Chương 08: Kẻ ra đi, người ở lại...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Teraria E-336

—0o0—

Trong mắt Honoka, hình dạng thê thảm của Tanaka như chồng lên với một hình bóng khác. Ký ức mà Honoka đã cố gắng chôn vùi lại phía sau giờ lại được tái hiện.

Cũng như lúc đó, Honoka lại vươn cánh tay của mình ra theo phản xạ. Nhưng vẫn như lúc đó, tất cả đều là vô vọng. Cả lúc đó lẫn bây giờ, bàn tay của Honoka đều không thể chạm tới người đó. Cho tới cùng, cô vẫn không bao giờ cứu được anh ta.

Sự tuyệt vọng tràn ngập trái tim Honoka, cô không thể tin nổi rằng mình sẽ lại một lần nữa bất lực.

"KHÔNG!!!!"

Tiếng hét thảm thiết của Honoka vang lên ngay khoảnh khắc mà những mũi thương của ả nữ quỷ tàn phá mặt đất một cách tàn nhẫn...

Sau khi cơn rung chuyển dừng lại, tất cả còn lại chỉ là một đống đổ nát, còn Tanaka thì chẳng thấy đâu.

"K-Không...." – Honoka thốt ra một cách yếu ớt.

Cơ thể Honoka như mềm nhũn đi, cô vẫn nhìn vô hồn về nơi cuối cùng mà Tanaka đã ở. Hai dòng lệ nóng hổi từ từ lăn xuống má cô...

—0o0—

"Hãy tới khu rừng khốn kiếp này đi Lilith! Theo dõi một thằng nhãi loài người khốn kiếp đi Lilith! Ta là tên chúa quỷ bủn xỉn khốn kiếp đấy Lilith! Phải thực hiện những mệnh lệnh khốn kiếp của ta đấy Lilith!!"

Nằm vắt vẻo trên một cành cây cao, Lilith cứ liên tục nhại đi nhại lại một cách nhạo báng những lời mà chúa quỷ Ouroboros đã nói.

Tuy thế, ả vẫn không hề rời mắt khỏi Tanaka đang chật vật chiến đấu với lũ Goblin ở bên dưới.

"Khỉ thật... Dù gì mình cũng đường đường là một trong các ma tướng. Vậy mà lại phải đi làm cái nhiệm vụ nhàm chán này."

Vài ngày trước, Lilith được lệnh của Ouroboros mà mới tới đây. Dù bản thân không hề muốn tuân theo nhưng ả không thể trái lệnh.

"Hừm, tên nhãi này lại sử dụng thứ năng lực đó nữa sao?"

Lilith có thể nhìn thấy rõ ràng. Mũi dao của con Goblin đang đâm tới từ góc mù của Tanaka bỗng chốc lại va chạm với thứ gì đó và bị chệch hướng. Nhờ đó mà cậu mới không phải nhận một vết thương chí mạng và có thể phản công.

"Có vẻ là kĩ năng dạng khiên chắn tự động? Một con người tầm thường mà cũng dùng được sao? Tên nhãi này, thú vị đấy."

—0o0—

Lilith có chết cũng không thể tin nổi rằng sẽ có ngày ả bị sỉ nhục tới mức này. Bị một tên con người tầm thường dắt mũi, đã hàng trăm năm rồi mới có kẻ khiến cho ả phải đổ máu...

Đã thế đó còn là một tên con người tầm thường, nhãi nhép, thật quá sức nhục nhã!!!

Dù không hiểu ý nghĩa của cử chỉ tay mà Tanaka đã làm, nhưng dựa vào thái độ của Tanaka thì không khó đoán ra chút nào. Lilith giận đến run người, tên nhãi con người này đúng là đang tự rước hoạ vào thân rồi.

"Quân mất dạy!!!"

Không chút nhân từ, Lilith lật tung mặt đất với một trận oanh tạc thương ma pháp. Dù không rõ ma pháp cuối cùng mà Tanaka đã dùng là gì, nhưng trông nó có vẻ giống một lớp chắn phòng vệ.

