Chương 20: Bắt đầu chuyến thám hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Terraria E-336

------0o0------

Tanaka nhẹ nhàng ôm cơ thể cô ấy vào lòng. Cậu để cho đầu cô ấy dựa vào ngực mình...

"C-Cho em xin lỗi... Có... vẻ... em phải... t-thất hứa..." – Cô ấy thều thào một cách yếu ớt.

Tuy nhiên, Tanaka lại không muốn nghe cô nói những lời đớn đau đó, cậu nghẹn ngào cắt lời cô...

"Không sao cả! A-Anh sẽ cứu em... bằng mọi giá... E-Em... tin anh chứ?"

Nghe Tanaka nói vậy, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô dồn hết chút sức lực còn lại, từ từ nở một nụ cười rạng rỡ như tia sáng cuối cùng của một vì sao sắp sửa lụi tàn. Nụ cười ấy đẹp tới mức khiến cho Tanaka đã nghĩ rằng, dù chỉ là trong một khoảnh khắc, mọi thứ sẽ ổn cả...

"Vâng... d-dĩ nhiên là... em tin... anh."

Từng thanh âm như được cô ấy đong đầy những cảm xúc chân thành của mình. Đó không phải là những lời nói ra chỉ để cậu yên lòng... Mà cô ấy đích thực có một niềm tin tuyệt đối vào cậu.

Cô ấy ra đi, với một nụ cười trên môi, bỏ lại Tanaka cô độc một mình nơi trần thế. Cậu vì còn lưu luyến hơi ấm cơ thể của cô mà cứ thế ôm chặt...

Tuy nhiên, Tanaka tự hiểu rằng bây giờ không phải là lúc để than khóc... Cậu nghiến chặt răng mình, nuốt ngược từng giọt nước mắt lại vào trong...

Sự đau thương, tang thóc trong đôi mắt cậu dần được thay thế bằng một ánh nhìn đầy quyết tâm.

------0o0------

Tanaka tỉnh giấc một cách mệt mỏi. Hôm nay, cậu lại khóc trong khi ngủ mà chẳng rõ lý do.

Điều oái ăm là cậu còn chẳng nhớ mình đã mơ cái gì buồn tới mức phải khóc lóc thế này...

Bắt đầu ngày mới một cách tồi tệ như thế, Tanaka không khỏi cảm thấy khó chịu mà buột miệng chửi thề.

"Khốn nạn..."

Nếu là mọi khi thì việc này cũng đã khiến cậu chán nản cả ngày rồi. Nhưng... hôm nay, nó còn góp phần làm cho cái cảm giác cô đơn, trống vắng trong lòng Tanaka tồi tệ hơn nữa...

Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Tanaka đã trở thành người duy nhất sinh sống ở nơi này...

Tanaka giờ có thể ngủ thoải mái mà chẳng phải sợ bị gọi dậy giữa chừng nữa.

Cũng không cần lo sẽ bị dần cho nhừ tử mỗi khi tập đấu kiếm nữa.

Chẳng còn phải cố gắng gượng cười mỗi khi nghe những câu đùa nhạt thếch.

Cậu... chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày rằng nơi này trở nên im lặng tới vậy.

Hơn hai năm qua, Tanaka đã luôn sống và làm theo những lời dạy bảo của họ.

Bỗng chốc chỉ còn lại một mình, Tanaka cảm thấy thật lạc lối...

Cậu chẳng tập trung nổi vào việc gì, nếu tập kiếm thì vung hời hợt vài đường kiếm rồi bỏ qua một bên.

Cũng như cảm thấy quá lười vẽ những ma pháp trận chi tiết nên cứ tập đi tập lại mấy cái cơ bản.

Đôi lúc lại ngồi thu lu một chỗ mà rầu rĩ...

Bữa ăn vẫn vô vị như mọi khi, nhưng ít ra thì giàu dinh dưỡng chăng?

Nằm chềnh ềnh trên sàn và nhìn chằm chằm lên trần nhà không vì lý do gì, cũng chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua.

Bây giờ đang là ngày?

Hay là đêm?

Cậu cũng chẳng biết nữa...

Tanaka bỗng nhận ra là không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, ẩm thấp... Có vẻ là do không có Augusto dùng ma thuật giúp cho nơi này thông thoáng nữa.

Vừa mới ngáp một cách chán chường thì bỗng nhiên, khi không Tanaka lại dùng hết sức bình sinh mà hét lên một tiếng rõ to, đến mức khản cả cổ.

"A!!!! Hục! Khụ! Khụ! Khụ!!! Ặc!"

Sau khi những tiếng ho sặc sụ của Tanaka lắng đi, nơi này lại một lần chìm vào tĩnh lặng đến não lòng.

