Chương 32: Bạn bè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Terraria E-336

-----0o0-----

Renji đã giết rất nhiều người...

Thật khó tin rằng cách đây ba năm cậu vẫn còn là một học sinh trung học bình thường. Điều đã khiến Renji thay đổi tới nhường này chính là cái chết của cậu bạn cùng lớp tên Tanaka Akashi.

Tất cả là vì sự yếu đuối của cậu...

Tới giờ, những gì xảy ra vào cái ngày đó vẫn còn ám ảnh tâm trí Renji. Cậu đã thề với lòng rằng bản thân sẽ không để một người bạn nào phải mất mạng nữa. Nhưng rồi, cậu cũng sớm nhận ra rằng nếu muốn bảo vệ ai đó ở cái thế giới tàn nhẫn này thì không thể không vấy bẩn tay mình.

Và vấy bẩn tay mình, cậu đã làm...

Bỏ lại phía sau thân phận cậu học sinh yếu ớt, ngây thơ, Renji trui rèn sức mạnh cũng như lòng quyết tâm của mình để có thể gánh vác trên vai trọng trách bảo vệ mọi người. Trong tâm trí của Renji đã hình thành nên một bức tường phân tách rất rõ giữa những người bạn và dân cư thế giới này. Và ở cậu có một sự ưu tiên luôn dành cho nhóm đồng hương của mình. Bất kỳ kẻ nào từ thế giới này dám đe dọa đến an nguy của bạn bè của cậu thì hãy sẵn sàng bi truy sát cho tới tận cùng chân trời. Và nếu có ai biết những gì cậu đã làm, sau này có thể trở thành hậu họa cũng đều sẽ bị trừ khử không chút khoan nhượng.

Ấy vậy, việc lấy mạng một ai đó vẫn không hề trở nên dễ dàng hơn...

Renji vẫn nhớ rất rõ mình đã tước đi bao nhiêu mạng người... 61, một con số rất lớn dù ở Trái Đất hay ở thế giới này. Và con số này ắt hẳn sẽ còn phải tăng lên nữa. Sau cùng, Renji vẫn cảm thấy ghê tởm những gì mình đã làm. Có những đêm mà trời không có trăng, cậu lại bất chợt tỉnh giấc và cảm thấy như mình không chỉ có một mình trong phòng...

'Tất cả là vì mọi người.' – Cậu vẫn hay thầm tự nhủ để giữ cho mình không hóa điên...

Renji biết rõ rằng đây chỉ là một ước muốn ích kỉ của mình. Biết rõ rằng bản thân nào phải một anh hùng, mà chỉ là một kẻ hèn nhát. Biết rõ rằng mọi người cũng sẽ ghê tởm mình nếu họ biết những điều cậu đã làm. Biết rõ rằng chỉ có địa ngục chờ đợi cậu ở cuối con đường. Nhưng Renji vẫn sẽ tiếp tục bước đi trên con đường chông gai mình đã chọn, và sẽ chẳng bao giờ để cho ai biết lý do đằng sau những gì cậu làm. Đó là một chút lòng tự tôn còn sót lại của kẻ hèn nhát này.

Bởi vì, trách nhiệm của Renji chính là không để một người bạn nào phải ra đi nữa.

-----0o0-----

Vì nói những lời thiếu cẩn trọng mà Ovar đã vô tình tự vẽ một mục tiêu lên trán của chính hắn, để cho cả Renji và Endou cùng tham gia cuộc săn này.

Choo Choo đã ngay lập tức đẩy Ovar tránh khỏi nhát kiếm chứa đầy sát ý của Renji, cứu lấy mạng bạn mình, dù phải đánh đổi một cánh tay để làm điều đó.

Cánh tay của Choo Choo cứ thế rơi bộp xuống đất, máu bắn tung tóe khắp nơi . Để ngừng máu chảy, hắn nắm chặt lấy phần cụt trong cơn đau đớn khôn xiết.