"Hừm, dù tên nhãi có dùng thứ khiên chắn gì thì cũng khó lòng sống nổi. Nhưng..."

Lilith làm vẻ mặt như vừa cắn phải bọ xít trong khi tay ả chạm vào vết thương trên má. Ả tập trung và cảm nhận sóng Mana, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra cả khu rừng.

"...Chỉ để cho chắc chắn thôi."

Nhưng tín hiệu sóng Mana đặc thù của Tanaka không hề xuất hiện dù Lilith có cố gắng tìm kiếm. Bây giờ thì một nụ cười thoả mãn mới nở ra trên môi Lilith.

"Đó là những gì một tên nhãi nhép như ngươi nhận được khi dám chọc giận ta! Ô hô hô!"

"K-Không... Không! Không!!!"

Lilith vẫn còn đang hả hê thì bỗng nghe thấy tiếng than khóc nỉ non của Honoka. Ả mới sực nhớ ra sự tồn tại của nhóm anh hùng. Cơn giận lôi đình gây ra bởi Tanaka đã che mờ lý trí của ả...

"Con nhãi này, là người rất quan trọng với tên khốn kia à?" – Lilith mỉm cười và xoè tay về phía Honoka, bắt đầu tập trung Mana vào đó – "Để ta tiễn ngươi theo nó cho có bạn!"

Kagura vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Mũi giáo của Lilith đang nhắm vào Honoka, trong khi bạn cô lại chẳng di chuyển chút nào.

Ngay lập tức, Kagura đứng dậy một cách khó khăn và lê lết về phía Honoka. Cô đứng trước Honoka, dang rộng hai tay ra để che chở cho bạn mình. Với mong muốn tột cùng là bảo vệ Honoka, Kagura đã vô thức dựng nên một lá chắn Mana.

Yuki nằm gần đó cũng nhìn về phía Honoka và thều thào nói.

"Chạy, chạy đi..."

"Tình bạn thiêng liêng nhỉ? Thôi để ta tiễn các ngươi xuống địa ngục hết cả lũ cho đủ bè đủ bạn."

Kagura và Yuki nhắm tịt mắt lại, như là sẵn sàng chấp nhận số phận của mình.

...

......

.........

Nhưng mãi mà vẫn chẳng có gì xảy ra cả?

"Cái gì cơ!? Trở về ngay lập tức? Khoan? Còn đám con người này thì sao? Hả? Ngài đang giỡn mặt với tôi đấy à, tên khốn này!!!?"

Vẻ mặt của Lilith lộ rõ vẻ tức tối trong khi nói chuyện một mình. Mũi thương của ả đang lơ lửng cũng tan rã đi mất.

"Khỉ thật! Rồi! Rồi! Được rồi! Hiểu rồi... Đồ khốn!" – Lilith tặc lưỡi rồi nói tiếp – "Chậc, lũ nhãi các ngươi may mắn lắm đấy..."

Lilith dang rộng đôi cánh sau lưng mình ra, vỗ vỗ chúng vài lần. Rồi với một tiếng đùng, ả đã bay đi mất với một tốc độ chóng mặt, bỏ lại phía sau nhóm Renji vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, có một điều mà ngay cả Lilith cũng không nhận ra... Ở cách nơi mà ả tấn công nhóm anh hùng không xa, có một kẻ đã làm khán giả và quan sát trận đánh từ đầu tới cuối. Sau khi Lilith bay đi mất, kẻ đó gật gù một chút rồi biến mất như một làn sương.

—0o0—

Cuộc trạm chán với ả nữ quỷ thực sự quá tồi tệ... Tuy nhóm anh hùng giữ được mạng của mình, năm người đã đối đầu trực tiếp với con quái vật kinh khủng đó...

Akihiro, Endou, Kenta và Tekuzu đều rơi vào trạng thái thập tử nhất sinh. Nếu không có Honoka ở đó thì họ khó lòng mà giữ được mạng.

