Chương 01: Terraria? Astiora? Anh Hùng!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Terraria E-336

---0o0---

"Hẳn các vị ở đây vẫn còn khá ngỡ ngàng về những gì đã xảy ra, nhưng xin đừng lo lắng, ta hoàn toàn không có ý xấu. Xin chào mừng tới Terraria, các Anh Hùng!!!"

'Rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra?' – Tanaka cảm thấy vô cùng lúng túng.

Sau một hồi lâu mà căn phòng vẫn chìm trong im lặng, trên gương mặt của những thanh thiếu niên vẫn lộ rõ vẻ bất ngờ và khó hiểu. Rốt cuộc, lớp trưởng, Nisehiro Renji là người đầu tiên phá bỏ bầu không khí im lặng, đại diện đứng ra lên tiếng hỏi ông lão trong bộ áo choàng trắng.

"Xin lỗi... Nhưng... liệu ông có phiền giải thích cho chúng tôi chuyện gì đang xảy ra không? Chứ không thì làm sao chúng tôi biết ông có ý xấu hay không?"

"À, phải phải, thực ra thì... Chuyện khá là dài dòng, nhà vua sẽ nói rõ hơn. Nhưng nói chung ta đây chính là người đã triệu hồi các vị tới nơi này với tư cách là các Anh Hùng!"

Nghe câu trả lời kỳ lạ của ông lão, Renji nheo mắt lộ vẻ khó hiểu, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh và hỏi một cách điềm đạm.

"Anh hùng sao? Xin lỗi, nhưng liệu ông có nhầm lẫn gì không? Chúng tôi chỉ là học sinh thôi mà."

"Không, ta không hề nhầm!" – Ông lão bất ngờ quát một tiếng trước khi đằng hắng vài tiếng và nói tiếp như chưa có gì xảy ra – "À hèm... Hẳn bây giờ các vị cảm thấy Mana trong người mình tăng lên rất nhiều rồi phải không?"

"Hả? Gì cơ? Lão già! Nãy giờ ông nói cái mẹ gì thế? Đang tính giỡn mặt nhau à?" - Bugotaka Endou bất ngờ nhảy vào cuộc nói chuyện một cách thô lỗ.

Ông lão trong bộ áo choàng nghiêng đầu bối rối, nhưng ngay sau đó lại bật cười nắc nẻ và nói với một vẻ mặt tự mãn.

"Hahaha! Phải rồi, thế giới cũ của các vị đây đâu có tồn tại ma pháp phải không? Tốt! Tốt! Thế thì dễ hơn nhiều cho ta rồi."

Endou càng nghe càng không chịu nổi những chuyện đang diễn ra nữa, khuôn mặt hắn nhăn nhó và giật giật. Rốt cuộc, hắn lên tiếng quát tháo đầy giận dữ.

"Sao tự nhiên lại cười như mắc thằng bố vậy, lão già? Điên nặng rồi à?"

"Bugotaka, ăn nói cho đàng hoàng vào!"

Bị Renji sửa gáy càng làm cho Endou nổi điên hơn nữa, hắn liền tuôn ra một tràng chửi rủa và mỉa mai.

"Hả? Mày nói cái mẹ gì cơ thằng khốn!? Nếu tao không ăn nói đàng hoàng thì sao đây hả? Ngài lớp trưởng? Mày nghĩ tao sợ mày à!?"

Renji và Endou lườm nhau dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện vậy. Hai người này cứ như dầu với nước, chẳng ai chịu nhường ai cả.

Trong lúc cả hai đang "khoá mắt" với nhau, ông lão trong bộ áo choàng trắng từ nãy đến giờ vẫn cứ đọc lầm rầm cái gì đó...

"...bùng cháy lên đi, thiêu đốt mọi kẻ thù của ta! Hỏa Trụ!"

Bỗng nhiên, ông ta lại hét to lên những âm tiết cuối. Ngay lập tức, từ dưới sàn nhà, một cột lửa bùng lên, bốc cháy dữ dội, cao tới mức chạm được cả trần nhà. Cảnh tượng đó trông giống như một ngọn núi lửa phun trào.

Luồng khí nóng phát ra từ cột lửa đập thẳng vào mặt Tanaka, làm cho người cậu ướt sũng mồ hôi, cảm giác cứ như là cậu đang đứng trước lò nung kim loại vậy.

