191. về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





...

nếu như một ngày có quay trở lại, liệu có còn như lúc xưa?
em dành tất cả thanh xuân chỉ để yêu anh thôi, sao giờ chẳng thể nào chạm tới? [1]

.

khi đình trọng tỉnh lại, đó đã là chuyện của rất nhiều ngày sau đó. căn phòng bệnh trắng toát nhưng lại lập loè những sắc màu gay gắt khi đôi mắt em vốn không quen với ánh sáng sau nhiều ngày. toàn thân em vẫn không ngừng đau đớn tựa như bị tảng đá lớn đè lên, đau tới độ chỉ riêng việc trút một hơi thở nhẹ nhàng thôi cũng thừa sức làm thần kinh em tê liệt.

'anh ơi...'

đình trọng tìm kiếm anh như một lẽ hiển nhiên, nhất là khi em bắt gặp bóng áo trắng đang ngồi túc trực bên giường bệnh. thấy động tĩnh từ em, người kia hơi thần người ra chút xíu, rồi cũng vội vã reo lên như đứa trẻ đón mẹ đi chợ về.

'a, bồ trọng tỉnh rồi!'

em nhíu mày, cẩn thận soi xét lại người ngồi bên. không phải anh, là trọng đại. bởi vậy, trái tim em vô cứ nhói lên một nhịp hụt hẫng, và cả giác trống trải cũng theo đó mà cứ thế dâng đầy.

'bồ trọng tỉnh rồi hả? để tôi gọi bác sĩ nhé!'

trọng đại luống cuống, cứ quanh quẩn ngược xuôi hệt như một con rùa mà không biết nên làm sao. cậu định đỡ đình trọng dậy, nhưng sợ vô ý làm đau bạn nên thôi, đành vội chuyển hướng đi tìm người giúp đỡ.

'anh dũng sao rồi?'

thấy trọng đại toan rời đi, đình trọng vội gắng sức lên tiếng nhằm níu những bước chân người kia lại. trọng đại dừng lại nơi ngưỡng cửa. cậu vô ý nhìn thẳng vào ánh nhìn hết mực mong đợi của cậu bạn cùng tuổi, bởi vậy mới vội vàng quay đi nơi khác, đoạn ậm ờ đáp trả.

'... anh dũng chưa tỉnh đâu.'

'anh ấy không sao chứ?'

'ừ, không sao.'

'vậy cho tôi sang thăm anh ấy đi!'

đình trọng nhổm dậy, gắng sức nén lại cơn đau để tìm đường trèo xuống khỏi giường. thấy vậy, trọng đại buộc lòng phải trở lại phòng bệnh. cậu dùng một tay, thế nhưng vẫn dễ dàng ấn được kẻ kia nằm trở lại giường.

'nghỉ đi đã!'

'tôi muốn gặp dũng.'

'để sau!'

'nhưng tôi không yên tâm.'

'anh dũng không sao.'

'tôi chỉ qua xem dũng một chút thôi, chỉ một chút thôi.'

đình trọng kiên quyết bỏ ngoài tai lời ngăn cản của trọng đại. em một lần nữa nhẫn nại tìm cách bò xuống khỏi giường. chân em không sao mà, vẫn đi được đó thôi, vậy thì còn điều gì có thể ngăn em chạy đến bên anh ngay trong lúc này cơ chứ?

'không được!'

vậy nhưng trọng đại lại một lần nữa buộc phải ngăn cản đình trọng. cậu cầu thủ viettel vội chạy ra đứng chắn trước cửa ra vào, hoàn toàn không có ý để đình trọng bước qua dù chỉ nửa bước. cậu vẫn lảng tránh ánh mắt của đình trọng, cho rằng đó là điều duy nhất mình có thể làm tốt trong lúc này.

'đại, anh dũng làm sao?'

nhận thấy sự thiếu quyết đoán trong ánh mắt của trọng đại, đình trọng vội đưa tay xiết chặt lấy cánh tay cậu bạn. người đang bị thương ở tay là em cơ, vậy mà không hiểu sao trong hoàn cảnh này, chính trọng đại mới là kẻ bị hành động của em làm cho phải nhíu mày đau đớn.

'không sao.'

'có thật là không sao?'

'thật.'

'vậy sao không cho tôi gặp?'

'...'

