Chương 09: Bái sư học đạo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Teraria E-336

"Bộ tới mùa động dục của mày hay sao à con khốn? Làm quái gì mà ồn ào thế hả???" - Ai đó cất lên một giọng nói khàn khàn.

'Tiếng người!' – Tanaka mừng như mở cờ trong bụng.

Tanaka thực sự không ngờ rằng lại có người ở cái nơi quái quỷ này... Cậu định sẽ ra mặt ngay, nhưng khựng lại và thử cân nhắc thấu đáo một chút về chuyện này. Cậu nhận ra có vài vấn đề...

'Ừm... Tao biết là mình hỏi câu này nhiều rồi. Nhưng trong lúc tao ngủ đã xảy ra chuyện quái gì thế?'

'Liệu có chắc chắn rằng là an toàn không? Loại người gì mà lại ở trong cái chốn này? Có thể là mạo hiểm giả chăng? Hoặc cũng có thể là quỷ... Con quỷ cái đó cũng nói được tiếng người cơ mà?'

'Ừm... Kẻ ngoài kia... đáng gờm hơn cả con quỷ cái đó nữa đấy...'

"Còn chú mày thì sao? Định trốn tới lúc nào? Ta đã giết con quái vật đó rồi đấy."

'Bị phát hiện rồi sao?' – Tanaka giật mình.

"Thôi nào, ta biết là chú mày nghe được, ra đi! Ta không có làm gì đâu mà sợ!"

Tanaka quay đầu về phía sau, cố gắng sờ mó để tìm xem có lối ra nào khác không. Tuy nhiên, một cái lỗ thông gió còn không có nữa, thay vào đó, Tanaka lại vớ phải cái gì đấy.

Cậu liền soi sáng nó và nhìn kĩ một chút thì nhận ra thứ đó trông hao hao giống chuôi kiếm. Không, nó đúng là một cái chuôi kiếm.

'Hửm? Thứ này... Ừm, lạ nhỉ? Không phải sao, chắc tao nhầm rồi?'

Một thanh kiếm cắm lút cán vào trong tường của cái hốc... Đây chưa phải là điều quái dị nhất mà cậu được thấy kể từ khi tới thế giới này.

Chẳng biết nghĩ gì mà Tanaka lại thử dùng cả hai tay cố gắng rút nó ra. Kỳ lạ thay, lưỡi kiếm dễ dàng trượt ra khỏi bức tường dù Tanaka chẳng cần dùng quá nhiều sức.

Có vẻ vì kẹt ở trong đất đá một thời gian dài mà lưỡi kiếm trở nên bẩn thỉu và đầy gỉ sét.

'Đành vậy, bây giờ chẳng còn đường thoát nữa rồi... Cứ dùng cái này làm vũ khí phòng thân rồi đi ra thôi.'

Thật sự không có lựa chọn nào khác dành cho Tanaka cả, giờ cậu chỉ còn cách để bản thân bị cuốn theo chiều gió mà thôi, tới đâu thì tới. Ít ra thì cậu cũng chẳng phải lâm vào cảnh tay không tất sắt...

"Làm gì mà chui chui rúc rúc mãi thế? Đã bảo là ta sẽ không làm gì cơ mà."

Tanaka cẩn trọng bò ra khỏi cái hốc trong khi vẫn dùng tấm thẻ trạng thái để soi đường. Sau khi ra khỏi đó, Tanaka bỗng ngửi thấy mùi thịt cháy khét kinh tởm.

Cậu thử nhìn qua nhìn lại, và nhận ra một dáng người được ánh sáng hắt tới, nhưng lại chỉ thấy được đại khái người đó trông ra sao.

"Ồ? Chú mày chỉ có mỗi cái đó để soi đường à?"

Tanaka nghe thấy một tiếng búng tay cái tách, ngay lập tức, xung quanh người đó xuất hiện những quả cầu ánh sáng màu trắng bay lơ lửng.