Ngọn lửa cháy dữ dội là vậy, nhưng chỉ cần búng tay một cái tách thôi là ông lão đã dập tắt nó hoàn toàn.

Ông lão cười khúc khích một tí trước khi dang rộng hai tay và nói lớn với một tông giọng đầy kiêu hãnh.

"Các vị thấy thế nào? Tuyệt lắm phải không? Đây chính là ma pháp tuyệt vời, tuyệt hảo, tuyệt mĩ, tuyệt trần và tuyệt đối của ta đấy!"

Đang nói giữa chừng thì ông lão bị buộc phải dừng lại vì sự nhốn nháo của những cô cậu học sinh kia. Người thì mắt há hốc mồm không tin vào mắt mình, kẻ thì hét toáng cả lên.

"Này, này, tụi bây có thấy chuyện gì vừa xảy ra không?"

"Sao lại không!?"

"Lửa từ đâu ra thế?"

"Chuyện quái gì đây?"

"Bộ chúng ta đang ở trên tivi hay sao?"

Nhóm học sinh càng tỏ ra bất ngờ thì ông lão càng cười khoái trá hơn.

"Hà hà, biết ngay là ma pháp của ta sẽ mở rộng tầm mắt các vị mà."

"Ông ta làm sao hay dữ vậy!?"

"Đùa nhau à???"

...

'Ừm, cảm phiền cả lũ chúng mày câm mồm hết giùm tao, điếc tai thấy mẹ... Dù cũng không phải là nghe trực tiếp.'

Phải một lúc sau thì ông lão mới có thể giúp cho nhóm học sinh bình tĩnh trở lại.

"Ta biết các vị rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Thế nên hãy theo ta đi diện kiến bệ hạ nào!"

'Ừm, thay vì nói luôn ngay tại đây thì thằng cha này phải dẫn chúng nó đi gặp vua của ông để hắn giải thích hộ? Sao mà phải rối rắm, mất thời gian thế này?'

"...Bộ ông không giải thích đại khái cho chúng tôi ngay tại đây được sao?"

Thấy Tanaka lên tiếng hỏi, ông lão mỉm cười và ôn tồn trả lời.

"Cũng được thôi! Nhưng chỉ nói đại khái cho qua loa thì chẳng thể nào thoả hết những thắc mắc của các vị phải không nào? Vả lại đức vua của ta đang rất mong chờ được gặp các vị lắm đấy! Nên đừng làm tốn thời gian cả hai bên nữa nhé?"

Ông lão chỉ nói vậy rồi quay người lại đi tiếp. Thấy vậy, Tanaka cũng chẳng buồn hỏi nữa.

"Đi nào, mọi người! Ít nhất thì chúng ta cũng nên biết chuyện gì đang diễn ra."

Khi nghe Renji tuyên bố như vậy, những học sinh khác cũng đành lẽo đẽo theo bước của người dẫn đường bất đắc dĩ kia. Trừ Endou vẫn làm mình làm mẩy và suýt nữa thì bị bỏ lại phía sau.

Bỗng nhiên, Tanaka cảm thấy giật giật tay áo mình từ phía sau. Cậu quay đầu lại và nhìn thấy Honoka, đôi mắt của cô ấy rơm rớm nước như chỉ chực chờ khóc.

'Phải rồi, hẳn là cô ấy đang sợ lắm, bỗng dưng bị ném tới một chỗ lạ hoắc mà chẳng biết gì cơ mà.'-Tanaka thầm nghĩ trong đầu và hỏi Honoka một cách ân cần.

"Cậu có sao không? Shimima?"

"Akashi, chúng ta... liệu sẽ ra sao đây?" -

'Ừm, ở thế giới này thì tao không nghĩ loại người như con nhỏ này sống lâu được đâu.'

Tanaka ngập ngừng chưa biết phải trả lời Honoka thế nào khi mà bản thân cũng chẳng hiểu gì cả. Nhưng Tanaka biết mình không thể vô tâm tới mức nói thẳng như thế.

"Tớ nghĩ là sẽ không sao đâu, nếu họ muốn làm gì xấu với chúng ta thì đã làm rồi. Giờ tốt nhất thì hãy thử nghe xem họ có gì để nói đã."

"Ừ... Có lẽ cậu nói đúng, Akashi."

"Honoka! Cậu đâu rồi?"

"Ở đây! Đây này, Kagura!"

Nhìn thấy bạn mình, Kagura liền tách ra khỏi dòng người, bước về phía Honoka và Tanaka.

