Có cuộc tỏ tình ở sân trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền Chi là một người con gái trẻ trung, năng động tuy rằng không đẹp nhưng được rất nhiều người xung quanh quý mến. Và rất nhiều người yêu cô nữa.

 Chi thích thầm một chàng trai tên Hải Đăng lâu rất lâu rồi.

Đó là vào một ngày đẹp trời, Chi vô tình bắt gặp đôi mắt màu nâu của Đăng, từ đó đem lòng yêu đương. Đăng cũng yêu con người hiền lành trong sáng ấy nhưng luôn giữ trong lòng, vì anh muốn cho cô một cuộc tỏ tình hoàn mỹ, hơn hết anh cũng sợ cô không yêu mình. Tình cảm của họ ai nhìn vào cũng đủ để thấu. Còn họ loay hoay mãi chẳng hiểu lòng nhau gì sất.

 Đúng là người ngoài cuộc sáng tỏ người trong cuộc rối bời.

Ngoài Đăng còn có một chàng trai lớp kế bên tên Trần Cảnh thích Chi, cô thì chỉ dành cho anh bạn này tình cảm bạn bè mà thôi. Hoặc cũng có thể hơn tình bạn một chút.

Người nam thứ ba trong chuyện tình này là một đàn anh, tên Vũ. Anh này là người thích Chi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một hôm nọ, anh đang đi lang thang trên sân trường thì vô tình thấy trong đám học sinh trung học có một cô bé rất dễ thương có khí chất rất cao đang ngồi chống cằm dưới gốc cây phượng già cằn cỗi của trường. Trong lòng anh khung cảnh ấy đẹp lắm lắm, tựa như 'mùa hoa phượng cuối cùng nở rộ', và em đẹp như tà áo dài trắng, tinh khôi như một nàng thơ.

Cả ba người con trai đều đem lòng yêu Chi, yêu say đắm như cái tuổi trẻ của họ đáng được có.

Ngày cuối cùng của cấp III Đăng quyết định tỏ tình Chi. Buổi sáng trời trong, mây trắng, từng chùm hoa phượng đỏ rực cả sân trường, ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu thẳng xuống những ô gạch lát buồn thỉu thiu. Có chú họa mi cứ líu lo ríu rít chuẩn bị cho cuộc tỏ tình hoàn hảo. Dưới bóng mát của tầng tầng lá phượng, có chàng tân thủ khoa trường Dược tỏ tình với nữ thủ khoa trường Y.

Đăng ôm bó hoa to thật to, quỳ xuống trước Chi, trước đám đông, trước ánh nhìn hâm mộ, thích thú từ mọi người :

- Chi, làm bạn gái Đăng nha, Đăng thích Chi đã từ rất lâu rồi.

Cô im lăng thật lâu không trả lời, Đăng thấy lâu qúa nên ngước lên nhìn. Ánh mắt anh như chờ đợi cũng như hối thúc.

- Đăng thích Chi từ lúc nào vậy?

- Năm lớp 11.

- Không, là hoàn cảnh nào cơ.

- Đăng cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ từ lâu rất lâu rồi. Trong tiềm thức của Đăng thích Chi dường như đã là một thuật toán được lập trình sẵn, và Đăng luôn làm theo thuật toán ấy.

- Yêu một người mà không nhớ rõ hoàn cảnh và cách yêu, thì tình yêu đó chưa đủ lớn đâu. Chi... Chi lớp 11 cũng thích Đăng.

 Mới chỉ nghe đến đây mà trên mặt Đăng đã rạng ngời nụ cười như chắc chắn cô ấy sẽ chọn mình, đám đông cũng bắt đầu nhôn nhao hò reo. Chi nói tiếp:

- Nhưng mà... Chi năm 11 cũng yêu Đăng. Nhưng, mẹ của Chi hay nói đừng nên yêu quá vội, nhất là khi còn trẻ vì khi còn trẻ chúng ta sẽ gặp thật nhiều chàng trai nguy hiểm, nguy hiểm ở chỗ họ rất vội vã, nóng tính, làm theo cảm xúc nhiều hơn là lí trí. Không có căn cứ nào để tin tưởng lời nói thủy chung của họ cả. Chỉ khi đã trưởng thành rồi, đủ sức để chịu trách nhiệm trước lời nói và hành động thì yêu vẫn chưa vội, vì người đàn ông ta gặp được trong giai đoạn này rất đáng tin, rất an toàn, họ chỉ muốn một gia đình êm ấm để có thể bình bình thản thản mà làm việc, và họ rất ngán những biến cố nên rất ít chạy theo của lạ mọi chân trời. Chi cần là cần người đàn ông an toàn,...và... Chi tìm được anh ấy rồi, bọn Chi mới quen nhau nửa năm nay. Mặc dù cùng tuổi nhưng anh ấy trưởng thành lắm...

- Chi ơi.

 Một giọng nam trầm ấm cao sang vang lên đằng sau đám đông. Nghe thấy giọng nói này, Chi quay mặt vội để tìm kiếm. Quang bước ra khỏi dòng người chen lấn xô đẩy để xem kịch vui rồi nắm tay Chi ra về.

Khi hai người đi khuất bóng ở cổng trường, đám đông đã giải tán, Đăng mới thấy người con trai đó đúng như lời Chi, thật an toàn. Còn Đăng thật bồng bột quá, chưa trải đời nhiều quá.

Chiều hôm ấy họa mi không hót nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net