Renji thúc đẩy cơ thể mình tới giới hạn nguy hiểm khi cố gắng sử dụng kĩ năng mà bản thân chưa làm chủ được.

Yuki và Kagura rơi vào tình trạng cạn kiệt Mana. Vì hầu hết những lọ thuốc hồi phục Mana mà cả nhóm mang theo đã vỡ mất nên họ chỉ còn cách nhường hết số còn lại cho Honoka để cô ấy có thể hồi phục cho cả bọn.

Honoka và Omura là hai người may mắn chịu ít thương tổn nhất, trừ vài vết bầm và trầy xước ngoài da ra thì họ hoàn toàn ổn.

Tuy nhiên, cái chết của Tanaka đã trở thành một hồi chuông cảnh tỉnh, phô bày thực tại tàn khốc dành cho Renji và bạn cậu. Dù trước đây, Renji không thân thiết với Tanaka. Nhưng thật sự rất khó để chấp nhận rằng một người tới từ cùng thế giới của cậu đã bỏ mạng ở chốn xa lạ này...

Thế giới này... không phải là một trò chơi, và dù cậu có những sức mạnh gì thì rốt cuộc vẫn chỉ là con người.. Nếu mất mạng, thì chẳng có cách nào cứu vãn cả. Nếu nói cho đơn giản thì thế giới này không hề có nút "chơi lại", chết là hết.

Sự hào hứng, tò mò ban đầu khi mới tới thế giới này giờ như đã tan biến đi mất. Chỉ có sự sợ hãi khi nhìn vào một tương lai vô định sắp tới.

Renji và bạn cậu vẫn chỉ là học sinh, thế nhưng bây giờ, cả bọn lại bị ném vào ngay giữa đống hỗn loạn này. Giờ đây, điều cậu khao khát hơn cả là được về nhà...

Nhưng những gì mà vị vua đã bí mật nói với cả nhóm khi họ trở về vẫn cứ lặp đi lặp lại trong đầu Renji.

"Xin hãy giữ kín những chuyện đã xảy ra với bạn của các vị. Chúng ta không nên gây ra sự hoảng loạn không cần thiết."

Renji đã suy nghĩ khá nhiều về câu nói này, cùng với những lời trước đây của nhà vua... Người dân thế giới này đã triệu hồi cả lớp của cậu tới đây để làm đấng cứu thế. Và rõ ràng việc này không hề dễ dàng gì...

Renji chợt nhận ra rằng nếu như cậu và bạn cậu trở thành hi vọng duy nhất của người dân thế giới này... Vậy liệu họ có dễ dàng mà cho những vị cứu tinh trở về thế giới của mình không?

"Tập trung vào!!!"

Nghe thấy tiếng quát, Renji giật mình nghiêng nửa thân trên về phía sau theo phản xạ. Nhờ thế mà cậu né được thanh kiếm gỗ đánh tới. Renji thở ngắt quãng và giơ tay ra hiệu yêu cầu tạm nghỉ.

"Mệt rồi à? Nghỉ chút đi, cố gắng quá cũng không tốt. Chỉ mới hai ngày nhưng cậu đã có tiến triển tốt lắm!"

Người đang nói với Renji chính là tướng quân của vương quốc này, James Maxwell.

Sau khi trở lại từ khu rừng, Renji đã yêu cầu vị tướng quân này huấn luyện cho mình, để cậu có thể nắm rõ khả năng và tận dụng tối ưu sức mạnh của mình.

Renji giờ đã hiểu mình yếu thế nào. Dù mang danh Dũng Giả, nhưng cậu chỉ là một học sinh đơn thuần, chưa từng có chút kinh nghiệm chiến đấu.

Giờ đã không còn đường lui, Renji với tư cách là lớp trưởng, cảm thấy mình có trách nhiệm phải giữ cho những người bạn cùng lớp được an toàn. Cậu phải trở nên mạnh hơn nữa, cho tới khi có thể bảo vệ được mọi người.