Nhanh chóng nhận ra thế là vô dụng, hắn liền lần mò trong áo khoác của mình và rút ra một ống chứa thuốc màu đỏ. Dùng miệng cắn và tháo bỏ nút bần đóng trên chai, Choo Choo đổ hết những gì bên trong lên miệng vết thương của mình. Vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu và đóng miệng, nhưng để lại những vết sẹo xấu xí.

Ngước nhìn lên, Choo Choo chỉ kịp theo phản xạ mà đưa cây gậy ra đỡ đòn. Cảm giác như thể cánh tay còn sót lại của hắn cũng sắp gãy nát dưới áp lực của đòn tấn công.

Vừa cảm thấy áp lực đè nặng lên tay mình biến mất, Choo Choo bất giác cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng rồi ngay trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn phải đẩy bản thân mình tới giới hạn tột cùng để có thể chật vật giữ cho mình sống sót trước những đòn tấn công như vũ bão của Renji.

Với cơ thể nhanh chóng trở nên chằng chịt vết thương, Choo Choo nhận ra rằng Renji ban nãy đã nhẹ tay khi tấn công... Nhưng giờ thì cậu ta đang nghiêm túc muốn lấy mạng cả hai, những đòn tấn công mang đầy sát ý có một sức nặng và sự hiểm hóc khác hẳn. Chưa kể, đối đầu với khả năng phản xạ của cậu, Choo Choo sẽ chỉ phí đường ray cuối cùng nếu sử dụng thiếu suy nghĩ.

Tuy nhiên, có một điều nữa mà Choo Choo chợt nhận ra trong thoáng chốc, nó làm hắn sợ hãi đến tận tâm can... Kể từ khoảnh khắc cánh tay của hắn chạm đất tới giờ... hóa ra chỉ mới có vài giây trôi qua mà thôi.

"Hức!"

Còn chưa có cơ hội thì bỗng nghe tiếng của Ovar, Choo Choo ngay lập tức quay đầu qua hướng đó, chỉ để thấy bạn mình đang bị Endou kề dao vào cổ, chẳng dám cục cựa gì. Liền tiếp theo đó, hắn nhoài người về phía Ovar, cố gắng gỉải thoát cho bạn mình.

"Dừng tay!!!"

Nhưng mặc kệ Choo Choo, Endou cứ thế thẳng tay rạch cổ Ovar một cách máu lạnh.

"KHÔNG!!!" – Choo Choo hét lên đầy tuyệt vọng.

Tuy nhiên, Choo Choo chẳng được có cái quyền làm điều xa xỉ như lo lắng cho Ovar, chừng nào mà Renji vẫn còn đang ở đó.

Trong khi đó, Ovar tay nắm chặt lấy cổ họng để cố ngăn máu chảy ra ngoài. Miệng hắn cứ phát ra những tiếng ồng ộc và khò khè vì máu liên tục tràn vào trong khi cố gắng thở một cách vô vọng. Nhưng hắn ta không gục tại đó mà ngay lập tức điên cuồng vung vũ khí, nhưng ấy vậy vẫn chẳng làm gì được Endou. Cậu cứ thế chỉ nhìn hắn vùng vẫy, hấp hối bằng một ánh mắt như thể đang nhìn thứ sâu bọ.

Sau vài cú vung vô nghĩa, cơ thể của Ovar rốt cuộc cũng đã tới ngưỡng giới hạn, hắn lả đi và đổ gục xuống. Endou chuẩn bị kết liễu Ovar một lần cho dứt điểm luôn, nhưng ngay lúc đó, con tàu của Choo Choo lại lao về phía cậu. Endou chỉ tránh qua một bên, để mặc Ovar khi mà con tàu cán qua người hắn.

Để sử dụng kỹ năng của mình, Choo Choo đã phải chuyển sự tập trung sang Ovar. Dù chỉ là một thoáng chốc, Renji không hề bỏ lỡ sơ hở này và hất bay vũ khí của Choo Choo đi.

