Chương 15: Thám hiểm hầm ngục [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Terraria E-336

------0o0------

"Có một anh bệnh nhân... bệnh nhân... gì ta... à! Anh bệnh nhân vừa bị tai nạn gọi người bác sĩ vào tới giường mình trong hoảng loạn rồi hỏi "Bác sĩ! Tôi rờ chân mình mà không có cảm giác gì sấc!", cậu biết ông ta trả lời thế nào không?"

Seth nở một nụ cười rạng rỡ và lại kể cho Tanaka một câu chuyện cười dở tệ của mình. Và với cách kể chuyện ngắt quãng của ông cũng chẳng giúp gì được cả...

"Dạ... không ạ..." – Tanaka nở một nụ cười méo xệch và chán nán trả lời...

"Ổng bảo "Vì tôi cắt tay cậu rồi chứ sao!" há há há há há!!! Buồn cười chết đi được! Cậu hiểu không, vì cắt tay rồi nên mới không rờ thấy gì cả! Hài phải không nào?"

Seth cười tới mức sặc sụa, tay đập bàn ầm ầm... Dù Tanaka thấy là chuyện ông kể chả có gì là hài hước cả, nhưng cậu lại không nỡ (dám) nói thế.

"Ơ? À vâng, buồn cười đấy ạ. Ha... ha..." – Tanaka nói cười cứng đơ và thiếu tự nhiên như một con rô bốt vậy.

"Thôi! Hết giờ nghỉ rồi, chúng ta học tiếp nhé."

Tông giọng của Seth đã nghiêm túc trở lại, thật sự Tanaka thấy con người này cứ xoay như cái chong chóng vậy, chẳng biết đường đâu mà lần...

'Ừm... mấy trò đùa với chuyện cười của cha nội này tệ tới mức chúng thật sự làm tao thấy đau mỗi khi nghe luôn đấy! Có ai đó dừng chả lại đi chứ???'

"Cậu nên nhớ một điều, tương tự như ma pháp thuộc tính, ma pháp trị liệu cũng có hai cách sử dụng. Một là kích thích và cường hóa khả năng tái tạo của cơ thể và để nó tự hồi phục những vết thương trên người. Hai là hoàn toàn chữa trị vết thương như thể chưa từng bị vậy. Nhưng..."

Seth ngừng ở đó và chỉa ngón tay về phía Tanaka, hàm ý muốn cậu nói tiếp.

"À, chắc là... kiểu đầu tiên hẳn sử dụng ít Mana hơn, nhưng hiệu quả thì không đời nào bằng được với cái thứ hai?"

"Gần đúng! Mà giờ muốn ta làm ví dụ cho cậu dễ hiểu không? Cơ mà sẽ hơi đau một tí đấy."

Tanaka biết rằng Seth là người sẽ không bao giờ yêu cầu làm điều gì gây nguy hiểm tới cậu, nên chẳng việc gì phải ngần ngại cả.

"Vâng, được thôi ạ!"

"Vậy thì cho ta mượn cái tay tí nhé."

Seth liền cầm lấy tay Tanaka và rạch một đường nhỏ trên đầu ngón trỏ của cậu bằng dao mổ, máu bắt đầu ứa ra từ miệng vết thương. Hiện tại, Tanaka cũng đã ít nhiều quen với đau đớn nên cậu cũng chẳng phản ứng với chuyện nhỏ nhặt này.

"Giờ xem nhé! Ta sẽ kích thích khả năng tự hồi phục của cậu."

Seth ngay lập tức vẽ ra một ma pháp trận màu trắng và đưa nó lại gần vết thương của Tanaka. Ngay khi Seth cung cấp Mana vào đó, ma pháp trận bắt đầu phát ra một ánh sáng dịu nhẹ. Khi tay Tanaka tiếp xúc với nó, ở chỗ vết thương bắt đầu có cảm giác ngứa ngứa. Chẳng mấy chốc máu đã ngừng chảy, vết thương lành lại và lên da non.

"Giờ tiếp nhé."

Seth lặp lại những gì mình đã làm với tay Tanaka, nhưng lần này ma pháp mà ông sử dụng có cảm giác rất khác. Ngay tức khắc, vết thương trên ngón tay của cậu biến mất mà chẳng để lại dấu tích nào.

"Ồ! Tuyệt vời! Rõ ràng hiệu quả của nó tốt hơn khi chỉ kích thích khả năng hồi phục! Chắc con sẽ học..."