Giờ Tanaka mới thấy rõ dung mạo người đó ra sao.

Anh ta trông còn khá trẻ, chừng 20, 21 tuổi là cùng, mặc trên người một cái áo măng tô màu đỏ thẫm và mang nhiều món phụ kiện. Diện mạo cũng khá là bảnh bao với mái tóc màu vàng nhạt chải ngược về phía sau, có nét giống người phương Tây.

Tuy nhiên, màu da của anh ta lại nhợt nhạt, thiếu sức sống đến kỳ lạ.

Chỉ cần anh ta phẩy tay một cái là thêm nhiều quả cầu ánh sáng nữa được tạo ra, bay xa ra và thắp sáng cả một khu vực.

Nhờ thế mà Tanaka có thể thấy được mình đang đứng cạnh một cái xác cháy đen, nguồn gốc của cái mùi thịt khét nãy giờ.

Nhìn sơ qua thôi cũng có thể đoán được đây chính là con quái vật một mắt đã kiên trì đuổi theo Tanaka.

'Làm thế nào mà nó chết thảm hại thế này? Gã kia là pháp sư sao?'

"Này, sao chú mày chết đứng thế kia? Mày là đứa bị con quái nằm đằng đó đuổi đánh có phải không? May là ta giết nó rồi đấy."

"À... Vâng, c-cảm ơn..."

"Ừ ừ, rồi, thế chú mày là thằng nào? Tới đây bằng cách nào hả?"

"T-Tôi..."

Tanaka đang trả lời giữa chừng thì lại thêm một con quái vật nữa lao tới chỗ của anh chàng pháp sư kia.

Nhìn nó giống như một con nhím quá cỡ và đi bằng hai chân. Có vẻ con quái vật bị ánh sáng chói lọi làm cho nổi điên.

Con quái vật giơ móng vuốt của nó về phía anh chàng pháp sư, nhưng...

"Lôi Cầu."

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tanaka chỉ vừa mới chớp mắt một cái thì đã khi nhìn lại con quái vật đã bị đốt ra tro.

"Cái quái gì thế này?"

"À, lũ nhãi nhép này lúc nào cũng thích cắn trộm mà." – Anh ta nhún vai trả lời. – "Ta muốn nói chuyện với chú mày mà không bị làm phiền. Đi theo ta nào!"

Tanaka suy nghĩ một chút rồi quyết định là cứ đi theo người này thử xem, dù sao anh ta cũng không có vẻ gì là muốn hãm hại cậu.

"À mà, chú mày đừng có chỉa thanh kiếm cũ rich đó về phía này nữa được không? Đã nói là ta không có ý xấu rồi. Mà dù sao thì cũng chẳng làm trầy nổi da ta với một lưỡi kiếm rỉ sét đó đâu."

"..."

Tanaka chỉ im lặng và đi theo, nhưng cậu vẫn không cất hay vứt thanh kiếm đi. Cậu cảm thấy mình không nên dễ dàng tin người...

Bước đi chậm rãi sau lưng anh chàng pháp sư kia, Tanaka giữ nguyên khoảng cách và sử dụng kĩ năng Giám Định của mình để dò xét đối phương.

"Giám định." – Tanaka thì thầm.

Không đủ thẩm quyền.

'Hả??? Sao lại thế này?'

Tanaka không hiểu tại sao lại nhận kết quả này lần nữa. Trừ khi dùng nó lên kỹ năng Mối liên kết với /.../ ra thì trước nay Giám Định chưa lần nào thất bại trong việc moi ra thông tin cậu cần. Kết quả vẫn chẳng thay đổi dù Tanaka cố sử dụng thêm bao nhiêu lần đi nữa.

Trong lúc Tanaka còn đang bối rối, một con quái vật đã áp sát phía sau lưng cậu mà không gây ra tiếng động.

'Cẩn thận!!!'

"Thạch Đạn." – Anh chàng pháp sư thản nhiên nói mà chẳng thèm quay đầu lại.