'hay là... anh không muốn gặp tôi?'

khi câu hỏi đó vừa vang lên, đó cũng đồng thời là lúc lực xiết trên cánh tay trọng đại dần nới lỏng. nhìn vào vẻ hoang mang và cả tủi thân hiện lên trên gương mặt kẻ kia, sự sắt đá mà trọng đại ngầm tự nhủ phải vẽ lên mình nay cũng dần lơi lỏng.

'không phải.'

'... vậy thì sao chứ?'

'anh dũng tỉnh từ hôm qua rồi, mà giờ anh ấy không có ở đây đâu.'

bùi tiến dũng đã tỉnh dậy từ buổi sáng ngày hôm qua. kể cũng đúng, dù cho có bị thương nặng thì vết thương của kẻ đó cũng chẳng thể nào đem ra so sánh với con hồ ly mà anh luôn hết mực chở che cho được. ấy vậy mà khi nghe tin tiến dũng chưa tỉnh, có kẻ lại khờ khạo, dễ dàng tin ngay.

'anh ấy đâu rồi?'

'...'

'đại!'

'anh ấy vừa đi cùng người của câu lạc bộ rồi. ban lãnh đạo bọn này ép anh ấy phải phủ nhận mối quan hệ giữa hai người.'

đình trọng im lặng, cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình hắt trên sàn đá lạnh tanh. phủ nhận cũng là đúng thôi, nhất là khi mối quan hệ giữa cả hai chẳng thể nào tiến xa hơn nữa. em sẽ không nói mình ân hận, bởi như vậy là ích kỷ.

em chỉ dám mong, quyết định ấy sẽ không khiến anh của em đau lòng.

'nhưng bồ trọng đừng lo...' trọng đại đột nhiên đặt tay lên vai em, cùng với đó là cười một cách vô cùng ngốc nghếch. 'anh dũng bàn với tôi rồi. tới lúc đó anh ấy sẽ phản dame, bất ngờ công khai mọi chuyện, như vậy thì đố thằng nào cản được.'

đình trọng vội vã ngẩng đầu lên nhìn sau khi nghe lời tuyên bố chắc nịch từ phía trọng đại. em nhìn sâu vào mắt cậu bạn, gắng xác định xem những gì vừa nghe liệu có đến bao nhiêu phần trăm sự thật, để rồi mất một lúc lâu sau đó mới sực tỉnh mà thô lỗ gạt đi cánh tay đang đặt trên vai mình.

nụ cười trên môi trọng đại trong thoáng chốc đã tắt ngấm khi cổ áo cậu chịu một lực xiết mạnh bạo từ kẻ đang đứng đối diện mình.

'vừa nói gì?'

'thì tôi bảo... anh dũng sẽ công khai chuyện giữa hai người.'

'sao không cản anh ấy? sao lại để anh ấy làm như vậy?'

đình trọng dường như quát lên, thiếu điều đấm thẳng vào mặt trọng đại một cái thật đau để thể hiện toàn bộ sự giận dữ, lo lắng và day dứt nơi mình. bùi tiến dũng, rốt cuộc anh lại định gây ra chuyện tày trời gì nữa đây? em chấp nhận rời xa anh, cắn răng vì anh mà tự gây ra cho cả hai biết bao đau đớn, đâu phải để một ngày tỉnh lại và nghe tin anh định đẩy mọi chuyện đi tới nước này?

'anh dũng đi lâu chưa?'

'cũng mới...'

đình trọng không đôi co với trọng đại nữa, chỉ giật vội chiếc điện thoại của cậu bạn, luống cuống bấm số anh gọi đi. không được! anh dứt khoát không được công khai, dứt khoát không được vì em mà tự đạp sự nghiệp mình xuống bùn như vậy. anh nói việc chia tay vốn là của hai người, cớ sao công khai thì lại dám nhân lúc em ngủ khì mà tự mình quyết định?

tiến dũng không nghe máy, đáp lại đình trọng chỉ là những tiếng tút đầy vô vọng mà thôi. em cáu kỉnh sút chân vào thành giường, ai ngờ tự khiến bản thân ngã lăn ra đất trước ánh nhìn thất kinh của trọng đại. đình trọng ngồi thu lu trên nền đá lạnh tanh, đầu cúi gằm đầy tủi hổ cùng bất lực. thấy trọng đại lúi húi chạy đến đỡ mình, em một lần nữa tóm cổ áo cậu bạn lôi xuống tra hỏi.

'anh dũng đang ở đâu?'

'... tôi không biết!'

'nói dối!'

'... không biết mà!'

'đưa tôi đi tìm anh dũng.'

'không được! anh trường mắng đấy!'