'Có vẻ những người khác cũng đang cực lực luyện tập.'

Renji nhìn qua bên phải, ở đó, nhóm của Endou cũng đang cùng nhau luyện tập.

'Giờ mới nhớ... đúng là phối hợp nhóm của gã đó tốt thật. Mình và mọi người cũng phải học tập theo hắn, chứ hiện tại cả đám chiến riêng lẻ và thiếu tổ chức quá...' – Renji tự nhủ trong đầu.

Renji tự trách bản thân quá ngu ngốc khi không nhận ra điều này sớm hơn. Hầu như trong mọi game nhập vai, việc phân vai trò và phối hợp tác chiến rất quan trọng trong việc chiến thắng, vậy mà cậu lại không để ý tới việc này.

'Nếu như chúng ta đã có thể tập trung phối hợp với nhau tốt hơn thì có lẽ mọi thứ đã... Không, những chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Việc mình cần làm bây giờ là phải ngăn không cho thảm kịch này lặp lại lần nào nữa.'

"Nghỉ đủ chưa?" – Maxwell hỏi.

"Rồi." – Renji bình thả trả lời và nắm chặt lấy thanh kiếm gỗ.

—0o0—

"Hộc hộc... Đ-Đại ca, nghỉ được chưa vậy?" – Tekuzu thở gấp gáp và nói với một giọng như thể hắn sắp chết tới nơi.

"Chưa được, tao và bọn mày cần phải cố gắng hơn nữa! Mày đã quên là cả đám suýt tí nữa là chết sao? Ở cái thế giới khốn nạn này, sức mạnh là tất cả! Không mạnh lên thì cả đám sẽ bị đè đầu cưỡi cổ cả."

"Nhưng..."

"Không nói nhiều nữa, đỡ này!"

Endou nói và vung tay phóng hai con dao về phía Tekuzu. Gã liền gọi Con Lắc Ma Thuật ra và xoay nó trong tay để chặn hai con dao đang bay tới. Tuy nhiên, Endou không còn ở chỗ cũ nữa, hắn đã nhanh chóng tiếp cận Tekuzu và dí một con dao khác vào cổ của gã.

"Em chịu thua! Em chịu thua!!!"

"Bị hạ nhanh thế này? Thôi... chắc mày mệt lắm rồi, nghỉ đi, lát nữa tập tiếp!"

"C-Cảm hộc hộc hộc... Cảm ơn đại ca..."

Quá mệt mỏi, Tekuzu nằm luôn xuống đất.

Lắc đầu có phần chán nản, Endou nhìn qua phía Kadou và Kenta. Cả hai đang tập luyện cùng với nhau, một bên thì liên tục sử dụng ma pháp để tấn công từ nhiều hướng ở khoảng cách xa, còn bên kia thì liên tục di chuyển tấm khiên của mình để đỡ đòn.

'Ít nhất thì chỉ có mỗi một đứa là luyện tập không đàng hoàng...' – Endou nghĩ và thở dài.

Bỗng nhiên lại có ai đó đi qua va vào lưng của Endou, làm hắn suýt ngã. Thấy vậy, Tekuzu liền bật dậy và lên giọng.

"Ê! Ê! Đồ khốn! Mắt mày để trưng hay sao mà đụng vào đại ca tao thế? Đã thế còn không thèm xin lỗi tính bỏ đi luôn cơ đấy!?"

Endou quay người lại và nhận ra rằng kẻ đã đụng vào người mình không phải ai khác mà chính là Cuồng Binh Akihiro.

"Hở?" - Akihiro quay lại lườm Tekuzu và nói bằng giọng khó chịu.

"Mày va... Ưm! Ưm! Ưm!!!"

Tekuzu chưa kịp nói hết câu thì đã bị Endou bịt miệng lại. Endou nhìn thẳng vào mặt Akihiro không chút sợ hãi và nói.

