Chương 15. Hợp đồng kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó dắt xe ra cổng như một con sóc nhỏ,hắn sẽ hét sẽ hét ầm lên vì nó đến muộn mất.Hì nó cũng nhớ Nhà Trắng nữa đã hai ngày rồi nó chưa qua mà.

-Ơ,Quân sư???

-Thần đến lấy chìa khóa bệ hạ đã vất vả rồi,thần sẽ đền bù sau nhé.

Cầm lấy chùm chìa khóa của Nhà Trắng ở giỏ xe nó Vân cười toe toét.Còn nó thì ngạc nhiên xen lẫn hốt hoảng :

-Ơ...ơ...!!!

-Sao mắt bệ hạ tròn xoe thế?Hì thôi muộn rồi thần đi nhé!bye.

Ừ phải rồi nó sẽ giúp Vân đến khi Vân thi xong thôi mà,một tháng nhanh thật đấy giờ thì mọi việc nên trở về đúng quỹ đạo của nó rồi,haizzz...nhưng mà sao nó thấy buồn quá nhỉ?Giá mà một tháng nhiều hơn 30 ngày thì tốt biết mấy.Nó nghĩ chắc hắn sẽ mừng lắm đây vì từ giờ sẽ không bị nó quấy rối nữa,đúng là từ khi có nó hắn chẳng hề được yên.Có Vân hắn sẽ không phải ăn mấy món tầm thường,có Vân hắn sẽ không phải mặc quần áo giặt bằng chân,có Vân hắn sẽ được yên tĩnh đọc sách chứ không phải chạy khắp nơi vì chổi bay...
+
+
+
Hải Vân bước vào Nhà Trắng,hắn đang nằm dài trên chiếc ghế ở bể bơi mắt nhắm nghiền lại.

-Cô tới muộn 15' đấy,mau lấy nước cho tôi.

Cốc nước đặt trên bàn,hắn uống nước mà vẫn nhắm mắt, bỗng hắn chợt nhận ra điều gì đó.

-Là nước lọc sao?

Hắn quay lại thấy Hải Vân thì càng bất ngờ hơn.

-Sao...sao cô lại ở đây?

-Hihi,em định chào hỏi anh rồi mà sợ làm phiền anh,thì ra anh là người đã cứu em rồi đưa em đi bệnh viện,em rất biết ơn anh đấy,có thể nói hàng trăm câu cảm ơn mà vẫn thấy chưa đủ.

-Nô lệ của tôi đâu?

-Nô lệ gì vậy?Nghe hay nhỉ?Anh hỏi Hoàng Thương à?Cậu ấy không nói gì với anh sao?Cậu ấy chỉ làm ở đây một tháng thôi mà.

Hắn bực bội lên phòng.Ném cái điện thoại ra ngoài cửa sổ hắn như muốn phát điên,tại sao nó lại không nói cho hắn?Không gọi cho hắn,dám tự ý thay đổi.Nó thật là phiền phức mà.Nó nhẫn tâm để hắn ở lại,chắc hắn lại quay về cuộc sống như khi nó chưa tới.Hắn sẽ coi nó như một cơn gió lạ thôi sao?

Cốc...cốc...

-Anh Hoàng Minh bữa tối đã chuẩn bị rồi ạ,mời anh xuống dùng bữa.

-...

-Anh Hoàng Minh ơi

Cốc...cốc...cốc...

-Anh có trong đó mà,trả lời em đi.

Cạch...tiếng cửa mở hắn lạnh lùng bước ra không thèm nhìn Vân lấy một cái.

-Anh định đi đâu à?

-Anh phải ăn tối đã chứ.

-Em đã rất vất vả chuẩn bị cho anh đấy.

Nghe nói vậy chợt hắn mềm lòng,hắn ngồi xuống bàn thật lịch sự.

-Cô ăn cùng đi.

-Em cũng được ăn ạ?

-Ừ.

-Anh ở một mình trong căn nhà rộng thế này ạ?

-Ừ.

-Món ăn em nấu có vừa miệng không ạ?

-Vừa.

-Thật là có duyên quá em cứ tưởng là sau hôm đó sẽ không được gặp anh nữa,hì hì.Hóa ra anh lại chính là ông chú cô độc ở trong Nhà Trắng.