'không được nói cho anh trường! không được nói cho bất cứ ai cả! chỉ hai chúng ta đi thôi!'

'... không được đâu mà! bồ trọng vừa tỉnh lại mà, ra ngoài có chuyện thì sao?'

'này nguyễn trọng đại! đổi lại người đang làm cái việc ngu ngốc đó là anh đức thì bồ tính làm gì hả?'

câu hỏi gay gắt của đình trọng đổi lại một cái nhíu mày bất giác từ trọng đại. cậu định cãi lại rằng giờ anh đức đã chẳng còn quan tâm đến mình để làm ra cái chuyện ngu ngốc tương tự, nhưng nghĩ lại thì đó cũng là chuyện của riêng cậu mà thôi. mọi người trong đội không quan tâm, không tin cậu, vậy thì có lí do nào để đình trọng suy nghĩ khác mọi người?

trọng đại thở dài. cậu thảy chiếc áo khoác của mình lên người đình trọng rồi xoay lưng bước ra phía cửa.

'thì đi. viettel đuổi thằng này thì bồ liệu mà nuôi tôi hết đời.'

.

bùi tiến dũng ngồi khoanh tay, tựa lưng vào tường, mi mắt nhắm hờ, mệt nhọc lắng nghe những bài phát biểu dài ngoằng từ phía người phát ngôn của câu lạc bộ chủ quản. hôm nay viettel mở họp báo về việc mở thêm lò đạo tạo các hạt giống trẻ, còn tiến dũng thì bị tha tới đây, thoạt nhìn thì như khách mời danh dự, nhưng thực chất đợi tới khi hoàn tất các công việc liên quan đến tuyên truyền cho khoá học mới, ban lãnh đạo sẽ ép anh ra trả lời phỏng vấn, cùng với đó là phủ nhận về mối quan hệ với đình trọng, điều mà suốt những ngày qua dư luận vẫn đang đặc biệt quan tâm.

tiến dũng sẽ không chối bỏ đâu, sao mà anh có thể phũ phàng phủ nhận việc mình yêu em thêm một lần nào nữa? nhớ lại ánh nhìn chơi vơi cùng nụ cười gượng gạo nơi em khi anh từng nói giữa hai người chỉ là đồng đội, khoảnh khắc ấy anh mới hiểu thế nào là xót xa đến quặn lòng. em của anh là để nâng niu và yêu thương. dù em thỉnh thoảng có hơi hư một tí, hết đốt nhà mình lại đến nhà người, thì anh cũng chẳng muốn để em một mình buồn tủi. huống hồ lúc này em của anh còn đang bị thương nặng hôn mê, anh còn biết được em bị bệnh nan y do văn toàn thông báo nữa. vậy thì, sao anh có thể bội bạc để mặc em chống đỡ mọi thứ một mình?

anh không chắc mình có thể yêu nhau dài lâu, anh không dám khẳng định mình có thể bên nhau vĩnh viễn, nhưng chỉ cần là hiện tại này chúng ta hướng về nhau, anh dứt khoát sẽ làm mọi điều để khiến bản thân không bao giờ hối hận, cũng như dứt khoát không để em của anh cứ một mình ôm lấy những thứ quá đỗi đau lòng.

'dũng, chuẩn bị đến cậu rồi đấy!'

lời nhắc nhở của ban tổ chức khiến tiến dũng choàng tỉnh. anh bật dậy, tới giờ mới nhớ ra mình đang ở nơi công cộng, vậy mà nãy giờ đầu óc chỉ cứ mãi nghĩ về con hồ ly thiếu đuôi rất hay làm nũng. giờ thì anh chuẩn bị phải lên kia, đối diện với cả trăm người, và để nói về một điều mà bản thân đã mất quá nhiều thời gian để đắn đo, suy tính.

là nói về chuyện mình yêu em.

anh biết chứ, mọi người cũng đều biết cả, rằng việc anh ở đây và nói về mối quan hệ giữa hai người mới là tâm điểm của cuộc họp báo hôm nay. nhìn lại mà xem, ai đời người ta vừa tỉnh lại sau hôn mê, sắc mặt nhợt nhạt, người còn quấn băng trắng toát, vậy mà đã lôi tới đây với danh khách mời danh dự, nghe thật quý hoá biết chừng nào!

