Chương21: Một nữa tài sản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hỏa Cung điện, Tịch Thiên Dạ lại tới đây lần nữa.
Mới lấy từ trong tay của Từ Nghiễm Hối một nhóm dược liệu, vừa vặn có thể dùng để đột phá gông cùm xiềng xích của Trúc Cơ cảnh.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng Trúc Cơ đan mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên đến cao nhất. Mà Trúc Cơ đan có chia ra phẩm giai khác nhau.
Hiệu quả của Trúc Cơ đan thượng phẩm và Trúc Cơ đan hạ phẩm khác nhau một trời một vực.

Tịch Thiên Dạ tu luyện Thái Thượng Trường Sinh Quyết, nội tình có thể hơn với tu sĩ bình thường 100 lần, nhưng tài nguyên cần có cũng hơn tu sĩ bình thường một trăm lần. Còn với hắn mà muốn tu luyện nhanh hơn ở Trúc Cơ kỳ thì phải dùng Trúc Cơ đan thượng phẩm mới được.
Nguyễn Quân Trác đang ở trong đan hội nên Tịch Thiên Dạ cũng không lo lắng là mình đang luyện đan mà nàng đột nhiên xuất hiện, yên tâm luyện đan.
Hắn lừa gạt những dược liệu kia của Từ Nghiễm Hối, chính là dược liệu để luyện chế Trúc Cơ đan thượng phẩm.
Vẻn vẹn nửa canh giờ sau, đã ra một lò thượng phẩm Trúc Cơ đan , vô cùng đơn giản, đan thành được 15 viên, không có một tì vết nào, vô cùng hoàn mỹ.
Cho dù tu vi của Tịch Thiên Dạ không còn, Thiên Đế đạo quả mất hết, nhưng trình độ luyện đan sư xuất thần của hắn không phải người ở Thế Giới Hồng Hoang có thể theo được.
Đan thành.
Tịch Thiên Dạ trở lại phòng tiếp tục bế quan tu luyện, nhanh chóng tăng tu vi lên.
Một ngày, hai ngày, năm ngày. . .
Sáng sớm ngày thứ năm, trên người Tịch Thiên Dạ tản ra một luồng sức mạnh mênh mông, lan tỏa tứ phía, tất cả đồ dùng trong phòng đều bị khống chế mà lơ lửng trên không
Luồng lực lượng kia chỉ khuếch tán được mười mét, thời điểm đang lan tỏa ra ngoài cửa thì đột nhiên bị một sức mạnh thần bí nào đó vây lại và trở lại trong người của Tịch Thiên Dạ.

Năm ngày bế quan không ngủ không nghỉ, mượn dược lực của Trúc Cơ đan, Tịch Thiên Dạ đột phá liên tiếp hai lần, đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.
Đổi lại là những người khác, việc trong năm ngày đột phá từ Linh cảnh tầng ba đến Linh cảnh tầng bảy là một việc khó có thể tin được.
Nhưng mà đối với Tịch Thiên Dạ mà nói, là không có gì khó cả.
Két.
Tịch Thiên Dạ đẩy cửa đi ra ngoài, bởi vì hắn phát hiện trong sân có hai người đang đứng đó thật lâu, không chịu rời đi, giống như là đang chờ cái gì đó.
"Tịch đại nhân."
Hai người kia nhìn thấy Tịch Thiên Dạ đi ra, lập tức hành lễ rất cung kính.
Tịch Thiên Dạ mặt không thay đổi nhìn bọn hắn, ở Học Viện Trường Thương lúc nào cũng bị người khác xem thường, làm gì có chuyện mà người khác lại cung kính với hắn như thế.
"Chúng ta đều là người của Viên Cao thương hội."
Dường như nhìn ra Tịch Thiên Dạ đang nghi hoặc, hai học viên lập tức giải thích nói.
Viên Cao thương hội?
Tịch Thiên Dạ cười cười, đã biết là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Viên Cao thương hội chính là một trong năm đại thương hội của Trường Thương Thành, đương nhiên sẽ phái ra tinh anh đưa vào Học Viện Trường Thương Để đào tạo rồi.

Tính toán thời gian, đã qua năm sáu ngày, cái tên Trương hội trưởng kia đã sốt ruột lắm rồi đây.
"Dẫn đường đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Vâng Vâng, Tịch đại nhân mời tới bên này." Hai người vội vàng đáp.
Trước khi đến, hội trưởng đại nhân không ngừng dặn đi dặn lại, nhất định phải cung kính.
Hai người mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng không dám sơ suất.
Bọn hắn phát hiện rằng tên phế vật Tịch Thiên Dạ nổi danh trong học viện này, hình như không đơn giản như bên ngoài như vậy.
Hai người mang theo Tịch Thiên Dạ đi ra học viện, đi vào một tòa lầu các xa hoa cao sáu tầng, bên trong cứ ba bước là có một trạm canh gác, đề cao cảnh giác, hộ vệ tầng tầng.
Trương Viên Cao đứng ở cửa chính, hiển nhiên chờ ở đây đã lâu.
"Tiểu tiên sinh, lại phải làm phiền ngươi rồi."
Xa xa trông thấy Tịch Thiên Dạ được dẫn tới, Trương Viên Cao lập tức tiến lên thi lễ một cái rất cung kính.
Hai học viên khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, hội trưởng của bọn hắn nhân vật bậc nào, thế mà cũng phải cung kính như thế. Phải biết là địa vị của Trương Viên Cao ở Trường Thương Thành chỉ khi nhìn thấy người có cảnh giới Tôn cảnh mới đối xử như thế.
Cái tên Tịch Thiên Dạ rốt cục chính là ai a.
Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, U Minh Sát độc ở bên trong cơ thể Trương Viên Cao đã rất nghiêm trọng, ngay cả hắn cũng phải chữa trị nhiều lần mới có thể diệt trừ tận gốc.
Rất nhanh, Trương Viên Cao mời Tịch Thiên Dạ vào trong lầu các, trong phòng đã chuẩn bị ổn thỏa, thùng tắm lớn, nước nóng, dược liệu. . . Cùng với hơn mười người thị nữ mỹ mạo.