-Ông chú cô độc?

-Dạ.Hoàng Thương đã gọi anh như vậy em cũng không ngờ là ông chú lại đẹp trai cỡ này đâu.

-Cô ta chết chắc rồi.

-Ơ,anh đi đâu vậy?Anh còn chưa ăn mà?

Hắn khoác chiếc áo vắt ở ghế và lạnh lùng ra ngoài làm Vân ỉu xìu mặt mày.

-Hixx...càng kiêu căng càng đẹp trai chứ.
+
+
+
Nó đang ngồi thẫn thờ ở ban công,haizzzzz....sao hắn không thèm gọi cho nó chứ,với tính cách của hắn lẽ ra là phải gọi và cho nó một trận té tát rồi.Nhưng chắc giờ hắn đang thưởng thức những món ăn Vân nấu,tay nghề của Vân luôn là đỉnh nhất mà.Tự nhiên nó muốn gặp hắn quá...Giật giật tóc mái,lắc lắc cái đầu nó cố gắng loại bỏ cái tên đó ra ngoài bộ nhớ.

-Hứ,hắn là gì chứ?Từ giờ mình sẽ coi hắn là kẻ thù,cứ gặp là mình sẽ cho chổi bay.

Thực ra là nói thế thôi chứ hắn từ bao giờ đã luôn xuất hiện trong những dòng suy nghĩ của nó rồi.Gió thổi lạnh buốt nó xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé lại cho đỡ lạnh.Nó chịu lạnh kém cực chỉ 10 độ thôi mà nó đã ăn mặc cồng kềnh như tuyết rơi rồi.Nhưng nó lại thích đứng trước những cơn gió mát lạnh như ở ban công lúc này vậy,thật dễ chịu!!

-Cô gọi ai là ông chú cô độc hả?
Nó giật mình,hì cuối cùng người nó mong gặp nhất cũng xuất hiện rồi.Nó thì vui phải biết nhưng vẫn phải dùng bộ mặt nghiêm chỉnh này thôi.

-May là không gọi anh là bác đấy.

Hắn leo qua những cành hoa hồng dây thật nhẹ,hắn đúc tay túi quần ngồi luôn xuống cái cái xích đu và vai nó đang sát với vai hắn,ừ thì chắc là hơi ngại đấy.

-Này mà sao anh cứ tự tiện trèo vào nhà tôi thế nhỉ?Dù sao tôi cũng là con gái mà,anh không biết lễ nghi phép tắc gì hả?Hả?

-Hừ.Cô cũng tự tiện vào nhà tôi suốt đấy thôi.

-Tôi vào vì công việc chứ.

-Thì tôi cũng leo lên đây vì...

-Vì gì???

-Ừ thì...À hợp đồng nô lệ.Cô tính sai ngày mai mới hết hạn nhé hình như cô không còn ý định lấy lại chiếc nhẫn,thôi được vậy thì hãy tạm biệt nó lần cuối đi nhé.

-Ơ,không không đâu.Thì thì tôi sẽ làm nô lệ của anh nốt ngày mai là được chứ gì?Chiếc nhẫn đó rất rất quan trọng đấy.

-Của người yêu hả?

-Không,à mà ừ ừ đúng đấy.

-Gì?Cô mà cũng có người yêu hả?

-Sao?Tôi thì làm sao chứ,ít nhất ra tôi cũng không lạnh như đá giống anh nhé.

-Tôi đang nghi ngờ đấy.Hay là cô tự mua nhẫn cho mình đấy hả?

-Anh...anh...

-Nhìn cái mặt cô là biết ngay mà haha...

Nó đẩy hắn ngã nhào khỏi ghế.

-Ừ thì đúng là tôi mua nhưng tôi sẽ tặng cho anh ấy,anh ấy sẽ là người đầu tiên và mãi mãi đeo chiếc nhẫn đó.

Hắn lại cười nhưng nụ cười lần này khó hiểu hơn,haiz thực ra hắn đang nghĩ gì đây?Chỉ có nó là không biết thôi vì hắn đã lỡ thử đeo chiếc nhẫn mất rồi.

-Cho nên trong 3 ngày nữa dù anh có làm khó tôi cỡ nào thì tôi vẫn sẽ quyết tâm lấy nó bằng được.Loại người sét thép bê tông như anh thì không thể hiểu được giá trị của nó đâu.