Chỉ là một viên đá to bằng nắm tay, nhưng nó lại bay về phía con quái vật với vận tốc và độ chính xác kinh hồn.

Viên đá dễ dàng nghiền nát khuôn mặt của con quái vật, xuyên qua lớp da, đục thủng cả hộp sọ.

Con quái vật không đầu lảo đảo vài bước như chưa nhận rồi mới ngã gục xuống, làm Tanaka giật cả mình.

"Này nhãi, chú mày đừng có đứng xa thế, chỗ này đầy nhóc quái vật đấy, ở gần ta thì an toàn hơn."

Tanaka nuốt nước bọt rồi quyết định đi bên cạnh anh ta cho chắc ăn.

"À mà, Tanaka Akashi này, chú mày cũng đừng cố dùng Giám Định lên ta nữa làm gì, vô ích thôi."

'Ừm, mày bị hắn soi rồi đấy.'

"Hả? L-Làm sao anh biết?" – Tanaka thực sự bất ngờ.

"Hà hà, ta đã giám định chú mày từ trước rồi. Còn việc chú mày cũng dùng nó thì chỉ cần nghe tiếng hô là đủ biết rồi. Chú mày còn nói đi nói lại nữa cơ mà..."

"Mà này, lúc còn ở Trái Đất chú mày là người nước nào vậy? Với Trái Đất lúc này ra sao rồi?"

"Khoan đã? Anh biết Trái Đất sao? Lẽ nào?"

Tanaka hết bất ngờ này lại tới bất ngờ khác...

"Ờ, phải, ta là tiền bối của chú mày! Thế hệ anh hùng triệu hồi đầu tiên, Ma Pháp Sư Augusto Clarks, hân hạnh gặp mặt."

"Cái gì cơ? Thật sao!?"

"Hà hà! Bất ngờ lắm hả? Hửm?" – Đang nói bỗng dưng Augusto khựng lại và tỏ vẻ khó hiểu. – "Cái gì thế này? ...Rương Chứa Đồ!"

Augusto vừa dứt lời thì ngay lập tức một khối lặp phương màu tím xuất hiện bên cạnh anh ta. Augusto liền đút tay mình vào trong đó và lấy ra một viên tinh thể đang phát sáng và có màu đỏ thẫm như máu.

"Thích hợp sao?" – Augusto lẩm bẩm.

'Ừm, thứ đó vừa phản ứng với mày à?'

Augusto liếc nhìn qua lại giữa Tanaka và viên tinh thể rồi cười cười. Hành động kỳ quặc này làm cho Tanaka cảm thấy bối rối.

"Ơ? S-Sao thế?"

"À, chẳng có gì đâu, đừng bận tâm." – Augusto cười trừ rồi cất viên đá vào lại khối lập phương.

'Ừm, tao đâu phải là thằng duy nhất cảm thấy rằng gã cư xử cứ như một tên biến thái phải không?'

Tạm thời gác chuyện hành động kỳ quặc của Augusto qua một bên, Tanaka gặng hỏi thêm về việc mà cậu đang quan tâm nhất.

"Có thật anh là một người bị triệu hồi tới đây như tôi không?"

"Dĩ nhiên là thật! Ối trời ạ! Ta việc gì mà phải nói dối chú mày!? Thôi, đây này, đọc đi! Thẻ trạng thái."

Augusto đưa cho Tanaka xem tấm thẻ trạng thái của mình, tuy nhiên, nó chỉ hiện mỗi tên, cấp độ và danh hiệu.

Augusto Clars

-Cấp độ: 1844

-Danh hiệu:

Anh Hùng Được Triệu Hồi, Ma Pháp Vương, Lôi Thánh, Kẻ Tìm Kiếm Tri Thức, Quỷ Vương Sát.

Chỉ nhìn cấp độ thôi cũng đã đủ khiến cho Tanaka muốn há hốc mồm rồi. Đống danh hiệu ở bên dưới chỉ càng xác nhận thêm thân phận của chàng thanh niên đang đứng trước mặt cậu.