Đang hào hứng nói giữa chừng thì Tanaka bị Seth ra hiệu bảo dừng lại.

"Thực sự thì nó không dễ học thế đâu, muốn sử dụng được thì ma pháp trị liệu phải đạt ít nhất cấp 6 đấy..." – Seth ngập ngừng một chút rồi nói tiếp – "Nhưng ta nghe bảo mức độ tương thích của cậu với ma pháp trị liệu đâu có cao lắm đâu phải không?"

"Vâng..."

Thế thì Tanaka chỉ còn nước chấp nhận học đàng hoàng từ đầu chứ chẳng thể tập chạy trước khi biết đi bộ được.

Và thế là mọi buổi luyện ma pháp trị liệu của Tanaka lúc nào cũng có những bài học về kiến thức y học, thực tập và... dĩ nhiên là vô số những câu chuyện cười nhạt thết của Seth.

------0o0------

Kể từ sau khi Tanaka thắng Gorath lần đầu tiên, mỗi trận đấu với ông đều khó hơn nhiều. Giờ cậu mới nhận ra một điều, trước đây Gorath hầu như chẳng bao giờ vung kiếm trước mà chỉ chờ cậu tấn công rồi phản đòn lại.

Tuy nhiên, Tanaka giờ lại phải chật vật chiến đấu với một Gorath chiến đấu chẳng biết chút nhân từ. Đã thế, cứ sau mỗi lần Tanaka chật vật thắng được thêm trận nào thì trận sau Gorath lại giảm bớt giới hạn đối với chỉ số của mình một tí. "Thế này thì thú vị hơn!" , ông ấy nói.

Thế là sau bốn tuần, 7 trận thắng và 112 trận thua, Tanaka nhận ra mình đã chạm tới giới hạn của bản thân. Mà Gorath chẳng mắc phải trò nào của Tanaka tới hai lần cả! Giờ kiếm của cậu chẳng chạm tới nổi ông nữa. Dù có sử dụng Lôi Thể để tăng chỉ số của mình lên thì cơ thể Tanaka vẫn sẽ chạm tới giới hạn trước khi cậu làm được gì.

Như để xát muối vào vết thương, kỹ năng Kiếm Thuật của Tanaka dường như cũng đã dừng phát triển lại ở cấp 3.

Sau khi phải nhiều ngày tận dụng mọi thứ mình có để tìm cách đánh bại Gorath mà cứ mãi thảm bại, tâm trí và tinh thần của Tanaka giờ đã hoàn toàn kiệt quệ. Giờ chỉ nghĩ tới việc phải tập kiếm thuật với Gorath thôi cũng khiến cậu phải nhăn mặt ngán ngẩm.

Trong lúc đang ngồi thở dài chán nản, một bóng người không mấy quen thuộc bỗng xuất hiện trước Tanaka. Đó là người mà cậu rất hiếm khi gặp ở nơi này, Mallarck.

"Ủa? Sao nhóc trông chán nản vậy?"

Tanaka bất ngờ vì đây là lần đầu được Mallarck bắt chuyện, nhưng rồi cậu cũng bình tĩnh mà kể cho ông nghe hết những khúc mắc trong lòng.

Sau khi nghe xong, Mallarck chỉ mỉm cười và nói:

"Nói chung tất cả là do cả nhóc và thằng ngốc đang dạy kiếm pháp cho nhóc. Cơ mà lỗi có hơi nghiêng về thằng ngốc kia hơn! Cách dạy của tên đó có chút vấn đề..."

"Thế ạ..."

"Nhưng nói vậy chứ ta vẫn có thể dễ dàng dạy cho nhóc cách để thoát khỏi tình trạng trì trệ hiện tại." – Mallarck chỉ bình thản thả một tin quá bất ngờ giữa cuộc nói chuyện.

Nghe vậy, Tanaka tròn mắt kinh ngạc, ngay khi bình tĩnh lại, cậu liền rối rít xin Mallarck dạy cho.

Mallarck đưa mắt lên trời, tay đặt dưới cằm, trề môi tỏ vẻ suy ngẫm vài giây rồi sau đó nhún vai và cho Tanaka biết câu trả lời của mình.

"Ờ, được thôi."

"Cả..."

"Nhưng chưa phải hôm nay!"

Vừa mới cảm thấy vui mừng mà chưa gì Tanaka đã bị Mallarck dội một gáo nước lạnh lên người, cậu lại trở nên ủ rũ như trước.