"Xin lỗi nhé Tanaka, Honoka lại làm phiền cậu rồi phải không?"

"À, không, không có." – Tanaka lắc đầu và nói.

"Sao chưa gì mà đã nói tớ như thế rồi!? Tớ là gì trong mắt cậu vậy chứ!?"

"Một nhỏ ngốc?"

"Kagura này! Chọc tớ hoài!"

'Ừm... mày nhìn thứ khác được không? Gì cũng được? Chứ thấy mấy cảnh người yêu âu yếm thế này làm tao thấy không thoải mái cho lắm...'

'Mới đây còn mếu máo mà giờ đã năng động thế này rồi cơ đấy...' - Tanaka nghĩ thầm - 'Cơ mà tại sao hồi nãy cổ không kiếm Kagura để an ủi mà lại đi nói chuyện với mình?'

'Ừm, làm ơn! Làm ơn đừng suy diễn thành kiểu 'Lẽ nào cô ấy thích mình!?' giùm tao nhé, gớm lắm!'

Mất khoảng một lúc để ông lão có thể dẫn Tanaka và những người khác tới chỗ mà ông ta muốn. Trên đường tới đây, những cô cậu học sinh đều phải trầm trồ với kiến trúc nguy nga và lộng lẫy của nơi này. Nó làm họ liên tưởng tới những toà lâu đài châu Âu mà họ từng thấy qua tranh ảnh.

Ông lão dừng lại trước hai cánh cửa đang khép với chiều cao bằng hai người trưởng thành và được chạm khắc hình mặt trời và cành nguyệt quế bằng vàng vô cùng tinh xảo.

Đứng gác trước cổng là hai người đàn ông, họ được trang bị giáp mũ kim loại và trong tay mỗi người là một mũi thương sắc lẹm. Một người đã ở độ tuổi trung niên với vẻ ngoài nghiêm nghị, toát ra vẻ từng trải. Người còn lại thì trông trẻ hơn nhiều. Và không như người đàn ông trung niên kia, anh ta khó có thể giữ được bình tĩnh trước những ánh nhìn tò mò của nhóm học sinh.

"Hãy cho mở cửa, ta và các anh hùng muốn vào phòng thiết triều để diện kiến bệ hạ!"

"Thưa vâng, Godfreed!"

Ngay lập tức, hai người đứng canh liền đẩy mở cửa ra rồi lùi qua một bên để cho ông lão và những người khác có thể vào trong.

Căn phòng thiết triều chỉ có thể miêu tả bằng từ "tráng lệ". Bốn bức tường đều được lát đá cẩm thạch, sàn nhà của cả căn phòng được trải một tấm thảm lớn với hoạ tiết mặt trời và nguyệt quế tương tự như hai cánh cửa kia. Ở mỗi bên căn phòng có mười cây cột trụ màu trắng đứng sừng sững chống đỡ trần nhà, mỗi cột trụ đều được đặt cách đều nhau và bản thân chúng cũng có thể gọi là những tác phẩm điêu khắc hạng nhất rồi. Ngoài ra, có vô số vật trang trí sang trọng và bắt mắt để điểm thêm cho sự tráng lệ của căn phòng.

Căn phòng được chiếu sáng bằng ánh sáng trắng phát ra từ nhiều chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy treo trên trần nhà. Có một bức bích hoạ với phong cách tả thực sống động khắc hoạ hình ảnh của con người, một số sinh vật giống người và rồng được vẽ lên trần nhà, và có vẻ nó đang kể lại một câu chuyện nào đó.

Ông lão bước vội về phía cuối căn phòng. Ở đó, Có một người đàn ông với ngoại hình nom cũng đã vào độ tuổi tứ tuần đang ngồi một cách chiễm chệ trên ngai vàng. Ông ta có vẻ ngoài giống người phương Tây, nhưng ngoài miếng che mắt màu nâu, với hoạ tiết mặt trời được thêu bằng chỉ vàng óng ánh ở bên mắt trái thì ngoại hình của ông ta cũng không còn gì quá đặc biệt. Ở mỗi bên ông ta có ba người đang đứng một cách cung kính.

Nhìn thấy chiếc vương miện cầu kỳ đang ở trên đầu của ông ta, Tanaka đoán đây chính là "đức vua" được nhắc đến nãy giờ.

Ông lão dừng bước lại và bắt đầu tuyên bố một cách đầy tự hào.