"Chuyện cũng chẳng có gì nhưng thằng đàn em tao cứ thích làm cho to ra. Bây giờ tao không muốn gây rắc rối cho mày, nên cũng đừng gây rắc rối cho bọn tao."

Akihiro không nói không rằng, chỉ quay đầu lại đi tiếp, chẳng thèm đoái hoài gì tới nhóm Endou nữa. Thấy vậy, Endou mới bỏ tay mình ra khỏi miệng của Tekuzu.

"Đại ca! Sao anh lại để thằng đó tỏ ra bố láo như vậy? Sao không dạy cho nó một bài học? Chúng ta có bốn người cơ mà?" – Tekuzu lên tiếng phàn nàn.

"Vậy ý mày là hội đồng nó?"

"Vâng! Tụi mình bốn người sợ gì nó?"

"Thế để rồi kết thúc cũng giống như lúc cả đám hội đồng thằng Tanaka à?"

"Ơ... K-Không... Nhưng mà... lần này khác?"

"Trời ạ... Tekuzu, lại gần đây nghe tao nói này. À, cả hai đứa kia nữa! Lại đây!"

Nghe tiếng Endou gọi, Kenta và Kadou liền ngừng việc tập luyện và nhanh chóng chạy tới.

"Từ giờ, đừng gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa." – Endou nói bằng một giọng nghiêm nghị.

"Hả? Ý anh là sao?" – Tekuzu hỏi lại.

"Tức là bỏ mấy trò hùng hổ đi, kẻo có ngày bỏ mạng cả lũ! Tao nói thế mày chưa hiểu à?" – Endou quát. – "Chậc... Nếu còn ở thế giới cũ thì muốn làm gì cũng được. Nhưng tụi mày nên nhớ, ở đây thằng nào thằng nấy cũng có kỹ năng đặc biệt với ma pháp cả. Đã thế chỗ này cũng rất lỏng lẻo về mặt luật pháp."

Endou vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên cổ kéo một đường ngang qua.

"Thức tỉnh đi! Nếu như mà cứ tiếp tục thế này thì cả bốn thằng sẽ bị cô lập, rồi bị xử lúc nào chẳng hay. Hẳn chúng mày cũng phải nhận ra rồi chứ? Thế giới này vô cùng dã man, dù chúng ta có bị lũ kia giết thì cũng chẳng ai làm gì được! Có bỏ tù cũng chẳng sợ, vì có nhà tù nào giam được một lũ có sức mạnh hơn người?"

"S-Sao tụi nó dám chứ? Chúng ta đều là người với nhau mà... Anh nghĩ quá rồi đại ca..."

"Sao lại không dám? Mày ngu à? Suy nghĩ thử xem! Đám người thế giới này gọi chúng ta tới đây là để giết Quỷ Vương hay gì đó đấy! Nhớ con quỷ cái đó không? Ngoại hình và cách nó nói chuyện chẳng khác gì con người! Chúng ta sẽ phải giết cả một đàn một lũ chúng nó nếu muốn trở về nhà đấy!" – Endou bắt đầu nổi sùng. – "Nếu thế thì có gì phải ngán ba bốn thằng côn đồ? Hả?"

Lần này thì Tekuzu im thin thít... Kenta làm một vẻ mặt nghiêm trọng còn Kadou thì đổ cả mồ hôi lạnh.

"Hiểu ý tao rồi chứ? Nếu hiểu rồi thì đừng có dại dột mà tạo ra thêm thù trong giặc ngoài nữa đấy." – Endou ngừng một chút để thở rồi nói tiếp. – "Nhớ cho kĩ này, từ giờ không được làm càn, cố gắng để lại ấn tượng tốt và nhất quyết đừng để cho kỹ năng độc nhất bị lộ, hiểu chưa?"

"H-Hiểu rồi ạ..."

"Thế thì tốt! Giờ thì tiếp tục luyện tập đi!"

—0o0—

Đứng trước phòng của Honoka, Kagura gõ gõ cánh cửa và lên tiếng hỏi.