-Cô làm như tôi thèm động vào cái đồ không có chút nào là thẩm mỹ của cô chắc.

-Mà vào vấn đề chính đi anh tới đây làm gì?

-Có việc sai bảo nô lệ của tôi thì tôi phải đến chứ.

Nó biết ngay mà,nó hằn giọng:

-Việc giề???

-Nước.

2 phút sau nó xuất hiện trở lại nhanh chóng với cái giọng miễn cưỡng :

-Này băng tan bắc cực nhé
-Tôi thích coffe hơn.

Nó trở lại với cốc coffe thơm nức.

-Ê,coffe không đường nhé.

Nó lại trở lại với cốc coffe không đường,cái số nô lệ nó đau đớn vậy mà.Nó chỉ quyết tâm lấy lại nhẫn thôi chứ không thù hắn đừng có mơ nhé.Nó lẩm bẩm:"Không biết mình mong hắn đến làm gì cơ chứ?"

-Cô lẩm bẩm gì đó?

-À không không tôi chỉ nói là chúc cậu có một buổi tối tốt lành thôi.

-Nhưng thú thật cứ gặp cô thì tôi chẳng thấy có chút tốt lành nào cả.

-Anh...

-Tôi làm sao?

-Anh...

-Muốn đánh tôi hả?Tốt nhất nên kiềm chế đi chỉ cần tôi nói to thôi là cô đi đời đấy.

Tai nó đã thấy xì ra kha khá khói rồi,chắc phải nhẫn nhịn thôi.

-Anh đừng thách nhà giàu húp tương nhé.

-Tôi thách cô đấy...Thách luôn đấy.

Hắn vênh cái mặt lên thách thức nó.

AAAAAAAAAAAAAAAAA...MẸ ƠI NHÀ MÌNH CÓ TRỘM AAAAAAAAAAAAAA..........

-Cô dám

-Aaaaaaaaa....

Hắn vội vàng lao xuống khỏi ban công tí thì ngã gãy cổ.Cùng lúc đó thì mẹ nó cũng vội vàng chạy lên.

-A...Mẹ

-Có trộm hả?

-Đâu có,con đang tập kịch cho giáng sinh ấy...ấy mà,hì hì.

-Con mà còn hét vậy một lần nữa thì đừng có trách mẹ nghe chưa?11h rồi đi ngủ đi.

-Yes mom!!!

Nó nhe nhe cười như khỉ,hắn dám thách thức nó sao,hắn còn gà lắm mà.Điện thoại nó reo inh ỏi.

-Dạ thưa cậu chủ,cậu chủ còn sai bảo gì nữa ạ?

-Cô...Sao cô dám?

-Chẳng phải cậu chủ thách thức em sao?

-Tôi chưa từng gặp ai như cô.

-Thì bây giờ gặp rồi đó hahaha...

Hắn tắt máy cái rầm,xem ra thì nó có thể ngủ ngon rồi,trêu hắn được vụ này đúng là thành công vang rộ của nó,trận này đã đánh một đòn chí mạng vào cái sự kiêu căng,ngạo mạn của hắn,ghi vào lịch sử một mốc son chói lọi để lại tiếng thơm muôn đời(hehe như ý nghĩa của cách mạng tháng 8 ấy nhỉ).
+
+
+
6h sáng lạnh cóng thế mà nó phải làm bữa sáng đem qua Nhà Trắng cho hắn,tên này đúng là hành hạ người quá đáng mà.
Nó bấm chuông ầm ĩ mà cái mặt gọi đòn của hắn chưa hiển linh lên nữa.Nó run lên bần bật,răng môi đánh nhau loảng xoảng ra rồi.Phải khởi động không là đóng băng mất.

-Ê Ê Ê....CÁI TÊN BỊ RỒ KIA,ANH CÓ HIỆN HỒN NGAY KHÔNG HẢ???TÔI SẼ NGHIỀN ANH RA TRĂM MẢNH NẾU TÔI TÓM ĐƯỢC ANH ĐẤY,ĐỒ XẤU XA,XẤU XÍ,XẤU TÍNH,XẤU NẾT,XẤU HƠN CÁ SẤU.....
(lè đây gọi là màn khởi động miệng chào buổi sáng này).

