Chương 19. Một ngày yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đưa nó về Nhà Trắng giờ đã thật khuya rồi.
-Vết thương chắc sẽ đau lắm đấy nào để em băng lại cho.
-Aaa...này,này nam nữ thụ thụ bất thân nhé,giờ nhà chỉ có anh và em thôi đấy.
Nó thì cứ bất chấp tất cả giật áo hắn ra.
-Xem này,vẫn còn chảy máu,vậy mà không cho băng lại hả?
-Thì chắc không sao lắm đâu mà,anh không đau.
-Nhưng em thì đau,rất rất đau đấy.
Hắn thì bị đốn tim ngay khi nghe nhưng lời nói đó.Giờ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.
-Aaaaa...đau...đau.
-Ơ,em xin lỗi em sẽ nhẹ nhàng hơn.
-Á...đau quá.
-Này,anh đang giả vờ đấy hả?Em còn chưa chấm thuốc mà đã kêu là sao?
-Hì hì.
-Anh mà kêu nữa là ăn chổi bay liền rõ chưa.
-Em không hiền đi mà còn dữ hơn ấy nhỉ?
-Đương nhiên phải thế mới trị được anh chứ.
Nó khẽ khàng băng lại cho hắn,ngoài miệng thì cười vậy thôi chứ thực ra nhìn vậy nó đau lắm.
-Nhìn anh bị thương thế này thật là....Haizzzz yêu công an là vậy đấy.
-Vậy thì yêu xã hội đen đi.
-Hứ,anh chán em rồi phải không mà bảo em yêu xã hội đen?Yêu công an ấy dù biết sẽ chịu nhiều thiệt thòi và đôi khi còn rất cô đơn nữa nhưng đó thật sự là niềm tự hào đấy vì bên cạnh mình luôn là một người đàn ông dũng cảm biết hi sinh,cống hiến cho đất nước.
-Này nếu anh không phải là công an thì em có còn yêu anh không?
Hắn đột nhiên nghiêm túc nhìn vào mắt nó.
-Có chứ,dù anh có là ai đi chăng nữa vì em đã lỡ thích anh rồi thì đành phải thích trọn đời thôi.
-Nhớ những gì em nói đó.
-Rõ,thưa đồng chí.Hihi.
-Thế ví dụ anh ích kỷ không muốn em làm công an?
-Em nghĩ anh sẽ không như vậy đâu,em nhất định sẽ phải làm một cô cảnh sát tài giỏi,không ai có thể ngăn cản em đâu đó là hoài bão lớn nhất của cuộc đời em.
-Anh sẽ không ngăn cản em,không bao giờ,em nhất định phải là cảnh sát nhé.Và hãy luôn nhớ rằng có anh luôn ở bên cạnh ủng hộ cho em.
Hắn ôm nó vào lòng để nó không thấy được khuôn mặt lo lắng của hắn lúc này.
Nó sờ vào chiếc nhẫn trên cổ hắn:
-Anh đã đeo thử chiếc nhẫn này rồi à?
-Ừ,anh đeo nhiều lần lắm.Nhưng chắc lúc đầu nó không phải giành cho anh nhỉ?
-Em biết ngay là anh đeo mà,em đã tự nhủ rằng sẽ yêu người đầu tiên đeo nó.
-Thế em biết chiếc nhẫn trên cổ em có ý nghĩa gì không?
-Của mẹ anh để lại ạ.
-Nói chính xác nó là chiếc nhẫn truyền từ lâu đời của dòng họ nhà anh,gần đây nhất là bà nội anh đeo rồi đến mẹ và giờ là em.
-Hả???
-Chiếc nhẫn chỉ giành riêng cho con dâu nhà họ Trịnh.
-Aaa...đáng ghét,đáng ghét vậy là ngay từ đầu anh đã lừa em đeo chiếc nhẫn này à?
-Đâu có,chính em tự đeo nó khi tìm ra đấy,không nhớ à?
Nó chẳng biết tại sao nhưng tự nhiên cứ muốn đánh cho hắn trận đã dù sao thì trong vụ này nó cẫn mang danh người bị hại mà.
-Không ngờ chiếc nhẫn này lại ý nghĩa như vậy.À nhưng mà nhẫn của em thật sự là lúc đầu em định mua tặng một người không phải anh đâu.
-Anh biết mà,khai mau,anh không phải mối tình đầu của em phải không?
