một mình cũng đáng, anh nhỉ? chẳng ai lo lắng, chẳng ai xót xa, chẳng ai vội vàng vì em che cả bầu trời, như anh nữa.

em nhớ anh, rất rất nhiều. những ngày không tập trung cùng đội tuyển mà không gặp mặt cũng chẳng thể khiến em ôm nỗi nhớ quay quắt như những ngày gần đây, khi anh ở trước mặt em, mà ngay đến việc vươn tay ra để giữ anh ở lại bên mình, em cũng chẳng có nổi một phần trăm dũng khí. em luôn muốn ôm lấy anh thật chặt, nhưng nghiệt ngã thay, tất cả những gì em cố gắng làm chỉ là tìm cách đẩy anh ra thật xa bằng những lời cay độc nhất, với anh, với cả chính bản thân mình.

em vẫn luôn nhớ rõ lời anh từng nói, rằng: anh luôn cố gắng để chúng ta có thể bước thêm dù chỉ nửa bước, nhưng em thì chỉ một mực muốn lùi về phía sau.

em không dám phản bác, cũng không thể phản bác, chỉ là anh ơi, liệu anh có hiểu em chẳng còn lựa chọn nào nữa đâu anh? gia đình quan trọng với anh, bóng đá quan trọng với anh, đó là điều mà em nào phải kẻ ngu để không dễ dàng thấu hiểu? em chưa một lần mong bản thân trở thành gánh nặng, ước mơ của em luôn là được cùng anh sát cánh làm lá chắn phòng ngự vững chắc trước mành lưới quê nhà. anh vì em mà từ bỏ đam mê, vậy thì em còn biết chiến đấu ra sao, còn biết vì ai mà ép buộc bản thân không được lơi lỏng dù thời gian trận đấu chỉ còn tính bằng giây, bằng tích tắc. đổi lại là anh, anh cũng nào có thể dễ dãi gật đầu?

'tương lai cậu ấy còn rất dài, sự nghiệp của cậu ấy không thể chỉ dừng lại tại đây. tôi không biết ở những đơn vị khác ra sao, nhưng chúng tôi là quân đội, kỉ luật và kỉ cương khắt khe hơn thế. nếu có gì xảy ra, cậu có thể thay cậu ấy gánh vác mọi thứ hay không? hai người yêu nhau hiện tại, đâu có nghĩa sẽ yêu nhau đến hết đời, vậy thì đừng dùng hiện tại để huỷ hoại cả tương lai lẫn sự nghiệp của người cậu yêu. không đáng!'

đình trọng vẫn nhớ rất rõ những gì đã xảy ra trong buổi chiều hôm ấy, cũng là một ngày mưa giăng kín bầu trời như giờ phút này đây, người đàn ông lớn tuổi trong bộ âu phục sang trọng đã tìm đến gặp riêng em nói chuyện, đã đến gặp và tìm cách mang anh thật xa khỏi em. đúng ra em không nên đổ lỗi cho ai hết, nhất là khi quyết định sau cuối vẫn ở nơi mình, chỉ là anh ơi, giá như có một người chỉ cho em biết em có thể làm gì tốt hơn như vậy? dĩ nhiên, người đó không thể là anh.

em không muốn dùng từ hy sinh, bởi em hiểu bản thân mình nào cao cả đến vậy. từ bỏ anh, đúng là vì không muốn ép anh chọn lựa, đúng là vì không muốn trở thành chướng ngại vật trong cuộc đời anh, nhưng như vậy em cũng nào có thể giấu đi sự sợ hãi và hèn nhát nơi mình, rằng nếu đúng là tình mình chẳng dài đến vậy, rằng nếu bầu trời xanh trước mắt chúng ta bỗng chốc vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn, liệu anh có như thiên hạ, cho rằng em là kẻ tội đồ?

hồ ly của anh đến cùng cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi. hứa yêu anh, hứa chờ anh, hứa quá nhiều, nhưng rồi những gì làm được chỉ toàn là khiến anh đau đớn, nếu đã tồi tệ đến vậy thì kẻ mang danh người yêu như em tốt hơn hết là không nên có, phải không anh?

em buông tay anh rồi đấy, lần này em sẽ giữ lời mà, sẽ không còn nhõng nhẽo bày trò gây sự chú ý nơi anh nữa. anh của em, xứng đáng với một người tốt hơn! biết là thế, nhưng sao chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi, trái tim em như đã toác ra thành ngàn mảnh vỡ?

'huhu trọng ơi!'

tiếng gọi thất thanh từ phía xa vọng lại nhanh chóng thu hút sự chú ý của đình trọng. em ngẩng đầu lên, chỉ kịp nhìn thấy bóng người hắt trên vũng nước loang loáng thì toàn thân đã bị bao trọn bởi không chỉ một mà hai người. một trong số đó kéo lấy tay em mà xốc dậy, tiện miệng mắng cho vài câu:

'ông tính tự tử à? ông không cần bọn tôi nữa à?'

quang hải đầu tóc ướt sũng, mấy sợi tóc mái lưa thưa của cậu nhóc cũng theo đó mà bết lại như bồ cào của lão trư, còn mặt thì lem nhem nước lạnh.