"Kết thúc thôi." – Renji nói bằng một giọng lạnh tanh.

Với một chuyển động uyển chuyển, đường kiếm của cậu sẽ sớm chém phăng đầu của hắn trong giây lát nữa thôi. Ấy vậy, đối mặt với cái chết gần ngay trước mắt, Choo Choo lại nở một nụ cười khô khốc.

"Phải, kết thúc thôi." – Dù giọng Choo Choo có chút khàn khàn, sự tự tin vẫn lộ rõ trong lời nói.

Renji liền nhận ra có gì đó đáng ngờ, và ngay sau đó phản ứng kịp thời để mà né trước khi bị tông trúng bởi đoàn tàu đang lao tới.

Đoàn tàu ngay sau đó tăng tốc, chạy như tên bắn, nhanh chóng bỏ lại Renji và Endou ở phía sau. Đường ray bên dưới nó dần hướng thẳng lên không trung, đoàn tàu cũng theo đó mà đi thẳng lên trời, vượt lên khỏi tán rừng. Sau khi nó đi qua rồi, cả Ovar lẫn Choo Choo cũng đều đã biến mất theo.

Những đoàn tàu ma thuật này khi được Choo Choo cho phép, có khả năng dịch chuyển bất kỳ hành khách nào vào trong toa, miễn là người đó tiếp xúc trực tiếp với chúng.

Cả hai giờ đã ở trong một toa cạnh đầu tàu. Một toa tàu kỳ lạ, trống trơn, không hề có một cái ghế ngồi nào. Và Choo Choo thì đang vội vã dùng loại thuốc hồi phục ban nãy lên bạn mình. Ngay lập tức, vết thương trên cổ của Ovar đóng lại, hắn co giật một tí rồi cũng dần thở đều lại, dù sắc mặt vẫn còn tái mét vì thiếu máu.

Dựa người vào thân tàu, Choo Choo chùn vai xuống đầy nhẹ nhõm và mệt mỏi. Hắn và Ovar thực sự đã chọc giận nhầm người...

Nhưng ít ra thì vẫn may mắn chán khi mà cả hai tên vẫn còn giữ được cái mạng để mà còn về...

Một tiếng nổ lớn bất ngờ phát ra từ những toa tàu phía sau đã làm cho tim Choo Choo muốn dừng đập. Cảm giác sợ hãi nhanh chóng dần chồng chất nhau với âm thanh từng cánh cửa ngăn cách mỗi toa bị xé toạc ra khỏi bản lề. Choo Choo nín thở và chẳng thể di chuyển, toàn bộ tâm trí trở nên ứ đọng khi mà cảm giác hồi hộp, nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ quá trình suy nghĩ của hắn.

Bây giờ, cái kẻ đang ở phía sau những cánh cửa kia như là ông kẹ của một cuộc chơi trốn tìm quái ác.

"Ư... A..."

Nghe thấy tiếng rên rỉ trong cơn mê man của Ovar, Choo Choo biết rằng mình không thể hoảng loạn được...

Vào cái khoảnh khắc mà Choo Choo lấy lại được bình tĩnh cũng là lúc cánh cửa của toa tàu này bị một thanh kiếm cắt làm đôi. Chững chạc bước vào trong này chính là Renji, cậu cau mày với một vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm về phía cả Choo Choo lẫn Ovar.

Choo Choo bất giác di chuyển ra phía trước để chắn Ovar khỏi tầm nhìn của Renji. Dù nuốt nước bọt đầy lo lắng, hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, cố gắng giấu đi sự sợ hãi.

Cả hai chỉ im lặng đứng nhìn nhau như thế một tí, còn chưa đến vài giây, nhưng với Choo Choo thì nó kéo dài gần như tới vô tận. Và ngay khi Renji vừa có chút cử động, Choo Choo liền hét lớn.

"SOÁT VÉ!!!"