Gật gật.
-Anh ấy là một cậu bé đã từng cứu em khi em và mẹ bị bắt cóc đấy.Anh ấy có lẽ hơn em một hai tuổi thôi,anh ấy cởi trói rồi dẫn em với mẹ đi trốn.Anh ấy còn nói với em rằng khi nào gặp ngui hiểm hãy gọi"Hoàng Minh cứu em"là anh ấy sẽ xuất hiện.Mà anh có biết điều kì lạ gì đã xảy ra không?Cứ mỗi khi em gặp ngui hiểm em đều gọi như vậy nhưng không phải là anh ấy xuất hiện mà là anh đấy.Hihi.Ban đầu em cũng nghĩ anh là anh ấy cơ nhưng so sánh kỹ thì không giống lắm.Anh ấy có một nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt trái.Thấy kỳ lạ chưa,em mong rằng giờ anh ấy cũng đang hạnh phúc như em,em cũng cảm ơn anh ấy vì đã không đến để em được gặp anh.Yên tâm đi từ giờ em sẽ chỉ yêu mình anh thôi.
Nghe những lời kể của nó hắn như không thể tin vào tai mình nữa.Chẳng phải ngày xưa hắn cũng có nốt ruồi son đó sao nhưng một lần đánh nhau hắn đã bị viên đạn sượt qua mặt làm sứt một ít da và rồi nốt rồi cũng biến mất từ đó sao?Chẳng phải hắn cũng đang định nói rằng nó cũng không phải là mối tình đầu tiên của hắn vì hắn đã từng yêu một cô bé mà hắn đã cứu cô ấy và mẹ ngày xưa sao?Mọi chuyện thật trùng hợp mà.Nhưng hắn bỗng giật mình và đau đớn hơn khi nghĩ đến một bí mật khác ẩn sâu trong sự thật này.
Cố lấy lại bình tĩnh hắn đứng dậy:
-Em giỏi thật đấy vụ mối tình đầu này anh sẽ xử lý sau.Giờ anh mệt quá,em đi tắm rồi ngủ ở đây nhé anh sẽ ngủ dưới phòng khách.À này đừng vì anh đẹp trai quá mà đêm lại xuống ngắm trộm anh ngủ nhé,anh mà tóm được là anh đá ra đường đấy.
-Lè,mấy câu này phải nói với anh mới đúng,anh có rát vàng lên người em cũng không thèm quan tâm nhé.Lêu lêu...
.........,......
Ngồi trong đêm tối một mình hắn đau đớn biết bao nhiêu,hắn thấy tim mình đang thắt lại tại sao?Tại sao ông trời lại trêu đùa hắn như vậy?Hắn không thể ngờ rằng việc này lại xảy ra,một sự trùng hợp đến tàn nhẫn.Hắn nhớ lại cái ngày ấy,một ngày kinh hoàng của 13 năm trước.
Hắn lúc đó 7 tuổi đang trên đường đi học cùng với hai vệ sĩ.Đột nhiên chiếc xe bị một chiếc xe khác va mạnh vào:
-Bảo vệ cậu chủ mau.
Hai người vệ sĩ rút súng ra đấu với những người trên chiếc xe kia.Hắn sợ hãi núp dưới ghế xe.Nhưng những tên bịt mặt đó đông quá hai chú vệ sĩ bị bắn rồi.Chúng lôi hắn ra bịt miệng lại và vứt lên xe trở đi đâu đó.

Hắn mở mắt ra thấy mình bị nhốt trong một căn phòng rộng lớn.Một tên áo đen bước vào buộc thêm vào người hắn hai sợi dây thừng nữa khiến hắn không cử động được lại còn khó thở nữa chứ.Nhưng người kia đi rồi hắn cố gắng xoay xoay cổ tay,hắn đã được thầy ảo thuật dạy cho cách cởi dây trói mà.Lần lượt những cuộn dây tuột ra hắn lấy một con gấu bông gần đó mặc áo và đội mũ của mình cho nó rồi trói nó lại như người kia đã trói hắn.Cửa bị khóa hắn chèo xuống tầng bằng cửa sổ.Một thằng nhóc lớp một mà có thể xử lý tình huống như thợ săn thành phố,cũng phải thôi vì hắn là con trai của một ông vua thế giới ngầm mà.Tương lai bố hắn nói hắn cũng sẽ làm vua như vậy.