"Vậy..." – Tanaka ngập ngừng một chút rồi mới hỏi điều đang làm cậu băn khoăn. – "anh có biết làm cách nào để trở về Trái Đất không?"

"..."

Trán của Augusto nhăn lại một chút rồi giãn ra như cũ, anh ta nhắm mắt lại và thở dài một tiếng trước khi trả lời.

"Ta biết... điều mà ta sắp nói sẽ rất khó chấp nhận. Nhưng nó là sự thật mà chú mày cần phải biết, sau đó thì hãy quyết định mình nên làm gì."

"V... Vâng."

"Chưa có cách nào để chúng ta trở về đâu. Ta đã nghiên cứu cả dời, nhưng vẫn không tìm được cách trở về..."

Đây không hẳn là một tin sét đánh ngang tai đối với Tanaka... Bản thân cậu đã cho rằng việc này có thể xảy ra từ đầu rồi.

Nhưng xác nhận được nghi ngờ này vẫn để lại ảnh hưởng khá lớn tới tinh thần của cậu.

"Ta... sẽ cho chú mày chút thời gian để bình tĩnh lại, hít thở sâu vào đi."

Tanaka bắt đầu cảm thấy choáng váng, nên cậu dựa lưng vào tường và ngồi xuống. Tay nắm lấy trán và xoa xoa...

'Ừm, không trở về được cũng chẳng sao... chẳng còn gì cho mày hay tao ở thế giới đó nữa rồi.'

...

Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, Tanaka cũng trở nên đủ bình tĩnh để chấp nhận sự thật này. Cậu mỉm cười cay đắng và đứng dậy.

"Bình tĩnh rồi hả? Nhanh hơn ta tưởng đấy..."

Ngay từ đầu, Tanaka cũng chẳng còn luyến tiếc gì lắm ở cái thế giới có nơi mà cậu từng gọi là nhà.

Tanaka chỉ cảm thấy có phần sợ hãi với những nguy hiểm của thế giới này. Nhưng cậu đã và đang dần thích ứng với sự điên rồ của nơi này rồi... Ít nhất thì Tanaka nghĩ thế?

—0o0—

"Nào, ở ngay đây thôi."

Sau một lúc, Augusto dừng lại trước một ngõ cụt. Tanaka chuẩn bị lên tiếng hỏi thì Augusto đặt tay mình lên bức tường đá.

Ngay lập tức, những hoa văn phát sáng xuất hiện quanh chỗ bàn tay của Augusto đặt lên, và vẽ nên một đường thẳng dọc xuống từ trên trần hầm ngục xuống nền đất.

Bức tường tách làm đôi ngay tại điểm đó và mở ra như hai cánh cổng, Augusto bước vào trước và quay đầu lại hỏi.

"Đứng đó làm chi vậy? Vào đi nào."

"Vâng."

Khi Tanaka theo Augusto vào trong, cậu nhận ra nơi này là một căn phòng rộng lớn, được thắp sáng và rất sạch sẽ.

Augusto đi về phía một cái bàn lớn và kéo ghế ra ngồi xuống. Đang ngồi sẵn trên bàn là ba người khác.

Một người có cơ bắp săn chắc và một vết sẹo trên mắt trái, với mái tóc nâu đậm để kiểu bò liếm.

Một người trông có vẻ ngoài thư sinh với đôi mắt xanh lục và mái tóc đen nhánh chải gọn gàng.

Người còn lại thì cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn với có nhiều vết sẹo trên người, râu mọc lưa thưa dưới cằm và toả ra một bầu không khí thoải mái.

Điểm chung của cả ba người nãy lẫn Augusto là họ đều có sắc da nhợt nhạt, thiếu sức sống đến kỳ lạ.

"Nào, qua đây ngồi đi."

Tanaka gật đầu rồi cũng kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, cậu đặt thanh kiếm mình nhặt được bên cạnh mình.