Khóe môi của Tanaka run run, cậu bất giác nở một nụ cười khô khốc... Nhưng chẳng mấy chốc lại cắn chặt răng mà mếu máo. Cứ như thế, Tanaka khóc một mình cho tới khi ngủ thiếp đi.

------0o0------

Khi Tanaka thức dậy, tâm thế cậu vẫn còn cảm thấy ủ rũ, mệt mỏi... Không biết phải làm gì, nên Tanaka cứ nằm đó.

Bỗng nhiên, Tanaka lại nổi hứng muốn đọc cái gì đó. Cậu thì thầm kích hoạt ma pháp Rương Chứa Đồ và thả cho một vài cuốn sách bất kỳ rơi xuống ngay trước mặt.

Tuy nhiên, một cuốn trong số chúng làm cho Tanaka phải tròn to mắt. Cậu nhanh chóng ngồi bật dậy, tay run run đưa về phía đống sách.

Một cuốn sổ có bìa da đã cũ sờn và phai màu theo năm tháng, với tiêu đề Nhật kí hành trình được viết bằng nét chữ nắn nót. Đây chính là báu vật vô giá mà Mallarck đã gửi gắm lại cho cậu.

Tanaka ngồi đó, nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay và thừ người ra một lúc. Rồi Tanaka thở dài, khóe môi của cậu nhẹ nhàng nhếch lên, hình thành một nụ cười yếu ớt.

"Mình đang làm cái quái gì thế này?" – Tanaka khẽ khàng nói.

'Đúng rồi! Mình phải thực hiện trọng trách mà bọn họ đã tin tưởng giao lại, chưa kể tới việc chu du, khám phá thế giới này nữa! Mình có quá nhiều việc phải làm, sao có thể cứ viện cớ mà phí thời gian?'

Nhắm tịt mắt lại, Tanaka dùng cả hai bàn tay vỗ thật mạnh vào mặt mình để lấy tinh thần. Khi đôi mắt đó lại mở ra, chúng chứa đầy ngọn lửa của sự quyết tâm.

"Thật thảm hại! Trước giờ mình có phải là kẻ lười với thích trì hoãn thế này đâu chứ? Rương Chứa Đồ!"

Sau khi gọi khối lập phương chứa đồ của mình ra lần nữa, Tanaka bắt đầu cẩn thận đặt lại từng cuốn sách vào đó. Khi cầm tới cuốn nhật kí hành trình của Mallarck, Tanaka nở một nụ cười trìu mến và nói.

"Thầy quả thật luôn dõi theo con nhỉ? Cảm ơn thầy."

Tanaka quyết định rằng việc đầu tiên cậu cần làm là chỉnh sửa loại ngoại hình của mình trước. Phải, Tanaka biết ngoại hình không phải là điều quan trọng khi muốn đi thám hiểm hầm ngục. Nhưng, lúc này đây, cậu cần giũ bỏ cái bản thân ủ rũ, u ám của mình trong những ngày gần đây, nên cậu muốn ngoại hình phản ánh việc đó.

Nhìn bản thân mình trong gương, Tanaka không khỏi nở một nụ cười gượng gạo. Thời gian gần đây, Tanaka chẳng thèm để ý gì tới râu tóc nên chúng cứ mặc sức mà dài ra nên giờ cậu trông chả khác gì một gã người tối cổ.

Sau khi đã cắt tóc ngắn bớt và cạo cho hết đống râu ria rậm rạp, Tanaka nhận ra là ảnh phản chiếu của mình trong gương trông cũng không tệ. Có vẻ nhờ chế độ ăn toàn thực phẩm dinh dưỡng trong suốt thời gian ở đây mà cậu đã không còn ốm nhom ốm nhách như trước nữa.

Tuy nhiên, Tanaka vẫn còn một việc muốn làm nữa. Cậu bắt đầu làm tóc mình theo kiểu đầu chải ngược ra sau giống như của Augusto. Làm thế là để bày tỏ lòng tôn trọng đối với ông. Vả lại, Tanaka thấy để kiểu tóc đó rất ngầu.

Sau đó, việc tiếp theo Tanaka cần làm là chuẩn bị cho chuyến hành trình phía truóc. Cơ mà, hầu như mọi thứ từng thuộc sở hữu của bốn người kia đều đã nằm yên vị trong khối lập phương Rương Chứa Đồ của cậu rồi.

Thế nên, Tanaka chỉ còn mỗi việc chọn vũ khí và áo giáp bảo hộ.