Khéo léo tránh được góc quay của camera hắn trèo vào cửa sổ của tầng một.Nhưng có những tiếng bước chân đang đi gần lại,hắn quay phắt lại thì ra là một thằng bé chừng 5-6 tuổi nó đã phát hiện ra hắn.Nó trực kêu lên thì hắn đã chạy tới xô nó vào ngầm bàn ăn.Hắn với lên bàn lấy chiếc khăn nhét vào miệng nó.Tóm cổ áo nó hắn lôi nó vào một căn phòng.Rút cái súng đồ chơi trong túi quần ra hắn dí vào cổ thằng bé dọa:
-Mày mà kêu lên tao sẽ nổ súng,mày xem phim biết rồi đấy chỉ cần tao bóp cái này lại là đầu mày vỡ tung.
Thằng bé kia gật đầu lia lịa.
-Thế nghe tao hỏi đây là nhà mày à?
Gật gật gật
-Đây là nhà kho à?
Gật gật.
-Thế còn cách nào để trốn ra ngoài không?
Hắn bỏ khăn cho nó.
Thằng bé kia sợ hãi:
-Trèo qua cửa sổ rồi trèo lên cái cây cao cao kia rồi nhảy ra tường rào.
-Rồi cảm ơn,mày nghe lời thế này tao sẽ không giết nữa.
Hắn trói thằng nhóc vào chiếc ghế rồi đến bên cửa sổ.
Hắn từ nãy cứ nghe tiếng thút thít khe khẽ nên hắn đi vào sâu hơn bên trong nhà kho.Hắn trông thấy một cô bé đang khẽ nấc lên khuôn mặt ấy ướt đãm nước mắt.Bên cạnh là một người phụ nữ trạc tuổi mẹ hắn và cả hai đang bị trói.Hắn cởi trói cho họ rồi ra hiệu họ im lặng.Cả ba trèo qua cửa sổ chạy ra ngoài.Người phụ nữ kia bị đau chân vừa bế con bé vừa chạy tập tễnh.
-Con sẽ cõng em bé cô cho cô.
Hắn cõng cô bé trên lưng,tại hắn xem phim thường thấy các siêu anh hùng làm vậy đấy.Trong lúc ngui hiểm cận kề mà hắn vẫn còn vừa chạy vừa rỗ rành cô bé:
-Nín đi nhé,ngoan nhé.Không sao đâu có anh ở đây rồi mà.Từ sau nế gặp ngui hiểm nhớ gọi"Hoàng Minh cứu em"là anh sẽ lập tức xuất hiện ngay.
-Vâng ạ.Anh là cảnh sát à?
-Không anh là siêu anh hùng vũ trụ đấy.
-Hihi.Anh giỏi thật đấy.
Hắn cõng nó mẹ nó theo sau cả ba chạy qua vườn cây nhà đó đến bên tường rào.
-Cô mau nhấc em bé lên tường đi.
Mẹ nó nhấc nó lên,rồi tới lượt mẹ nó trèo.
-Thằng bé ở kia mau bắt nó lại.
Hắn nhìn lại mấy người áo đen đang chạy đến.
-Cô mau nhảy xuống và chạy đi cháu sẽ ngăn bọn chúng.
Mẹ nó bể nó nhảy xuống bên tường bên kia,con bé thì chẳng hiểu gì nó nhìn hắn cười toe toét à hắn lúc ấy vẫn chợt nhận ra con bé cười thật đẹp đôi mắt cười thực sự dễ thương.
Bọn người kia đang đến gần hắn leo vội lên ngọn cây thật cao gần đó.
-Này nhóc mày có xuống nhanh không?Đừng để tao phải trèo lên bắt xuống nhé.
-Hay là cho nó vài viên đạn đi.
-Không được phải để nó sống thì mới làm con tin dụ thằng bố nó ra mặt được chứ.
-Công nhận thằng này con trai ông trùm có khác nó chạy trốn đỉnh thật đấy,chẳng bù cho cậu chủ nhà mình.
Thằng vừa nói bị mấy thằng bên cạnh cho mấy cái tát:
-Mày đang ca ngợi nó đấy hả thằng ngu.
-Thì chẳng thế sao?Nó còn nhanh hơn cả bọn mình đấy.
-Thôi mày trèo lên bắt nó đi,nói nhiều làm gì?