Tịch Thiên Dạ nhìn lướt qua, đồ vật cũng đã chuẩn bị đầy đủ, không cần thêm bất cứ thứ gì.
"Bắt đầu đi."
Tịch Thiên Dạ tiện tay đem một chút dược liệu ném vào trong thùng tắm, để cho Trương Viên Cao ngồi vào, ngân châm phong tỏa các huyệt, sau đó nói cho thị nữ đổi nước đúng giờ, rồi ngồi chơi ở một bên.
Một lúc lâu sau, từng luồng khói xanh đen bay ra trong cơ thể Trương Viên Cao, khuếch tán bốn phía, sương độc lượn lờ.
Cũng may là Trương Viên Cao đã sớm chuẩn bị, một thị nữ vung ra bình ngọc, thúc dục linh khí trong cơ thể đánh vào trong bình ngọc, chỉ thấy trên bình ngọc bỗng dung sáng lên một dãy phù văn, hấp thụ hết sương độc và khói xanh đen.
Trương Viên Cao phát hiện thể nội độc tố lại bị rút thêm một phần ba, bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, tâm tình rất tốt, gương mặt trở nên hồng hào.
"Trương hội trưởng, hiện tại chúng ta mới nói về vấn đề thù lao đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trương Viên Cao hiểu ý, phất tay để thị nữ lui hết, chân thành nói: "Tiểu tiên sinh cứ nói, chỉ cần Trương Viên Cao ta có thể làm được, chắc chắn sẽ không chối từ."
"Một nửa tài sản của ngươi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Trương Viên Cao nghe vậy, mí mắt giật giật, gương mặt cứng lại.
Một nửa tài sản, thật ác độc!
Hắn biết yêu cầu mà Tịch Thiên Dạ cần chắc chắn không đơn giản, nhưng hắn cũng không có ngờ tới là há miệng một cái đã lấy một nửa thương hội. Tổn thất một nửa tài sản, thương hội của hắn sợ là trực tiếp mất đi địa vị của một trong năm đại thương hội của Trường Thương Thành.
"Chỉ có chút tài sản này của ngươi mới làm ta hứng thú. Bây giờ mạng trọng yếu hay là tiền trọng yếu hơn." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Pháp tài lữ địa, Tu Tiên giả không có tài nguyên nửa bước cũng khó đi.
Nhất là đối với Tịch Thiên Dạ mà nói, một chút tài sản của Trương Viên Cao chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Nếu không phải nhìn trúng một chút tài lực của Trương Viên Cao, còn lâu hắn mới đi cứu một cái hội trưởng thương hội
Sắc mặt Trương Viên Cao biến ảo chập chờn, thỉnh thoảng nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, rồi lại cúi đầu xuống.
Tịch Thiên Dạ đứng chắp tay, mặt không thay đổi và chờ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh lại
Rất lâu, Trương Viên Cao bỗng nhiên ngẩng đầu, tựa hồ đã hạ quyết định nói: "Ta đồng ý."
Không có tiền còn có khả năng lại kiếm về, hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đi tới vị trí bây giờ, có sóng gió gì mà chưa trải qua.
Mà mất mạng thì coi như mất tất cả.
"Nhưng mà, tài sản của Viên Cao thương hội rất lớn, kiểm kê một nửa tài sản và nhận cũng rất rườm rà, phải cần một khoảng thời gian."
Trương Viên Cao nói.
"Thời gian không phải vấn đề, đem khế ước chuyển nhượng chuẩn bị kỹ càng, ngươi có thể đợi bệnh của ngươi khỏi hẳn lại chuyển giao cho ta."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, quay người đi ra cửa.
Trương Viên Cao nhìn bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, sắc mặt biến ảo chập chờn, có ý tứ gì, không có sợ hãi sao!
Có thể đợi đến hắn chữa trị đằng sau lại chuyển giao.
Hắn đột nhiên phát hiện rằng hắn nhìn không thấu Tịch Thiên Dạ.
. . .
Bích U sơn trang, sâu bên trong mật thất.
"Đàn chủ, có tình báo mới nhất, thiếu niên kia đã ra tay lần nữa, U Minh Sát ở trong cơ thể Trương Viên Cao bị loại ra một phần ba. Người của chúng ta an bài vào đó đã nhìn thấy tận mắt."
Trong bóng tối có một cái bóng nằm rạp trên mặt đất, cung kính báo cáo.
"Có thể loại trừ U Minh Sát độc thật kìa, trời không phụ ta, ha ha ha. . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net