Dĩ nhiên, Tanaka trang bị cho chính mình thanh kiếm do bản thân rèn nên làm vũ khí treo bên hông. Còn đồ bảo hộ thì Tanaka quyết định chọn những mảnh giáp thoáng, nhẹ và không ảnh hưởng tới chuyển động vì phong cách chiến đấu đánh nhanh thắng nhanh của mình.

Ngoài ra, Tanaka còn đeo thêm một chiếc vòng cổ quang thạch để có thể dễ dàng soi đường trong hầm ngục tối tăm này.

Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, Tanaka bước ra khỏi khu vực sinh sống. Nhìn lại, sống mũi của Tanaka cay cay, dù gì nơi này đã là nhà của cậu trong suốt thời gian qua. Nhưng Tanaka biết là nếu không có Augusto, hầm ngục sẽ sớm lấy lại không gian thuộc về nó khi ma pháp bảo quản hết tác dụng.

Thế nên, Tanaka khép lại cánh cửa một lần cuối cùng, rồi cậu cúi người xuống bày tỏ sự cảm tạ đầy kính trọng. Sau đó, cậu quay lưng lại...

"Hửm?"

Bỗng nhiên, Tanaka cảm thấy như có ai đó vừa nhẹ nhàng đẩy mình từ phía sau. Cậu ngoái đầu lại, và dù chẳng có ai ở đó, Tanaka vẫn mỉm cười thật tươi và khẽ nói ba tiếng "Con đi nhé.".

------0o0------

Rảo bước trên hành lang của hầm ngục, bỗng nhiên, Tanaka nghe thấy được tiếng chân nặng nề của một sinh vật nào đó.

'Kẻ địch!'

Tanaka ngay lập tức chuẩn bị lưu chuyển Mana trong người, tay phải cậu thì đặt lên chuôi kiếm.

Thứ bước ra từ một ngả rẽ là con quái vật với thân hình đồ sộ và cơ bắp cuồn cuộn. Tuy nhiên, điểm đặc biệt nhất của nó lại khuôn mặt với độc mỗi một con mắt lớn bất thường không ngừng nhìn láo liên.

Không cần dùng tới Giám Định, Tanaka cũng đã biết ngay danh tính của nó. Quái vật khổng lồ một mắt, Cyclops.

Thấy nó, Tanaka bỏ tay ra khỏi chuôi kiếm và mỉm cười đầy hứng thú.

"Ồ? Không ngờ là giờ lại được thấy cái thể loại quái này đấy? "

Cyclops chính là loài quái vật đầu tiên mà Tanaka đã gặp khi dịch chuyển tới hầm ngục này. Khi đó, cậu chỉ biết chạy trốn thục mạng mà thôi, còn con quái thì bị ma thuật của Augusto xử lý.

Nhưng bây giờ thì đã khác!

Con quái vật ngay khi vừa chạm mắt với Tanaka đã điên cuồng lao tới. Tuy nhiên, trước cảnh này, cậu chẳng hề cảm thấy nao núng chút nào.

Tanaka ngay lập tức giơ bàn tay trái hướng về phía trước. Không cần ma pháp trận hay niệm chú. Chỉ bằng cách ra lệnh với hai từ "Điện Kích", Mana trong cơ thể cậu tuôn trào ra từ năm đầu ngón tay và biến đổi thành một dòng điện phóng về phía con Cyclops.

Con quái vật khốn khổ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị dòng điện xâm nhập vào cơ thể. Ngay lập tức, con quái vật lần đầu tiên được trải nghiệm cơn đau kinh khủng khi ma tín hiệu thần kinh của nó trở nên rối loạn và từng sợi cơ trong người đều co thắt lại.

"Ma pháp vô chú, khai triển thành công." – Tanaka vừa nói vừa phẩy phẩy cánh tay trái.

Tanaka lại một lần nữa giơ bàn tay về phía con quái vật. Nhưng lần này, cậu tích tụ Mana lại và kiểm soát chặt chẽ lượng phát ra, khéo léo điều khiển chúng để vẽ nên một ma pháp trận màu vàng.

"Còn ma pháp này thì đành chịu rồi, lỡ mà sơ sảy thì lạng quạng có khi chết mất xác luôn... Chậc, đúng là mình vẫn thua kém thầy Augusto nhiều lắm... Thương Tầm Sét!"

Mana của Tanaka đi qua ma pháp trận vừa vẽ, biến đổi và hình thành một mũi thương sấm sét trước khi được phóng đi với tốc độ kinh hồn.

Con quái vật Cyclops đã bị tê liệt bởi ma pháp Tanaka đã dùng trước đó. Không tài nào cử động được, nó chỉ có thể bất lực đón nhận cái chết của mình.

Mùi thịt cháy kinh tởm bốc lên nồng nặc.

------0o0-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net