và, những điều gửi lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thêm đến xứ sở cô đơn này hay không?

Bởi cậu nghe xem, ting tang ting tang, thật khuây khỏa biết bao.


Và, những điều gửi lại

ngày từ biệt, 2056

Đầu tháng Mười, giữa những cơn mưa tuôn tràn trong vịnh biển, Trịnh nhận được thư từ Thiếu tá: Chú muốn cả nhóm cùng gặp vào đầu tuần sau.

"Và chú báo trước, gặp xong rồi thì đừng xúc động quá đấy."

Đầu tuần sau, Trịnh bước vào Trung tâm thật sớm, trên tay cầm ổ cứng ghi lại công trình mà các thầy cô của anh vừa cùng nhau giải xong.

Một lỗ sâu cứ ngẫu nhiên trong vài mươi năm theo thời gian Trái đất lại mở ra một lần. Một vết cắt mỏng tang qua không gian thời gian, neo mình ở thật xa khỏi đám mây Oort, khuất sau những mầm sao chổi lững thững trôi.

Duy còn một việc, rằng dù có tính đoán được phương hướng, nhưng lại không tính được thời gian. Ở đầu bên kia, tính toán cách mấy cũng không tài nào biết là cách bao nhiêu năm ánh sáng.

Lúc Trịnh chuẩn bị mở cửa phòng họp chính của cả nhóm, anh chợt dừng lại.

Hành lang nơi anh đứng dường như hơi khác. Bóng đêm kéo đến và dịu dàng lan ra, như có tiếng gió cựa mình len lỏi qua một âm quyển riêng tư, thổi những chiếc chuông được treo bên dòng ánh sáng. Anh hít sâu, mở cửa, theo những tiếng chuông mà bước vào.

Cả nhóm đều ở đó, quay quần bên nhau trong một bầu không gian êm ái đến độ anh thấy như một thứ bùa mê.

Những âm thanh nghe như chuông gió rơi xung quanh, bồng bềnh bao phủ giọng Chris Martin chân thành hát, "Những ánh đèn sẽ đưa lối dẫn cậu về nhà, thắp sáng cậu từ tận xương tủy."

Khi Trịnh thấy mình bước vào một thung lũng rì rào cát bụi, dưới bầu trời bạc và trong tuyệt đối lặng im, nước mắt anh lăn từng giọt xuống bai bên khuôn mặt.

"Và mình sẽ cố gắng chữa lành cho cậu."

Lucy là người lên tiếng trước hết, bằng một tiếng thở dài mãn nguyện. Thiếu tá theo sau bằng tràng cười khanh khách mà nghe nghẹn lại đâu đó. Peter không cười, cũng không nói, chỉ đi qua đi lại mãi không yên. JW thì bước lại máy tính, để trước khi mở lại bản nhạc một lần nữa, anh nói.

"Bản remix mà một nhạc sĩ gọi là Kieran Hebden đã thực hiện cho Coldplay năm 2005, được phát sóng radio mười năm sau đó, và chưa từng chính thức được phát hành."

"Nếu tôi không cộng trừ sai, thì từ 2015 đến 2030 là bao lâu nhỉ Peter? Xứ sở ấy, Nausicaa, có lẽ cách chúng ta vừa tròn mười lăm năm ánh sáng."

-

Những năm sau đó, Thiếu tá hiểu, mọi việc đều là bởi cơ duyên.

Câu chuyện âm nhạc dẫn lối đi xuyên qua thời gian, được viết lên trong những ngày nhiều ánh sáng, bằng chuyên chú và chân thành, với nốt nhạc đẹp nhất là âm thanh của một tiếng chuông rung giữa xứ sở trời bạc gió ngàn.

Và vì họ đã cùng nhau đi hết một quãng đường, tuy không dài như mười lăm năm ánh sáng, nhưng cũng đủ để sau này còn kể lại hoài cho những người bước theo.

Rồi cả việc họ đã đứng cùng nhau trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn, những máy ảnh và máy quay giăng kín, và dòng tin tức như sóng lớn tràn bờ bãi.

"Chúng tôi đã tìm thấy Nausicaa." Thomas Jones hít sâu, bắt đầu nói.

"Cách chúng ta mười lăm năm ánh sáng, bên kia một chiếc cầu Einstein – Rosen. Một nơi chưa bao giờ được chú ý, không thích hợp cho chúng ta sống vì khí quyển quá dày và gió nơi ấy có thể thổi kẻ can trường nhất trong chúng ta thành cát. Nhưng có lẽ lại thích hợp với những cá thể khác... Sau nhiều suy luận thấu đáo, chúng tôi tin rằng họ thông minh và rất giỏi giang, đồng thời cũng tử tế không kém loài người. Và bởi vì họ đã đủ ân cần để gửi Voyager Một trở về nhà, chúng tôi nghĩ mình sẽ không bỏ mặc Nausicaa ở bên kia bóng tối. Họ đã chỉ đường cho ta đi đến, và chúng tôi sẽ gửi thêm những gì chắc hẳn họ cũng đang chờ mong."

Lần này, ta sẽ gửi gì đi?

Tất cả những gì đã khiến quê nhà chúng ta, dẫu qua bao đau thương vẫn đẹp đẽ vô ngần.

Và dẫu có mất thêm năm mươi vòng quanh mặt trời nữa, ta sẽ cùng nhau chờ đợi lời chào kế tiếp.

-

Một ngày trời rất trong của tháng Sáu năm 2056, cả nhóm cùng ra ban công của Trung tâm để nhìn về phía mũi đất hướng ra biển, Voyager Ba và Bốn sắp sửa khởi hành cùng nhau trên một chiếc lên lửa to lớn màu trắng. Tên lửa vẽ một đường cung rực cháy trước khi tan vào nền trời xanh thẳm. Lần lượt, hai phi thuyền sẽ được thả vào quỹ đạo cao của Trái đất, được bao phủ bằng một lớp vật liệu lượng tử để giúp cả hai có thể đi qua lỗ sâu một cách an toàn hơn lúc trước.

Lucy quay sang hỏi Wanja, "Chúng ta đã gửi bao nhiêu bản nhạc, bao nhiêu quyển sách và bao nhiêu bức ảnh đi thế?"

"...Năm trăm, bảy trăm, một ngàn hai? Sao bỗng dưng trí nhớ của mình có vấn đề nhỉ?"

Lucy cười, đôi mắt nheo lại, êm dịu như chính hôm nay.

Còn Trịnh, sau bao nhiêu ting tang đing đang, lần đầu tiên cảm thấy mình đã đưa bàn tay nắm lấy cậu ấy. Một người bạn đi lạc khỏi nhà mình, nương náu ở xa xôi tít tắp, ngày qua ngày treo những chiếc chuông cho gió thổi làm tin.

Hết 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net