"Kính thưa bệ hạ! Cuối cùng thì lão cũng đã thành công rồi!!! Thần đã đưa các vị anh hùng từ thế giới khác tới đây bằng ma pháp huyền thoại của gia tộc Godfreed, Triệu Hồi Anh Hùng! Dĩ nhiên là đã qua chút cải tiến của pháp sư thiên tài Gaelius Godfreed thần đây!"

Đức vua tập trung lắng nghe những lời ông lão nói và sau đó mới cất lời.

"Nếu những gì mà ông nói là thật thì những cô cậu thanh niên sau lưng ông chính là các vị Anh Hùng đó sao? Hình như có nhiều người hơn là trong huyền thoại nhỉ?"

Tông giọng của đức vua tuy ôn tồn và nồng ấm nhưng nó cũng mang phong thái của một con người có uy quyền.

"Thưa vâng, như thần đã nói, việc cải tiến ma pháp triệu hồi đã mang lại một kết quả tuyệt vời hơn cả dự đoán!"

"Làm tốt lắm, Gaelius, ông đã lại làm rạng danh dòng họ mình rồi đấy! Ta hứa sẽ trọng thưởng cho ông! Bất cứ gì ông muốn, hãy nói đi, ta sẽ đáp ứng!" – Nhà vua cười mỉm chi và nói đầy hào hứng.

Dù Gaelius cúi đầu đầy cung kính và nói với nhà vua bằng tông giọng khiêm nhường là thế, nhưng ông ta lại lén nở một nụ cười tự mãn trên môi.

"Hạ thần đây quả thật không xứng với lời khen của bệ hạ! Còn về phần thưởng..."

"Xin lỗi... Nhưng chúng tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả."

Renji chen vào cuộc nói chuyện của Gaelius và nhà vua. Từ nãy tới giờ, cậu ta và những người khác đều đã rất sốt ruột muốn biết chuyện quái gì đang diễn ra, thế mà cứ phải chờ mãi.

"À phải rồi, mong các cô cậu hãy thứ lỗi cho sự bất lịch sự của ta. Gaelius, chúng ta sẽ bàn chuyện kia sau."

"Vâng... thưa bệ hạ." – Gaelius chỉ biết cười gượng gạo và gật đầu chấp nhận.

"À hèm!" - Nhà vua đằng hắng một tiếng rồi mới nói tiếp - "Trước tiên thì tên của ta là Charles des Astiora Đệ Tứ, ta chính là vua của vương quốc Astiora, chính là nơi mà các vị đang đứng đây."

Dù có hơi bất ngờ vì màn tự giới thiệu dài dòng của vua Charles, Renji vẫn cố giữ bình tĩnh và trả lời lịch sự nhất có thể.

"À... Ờ, còn tôi là Nisehiro Renji... Lớp trưởng... của lớp 2A, trường cấp ba Ishimura."

"Ồ? Lớp trưởng? Nghe có vẻ là một chức vị cao nhỉ? Hẳn cậu là lãnh đạo của những người ở đây phải không?"

"...À, theo cách nào đó thì nói thế cũng không sai." – Renji gãi gãi đầu và nói.

"Lãnh đạo cái mẹ gì chứ?"

Endou khịt mũi và lầm bầm tỏ thái độ không hài lòng, nhưng Renji và vua Charles không để tâm đến hắn mà vẫn tiếp tục nói chuyện.

"Được rồi, về lý do mà chúng ta đã đưa các cậu tới nơi này..." – Vua Charles ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp – "...Thế giới này lại một lần nữa rơi vào thế nghìn cân treo sợi tóc bởi bàn tay của bè lũ ác quỷ dưới trướng Ma Vương. Nên ta đã ra lệnh cho việc triệu hồi các Anh Hùng được tiến hành."

"...Ý ông muốn nói thì chúng tôi là anh hùng hay gì đó sao? Đúng là lúc nãy ông lão kia cũng có nói gì đó tương tự thế thật."

"Phải, Anh Hùng là cách mà chúng tôi gọi những vị cứu tinh đến từ thế giới của các cô cậu, những người có sức mạnh lay trời chuyển đất."

"Thế sao?"

"Phải, và các vị cũng chính là những Anh Hùng huyền thoại đó đấy!"

"Nhưng, bọn tôi chỉ là người bình thường thôi mà?"