Hắn vừa dứt lời, ngay trước mắt Renji, một cánh tay mọc ra từ bên dưới sàn tàu. Rồi cơ thể đầy đủ của kẻ đó cũng nhanh chóng xuất hiện theo, trông như thể hắn vừa đi xuyên qua sàn con tàu vậy.

"Xin thừ lỗi, có thể cho tôi xem vé của ngài được không ạ?" - Với một nụ cười chuyên nghiệp trên môi, tên soát vé này lên tiếng hỏi Renji đầy lịch sự.

Nếu phải miêu tả ngoại hình tên này, thì có thể nói hắn trông hệt như một bức tượng thần Hy Lạp sống dậy cũng không ngoa.

Hắn chỉ mặc mỗi một chiếc quần tây và một cái nón thường thấy của nhân viên soát vé nhưng không rõ của hãng tàu nào. Thân trên tên này ở trần, để lộ một vóc người to lớn, với cơ bắp cuồn cuộn và ngăn nắp đến hoàn hảo, đủ để những vận động viên thể hình còn phải trầm trồ kinh ngạc. Hắn có khuôn mặt vuông vức, một đôi mắt điềm tĩnh và phần cằm dưới bị che đi bởi bộ râu màu trắng xoăn và rậm đầy nam tính.

Và Renji chỉ vung kiếm chém phứt đi cái đầu của tên soát vé...

Cái đầu bị hất tung đi, va vào kính cửa sổ rồi rơi lộp bộp xuống sàn tàu, lăn và chạm tới chân Choo Choo. Renji cứ thế đi tiếp về phía trước, khuôn mặt lạnh như tiền, chẳng mấy để tâm tới những gì vừa xảy ra.

"C-Cái..." – Choo Choo cúi đầu xuống, ngẩng lên, há hốc mồm kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển sang nghiến răng đầy cay đắng.

"Đuổi cổ thẳng trốn vé này ra khỏi đây! Ngay!" – Choo Choo gào lên.

Lần này, vô số tên soát vé với ngoại hình giống hệt nhau mọc ra từ tường, sàn và nóc tàu.

"Vé đâu? Vé đâu? Vé đâu? Vé..." Tên nào tên nấy cũng luôn miệng hỏi cậu câu hỏi này không dứt, làm nhốn nháo cả lên.

Cả lũ bọn chúng như một bức tường thịt, lao tới và cố gắng vồ lấy Renji. Cậu có giết thì chúng cũng nhanh chóng được thay thế.

Dù phải hi sinh đến cả chục tên soát vé mỗi lần để có thể đẩy lùi Renji lại vài phân, rốt cuộc, chúng vẫn hợp sức để rất suýt soát mà đẩy lùi được Renji ra khỏi toa tàu này.

Bị đẩy như thế, Renji tra kiếm lại vào vỏ, để cho lưỡi kiếm được tắm trong Mana mà cậu đã trữ trong đấy. Cậu mặc xác những cú đấm đá vô nghĩa của đám soát vé tàu mà chỉ nhìn thẳng về phía Choo Choo.

Bất chợt thấy lạnh sống lưng, Choo Choo ngay lập tức giơ tay về phía trước, rồi làm động tác nắm chặt và ra lệnh.

"Xóa đường ray!!! Tách toa tàu!!!"

Đồng thời, Renji cũng gầm lên trong khi tuốt kiếm khỏi vỏ.

"Nguyệt Trảm!!!"

Tất cả diễn ra gần như cùng lúc, đường ray bên dưới toa bị tách khỏi đầu tàu của Renji nhanh chóng biến mất, để cho trọng lực kéo nó rơi tự do trở lại mặt đất, cậu cũng tung đòn vào khoảnh khắc ấy. Vì góc nghiêng của đoàn tàu đang rơi lúc nó được tung ra, đường bay của đòn tấn công cũng bị ảnh hưởng. Lưỡi kiếm Mana phóng đi theo một góc chéo hướng lên trời thay vì ngang. Hơn phân nửa Và thay vì cắt Choo Choo làm đôi, đòn tấn công chỉ xé toạc một vết thương lớn trên nửa mặt bên phải của hắn.