Mallarck bèn cúi người xuống cho vừa tầm mắt với Tanaka, nhe răng cười tít cả mắt và hỏi cậu.

"Này, nhóc muốn đi chơi với ta một chút không?"

"Đi chơi? Đi đâu cơ? Hầm ngục sao?"

"Tất nhiên rồi? Coi vậy chứ thám hiểm hầm ngục hơi bị thú vị đó cưng!"

"Nhưng con còn buổi tập..."

"Có gì ta nói một tiếng dùm cho, khỏi lo!"

"Thế đi có nguy hiểm không?"

"Chà... thế giờ có muốn đi hay không? Đi không đi nói một tiếng chứ bàn lùi mãi vậy?" – Mallarck nhăn mày và nói bằng một giọng khó chịu.

Nghe vậy, Tanaka cũng trở nên hoảng và ngay lập tức đồng ý rối rít. Sau đó, Mallarck dẫn cậu đi gặp Gorath nói chuyện về việc nghỉ tạm một ngày, nghe thế ông cũng nhún vai đồng ý.

Sau đó, Tanaka thì đi chuẩn bị dụng cụ và lương thực cần thiết cho việc thám hiểm hầm ngục. Riêng vũ khí phòng thân thì Tanaka định sẽ mượn của Gorath.

"Thầy Gorath này, con mượn một cây nhé?~"

"Ờ, bây thích món nào cứ lấy đi!"

'Ừm, chọn cây rìu chiến khủng bố kia nhìn sẽ ngầu lắm đó!'

Tanaka chọn lấy cho mình một thanh trường kiếm đang treo trên tường rồi vui vẻ giắt nó ngang hông.

"Cảm ơn thầy!"

'Ừm, mày chả có mắt thẩm mỹ tí nào..."

Chẳng mấy chốc, cả hai đã cùng bước ra khỏi cổng nơi trú ẩn của nhóm cựu anh hùng. Sau hơn một năm, đây là lần đầu tiên Tanaka rời khỏi nơi đó. Ngay lập tức, không khí ẩm thấp và ngột ngạt của hầm ngục xộc vào mũi Tanaka, làm cậu ho sặc sụ.

"Chưa quen hả? Nhóc có sao không? Ở trong kia thì Augusto vẫn thường thông gió để thoáng khí cho nhóc dễ thở. Thôi, cố nhé, chắc một tí nữa là hết thấy khó chịu thôi."

Nói rồi Mallarck quay người lại và đóng hai cánh cổng, làm cho mọi thứ chìm vào bóng tối. Tanaka đang định gọi thẻ trạng thái của mình ra thì bỗng nghe hai tiếng gõ lách cách, rồi trong giây tiếp theo, ánh sáng chói lòa phát ra từ mặt dây chuyền đang đeo trên cổ Mallarck.

"Đây là vòng cổ lân tinh làm từ quang thạch, nhóc cũng lấy một cái đi!"

Mallarck lấy ra một cái vòng cổ tương tự từ cái túi đang đeo trên người rồi ném qua cho Tanaka.

"Con cảm ơn."

Cũng như Mallarck, sau khi gõ hai cái lên mặt dây chuyền, nó liền phát sáng để rọi đường cho cậu.

"Rồi! Bắt đầu chuyến thám hiểm thôi nào!!!"

Cứ thế, Mallarck đi trước, Tanaka lẽo đẽo theo sau. Trên đường đi, bỗng nhiên Tanaka lại cảm thấy tò mò muốn thấy lại chỗ đáp của cậu sau khi dịch chuyển tới nơi này, nhưng vì chẳng nhớ nổi nên cậu cũng đành bỏ qua.

'Ừm, có năm con con quái vật đang mai phục ở ngả rẽ trước mặt đấy.'

Đang đi thì bỗng dưng Mallarck dừng bước và ra hiệu cho Tanaka làm theo mình. Thấy vậy, cậu liền thì thầm hỏi ông xem có vấn đề gì không.

"Có địch đang trốn ở đó... nhóc lên xử lý chúng đi." – Mallarck vừa nói nhỏ vừa di chuyển ngón tay mình qua lại giữa Tanaka và ngả rẽ ở phía trước.

Tanaka tỏ ra bất ngờ và chỉ ngón tay về phía mình, ý bảo "Con sao?".

"Dĩ nhiên rồi? Lên đi, có ta đây thì việc gì phải sợ?"