điện thoại của tiến dũng một lần nữa đổ chuông. anh chau mày, thằng nhóc đại gọi gì mà lắm thế? đã bảo khi nào xong anh sẽ chủ động gọi điện về trình báo mọi thứ cho nghe rồi mà, chứ giờ có được xài điện thoại đâu. cứ nhắn đi gọi lại, biết đâu anh lại cao hứng phun ra mọi chuyện làm hỏng hết kế hoạch thì sao?

tiến dũng ấn từ chối cuộc gọi, nhưng chưa đầy năm giây sau đó, điện thoại anh lại tiếp tục đổ chuông. hơi bực bội tí xíu nhưng tiến dũng vẫn quyết định bắt máy trước khi bị gọi lên phát biểu:

'anh đang bậ...'

'huhu anh tư ơi, em làm lạc mất trọng rồi!'

'... gì cơ?'

'lạc rồi, lạc thật rồi, huhu...'

'em đang nói gì đấy? trọng làm sao?'

'trọng tỉnh rồi. trọng biết trò ngu xuẩn anh định làm nên đòi đi tìm anh, em can không được đành phải dẫn đi. mà nãy em chạy ra mua thẻ điện thoại, quay lại đã không thấy trọng đâu rồi. trọng không mang điện thoại nên em gọi không được, còn không mang tiền nữa. ối giời ơi!'

'sao em lại dẫn trọng ra ngoài? em ấy vừa tỉnh lại, chỉ vừa tỉnh lại thôi mà!'

'anh đừng có mắng em. lạc mất rồi, huhu kệ anh em đi tìm đây!'

trọng đại vội vàng tắt máy như sợ càng để lâu hơn, người kia sẽ càng nuôi bao giận dữ để phun trào trút hết lên đầu cậu.

kết thúc cuộc gọi, tiến dũng chỉ còn biết ngẩn ngơ ngồi giữa căn phòng tấp nập. em tỉnh lại rồi. anh còn chưa kịp hỏi em ra sao, còn chưa biết hiện tại em thế nào, ấy vậy mà đã phải đón nhận hung tin hồ ly của anh đi lạc. đường phố hà nội thì chắc hẳn em sẽ rành thôi, nhưng để em một mình trong tình huống này, sao anh có thể yên tâm cho được?

'tiến dũng, đến cậu rồi!'

tiến dũng buộc phải đứng dậy di chuyển theo ban tổ chức, mặc cho trong suy nghĩ của anh lúc này vẫn ngoan cố gọi tên trần đình trọng. anh muốn chạy đi tìm em, muốn ở bên em thay vì để em một mình, muốn biết em giờ ra sao, muốn cho em hay anh của em vẫn an toàn, khoẻ mạnh để em thôi day dứt. anh muốn làm rất nhiều thứ, nhưng trước hết vẫn là phải công khai mối quan hệ của chúng mình. và phải làm ngay lúc này thôi, bằng không, anh không rõ liệu sẽ còn cơ hội nào không nữa?

bục phát biểu hôm ấy tuy không đông người chứng kiến, nhưng chẳng rõ vì đâu áp lực mà nó đem lại chẳng khác với lần anh được đội trưởng chỉ định bước lên thực hiện cú luân lưu quyết định.

ngày hôm ấy anh chiến đấu cho cả dân tộc mình, còn hôm nay, là cho chỉ riêng em.

anh có thể tưởng tượng ra điều gì sẽ xảy đến khi anh ngoan cố công khai mọi thứ. chỉ là em ơi, biết bao giông tố đó cũng chẳng đáng sợ bằng việc cứ thế để mặc em chỉ có một mình.

'trọng...'

tiến dũng hơi nheo mắt, ánh nhìn của anh cứ thế theo đuổi một bóng dáng từ tít tắp đằng xa hiện lên qua khe cửa hẹp khi cánh cửa vừa hé mở cho một vài người nữa tiến vào bên trong hội trường. anh nhận ra em chứ, luôn nhận ra em dù giữa cả biển người, bởi vậy mà cứ thế mải miết nhìn theo bóng người còn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân vừa xuất hiện ở tận phía bên kia con đường, thay vì lắng nghe câu hỏi của những phóng viên đang có mặt trong hội trường.

'xin lỗi, tôi cảm thấy hơi mệt...'

tiến dũng nói với người đại diện bên mình rồi vội vã lách qua đám đông để tìm đường rời khỏi hội trường khi anh vừa bắt gặp hình ảnh thân thương kia như vừa khuỵu xuống từ hướng đằng xa. con hồ ly chết tiệt kia tìm đến đây làm gì cơ chứ? tại sao lại phá vỡ việc tốt của anh? tại sao không biết tự lo cho mình khi bản thân còn mang bao bệnh nặng?