Gục xuống sàn tàu, tay ôm lấy khuôn mặt đã bị hủy hoại của mình, Choo Choo gào khóc trong đau đớn và sợ hãi. Tuy nhiên, hắn vẫn cố giữ cho mình đủ tỉnh táo để điều khiển chuyến tàu đưa Ovar và bản thân chạy xa khỏi nơi này, chạy xa khỏi Renji.

-----0o0-----

Vì sử dụng Nguyệt Trảm mà Renji đã lỡ mất cơ hội nhảy lên toa tàu của Choo Choo và Ovar, cứ thế bị kẹt lại phía sau.

Dù đang rơi tự do bên trong toa tàu bị cắt bỏ, lũ soát vé vẫn cố gắng vồ lấy tấn công Renji và liên tục hỏi hai từ "Vé đâu?" vô số lần. Còn cậu thì lại nhanh thoăn thoắt dùng cơ thể của chúng làm những bệ nhảy để bật phóng lên cao hơn. Cậu di chuyển cơ thể mình điệu nghệ và nhẹ nhàng như một nhẫn giả, cứ thế nhảy thoát ra khỏi toa tàu qua cánh cửa đã mở trong gang tấc.

Những toa tàu va chạm với nền đất và nổ tung như một quả cầu lửa khổng lồ. Rồi cả đống sắt vụn lẫn với thịt cháy ấy dần biến hết thành những đốm sáng, chẳng còn lại gì.

Renji tiếp đất và lăn lộn cả cơ thể để giảm bớt chấn động, ngay sau đó, cậu bật dậy và lại chuẩn bị sử dụng Nguyệt Trảm lần nữa. Tuy nhiên, đoàn tàu của Choo Choo đã ra khỏi tầm hiệu quả của kỹ năng này, nó cứ thế biến mất trước khi chạm được tới mục tiêu.

Nghiến răng đầy giận dữ, khuôn mặt của Renji như biến thành quỷ dạ xoa. Cậu không thể tin là mình lại sơ suất đến nỗi để cho kẻ địch thoát được như vậy. Có lẽ nhìn thấy cái cách mà Choo Choo liều mạng bảo vệ Ovar đã làm cậu thoáng thấy mềm lòng.

'Chết tiệt! Bây giờ mọi người sẽ rơi vào nguy hiểm, vì mình!!!' – Renji không thể ngừng tự trách mình.

Con tàu của Choo Choo đã đi quá xa. Dù bây giờ mà Renji có sử dụng kỹ năng Phá Vỡ Giới Hạn để dốc hết sức đuổi theo thì với thời gian duy trì ngắn ngủi của nó, cậu cũng chẳng bắt kịp nổi.

Renji ngẩng mặt lên trời và gầm lên, cùng lúc dùng kiếm chặt đổ nhiều cây cổ thụ gần đó, cốt là để trút giận. Cây trong rứng cứ thế ngã đổ và chim muông thì bay loạn hết cả lên.

"Renji!"

Còn đang hoành hành, Renji bỗng sững lại khi nghe thấy tiếng của bạn bè gọi tên mình từ phía sau.

Honoka, Yuki, Kagura cùng với Endou đã đuổi theo Renji và đoàn tàu. Khi tới nơi, tất cả những gì họ thấy là cảnh tượng này.

"Ren... ji?" – Nhận ra sự kỳ lạ của bạn mình, Kagura hỏi một cách dè dặt.

Renji không quay lại hay trả lời ngay, mà phải chờ tới lúc giữ được bình tĩnh và xóa bỏ hết sát khí cái đã. Cậu thở nhẹ một hơi đầy chán nản, cùng với biểu cảm mệt mỏi trên mặt... Rồi cậu quay đầu lại và ngay lập tức đeo lên một chiếc "mặt nạ" cười gượng gạo và gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ.