Hắn đang ôm chặt ngọn cây khi tên kia gần đến hắn đạp lên đầu hắn lấy đà rồi xà sang ngọn cây bên cạnh.Những thằng ở dưới nhìn hắn mà choáng váng.
Tên đầu trọc kia tức tối:
-Chúng mày trèo hết lên các cây ở gần đây cho tao,để xem nó nhảy đi đâu được nữa.
-Hahaha...kế hay,kế hay.
Bọn chúng leo tất lên những cái cây xung quanh mà hắn trèo có khoảng hơn chục tên.Còn thằng đầu trọc to béo thì trèo lên cây của hắn
-Hehe,nhóc con giờ thì chạy đi đâu?
Vẫn không hề sợ hãi hắn chờ cho bọn chúng leo gần hết lên cao và tên đầu trọc thì chỉ còn một gang tay là tóm được chân hắn thì bất ngờ hắn nhảy vèo từ ngọn cây xuống.Lăn vài vòng dưới đất rồi đứng bật dậy chạy đi hắn làm cho 13 tên lưu manh cứ đung đưa trên ngọn cây mà người cứng đờ vì ngỡ ngàng.
Đoàng...đoàng...đoàng...Hắn chạy vào bên trong sân nhà đó núp dưới những chậu cây cảnh hắn trông thấy một cuộc đấu súng thật ác liệt.Có cảng sát,có vài tên áo đen lạ mặt và cả bố hắn.
-Bố ơi...Hắn lao ra gọi bố.
Bất ngờ một viên đạn từ một tên áo đen đã bay tới hắn.Vụt...một chú cảnh sát gần đó nhảy đến xô nó ra,viên đạn may mắn chỉ sượt qua đuôi mắt hắn.
-Cháu bé sao cháu lại ở đây?
-Cháu bị bắt cóc,nhưng bố cháu kia rồi.
-Cháu có thấy vợ chú cùng một em bé gái chừng 5 tuổi không?
-Có ạ.Cháu đã giúp họ chạy ra ngoài rồi.
-Vậy sao?Cảm ơn cháu.
Chú cảnh sát ôm chặt nó vào lòng vui mừng.Bỗng...ĐOÀNG
chú nảy người lên vì một phát đạn trúng vai.Hắn nhìn ra,là bố hắn.
-Không bố ơi đừng bắn,không được.Aaaaa...
Chú cảnh sát bị liên tiếp thêm vài phát bắn nữa,chú bỏ nó ra và chạy đi.Hắn chạy lại ôm chân bố gào thét xin dừng lại.
Nhớ tới đây thôi hắn không thể tiếp tục nữa.Hắn ôm lấy đầu,cổ họng đang nghẹn ứ,nước mắt cứ trào ra trong đêm tối.Từ đó hắn trở nên căm giận bố hắn vô cùng.Hắn cứ nghĩ rằng chú cảnh sát ấy hi sinh là vì hắn nếu chú ấy không cứu hắn không ở cạnh hắn thì chắc sẽ không bị người máu lạnh như bố hắn giết chết đâu.
..................
Cửa phòng mở ra hắn lặng lẽ bước vào nó đang thì cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.Kéo chăn lên cho nó hắn chăm chú nhìn lên khuôn mặt thánh thiện ấy.Khi ngủ trông nó thật hiền mà hắn đã rất nhiều lần trông thấy nó ngủ rồi,hắn đã từng khen rằng nó rất đẹp chưa nhỉ?Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn,đôi mắt to tròn đen lay láy.Ngay cả lúc này khi ngủ đôi mi dài vẫn cong cong lên thật đáng yêu.Làn ra trắng hồng rạng rỡ,chiếc miệng nhỏ chúm chím xinh xinh.Nó ngủ mà mặt vẫn rất tươi như đang cười vậy.Hắn vuốt nhẹ lọn tóc trên trán nó,hắn đã cứ nhìn nó như vậy thật lâu.Tại sao hắn lại không nhận ra nó sớm hơn chứ,cũng chính nụ cười ấy,đôi mắt trong veo ấy nó chính là cô bé khóc nhè trên lưng hắn ngày xưa và cũng chính là cô bé mà hắn từng nhung nhớ.Nếu đã sớm nhận ra nó thì hắn sẽ không bắt nó làm nô lệ,không trêu chọc nó và cũng sẽ không đem lòng yêu thương nó đâu.Tại sao định mệnh lại sắp đặt để hắn gặp lại,để hắn yêu nó chứ?Tại sao lại làm hắn phải đau khổ như thế này?Rồi mai sau sẽ ra sao nếu nó phát hiện ra sự thật?Nó chắc sẽ hận hắn lắm vì hắn đã lừa nó hắn là công an,vì bố hắn đã giết bố nó.