'sao lại ra nông nỗi này rồi?' thấy em không trả lời, trọng đại sốt sắng hỏi thêm, mạnh tay kéo em vào trong chiếc ô đang giơ lên sẵn.

đình trọng ngơ ngẩn nhìn quanh, nhận ra có cả đội trưởng cùng văn đức đi cùng hai người họ. sự xuất hiện của đội trưởng khiến em không tránh khỏi sợ hãi, bất đắc dĩ núp người ra sau trọng đại như tìm kiếm sự chở che.

'là ơi... là con chó trốn đi chơi, em đi tìm thôi, em không có ý...'

'anh trường không mắng đâu mà!' hiểu được em đang sợ hãi đến chừng nào, văn đức nhanh chóng cắt ngang, ánh mắt hướng về phía đội trưởng trông đợi. mặc xác sự phẫn nộ tiềm tàng từ quang hải, văn đức vừa nói vừa kéo đình trọng trở lại ô.

'... sao mọi người biết mà đi tìm em?'

'tôi với anh đức tưởng bồ trọng sẽ chuyển qua phòng bọn tôi nên dọn giường sẵn rồi ngồi đợi mà chờ hoài không thấy mới sang hỏi đội trưởng.'

'vậy à? xin lỗi, à, cảm ơn mọi người...'

đình trọng cúi gằm mặt, lí nhí mãi mới thốt lên được hai tiếng cảm ơn, khi mà ngập trong tâm trí em giờ đây vẫn cứ là cảm giác hối lỗi. em đã hứa sẽ không gây thêm phiền phức, ấy vậy mà vẫn khiến bốn người họ nửa đêm phải chạy giữa trời mưa gió tìm mình.

'về thôi!'

đội trưởng hất hàm ra lệnh, cũng chẳng muốn nhiều lời thêm. xuân trường có lẽ hiểu hết suy nghĩ trong đầu đình trọng, bởi vậy mà anh cũng không muốn gợi ra để khắc sâu vết thương thêm nữa. thực chất, xuân trường cũng cảm thấy có lỗi khi mình đã vô tình làm đình trọng ốm nặng. anh đã nhiều lần cùng quang hải vào viện xem đình trọng ốm đau thế nào, nhưng mỗi lần ghé thăm đều bắt gặp tiến dũng ngập ngừng đứng ngoài cửa. khi đó quang hải đã kéo anh về, bảo đừng ngoan cố làm phiền nhà người ta, nhưng dường như, mọi chuyện đã không diễn biến theo những gì anh và quang hải trông đợi.

đình trọng lẳng lặng bước theo mọi người. em nhìn văn đức cẩn thận bế ơi em trên tay, nhìn quang hải chậm rãi dìu em từng bước một, nhìn đội trưởng và trọng đại đang ưu ái dành cho em phần nhiều chiếc ô của cả hai người. chỉ là những điều nhỏ nhặt ấy thôi, vậy mà vẫn thừa sức làm khoé môi em cong lên thật khẽ.

em còn nhớ rõ trong buổi chiều người đàn ông cấp cao của quân đội đó tới tìm mình, em đã ngồi thất thần rất lâu trước cửa hàng cafe quen thuộc mà mấy anh em trong đội thường xuyên ghé tới, mặc cho nước mưa hắt vào làm ướt sũng cả gương mặt cho tới mái đầu. để rồi đến khi cảm giác buốt lạnh ấy trôi nhanh, em ngẩng đầu nhìn lên mới thấy chiếc áo khoác của anh duy mạnh đang giang ra bao bọc. anh cứ đứng đấy nhìn em bằng ánh mắt hiếu kì mà không hỏi lấy một câu, hết mực kiên nhẫn chờ em nói trước.

'anh ơi, sao em đau thế này?'

câu hỏi của em khiến duy mạnh không khỏi sững sờ, bởi đã từ khá lâu rồi, em không còn gọi anh là anh nghiêm túc đến vậy. buổi chiều hôm ấy, duy mạnh đã ngồi bên em cho tới khi mưa ngừng rơi, kiên nhẫn nghe em kể về tất cả những đớn đau mà em cứ ngoan cố một mình ôm lấy. duy mạnh thuơng em, thương em nhưng lại không biết phải làm gì cho em cả, bởi vậy mà cứ cố hết sức bao bọc em vào lòng, cứ sợ rằng chỉ với một chữ 'yêu', anh tiến dũng nhất định sẽ làm tổn thương em lần nữa.

'trọng! trọng ơi!'

quang hải hốt hoảng lay lay cánh tay đình trọng khi kịp thời nhận ra những bước chân nơi em dần trở nên xiêu vẹo. khoảng trời trước mắt em cứ thế mờ dần đi, để rồi chẳng rõ vì đâu, hình ảnh anh cứ ngoan cố hiện lên từ tận trong tâm khảm.

'lại sốt rồi à?' trọng đại đưa tay sờ trán em, giọng điệu hơi gắt lên đôi chút.