Hắn xuất hiện với cái đầu tổ quạ,cửa vừa mở ra ào ào như một cơn lốc xoáy nó lập tức xông vào đánh hắn túi bụi.Ôi,tội nghiệp anh chàng đẹp trai.!!!...
Và sau đây hiện trường tại Nhà Trắng xin được thuyết minh lại như sau:Bất chấp trời lạnh thấu xương cô gái vẫn không một chút do dự cô xông đến chàng trai y như một con sư tử đang đói cồn cào vừa trông thấy con nai ngơ ngác vậy.Cô tóm lấy cái đầu tổ quạ của anh đầu tiên tặng anh hai phát lên gối đau điếng,ngay sau đó cô dùng hết sức mạnh truyền vào đôi bàn tay búp măng nhỏ nhắn của mình nắm chặt tay lại cô tiếp tục tặng anh một cú hất cằm...oh my good con gái dữ vậy thời nay là hiếm đấy.Anh chàng thì vẫn đang con nai vàng ngơ ngác nhưng tình thế đã có chút chút thay đổi vì con nai vàng sau khi lĩnh trọn vài cú nữa đã tức nước vỡ bờ nó quyết vùng lên quần chết bác thợ săn.Cô gái xinh đẹp vẫn quyết tâm đánh rụng hàm chàng trai,cô giơ một nắm đấm thật cao rồi chằm thẳng má anh mà làm đích,(hehe kiểu này mang rổ ra nhặt răng đê) vâng chỉ còn 3 tích tắc nữa là cô đã hoàn thành tâm nguyện nhưng không hẳn là dễ vậy vì tay cô đang nằm trọn trong tay anh,giờ thì người cũng không thể nhúc nhích nữa vì có một cái ôm thật thật chặt đã xuất hiện.Ồ bất ngờ nhá,đang đánh nhau giờ quay ra ôm được,đây gọi là phim hành động có điểm vài tình tiết lãng mạn này.

Một cái ôm thật chặt từ một người con trai giành cho nó,hả?Không thể thế được,nó biết thế nhưng nó đã không đẩy hắn ra và cho hắn thêm vài cái tát.Tim đập mạnh-Cảm thấy nóng bừng nhưng lại đang hóa đá.Nó và hắn cứ đứng im như vậy,hình như thời gian dừng lại mất rồi ấy.Nhưng đúng là:Ấm áp thật.
Phải nói gì đi...đi chứ,nó định nói nhưng tự dưng nó đã đẩy hắn ra,trời ơi nó nên nói gì chứ?Nó cúi mặt cứ ấp úng mà không biết nói gì hơn.
Hắn đến giỏ xe cầm hộp đồ ăn vào,hờ như chưa có gì xảy ra ấy nhỉ?Hắn bình thản đi vào nhà còn nó vẫn mọc rễ ở cổng.Sao nó lại phải ngại ngùng đến mức này thôi chứ.Hắn trở ra và tiến về chỗ nó,hắn đeo vào cho nó một đôi găng tay,không biết nó là chất liệu gì mà vừa đeo vào đã ấm áp lạ thường.

-Tay lạnh lắm đừng tháo ra nhé!
-???

Nó đơ luôn tập 2,hắn nói gì vậy kìa,nó đánh,hắn không lo đau mà chỉ lo cho tay nó bị lạnh á?

-Không đi học à,mau đi đi tôi phải đóng cửa chứ.

Nó như bừng tỉnh,nó giật bắn mình nó lao thẳng ra xe cứ thế mà cấp bách đạp,đến nỗi nó không dám nhìn lại một chút nào.
Nó vào lớp vẫn trong tâm trạng bất ổn,trong đầu nó bây giờ là hàng ngàn câu hỏi vì sao,nó sẽ phát điên mất thôi,huhu.

-Hoàng thượng.Anh cảnh sát đó đúng là trên cả tuyệt vời luôn nhỉ?đẹp trai này,nhà lại giàu,lại còn là cảnh sát nữa chứ...hixx đúng mẫu người của thần.

-Hừ,bản chất của hắn còn chưa bộc lộ hết đâu,quân sư cứ từ từ mà thưởng thức.