"Ồ, hoá ra đây là là tên nhóc lạc vào đây à?" – Anh chàng có vết sẹo ở mắt hỏi.

"Phải, hoá ra nó còn là một trong đám đồng hương của chúng ta mới được triệu hồi tới đây đấy."

"Ồ? Nét mặt này! Ê nhãi, mày là người châu Á phải không?"- Người đàn ông cao lớn hỏi

"Ơ... À vâng! Tôi là người Nhật."

"Người châu Á? Nếu đang nói về mặt thì chẳng phải trông nó giống tộc Celese ở thung lũng Vertebrae sao? Chẳng qua là không có sừng thôi." – Anh chàng có sẹo lên tiếng.

"Đồ đầu đất, châu Á của Trái Đất chứ không phải ở đây. Vả lại tao cũng từng nói về việc tộc Celese có vẻ ngoài giống người châu Á rồi cơ mà?"

"Nhớ chết liền, mà mày khác tao khác. Tao thời đó còn đang đầu tắt mặt tối với cái lò rèn thì biết đéo gì về châu Á gì đó chứ?"

Trong khi hai người kia đang cãi nhau, người có vẻ ngoài thư sinh kia vẫn thư thả nâng tách trà trong tay lên miệng và uống một cách trang nhã.

Augusto chỉ thở dài rồi ra hiệu yêu cầu im lặng, sau đó anh ta chỉ tay vào mặt từng người theo thứ tự "sẹo mắt", "cao lớn" và "thư sinh".

"Gã này là Gorath Aldrich, thợ rèn kiêm kiếm sĩ của bọn ta."

"Hân hạnh được gặp bây, Tanaka Akashi phải không?" – Gorath mỉm cười rạng rỡ.

"Ồ không! Đó là niềm hân hạnh của tôi chứ."

'Bọn họ ai cũng kiểm tra thẻ trạng thái của mình sao?'

"Con khỉ đột này là Mallarck Callinton, chiến binh."

"Hà hà, nghe tên thì ta đoán mày là người của cái quốc đảo bế quan toả cảng đó phải không? Hồi ấy ta cũng có quen vài tay buôn lậu của cái quốc gia điên rồ đó đấy..." – Mallarck vừa nói vừa vỗ vai Tanaka một cách thân thiện.

'Bế quan toả cảng? Bộ đang nói tới thời kỳ mạc phủ hay sao thế?'

"Còn tên này là Seth Diverett, trị liệu sư cực kỳ quan trọng của đội hình bọn ta."

"Ê! Giới thiệu kiểu gì mà phân bì với thiên vị thấy rõ ra thế?"

"Im! Nói có sai chỗ nào đâu!"

"Ờ, ừ..."

"Chào cậu, rất vui được làm quen." – Seth mỉm cười và bắt tay với Tanaka.

"À, vâng vâng."

"Còn ta thì đã tự giới thiệu lúc nãy rồi, là Augusto Clars nếu lỡ như chú mày quên."

"Làm sao mà quên được chứ..."

"Như ta đã nói với chú mày, bọn ta cũng là anh hùng được triệu hồi." – Augusto nhấp một ít trà rồi nói tiếp. – "Bọn ta lần đầu đặt chân tới thế giới này cách đây chính xác 134 năm, 6 tháng, 13 ngày."

Tuy giọng nói của Augusto khá bình thản khi thốt ra những lời đó, Tanaka ngay lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

"Khoan đã! 134 năm? Anh... mấy tuổi rồi?"

"Sinh năm 1867 tính theo lịch Trái Đất tại Anh Quốc, bị kéo tới thế giới này vào ngày 11 tháng 10 năm 1888, hiện tại còn hai tuần nữa là tới sinh nhật thứ 156 của ta. Ba tên này cũng đều xấp xỉ cỡ đó cả."

"N-Nhưng..." – Tanaka há hốc mồm nói lắp bắp đầy kinh ngạc.

