Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Con cũng muốn được đứng trên đó” một cô bé vừa nói vừa chỉ vào tivi đang phát 1 chương trình ca nhạc của một ca sĩ nổi tiếng

“ Được, chỉ cần con muốn và chắc chắn vào lựa chọn của mình thì mẹ sẽ ủng hộ” mẹ cười và nói vậy với tôi

Đấy là câu nói mà tôi đã nói với mẹ khi muốn ở thành một ca sĩ thực sự. Khi còn bé tôi được mọi người cho là bản thân có một giọng hát thiên phú, một giọng hát trời ban nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp cho đến khi tôi xem dc những người nghệ sĩ biểu diễn trên sấn khấu tôi có cảm giác như bị thu hút tưởng tưởng ra chính bản thân mình là người ca sĩ đang đứng đó biểu diễn ở bên dưới là các fans hâm mộ đang hò reo cổ vũ. Từ đó tôi đã nhận thức được rằng bản thân mình thực muốn trở thành một ca sĩ thật sự.

----------------

Mẹ: “ Kỳ Kỳ xong chưa con?”

“ Con xuống liền” tôi kéo chiếc va-li to đừng từ trên lầu bước xuống

Mẹ: “ Con sang đó phải nhớ giữ gìn sức khẻo nhé không có ba mẹ bên cạnh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân khi nào rảnh mẹ và ba sẽ qua thăm con

Tôi đáp: “Vâng ạ”

Ba: “ Sang đó có ông nội có việc gì cần con cứ nói vs ông nhé”

“ Okay ba” tôi vui vẻ trả lời

Ba: “ Đi thôi cả nhà mình ra sân bay tiễn con”

Cả gđ chúng tôi ra sân bay để tiễn tôi bay sang Trung Quốc là quê nội của tôi.

[ CHUYẾN BAY EN765 CHUẨN BỊ CẤT CÁNH CÁC HÀNH KHÁCH VUI LÒNG NHANH TRÓNG DI CHUYỂN LÊN MÁY BAY. XIN TRÂN THÀNH CẢM ƠN!]

“ Con đi đây đi bye bye ba mẹ”

Ba mẹ: “ Đi cẩn thân nhé!”

Tôi vừa vẫy tay quay đầu lại: “ Vâng! Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé”

Tôi cứ đi không dám quay đầu lại vì tôi biết mẹ đang rơi nhưng giòng nước mắt. Không người mẹ nào muốn xa còn của mình cả huống hồ gì là cả nửa vòng Trái Đất. Khi lên máy bay ổn định chỗ ngồi tôi vẫn chưa thể tin được rằng bản thân đã là một thực tập sinh cho một công ty giải trí lớn của Hàn Quốc nhưng trụ sở mà tôi đến lại là ở Trung Quốc. Còn vì sao tôi lại không sang Hàn Quốc? Nơi mà những nữ thần, nam thần tượng kpop vô cùng nổi tiếng đơn giản chỉ là vì tôi yêu Trung Quốc nơi mà tôi cảm thấy muốn gắn bó và phát triển. Sau khi máy bay cất cánh tôi đã ngồi một mình ở đó suốt 12 tiếng 50 phút để bay từ Los Angeles ( Mỹ) đến sân bay Bắc Kinh ( Trung Quốc) trong đầu tôi lúc này luôn nghĩ đến những điều tốt đẹp trong tương lai khi mà tôi đc theo đuổi ước mơ của bản thân mình nhưng bên cạnh đó cũng không thể ko nghĩ đến những khó khắn mà 1 thực tập sinh sẽ gặp phải trong tương lai

“ Haizz, mệt quá đi” tôi vươn vai thoải mái sau một chuyến bay dài

“ Chắc phải gọi ông lên đón thoii. Mà ủa điện thoại của mình đâu rồi?” Tôi chợt nhận ra không còn thấy điện thoại trong túi nữa tôi đã làm rơi nó ở đâu mất rồi. Tôi liền chạy quay lại sân bay ở đại sảnh để tìm xem bản thân có làm rơi ở đâu không nhưng thực sự là tìm mãi suốt 30 phút đồng hồ nhưng mãi mà không thấy lúc đó tôi vừa hoảng, vừa lo và vừa sợ vì không biết mình sẽ liên lạc vs mn bằng cách nào và ở đây vô cùng đông người mà bản thân chưa bao giờ đến nơi nào đông người một mình. Lúc đó tôi chợt nhìn thấy một người con trai đang ngồi ở ghế ngồi chờ để làm thủ tục bay tôi liền lấy hết can đảm lại để mượn điện thoại.

“ Chú…chú ơi!”. Vì không biết là trẻ hay đứng tuổi vì lúc đó ngta đang đội một chiếc mũ bucket che đi mặc và đeo khẩu trang

“ Chú … gì ơi” tôi phải gọi lần thứ hai vì ngta đang đeo tai nghe

Người đó liền ngước lên nhìn và bỏ tai nghe ra, chỉ vào bản thân như đang hỏi xem có phải là gọi mình không

“ Chú có thể cho cháu mượn điện thoại để gọi điện cho người nhà đc không ạ vì cháu làm mất điện thoại mất rồi ạ”

“ Sao cơ?” người đó liền nhăn mặt và tỏ ra vô cùng khó hiểu

“ Dạ?” Trên mặt tôi hiện lên hai từ sợ hãi và lo lắng

“ À ko sao, điện thoại đây” đưa điện thoại lại chỗ tôi

“ Dạ cháu cảm ơn ạ!” Tôi liền cảm ơn và gọi điện cho ông lập tức

Ông: “ Alo? Cho hỏi ai vậy ạ?”

Kỳ Kỳ: “ Ông ơi, con tiểu Kỳ đây” ( nói nhỏ)

Ông: “ À ừ tiểu Kỳ đó hả mà điện thoại con đâu đây đâu phải số của con?”

Kỳ Kỳ: “ Con bay về Trung Quốc rồi nhưng con làm mất điện thoại nên phải nhờ điện thoại của cái chú nào ấy” ( nói nhỏ )

Người đó liền nhìn tôi bằng một ánh mắt vô cùng khó hiểu nhưng tôi không để ý lắm và nói tiếp

Kỳ Kỳ: “ Ông ra sân bay Bắc Kinh đón con dc ko ạ?”

Ông: “ Đc dc, con đứng yên đó ông lên ngay đừng chạy lung tung nhé”

Kỳ Kỳ: “ Vâng ạ”

Tút.. tút… tút. Cuộc điện thoại đã tắt tôi liền trả máy lại cho người đó và cảm ơn rồi chạy thật nhanh đi ra ngoài đứng một góc để ông dễ nhìn thấy mình. Khoảng 15p sau:

Ông: “ Kỳ kỳ!”

Kỳ Kỳ: “ Ui ông con nhớ ông kinh. Lâu lắm con chưa về thăm ông dc” vừa nói vừa ôm lấy ông

Ông: “ Ko sao, ko sao. Chúng ta về nhà thôi cũng muộn rồi”

Kỳ Kỳ: “ okay ông”

_________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net