-Anh ấy thì làm sao ?

-Này nhé,vừa lạnh lùng vừa khó gần lại còn kiêu căng,khó tính,lúc nào cũng muốn làm theo ý mình...

-Ôi!Thật hợp với style của thần,hí hí.

-Hâm à?Nói chung hắn...không thể được đâu.

Nó về chỗ mặc kệ đôi mắt đang thành hai trái tim của Hải Vân.Mặt nó cau có khủng khiếp.

-Chị sao vậy?

-À,hả...Sao cơ?

-Trông chị như người mất hồn vậy.

-À,cũng không có gì,hì.

-Có vẻ chị đang gặp rắc rối gì đó những lúc như này phải cho chị...à kem,nào đi thôi.

Ngọc Ánh luôn xuất hiện và giúp nó quên đi mọi lo lắng,cậu em này đúng là tuyệt nhất mà.
+
+
+
Tan học về nó lóc cóc đạp xe,hờ vẫn còn thẫn thờ như người mất hồn.
"where's my love
the one for me.
Somewhere too far
not close enough for me to see."
Nhạc chuông nhẹ nhàng của bài "where's my love" vang lên,nó lôi điện thoại ra,mặt nó nhăn nhó,khổ sở đến vô cùng.Tắt máy,đúng rồi nó vội vã tắt máy đi.

-Phù...Giờ tôi không có tâm trí gặp anh đâu.

-Tôi lại đang có tâm trí gặp cô đây.

-Nhưng anh phải biết là...Ơ...ơ...Aaasaaaaa....

Nó đạp xe bỏ chạy vì hắn ta đã đứng sau nó từ lúc nào,sao hắn đi mây về gió như ma vậy không biết?Đúng là một cảnh yếu tim mà,chắc nó ngất mất.Ơ và nó đã ngất thật,chọn đúng một gốc cây mà lao vô mới "lãng mạn".Đầu nó giờ chắc toàn sao thôi nhưng nó bất động luôn rồi không dậy mà đếm sao được nữa.

-Này,lại giở trò gì nữa thế?

-Ê,dậy đi bên kia có mấy anh cảnh sát đẹp trai lắm kìa.

-Ê...Này...

Hắn xuống xe bế nó lên có lẽ là nó đã ngất thật.
Nó đang mặc bộ cảnh phục xanh chạy nhảy tung tăng trên sân trường đầy nắng,ôi cảm giác thật hạnh phúc biết bao.Kìa xa xa hình như có người đang vẫy chào nó,là anh Hoàng Minh trong trí tưởng tượng của nó,một anh chàng có đôi mắt trong veo,nụ cười ấm áp anh đang dang tay đợi nó chạy đến,nó sẽ ôm anh,phải rồi ôm thật chặt và nó sẽ nói những điều mà bao năm qua nó đã chuẩn bị và tặng anh chiếc nhẫn ấy.Trước nắng vàng rực rỡ,bên ước mơ đã thành hiện thực nó sẽ nói với anh rắng:

"Em thích anh"

-Cái gì???Cô điên rồi à?

-Hả????

Nó choàng tỉnh lại,nó ngơ ngác ơ Hoàng Minh của nó đâu?Cảnh phục đâu mất rồi?Hừ thì ra là mơ.

-Aaaaaa...Tôi đang ở đâu đây,anh đã làm gì tôi?

-Đừng có tưởng tượng,là tôi cứu cô đó,cô đâm vào gốc cây ngất xỉu kìa,cô say nắng mùa đông được à?

-À,không phải đâu.

-Hay tại vẻ đẹp trai của tôi?(Hắn ngây ngô hỏi)

-Anh điên à?Soi gương lại đi nhé.

-Chắc chắn vậy rồi,cô vừa nói câu gì có biết không?

-À,à là em thích anh.

Nó cũng hồn nhiên mà nhìn vào mắt hắn nói câu này,tích tắc,tích tắc...không gian trong phòng hắn lúc này im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng đồng hồ đặt ở cái tủ phía xa.Huhu...một sự lỡ lời đáng yêu phải không?Tích tắc,tích tắc,tích tắc nhưng chỉ đúng 3 giây sau Nhà Trắng lại giật mình hốt hoảng lần thứ 99 vì hai tiếng hét kinh hoàng :

AAAAAAAAAAA...