"Này, Honoka... Honoka! Honoka, có nghe tớ không?" - Giọng cô chứa đầy phiền muộn.

"Sao rồi?" – Yuki không vô cảm như thường ngày, trông cô có chút gì đó bồn chồn.

"Cậu ấy không trả lời..."

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cả nhóm trở về từ khu rừng... Sau khi chữa trị hoàn tất cho mọi người, Honoka đã tự khoá chặt mình ở trong phòng, nhất quyết không ra ngoài.

"Không trả lời? Đủ rồi đấy... Sương Giá."

Yuki chỉ nói vậy rồi đặt tay lên cánh cửa. Bề mặt chỗ lòng bàn tay của cô tiếp xúc với cánh cửa liền đóng một lớp băng.

"Cậu đang làm gì thế?"

Yuki không trả lời, cô rút tay lại rồi tung một đấm thật mạnh, nhắm vào chỗ trên cánh cửa đã bị băng làm cho yếu đi, dễ dàng đục thủng một lỗ. Sau đó cô luồn tay vào và mở khoá cửa từ bên trong.

"Mở cửa." – Yuki trả lời cụt ngủn.

Kagura mở miệng định nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại im lặng và đi theo Yuki vào phòng Honoka.

"Honoka? Cậu sao rồi?" –Kagura hỏi nhỏ nhẹ.

Tuy nhiên cô không nhận được câu trả lời... Honoka chỉ ngồi ôm gối trên giường với đôi mắt ươn ướt, tràn trề nỗi buồn, tựa như đang nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm.

"Honoka..."

Kagura nhẹ nhàng đặt tay lên vai Honoka, cứ như thể sợ rằng bạn mình sẽ tan như bọt biển nếu cô không cẩn thận.

Nhìn gần mới để ý thấy thần sắc Honoka khá nhợt nhạt, đôi mắt đỏ lên vì khóc. Và hai dòng nước mắt trên má cô tuy đã khô nhưng vẫn để lại vết. Nhìn cô chẳng khác nào một người mất hồn.

"Là tại tớ..." – Honoka mấp máy môi nói một cách yếu ớt, run run như sắp khóc. – "Akashi chết là do tớ, anh hai chết cũng là do tớ... Tại sao? Tại sao chứ?"

"Honoka... Đừng tự trách mình như thế..."

"Hức... hức... N-Nếu như tớ ở lại cùng cậu ấy! Nếu như tớ đã không để cho cậu rời khỏi nơi này! Thì những chuyện này đâu có phải xảy ra? Nếu như... Ức... ưưưư..."

Honoka nấc thành tiếng, rơm rớm nước mắt, trông cô lúc này thật bi thảm. Nhìn cảnh này, Kagura muốn nói những lời an ủi bạn mình, nhưng không tài thốt ra thành tiếng...

Kagura biết là cậu bạn học mang tên Tanaka Akashi có ý nghĩa như thế nào đối với Honoka. Và cô không tài nào đoán được Honoka đang đau khổ thế nào, khi mà phải tận mắt chứng kiến cái chết của cậu ta.

Vết thương lòng của Honoka, vừa mới được Tanaka hàn gắn, nay lại bị xé toạc ra còn lớn hơn trước. Tim của Kagura quặn thắt lại khi phải nhìn thấy Honoka như thế này.

"T-Tại sao họ mới là người phải chết? Tớ thật sự không muốn sống nữa."

Bất ngờ thay, Yuki lại ngồi cạnh Honoka và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng để dỗ dành.

"Nào... Nào... Honoka, cậu hãy cứ khóc đi."

"Ư... Hức..."

Yuki xoay người của Honoka mặt đối mặt với mình, để cho đôi mắt của hai người có thể nhìn thẳng vào nhau. Honoka có thể thấy được sự đồng cảm hiện hữu trong mắt Yuki.