Tanaka nuốt nước bọt và khẽ gật đầu chấp nhận, trong lòng cậu vẫn không khỏi thấy lo lắng. Bởi lần cuối cậu thực sự đánh bại quái vật là lúc đi săn Goblin ở trong rừng. Đã hơn một năm sống trong an toàn, cậu không chắc liệu mình có đủ dũng khí để giết chúng không.

Để chắc ăn, Tanaka bắt đầu chuẩn bị sẵn một lôi ma pháp trận trong lòng bàn tay trái và đặt mức độ phát sáng của vòng cổ lân tinh xuống mức thấp nhất có thể.

Tanaka hít sâu một hơi, như để bồi đắp thêm lòng can đảm của chính mình, rồi vận hết sức chạy về phía ngả rẽ trước mặt.

Vừa thấy bóng dáng của những con quái vật đang đứng mai phục ở đó, Tanaka liền thực hiện hai hành động, sử dụng Giám Định và dồn Mana vào ma pháp trận trong tay mình.

Sau khi đã đạt cấp 5, kỹ năng Giám Định có thể sử dụng trên nhiều đối tượng cùng lúc và liên tục mà không cần hô khẩu lệnh mỗi lần.

Ngay khi những thẻ trạng thái của bọn quái vật vừa xuất hiện, Mana đi qua lôi ma pháp trận của Tanaka cũng biến thành một mũi thương sét chói lòa, thắp sáng cả hành lang hầm ngục như ban ngày khi nó bay qua, kèm với tiếng sấm rền muốn rung chuyển cả mặt đất.

Tanaka đã cố tình hiệu chỉnh thông qua ma pháp trận để chắc chắn rằng ánh sáng và âm thanh của đòn này phát ra chẳng khác gì một quả lựu đạn gây choáng.

Con quái vật đứng trước nhất đã ngay lập tức bị thiêu thành than khi dính đòn. Trong khi đó, đồng bọn của nó thì bị tước đi mất thị giác và thính giác, chúng ôm lấy mắt và gào thét trong đau đớn.

Tanaka liền đưa mắt liếc sơ qua thẻ trạng thái của con quái vật vừa bị giết, thứ giờ đã biến thành một bảng thông tin với nội dung Xác .... Đây chính là điểm khác biệt khi dùng Giám Định lên một sinh vật sống và một vật vô tri vô giác.

Biết rằng mục tiêu đầu tiên đã bị tiêu diệt, Tanaka lao tới không chút ngần ngại.

Tiếp cận con quái vật tiếp theo, Tanaka tuốt kiếm ra khỏi vỏ, chém một đường bán nguyệt từ dưới lên trên nhanh như chớp. Khi con quái vật ngã xuống, một bảng thông tin đang lơ lửng trên cơ thể đã bị chẻ làm đôi của nó.

Như một hung thần khát máu, Tanaka nhảy bổ tới mục tiêu ngay gần đó. Một tiếng bộp phát ra khi cái đầu của con quái vật chạm đất. Giờ những tiếng gào thét thảm thiết chỉ còn hai.

Với con quái vật thứ tư, Tanaka lại gần và vung một đường kiếm ngang qua ngực nó, nhưng cậu nhận ra ngay là vết chém quá nông. Nhờ vào may mắn mà con quái vật đã vô tình bước về phía sau, kịp tránh được một đòn tất sát.

Nhưng sự may mắn đó chỉ kéo dài cho con quái vật thêm hai giây để sống, vì sau đó lưỡi kiếm vô tình của Tanaka đã đâm từ dưới cằm nó xuyên lên tận não.

Còn con quái vật cuối cùng, Tanaka xử lý nó gọn gàng bằng cách đâm lưỡi kiếm xuyên qua tim của nó.

Tanaka ngoái nhìn lại chiến trường của mình, xác của lũ quái vật nằm đó, với năm bảng thông tin đang bay lơ lửng. Hóa ra chúng là lũ quái vật thân người đầu bò Minotaur.

Bây giờ, tiếng thở nặng nhọc của Tanaka là âm thanh duy nhất trong chốn tĩnh lặng này. Cậu đã tiêu diệt hết năm con quái vật trong chính xác 1 phút 27 giây.

Tim Tanaka gióng thình thịch từng hồi, cảm giác phấn khích khó tả này làm cho cậu thấy như mình đang thực sự sống. Chiến thắng áp đảo này đã giúp Tanaka xoa dịu đi mối nghi hoặc về bản thân mình, cậu thực ra rất mạnh, chẳng qua chưa bằng được với đẳng cấp của Gorath mà thôi.