"Haha... Không đâu, hãy thử mở thẻ trạng thái của mình ra thử xem nào, ta nghĩ các cô cậu sẽ thấy nó đã thay đổi khá nhiều đấy."

"Thẻ... trạng thái???"

Renji bối rối khi nghe vua Charles nói một điều khó hiểu tới vậy.

"Thẻ trạng thái ấy? Cái thứ xanh xanh và trong suốt ấy? Nó hình chữ nhật, lớn cỡ này này!" - Vua Charles cũng mang một vẻ mặt bối rối không kém. Ông cố gắng diễn tả thứ mà ông ta gọi là thẻ trạng thái bằng tay mình.

'Ừm... thẻ trạng thái! Ồ? Cũng thú vị thật đấy... Rất thú vị là đằng khác, ta không nghĩ là mình lại có mấy thứ này.'

"Kính thưa bệ hạ, theo thần biết thì có vẻ thế giới của các vị Anh Hùng này không tồn tại ma pháp. Nên có khả năng ngay cả thẻ trạng thái cũng không tồn tại ở đó đâu ạ."

"Thật vậy sao?"

"...Vâng? Có lẽ là vậy?" - Renji chẳng biết trả lời thế nào nên cứ gật đầu cho có lệ.

"Chậc, hẳn ở thế giới của mọi người đã có nhiều người phải chết vì bệnh tật rồi. Thật tội nghiệp..." – Vua Charles dừng một nhịp rồi nói tiếp – "Thẻ trạng thái nói đại khái thì chính là thông tin về các cậu được hiển thị dưới dạng dễ hiểu hơn. Các cậu mạnh yếu thế nào? Có những sức mạnh gì? Kĩ năng nào? Tình trạng cơ thể ra sao? Vân vân..."

Thấy Renji và những người dường như vẫn còn quá mơ hồ về khái niệm này, vua Charles bèn nói.

"Hmm, có lẽ là cho mấy cô cậu thấy thì sẽ nhanh hơn là nói... Thẻ trạng thái!"

Ngay khi vua Charles vừa dứt lời, một tấm thẻ bỗng dưng xuất hiện cùng với một tiếng chuông. Và trôi lơ lửng trước mặt ông ta mà không rơi. Tấm thẻ có màu xanh lá, trong suốt và mỏng dánh, tuy nhiên, nó đủ lớn để che hết mặt của vua Charles.

Vua Charles đưa tay lên cầm lấy tấm thẻ trước mặt mình. Ngay lập tức, một người hầu đang đứng ở bên phải ngai vàng liền đi tới trước mặt vua Charles, trên tay anh ta là một viên ngọc lục bảo lớn như quả bóng chày.

Nhận lấy viên ngọc lục bảo từ tay của người hầu, vua Charles bố trí tấm thẻ của mình để cho nó lơ lửng trước viên đá và hô.

"Trình chiếu!"

Viên ngọc lục bảo hút lấy tấm thẻ đang lơ lửng vào trong và phát ra nhiều tia sáng vào không trung. Những tia sáng đó tạo thành một hình ảnh lập thể ba chiều, thứ có vẻ là tấm thẻ lúc nãy nhưng được phóng lớn ít nhất vài chục lần để người khác có thể đọc được nội dung.

Charles des Astiora IV

|Tình trạng: Khoẻ mạnh|

-Chủng loài: Con người

-Giới tính: Nam

-Tuổi: 37

-Chức nghiệp: Vua của vương quốc Astiora

-Cấp: 12

Mana: 75/75

Sức khỏe: 30

Phòng thủ: 20

Nhanh nhẹn: 25

Dẫn suất ma lực: 57

-Kĩ năng:

+Vương Đạo (Cấp 7)

+Thương Thuật Trung Cấp (Cấp 5)

+Kiếm Thuật Sơ Cấp (Cấp 2)

+Cưỡi Ngựa (Cấp 6)

-Ma pháp:

+Hoả Ma Pháp (Cấp 2)

-Danh hiệu:

+Người Trị Vì Vương Quốc Astiora, Đệ Tứ.

"Đây chính là thẻ trạng thái của ta đấy."

"Wow, tuyệt thật! hình ảnh ba chiều sao?"

"Nhưng chúng tôi..."

"Không biết cách gọi nó ra phải không? Cứ tưởng tượng hình dạng đại khái của tấm thẻ trạng thái rồi hô 'Thẻ trạng thái' thôi! Dễ thôi mà!"