"Honoka, có những khi chúng ta mong muốn cho thời gian quay ngược trở lại. Để có thể thay đổi những sai lầm trong quá khứ..." – Những lời Yuki nói có chất chứa chút gì đó buồn bã. – "Nhưng điều đó là bất khả thi... Tuy vậy, muốn khóc cũng không sao, hãy cứ khóc cho khuây khoả, để rồi phải đứng dậy và đi tiếp về phía trước."

Kagura cũng ngồi xuống bên cạnh Honoka, không nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy hai người bạn của mình, cứ như muốn san sẻ nỗi đau mà họ đang chịu đựng.

"Nhất là khi mạng sống của mình đã được những người đã khuất cứu, như thế thì càng phải đứng lên để đi tiếp..." – Yuki khịt khịt mũi, giọng nói cũng trở nên run run. – "Vì chúng ta nợ họ mạng này, nên không được phép để bản thân bị kẹt lại trong quá khứ. Bởi thế nên bây giờ hãy cứ khóc đi nhé, Honoka."

"Hức hức hức... Ooaaaa!!!! Aaaaaa!!!!"

Như một đứa trẻ, Honoka cứ khóc, khóc mãi, nước mắt nóng hổi thấm vào tay và áo hai người bạn của cô. Honoka cứ thế mà khóc cho tới khi thấm mệt và thiếp đi mất trong vòng tay ấm áp của Yuki và Kagura, cả ba cứ giữ tư thế đó thêm một lúc lâu nữa.

Trong giấc mơ, Honoka nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở đằng xa. Cô vội vã vươn tay về phía trước, cố gắng chạy tới chỗ người, nhưng lại vấp ngã. Tuy nhiên có ai đó đã nắm lấy bàn tay của Honoka và đỡ cô dậy. Trên khuôn mặt của người đó đã nở một nụ cười dịu dàng như ngày trước...

Rốt cuộc, Honoka cũng đã ngừng khóc...

—0o0—

"Hửm?"

Tanaka bất ngờ mở mắt ra và ngồi dậy. Cậu nhận ra không gian xung quanh tối thui như mực, giờ dù có giơ tay ra trước mặt cậu cũng chẳng thấy được gì.

Ngay lúc đó, Tanaka giật mình khi nhớ lại những gì đã xảy ra... Cậu đã theo phản xạ mà lao ra đỡ lấy đòn tấn công của con quái vật thay cho Honoka.

Những chuyện xảy ra sau đó khá mờ nhạt, nhưng Tanaka chắc chắn rằng mình đã phải chịu những thương tích chí mạng, đau đớn khôn xiết. Chắc chắn rằng lúc đó cậu đã đặt một chân qua ngưỡng cửa địa ngục. Vậy có lẽ nào?

"Thẻ trạng thái!"

Tuân theo lời gọi của Tanaka, tấm thẻ trạng thái liền xuất hiện trước mặt cậu. Tanaka run rẩy đọc xem nó nói những gì.

Tanaka dường như không thể tin nổi vào mắt mình, tình trạng Nhiễm độc Ethereal của cậu đã hoàn toàn biến mất. Thứ đã hành hạ cậu suốt bấy lâu nay, rốt cuộc cũng biến mất rồi...

Không thể kiềm nổi niềm vui sướng, hai mắt cậu nhanh chóng trở nên ngấn nước, và rồi hai dòng lệ hạnh phúc chảy dài xuống má cậu.

Cậu còn sống! Còn sống!!! Cậu đã thoát được số phận nghiệt ngã của mình!

Tanaka gạt đi nước mắt rồi dùng ánh sáng phát ra từ tấm thẻ để rọi xem thử cơ thể mình có bị gì không. May thay, cơ thể cậu hoàn toàn ổn. Tuy nhiên quần áo cậu lại te tua và bị nhuộm đỏ bởi máu...

Máu này là của ai? Là của cậu sao? Ký ức của Tanaka quá sức mơ hồ, cậu chỉ nhớ mang máng rằng đã có ai đó đã bắt chuyện với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net