Nó nhảy xuống giường chạy vèo xuống nhà ngay lập tức còn hắn nhảy vèo lên giường trùm chăn vào ngay lập tức.Đúng là nó cứ đến thì ngôi nhà không thể được yên mà.
Nó cố gắng trấn tĩnh lại

-Ôi,không mình đã nói gì thế này?huhu...

Nó thì vò đầu dứt tai day dứt,rằn vặt mãi còn hắn thì sau vài phút ngại ngùng nằm gọn trong chăn thì vèo cái chăn bay ra hắn đứng dậy mỉm cười thích thú.Hắn thì như trúng số còn nó thì như thua bạc vậy.
Là tin nhắn của nó,hắn mở ra ngay"À,chỉ là tôi lỡ miệng á,đây là tai nạn thôi chứ tôi không có ý gì đâu,huhu"
Hắn xuống nhà nó về mất rồi,đúng là một cô bé kì lạ mà.Nhưng cứ nghĩ đến cái mặt đỏ bừng của nó là hắn lại buồn cười ghê luôn.
+
+
+
7h tối nó đang nằm nhai mỳ tôm sống hôm nay mẹ nó,chú Huy và thằng nhóc em đi dự đám cưới mất rồi,nó đang tận hưởng cái cảm giác làm vua của một nhà đây mà.Nhưng ngai vàng của nó đã bị lật đổ ngay lúc sau đó.Nó cầm điện thoại lên đọc xong cái tin nhắn mà tối xầm mặt mày.
Nó đứng run rẩy trước nhà sau khi đã khóa cửa cẩn thận.Vèo một cái chiếc xe lạnh lùng vụt đến làm nó hết cả hồn.

-Lên xe

-Mơ à?Sao tôi phải nghe lời anh?Lỡ anh bắt cóc tôi thì sao?

-Điều 1.Phải phục tùng mọi mệnh lệnh của chủ nhân bất cứ ở đâu,bất cứ khi nào chủ nhân luôn là số một.

-Còn 5 tiếng nữa tôi mà thoát được cái kiếp nạn này thì anh chết chắc.

Nó miễn cưỡng phải phục tùng mệnh lệnh.Chiếc xe lao vù vù trong gió,nó bám chặt lấy áo hắn giờ mà buông tay thì nó bắn ra ngoài mất.Không biết hắn sẽ đi đâu nhưng cứ đến những khúc cua là tim nó như muốn rụng ra,nó đành phải bám chặt hắn hơn nữa,hì mà theo cách gọi khác là ôm đấy.Giờ nó chỉ nghe tiếng gió ù ù bên tai nhưng gần sát một tảnh băng bọc thép như thế này lại ấm áp thật.Nó chẳng muốn hét lên làm gì vì giờ có hét hắn cũng chẳng nghe thấy đâu.

-Cô bỏ tay ra được rồi đấy?

-Tôi còn sống chứ?

-Cô hóa ra cũng biết sợ hả?

-Thì tôi cũng là con gái chứ bộ.

Nó trèo xuống xe,mở mắt ra,ngước lên trời:

-Hồn ơi mày xuống đi,an toàn rồi không cần bay cao quá thế đâu.

-Hừ,cô lại giở trò nữa rồi.

Nó quay ra tính lườm cho hắn một cái cháy lông mi đấy nhưng nó đã trông thấy một khung cảnh như chỉ có ở trong mơ,nó reo lên thích thú

-Oa...Đẹp quá,lấp lánh như một thiên đường vậy...!!!

Cũng phải nhỉ vì nó và hắn đang đứng dưới chân đồi thông ở ngoại ô thành phố ở đây ban đêm rực rỡ những ánh đèn lấp lánh tựa như những ngôi sao vậy.Hắn cầm lấy một đầu của chiếc khăn của nó lôi đi.

-Ê bỏ ra tôi không phải cún con nhà anh nhé

-Vậy là cún to nhé,haha.

-Bỏ ra tôi tự đi được
-Cún to ngoan ngoãn đi.

AAAAAAA....

Hắn lao tới bịt ngay cái loa phát thanh của nó lại.

-Cô thích gây sự chú ý lắm phải không.