"Xin lỗi, tớ đã để chúng chạy mất rồi, haha... mọi người không sao chứ?"

Nếu được thì Renji đã muốn cười thật tươi cơ, nhưng giờ thì cậu còn chả có tâm trạng để làm thế cho giống tự nhiên.

"Bọn tớ hỏi cậu câu đó mới đúng chứ?" – Honoka nói.

"À, tớ thì không sao..."

Trong lúc đó, Endou nhìn Renji, rồi lại nhìn lên trời, dõi mắt theo hướng mà đoàn tàu đã đi, cậu khẽ nheo mày. Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng rốt cuộc cũng không thốt ra một lời nào, chỉ lắc đầu rồi quay gót bỏ đi.

"Hả? Ơ!? Này!!!"

Honoka gọi lại khi thấy Endou rời đi bất ngờ như thế, nhưng chỉ với vài bước di chuyển mà cậu ta đã mất hút vào rừng cây, chẳng nói một lời nào.

"Thật là, cái tên này, cứ thoắt ẩn thoắt hiện kiểu này không vậy?" – Honoka nói một cách bực bội. Và cả cái cách xưng hô của cô đối với Endou cũng chẳng mấy thân thiện.

Về phần Kagura, lần này cô không có thời gian để ý tới sự bực bội của Honoka. Có vẻ Honoka hồn nhiên thì đã chóng bỏ qua, nhưng cô thì không thể làm thế. Sát khí của cả Renji và Endou vào cái khoảnh khắc đó, dù không nhắm vào cả nhóm, mà vẫn dày đặc kinh hồn. Tới mức làm cho cả Honoka còn phải bất giác buột miệng lên tiếng ngăn cản dù chưa hiểu rõ ý định cả hai.

Và cả trận chiến của hai bên nữa, không, với sự áp đảo từ một chiều như thế thì sao có thể gọi là một trận chiến chứ? Khi tất cả những chuyện này xảy ra, Kagura, Honoka và Yuki chỉ đứng yên, chẳng biết phải làm gì. Tất cả là vì sự dữ dội và lạnh lùng của Renji và Endou đã thể hiện trong khi giao chiến.

Cứ như thể cả hai còn chẳng hề coi đối thủ của mình là con người, và họ thực sự muốn lấy mạng chúng vậy. Ngay cả Yuki cũng chưa từng thực sự tung ra đòn nào quá nguy hiểm khi đối mặt với con người, tất cả chỉ là màn diễn cô dựng lên cốt để đe dọa mà thôi. Không một ai trong cả nhóm từng thực sự giết này cả, hoặc ít nhất đó là điều họ đã tin.

Điều này quá đủ để cả ba chết lặng người, bản năng sinh tồn liên tục gióng lên hồi chuông cảnh báo rằng không nên để mình can dự vào chuyện đó.

Chỉ khi Renji bước lên đoàn tàu và rời đi thì cả ba mới hoàn hồn đuổi theo, với Endou bám đuôi ở phía sau. Để rồi tới đây, những người khác thì không thấy, nhưng Kagura với thị giác phi thường của mình đã có thể chứng kiến hết...

Đối với cô, vẻ ngoài điên loạn ấy của Renji còn không đáng sợ bằng việc cậu ta có thể trong phút chốc thay đổi biểu cảm đơn giản như trở bàn tay.

Điều này đã khiến cô tự hỏi chẳng biết đâu mới là Renji thực sự, và liệu trước giờ cậu đã có bao giờ thật lòng với cả nhóm chưa? Hay có lẽ nào người lớp trưởng thâ thiện, vị lãnh đạo đáng quý, anh bạn dễ gần ấy chỉ là những vai diễn để che đi bản chất của kẻ điên rồ kia mà thôi?

Trong phút chốc thôi mà tình bạn, tình đồng đội nhiều năm đã bị những mây mù nghi vấn che phủ...