"À hèm... Ta không biết nhóc đang mơ mộng cái gì, nhưng trận chiến vừa rồi không tốt lắm đâu, biết không?"

Tiếng đằng hắng và lời nhận xét của Mallarck đã đưa suy nghĩ Tanaka trở lại thực tại. Cậu ngơ ngác nhìn Mallarck như thể muốn hỏi xem "không tốt" thì là không tốt ở chỗ nào? Hẳn đã đoán được ý định của Tanaka, Mallarck thở dài và nói.

"Khi nhóc xử lý con quái vật thứ tư, nhát chém đầu tiên chưa giết được nó nhỉ?"

"Ơ... Vâng? Tại vì con quái vật nó lùi về phía sau nên..."

"Đừng lý do lý trấu nào, một mục tiêu không nghe, không thấy đường như thế mà còn đánh hụt thế thì làm ăn được cái gì?"

"N-Nhưng con đánh trúng..."

"Chém nông thế mà trúng cái gì ông tướng?"

"C-Con..."

"Mà không chỉ lần này đâu! Khoảng chừng tháng trước, lần đầu tiên đấu thắng Gorath bằng mưu mẹo ấy! Ngay khi để lộ tốc độ thực sự của mình, đáng lẽ nhóc đã thắng ngay lúc đó luôn rồi!"

Tanaka thử nhớ lại diễn biến trận đấu đó, quả thực ngay lúc cậu ngừng giả vờ thì Gorath đã rất bất ngờ, chẳng qua là nhờ phản xạ nên mới tránh được đường kiếm trong gang tấc.

"Và thực sự khi thấy nhóc chọn vũ khí từ Gorath là ta đã thấy nghi nghi rồi. Nhóc còn non nớt lắm..."

Mallarck lấy tay che mặt và tỏ vẻ thất vọng...

"Con đã làm gì sai sao?"

"Nhóc chẳng biết cách kiểm soát khoảng cách giữa mình và đối thủ."

"Hả?" – Tanaka nghiêng đầu khó hiểu.

"Khi chiến đấu thì hiểu được khoảng cách tấn công có hiệu quả là cực kỳ quan trọng. Đó chính là lý do một kiếm sĩ thường phải nắm rõ độ dài vũ khí của mình! Thế nhóc có biết thanh kiếm mình đang dùng dài mấy bộ không?"

'Ừm, cái này có vẻ đáng ghi nhớ à.'

"Q-Quả thật... con không biết là thanh kiếm này dài bao nhiêu..."

"Hầu hết những chiến binh thực sự giỏi mà ta từng gặp sẽ bằng cách này cách khác hiểu được tầm với của món binh khí mình dùng. Kể cả kẻ thiếu học thức cũng sử dụng mãi một món binh khí cho quen hoặc lấy cánh tay mình ra làm thước đo."

"Ồ, thế ạ?"

"Ừ, vì hiểu được tầm với của vũ khí thì sẽ biết cách bố trí bản thân và chiến đấu cho phù hợp nhất. Do nhóc không biết nên mới có những nhát chém trật mục tiêu đấy."

Càng nghe, đầu Tanaka càng hạ xuống đầy chán nản, thấy vậy, Mallarck cũng không nỡ nói tiếp.

"Tuy thế... cách nhóc sử dụng chiến thuật cũng khá là đáng khen, tước đi giác quan của địch là ý hay đấy! Và cả việc dùng Giám định để xem xem kẻ địch đã chết chưa cũng rất thông minh!"

"Thật ạ?"

"Ừ, thật! Chiến đấu không ngần ngại thế là tốt! Về vấn đề kia thì dễ sửa thôi."

Ngay lập tức, tinh thần và biểu cảm của Tanaka trở nên tốt hơn nhiều.

"Mà thôi, hôm nay là đi thám hiểm hầm ngục, đáng lẽ từ đầu ta không nên bận tâm tiểu tiết mà thư giãn để tận hưởng thì đúng hơn." – Mallarck cười khì và gạt chủ đề nói kia qua một bên. – "Nào, giờ tiếp tục chuyến thám hiểm của chúng ta chứ?"

"Vâng!" – Tanaka hào hứng đáp.

------0o0------

21-8-13,

16-12-5-1-19-5

19-20-15-16

20-8-5

8-5-1-12-5-18

2-1-19-20-1-18-4

6-18-15-13

20-5-12-12-9-14-7

8-9-19

7-15-4-1-23-6-21-12

10-15-11-5-19...

9

2-5-7

25-15-21!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net