Nghe vua Charles nói vậy, một vài người cũng thử, tuy nhiên...

"...Thẻ trạng thái?"

"Ơ, à, thẻ trạng thái..."

"T-Thẻ trạng thái!"

"Thẻ tr-r-r-rạng thá... i!"

...

"Bộ tụi mình làm sai chỗ nào à?"

...Có vẻ việc gọi thẻ trạng thái ra không hề dễ như vua Charles nói. Tanaka cũng thử một cách hào hứng và cảm thấy nhục mặt ngay sau đó.

'...Dễ thế mà cũng không làm được sao? Mày vô dụng cỡ nào nữa thế.'

Trong lúc cả đám vẫn chưa biết xử trí ra sao thì giọng nói trong trẻo nhưng vô cảm của Kagamino Yuki vang lên.

"Thẻ trạng thái."

Tất cả những ánh nhìn trong phòng đều tập trung về phía cô. Không để ý tới việc đó, Yuki vẫn đang liếc sơ nội dung của tấm thẻ trạng thái trong tay cô.

"À, quý cô! Đúng nó rồi đấy! Cô đã làm được rồi, giờ hãy đưa nó cho ta xem thử nào!"

"Đây."

Yuki chỉ đáp gọn lỏn thế rồi phi tấm thẻ trạng thái trong tay mình về phía vua Charles.

"Được rồi, trình chiếu!"

Sau khi nhướn người lên và chụp lấy nó, vua Charles cũng lặp lại những gì mà ông đã làm với thẻ trạng thái của mình.

Kagamino Yuki

(Tình trạng: Khỏe mạnh)

-Chủng loài: Con người

-Giới tính: Nữ

-Tuổi: 17

-Chức nghiệp: Pháp Sư

-Cấp: 1

Mana: 5000/5000

Sức khỏe: 100

Phòng thủ: 200

Nhanh nhẹn: 400

Dẫn suất ma lực: 5400

-Kĩ năng:

+Giám Định (Cấp 1)

+Thông Hiểu Ngôn Ngữ (Cấp 3)

+Nữ Hoàng Sương Giá (Cấp 1) (Độc nhất)

+Băng Thiên Niên Kỉ (Cấp 1) (Độc nhất)

+Trái Tim Băng Giá (Cấp 1) (Độc nhất)

+Chống Chịu Nhiệt Độ Thấp (Cấp 6)

+Điều Khiển Mana (Cấp 6)

-Ma pháp:

+Băng Ma Pháp (Cấp 7)

+Thủy Ma Pháp (Cấp 4)

-Danh hiệu:

Anh Hùng Được Triệu Hồi, Nữ Hoàng Sương Giá, Sự Phù Hộ của Nữ Thần Mùa Đông.

Nhìn thấy thẻ trạng thái của Yuki, ông lão Gaelius không khỏi bất ngờ.

"K-Không thể nào? Chỉ mới ở cấp 1 mà lượng mana lẫn dẫn suất ma lực đều đạt hàng bốn chữ số sao? Tức là cô ta cũng ngang tầm với pháp sư thiên tài ta đây sao? Đừng có đùa chứ? Một thiên tài như ta còn phải bỏ ra hàng chục năm luyện tập mới được thế này đấy?"

"Gaelius? Cư xử chút nào!"

"Vâng... Dù sao thì Anh Hùng ít nhất cũng phải làm được cỡ này..."

"...Hừm, ngay cả những chỉ số thấp nhất của cô cũng cao gấp chục lần người thường. Đó là chưa kể đến những kĩ năng phi thường kia. Quả đúng là không hổ danh Anh Hùng tí nào."

Thấy Yuki có thể dễ dàng gọi thẻ trạng thái của mình ra, những người còn lại liền nhao nhao nhờ cô chỉ điểm.

"Chỉ cần mường tượng hình dáng cơ bản của nó thôi, một tấm thẻ có màu xanh trong suốt. Và khi gọi nó ra thì phát âm chuẩn vào.

"Thế sao? Để tớ thử xem nào!"

Kagura nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ. Cô hít một hơi vào, mở mắt và hô to.

"Thẻ trạng thái!!"

Tatsukana Kagura

(Tình trạng: Khỏe mạnh)

-Chủng loài: Con người

-Giới tính: Nữ

-Tuổi: 17

-Chức nghiệp: Cung Thủ Ma Pháp

-Cấp: 1

Mana: 2400/2400

Sức khỏe:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net