Augusto dễ dàng đoán được Tanaka muốn nói gì.

"Chẳng có con người bình thường nào sống được lâu thế cả." - Augusto nói và kéo áo của mình lên. - "Bọn ta đã chết cách đây 129 năm rồi."

Tanaka trợn tròn mắt kinh hãi và cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn thấy một lỗ thủng lớn xuyên qua lồng ngực của Augusto.

Cậu ngã khỏi ghế, nhưng liền vớ lấy thanh kiếm chỉ về phía bốn người kia và nói lắp bắp.

"C-C-Cái... Các người là cái quái gì?"

Augusto thở dài ngao ngán, Seth thì vẫn bình thản thưởng thức tách trà. Còn Mallarck thì cứ chỉ chỉ về phía Tanaka và huých nhẹ cùi trỏ vào tay Gorath trong khi cả hai đang cố gắng nín cười.

"Một chủng xác sống, nhưng không phải là loại tầm thường và ngu đần thường thấy. Bọn ta dù đã chết nhưng vẫn còn giữ được nhân cách và tri thức của lúc còn là con người."

"Tính ra bây hơi bị nhát nhỉ? Nhưng phản xạ đầu tiên khi sợ hãi lại là tìm cách phản kháng lại sao?" – Gorath cười một tràng giòn giã và nói – "Hahaha!!! Tuy hành động khá là ngu, nhưng ta lại thích mấy thằng như vầy đấy."

"Chú mày không cần phải sợ, chẳng phải ta đã nói là ta không có ý xấu gì sao? Giết chú mày thì bọn ta được gì cơ chứ?"

"Thế các người muốn gì?"

"Bình tĩnh đi, bọn ta chỉ muốn nói chuyện thôi. Đã lâu lắm rồi bọn ta mới có khách, chưa kể chú mày còn là người cùng thế giới với bọn ta nữa cơ mà."

Tanaka nuốt nước bọt và ngồi lại chỗ cũ, Seth liền rót cho cậu một tách trà .

"Uống đi cho bình tĩnh. Sau đó chúng ta nói chuyện." – Seth nói.

Sau khi đã bình tĩnh lại, Tanaka và bốn người bắt đầu nói chuyện, phần lớn là về quê nhà Anh Quốc của họ.

Bốn người họ đã trở nên khá ngạc nhiên khi nghe rằng Tanaka biết về Anh Quốc.

Tanaka kể cho họ nghe về những điều mà cậu nhớ được từ báo chí và thời sự. Chốc chốc cậu lại phải giải thích những từ ngữ quá "hiện đại" đối với họ.

Đang nói, Tanaka bỗng nhận ra cả bốn người đều đang có những nụ cười cay đắng trên môi.

"Ơ... sao vậy ạ?"

"À, không, không. Chú mày kể chuyện hay lắm, năm 2018 à? Câu chuyện của chú mày thực sự làm bọn ta bất ngờ đấy, Trái Đất đã phát triển vượt bậc như thế rồi sao? Cứ như là phép màu vậy..." – Augusto ngước đầu lên và hít một hơi thật sâu – "Chẳng qua chỉ là, Anh Quốc mà chú mày tả, nó quá khác biệt với quê nhà trong trí nhớ của bọn ta. Ta biết rằng cũng đã gần hai thế kỉ trôi qua rồi, nên nhiều thay đổi xảy ra cũng là bình thường. Quả thật nơi mà bọn ta gọi là quê nhà đã không còn nữa rồi..."

Vài phút trôi qua trong im lặng, bốn người kia vẫn nhắm mắt và hoài niệm về quê nhà. Tanaka thực sự không nỡ quấy rầy họ nên cậu cũng chẳng nói gì.

Rốt cục, Mallarck thở dài ra và đánh thức ba người kia khỏi cơn hoài niệm.

"...Thôi được rồi, dù sao cũng có về được đâu mà cứ buồn mãi làm gì thế mấy ông tướng..."

"Ừm ừ..."