Hắn trợn trừng mắt với nó rồi tưởng nó đã thôi rồi ai ngờ vừa bỏ tay ra nó lại:

AAAAAAAAAAAAAAA....

Mọi người xung quanh đều đứng lại xem,hắn bối rối cúi đầu cười gượng:

-À,không có gì đâu,cô ấy đang giận thôi.

Hắn tóm cổ nó lôi ra ven đường.

-Thật sự là ngoài việc hét ra cô không thể làm gì nữa hả?

-Tại anh trêu tôi trước chứ.

-Thôi được,tôi sẽ không động vào tổ kiến lửa nhà cô nữa,mau về thôi.

Hắn đi quay xuống,trời ơi!Điều này làm nó hoảng vô cùng.

-Ơ,đừng về chúng ta còn chưa lên tới đỉnh mà.

-Tôi đúng là rảnh khi dẫn đồ phiền phức như cô theo mà.

-Tôi hứa sẽ hạn chế nói nhất định không gây phiền anh đây.Đi mà đi mà trên đó chắc đẹp lắm.

-Tôi cho cơ hội cuối đó.

-Vâng,thưa cậu chủ.

Bước chân lên những con dốc thoai thoải ngắm những hàng cây bên đường lấp lánh ánh đèn thật là đẹp mà.Như đã hứa nó đã khóa miệng cẩn thận nói ra câu nào nữa bị về là khổ lắm.Những cặp đôi đi ngang qua đều nắm tay chuyện trò tình cảm,hihi đúng là ngọn đồi tình yêu mà.Còn nó với hắn kẻ lạnh lùng đi trước,người lóc cóc theo sau huhu đúng là ngọn đồi cô đơn mà.

-Ôi!!!!!!

Nó reo lên vì khung cảnh nơi đây,từ đỉnh đồi như có thể thấy được toàn cảnh thành phố.Nơi đây thực sự rất rất lãng mạn,tránh xa những ồn ào náo nhiệt phía dưới nó được bao trùm bởi không khí trong lành,thoang thoảng mùi hương của những bông hoa còn chưa chịu cúp cánh,tinh khiết như giọt sương đêm long lanh dưới những ánh đèn màu sắc.Nó thấy thật bình yên biết mấy,nó hít một hơi thật sâu,nó muốn ôm trọn khung cảnh thần tiên này vào lòng biết bao.

-Thích không?

-Có thích,thích lắm luôn.

Nó mỉm cười thật hiền nó đã lại vô tư nhìn vào mắt hắn mà nói thích.Nhưng nó chắc không để ý đến câu nói lắm bởi nó còn đang say mê bước tranh lung linh kia.Nó cũng không thể biết rằng khi nó nói vậy trái tim hắn đã bỗng dưng rộn ràng đập,hắn muốn kéo nó lại và cho nó biết những âm thanh lỗi nhịp đó chính do nó đã gây ra nhưng hắn ngập ngừng bởi hắn biết điều đó là không thể.Hắn phải dừng lại thôi,phải rồi còn vài giờ nữa hợp đồng sẽ kết thúc hắn sẽ phải trả lại nó chiếc nhẫn mà hắn thường đeo trộm và có lẽ hắn sẽ không thể gặp nó nữa rồi.Hắn luôn muốn kết thúc thật nhanh nhưng lý trí không thể thắng trái tim được hắn muốn buổi tối nay sẽ kéo dài mãi mãi.

-Ê nhẫn của tôi trả đây?

-Đi ăn thôi.

Hắn phải làm nó quên đi vụ cái nhẫn mới được.
Hắn kéo nó đi trong khi nó thì vẫn ngây ngất ngắm nhìn.

-Ăn gì?Tôi ăn rồi mà.

-Ăn mỳ tôm sống thì no sao được.
-Hả?Sao anh biết tôi đã ăn cái đó?Không phải là anh đã lắp camera xem trộm tôi chứ?Ôi không.Khai mau anh đã lắp ở những đâu?Đã thấy những gì rồi?Anh đúng là đồ...

Nó im bặt khi chạm phải đôi mắt như hai ngọn lửa của hắn.

-Cô không phải đã hứa sẽ im miệng sao?

Gật gật.

-Giờ cô chịu im miệng chưa?

Gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net