Đúng lúc đó, cả nhóm nhận được một tin nhắn từ Omura, thông qua kỹ năng độc nhất của cậu ta, Kênh Liên Lạc.

|Mọi người! Lớn chuyện rồi! Có một tháp hầm ngục kỳ lạ vừa xuất hiện ở biên giới của vương quốc và đế quốc! Mau trở về ngay đi!|

Một lần nữa, bánh răng số phận lại quay.

-----0o0-----

Tanaka là một con người ấm áp...

Kể từ những ký ức cũ nhất mà Tanaka còn có thể nhớ được, cậu đã không muốn phải cô độc... Tanaka yêu quý gia đình mình và cậu cũng trân trọng những người bạn xung quanh.

Nhưng những điều tốt đẹp chẳng bao giờ là vĩnh viễn...

Ấy vậy, số phận đã tàn nhẫn tước đi gia đình Tanaka, đẩy cậu rời xa quê nhà... Cứ thế chèn ép một con người ấm áp như vậy vào cái khuôn của thế giới lạnh lẽo, cô đơn dành cho kẻ không nhà.

Môi trường xa lạ này chẳng những không chấp nhận Tanaka, mà còn cố gắng bài trừ cậu, con người ấy đã để cho những rào gai lởm chởm được dựng lên quanh trái tim nguội lạnh của mình. Chẳng để cho một ai tới gần nữa, dù cho làm điều này có làm cậu đau đớn đến cỡ nào đi nữa.

Ấy vậy, con người ấy chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục...

Sống trong cái sự cô độc đến lạnh lẽo ấy, Tanaka như chết trong lòng thêm một chút từng ngày. Tồn tại không có tương lai, bước đi mà chẳng có đích đến, chỉ tiếp tục một cách vô nghĩa để thực hiện lời hứa với người cha đã khuất, đó chính là cậu.

Và rồi bỗng một ngày, Tanaka rời khỏi cái thế giới lạnh lẽo ấy...

Đặt chân lên một miền đất kỳ lạ... có lẽ đâu đó sâu thẳm trong trái tim cậu vẫn thèm khát một khởi đầu mới. Thế nên Tanaka đã quyết định giũ bỏ hết lại phía sau một thế giới đã không còn gì để luyến tiếc nữa và những kẻ kém thân thiện cũng tới từ nơi ấy. Coi thế giới mới lạ này như miền đất hứa, Tanaka đã định sẽ bắt đầu lại từ con số 0, để tìm lại con người xưa, và để chính mình không còn phải cô độc nữa.

Nhưng quá khứ tồi tệ kia vẫn không chịu buông tha cho Tanaka...

Những con người mà cậu đã cố tình bỏ lại phía sau vẫn đẩy cậu vào nhưng tình cảnh thập tử nhất sinh.

Trước những nghịch cảnh ấy, Tanaka vẫn không hề bỏ cuộc...

Và rồi, như thể được duyên số dẫn dắt, Tanaka vẫn tìm thấy cho mình bốn người mà cậu đã tôn làm thầy. Ở bọn họ, cậu đã cảm thấy được sự quan tâm đầy trìu mến, tiếp nhận những lời dẫn dắt ôn tồn, một cảm giác ấm áp như gia đình mà cậu hằng mong ước. Một gia đình quái dị với một cậu thanh niên và bốn xác sống, nhưng vẫn là một gia đình không hơn không kém.

Mà cũng có phần mỉa mai khi mà sự ấm áp Tanaka mong muốn lại đến từ những người đã chết lạnh xác từ hàng thế kỉ trước... Nhưng mặc kệ, cậu vẫn cảm thấy hàng ngày thật hạnh phúc khi không còn phải cô độc nữa.

Tuy nhiên, cả cái niềm hạnh phúc ấy cũng thật ngắn ngủi làm sao...

Cứ như số phận thích trêu đùa Tanaka lắm vậy, đặt cậu vào một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net