"..."

"Xin lỗi nhé, Tanaka, đã để chú mày phải khó xử như thế..."

"Ơ... Không sao đâu ạ."

"Nói về mấy chuyện buồn chán thế đủ rồi, đổi qua chủ đề khác đi." – Gorath nói.

"À phải rồi... nãy giờ con quên hỏi nhưng chốn này là đâu vậy?"

Kể từ lúc biết được tuổi thật của bốn người này thật ra cao hơn mình rất nhiều, Tanaka đã vô thức thay đổi cách xưng hô và nói chuyện lễ phép hơn.

"Chú mày mà không hỏi chắc ta cũng quên trả lời luôn rồi! Nơi này là tầng thứ 11 của một hầm ngục mang tên Barakin, nó nằm ở trên lục địa quỷ. Và ngoài bọn ta ra thì chưa có ai phát hiện ra nơi này cả, chú mày là con người đầu tiên đặt chân vào đây đấy."

"Thế ạ? Ừm... thế có cách nào để con rời khỏi đây không?"

"Có, ta có thể dùng phép dịch chuyển để đưa chú mày ra khỏi đây bất cứ lúc nào."

Tanaka mừng rỡ ngay khi nghe thấy rằng lối ra của mình lại dễ dàng như vậy.Định bụng sẽ nhờ Augusto giúp ngay tắp lự, nhưng những lời đó chẳng rời nổi khỏi miệng Tanaka khi mà một suy nghĩ xẹt qua tâm trí cậu.

'Ra khỏi đây... rồi mình sẽ làm gì?'

Tanaka chợt nhận ra rằng, từ khi bị triệu hồi tới đây, cậu đã phải liên tục bị đàn áp và đối mặt hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác.

Tất cả là vì Tanaka quá yếu, trong khi nơi này là một thế giới tàn nhẫn, một thế giới mà kẻ mạnh là kẻ có quyền.

Rốt cuộc, Tanaka nhiều lần thoát chết trong gang tấc và giữ được cái mạng quèn của mình hoàn toàn là nhờ may mắn.

Nhưng trong cuộc sống con người ta may được hai ba lần thôi chứ có ai may mắn được cả đời đâu?

Ra khỏi đây thì Tanaka vẫn sẽ chỉ là một kẻ vô dụng, một kẻ yếu đuối dễ dàng bị chà đạp không hơn không kém.

'Không! Mình quyết không chấp nhận! Mình chán cảnh bị đàn áp rồi... Mình cần sức mạnh để không cần phải sống mà cúi đầu nữa!'

'Ừm, rốt cuộc thì tao và mày cũng tâm ý tương thông một chuyện gì đó rồi đấy.'

'Chẳng phải trước mặt mình là những anh hùng huyền thoại đó sao? Nếu có ai đó có thể giúp mình mạnh hơn, thì còn là ai khác ngoài họ chứ?'

"Nãy giờ chú mày suy nghĩ gì thế? Tự nhiên lại im thin thít vậy?"

"Ơ... con có một thỉnh cầu muốn nhờ mọi người... Nhưng..."

"Thôi nào, thỉnh cầu gì thì bây phải nói ra chứ cứ ấp a ấp úng làm cái gì, đàn ông thì phải mạnh mẽ, tự tin lên

"C-Con muốn trở nên mạnh hơn!! bằng mọi giá!!! Xin hãy nhận con làm đệ tử!!!!"

Nghe thấy yêu cầu của Tanaka, Augusto mở to mắt vì bất ngờ rồi nhanh chóng nhếch mép và nở một nụ cười.

"Ô hô! Chú mày thực sự muốn trở nên mạnh hơn? Bằng mọi giá?"

"Vâng, xin mọi người hãy giúp con."

"Được! Được lắm!!!" – Augusto ngay lập tức đồng ý.

"Ông muốn giúp nó thật à, Augusto?"

"Ừ, đúng ý tôi luôn, xem đây này. Rương Chứa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net