'em bé cầm ô đi để anh cõng trọng về!' đội trưởng ngay lập tức đẩy chiếc ô sang bên cạnh, cảm thấy mình là người cần đứng ra giải quyết vụ này.

'không!!' ấy vậy mà nguyễn quang hải đã vội giãy nảy lên. 'em không cho anh cõng trọng đâu!'

'đại cũng không được!' nhận thấy ánh nhìn thăm dò từ phía cậu người yêu kém tuổi, văn đức cũng lập tức phủ đầu ngay.

'chứ sao giờ?' bị ép vào đường cùng, hai thanh niên chỉ còn biết yếu ớt phản biện.A

'em cõnggg!'

quang hải trả lời một cách quyết đoán, đoạn loay hoay tìm cách thảy đình trọng lên người. nhìn chàng trai số 21 đang vất vưởng trên lưng cái cục lùn lùn kia, ba người còn lại thật sự không tránh khỏi thương cảm, nhất là khi tận mắt chứng kiến quang hải đang vật vã đến thế nào trong việc di chuyển. biết là vậy, nhưng cả ba người cũng chẳng dám tuỳ tiện nói ra. văn đức vuốt đầu con chó nhỏ, trọng đại ngáp vài cái, trong khi đó xuân trường thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ xem bọn họ đã mất bao nhiêu thời gian di chuyển rồi.

'hu...'

quang hải mệt lả nhưng chỉ biết bặm môi mà không dám kêu to, sợ bị mọi người cười chê trách phạt. những bước chân của cậu bé cũng xiêu vẹo chẳng kém đình trọng khi nãy là sao, nhìn như thể cả hai sắp lao đầu xuống đất vậy.

'để anh!'

lực nặng trên lưng quang hải đột ngột được gỡ bỏ. cậu nhóc vội quay đầu nhìn sang bên, ánh mắt trong thoáng chốc đã hoá ngỡ ngàng không kém gì ba người đi bên cạnh.

anh tiến dũng từ đâu chui ra thế này?

đình trọng vẫn nửa tỉnh nửa mê bởi cơn sốt kéo dài, chỉ là trong giấc mơ, em đột nhiên cảm nhận được tấm lưng và cả mùi hương quen thuộc. đó chính xác là tấm lưng em luôn cho rằng là nơi chốn bình yên nhất trên đời, và cũng là mùi hương mà cả cuộc đời em chẳng tài nào chối bỏ. mới nghĩ đến thế thôi, mới tưởng tượng có vậy thôi, ấy thế mà trái tim em đã gom thêm vô vàn chua xót.

'anh ơi...'

đình trọng bật ra tiếng gọi vô thức trong cơn mê man, nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến những bước chân người kia ngưng lại hẳn. anh cúi nhìn gương mặt em phản chiếu qua vũng nước mưa. em bình yên, cớ sao lòng anh như nổi bão?

'sau này liệu anh sẽ vì ai mà đỡ cả bầu trời?'

'... nếu không vì em thì không ai cả.'

'không đâu, anh nói dối rồi kìa!'

'anh nói dối gì em?'

'đừng vì em, đừng bao giờ vì em nữa, anh nhé!'

'vì sao?'

'em đâu thể vì anh đỡ lấy cả bầu trời, em đâu thể làm bất cứ điều gì cho anh cả, ngoại trừ đem lại tổn thương.'

'ai quan tâm đến điều đó chứ?'

'em quan tâm nè! cho nên là, từ bỏ đi anh nhé!'

'... em còn yêu anh không?'

'em yêu người khác rồi, nãy anh còn chúc mừng em nữa mà sao giờ quên nhanh thế?'

'người ấy hơn anh nhiều không?'

'không, cũng chẳng hơn mấy.'

'vậy tại sao?'

'... vì tình yêu của bọn em không sai lầm.'

đình trọng vùi mặt vào vai áo tiến dũng, cố ngăn lại những giọt nước đọng lại thật lâu trong hốc mắt, mà chắc hẳn chẳng phải là nước mưa. em cảm nhận cơ thể anh đang căng ra, gắng sức gồng gánh biết bao chua chát. em lại làm tổn thương anh nữa rồi, phải không? em lại một lần nữa dùng những lời ác độc cứa sâu vào trái tim người mà em yêu hơn sinh mệnh.

'em xin lỗi.'

'em không có lỗi.'

'vậy thì anh quên em đi nhé... được không...'

em trầm giọng, cố giấu đi sự run rẩy nơi mình. cơn sốt khiến mắt em mờ dần, hai tai cũng ù cả đi. em mệt nhọc dựa đầu vào vai anh, muốn một giấc ngủ thật dài cho qua mệt mỏi, cũng như ích kỷ muốn lảng tránh câu trả lời.

em cứ thế chìm sâu vào cơn mơ, mơ về những ngày còn bên anh, còn được anh nuông chiều và che chở, để câu trả lời của người ấy, thoáng cái cũng chẳng khác gì một giấc mộng dở dang giữa đêm hè.

'anh phải quên làm sao khi đình trọng không chỉ là quan trọng, mà còn là tất cả đây em?'

---

à bài hát ở đầu chap là đừng xin lỗi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net