'trọng ơi!'

không màng đến những gì xảy ra xung quanh nữa, tiến dũng vội lao thẳng sang phía bên kia đường, dùng sức lay lay hồ ly của mình dậy. hồ ly gì cơ chứ? đã không có đuôi, cơ thể hết mập mạp quyến rũ mà cả người cũng xanh xao, yếu ớt đến chừng này. nguyễn trọng đại, rốt cuộc em đã nghĩ gì mà để hồ ly của anh ra đường trong tình trạng này cơ chứ?

'anh ơi...'

nghe giọng nói dịu dàng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc nơi anh, đình trọng nhanh chóng gắng gượng ngước đầu lên nhìn. em gọi anh mà tưởng chừng như sắp khóc. em đã từng có suy nghĩ để mặc biển lửa nhấn chìm đôi mình, thật không ngờ đến giờ vẫn có thể ở đây, nghe anh gọi tên em dịu dàng đến vậy.

'sao em lại chạy đến đây?'

'thì em đến lôi anh về.'

'chưa về được, anh còn chuyện quan trọng phải làm.'

'đình trọng ở đây rồi, liệu còn chuyện gì quan trọng hơn nữa à?'

đình trọng xiết chặt lấy vạt áo anh, giọng vừa trách móc, vừa cầu khẩn. em muốn bảo anh đừng công khai mà, đừng hy sinh mọi thứ vì em thêm nữa, nhưng rồi lại không biết mình nên dùng tư cách gì để đề nghị anh.

'ừ, đúng là không có gì quan trọng bằng đình trọng, nhưng mà...'

'...'

'mọi chuyện đến nước này rồi, chúng ta, và cả bọn họ nữa, tất cả đều cần một câu trả lời.'

'để làm gì cơ anh?'

'sao cơ?'

'chuyện chúng ta yêu nhau, đó vốn không phải điều cần bất cứ ai biết cả.'

'nhưng...'

'đủ rồi, mình về thôi, anh nhé!'

đình trọng tiếp tục giật giật đuôi áo tiến dũng, đoạn nhẹ giọng khẩn cầu. đối diện cái bặm môi kiên quyết từ em, sự kiên định trong anh lại một lần nữa bị quét sạch cho bằng hết. anh cẩn thận đỡ em dậy, đoạn xoay lưng, dịu dàng cõng em trên mình.

màu hoàng hôn luôn thấm đẵm sắc buồn, nhưng lần này, ít ra nó cũng đủ vẽ lên môi em nụ cười bình yên đến lạ.

em gục đầu vào vai anh, một lần nữa tham lam hít hà mùi hương mà em hằng yêu thích. em nghe bên tai tiếng anh hỏi thật khẽ, bởi vậy lại vô cớ mỉm cười.

'em bảo giờ chúng ta về à?'

'vâng.'

'nhưng về khách sạn hay về đâu em nhỉ?'

'thì là... về bên anh.'

đình trọng vùi đầu vào vai anh, tựa như muốn ghim khoảnh khắc này vào sâu trong lòng mãi mãi. em không cần công khai gì cả, em không cần xác minh mối quan hệ của chúng mình. em chỉ cần anh tiến dũng của em mãi bình an, và hẳn nhiên là yêu thương em bằng tất cả những gì anh có như những điều vốn dĩ.

em sẽ không chạy trốn nữa, khi dù đi bao xa, đi đến đâu đi chăng nữa, thì điểm đến của em vẫn trọn vẹn là anh.

bóng hai chàng trai cứ thế mờ dần rồi khuất hẳn đi giữa cảnh sắc hoàng hôn ảm đạm, bỏ mặc sau lưng biết bao ánh nhìn hiếu kì cùng cả soi xét cứ thế đặt lên mình. một phóng viên ảnh đứng ngoài hội trường xoay xoay chiếc máy ảnh của mình trên tay, thẫn thờ hết nhìn cặp đôi vừa đi khuất lại nhìn xuống những bức ảnh đắt giá mà mình vừa chụp được. đăng tin này lên, ắt hẳn mọi chuyện sẽ an bài.

chỉ là chàng trai kia nói đúng, chuyện hai người yêu nhau, đó vốn không phải điều cần phải xác minh cho ai cả.

tiến dũng và đình trọng có yêu nhau hay không, chỉ cần bọn họ biết và hạnh phúc với điều đó, với sự lựa chọn của mình, như vậy đã là quá đủ rồi.

---

[1] đừng như thói quen

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net