Những giọt nước mắt đắng cay của hắn lăn dài,hắn cúi gần mặt nó hơn,gần hơi chút nữa,hắn nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn ấy một nụ hôn.Hắn bước ra khỏi phòng khẽ khàng đóng cửa lại,tựa lưng vào cửa hắn âm thầm nói trong tim mình"Ngủ ngon em nhé!".
................
-AAAAAAAAAAA....
Nhà Trắng lại choàng tỉnh giấc vì tiếng hét ầm ĩ.Hắn hớt hải chạy lên đạp cửa tung ra.
-Có chuyện gì vậy?
-Tại sao em lại ở đây?Em phải đi học đã 7h rồi,huhu...
Nó cuống cuồng gấp chăn gối lại trả hắn lao vào phòng tắm và trở ra tất cả chỉ vỏn vẹn vài phút.
-Em đi đây,hẹn gặp lại.
Nó vụt chạy qua hắn thì đột nhiên hắn kéo nó lại ôm nó thật chặt.
-Aaa...bỏ ra,lớp trưởng không thể muộn học.
-Không bỏ.
-Có tin em đánh anh không?
-Haha...thôi thôi.Nhưng hôm nay là chủ nhật mà.
-Hả?Hừ sao anh không nói sớm làm em...
-Cho em thử cảm giác hoảng hốt nhân tiện tập thể dục luôn.
-Anh chết với em rồi,đứng lại...
Nó,trong bộ váy trắng tinh đang đùa giỡn với hắn trong nắng.Mắt nó lúc này long lanh đến lạ thường,những tiền cười trong veo hòa cùng nắng ban mai.Hắn thực sự rất muốn ôm lấy cô thiên thần nhỏ này vào lòng thật chặt thôi.Nhưng hắn lo sợ lắm,sợ khi ôm chặt rồi thì thật khó để buông tay.
-Hôm nay chúng ta đi đâu đó mà em thích được không?Sẽ cùng nhau đi.
Hắn cầm tay nó hỏi.
-A,đúng rồi tới nhà bà ngoại nhé.
..................
Trên đường đi tới nhà bà ngoại nó đã chỉ hắn con ngõ nhỏ đó.
-Hôm qua em đã xuống xe buýt và chạy vào đấy.
-Anh cũng rất thắc mắc không biết tại sao em lại ở trong ngôi nhà đó đấy.Có biết là ngui hiểm lắm không hả?
-Có lẽ là một sự linh tính.Em đã nghĩ anh ở đó nên đã chạy vào theo.
-Lần sau không được làm vậy nghe chưa.
-Không,em sẽ cứ chạy theo mỗi lần anh phá án đấy.Em sẽ bảo vệ anh.
-Bảo vệ hay là gây phiền phức thế.
-Hư...là bảo vệ mà.Anh phải hứa với em rằng từ sau dù có phá vụ án nào đi nữa thì cũng nhất định phải trở về nhé.
-Nếu có ngày anh không ở bên em nữa thì sao?
Nó giật mình khi nghe câu hỏi đó:
-Anh à...
-À,không anh chỉ đùa thôi.
Hắn cười trừ để giấu đi cảm xúc của mình.
Nhà bà ngoại nó nằm ở ngoại ô của thành phố ở đây là một làng hoa nên chỉ tới đầu làng thôi đã thấy không khí trong lành,tươi đẹp rồi.
-Ngoại ơi con về rồi ạ.
Mới tới cổng mà nó đã gào ầm lên rồi.
-Thằng cu của bà tới rồi à?
Tiếng nói vui mừng của ai đó từ trong nhà vọng ra.
Hắn nhìn nó dò xét.
-"Thằng cu" là sao?
-À thì tại ngày xưa em nghịch ngợm giống con trai quá nên...
Hắn ôm miệng cười vì câu trả lời rất ngây ngô kia.
Nó chạy vào ôm chầm lấy một bà cụ có mái tóc trắng bạc phơ đang ngồi trên ghế.
-Bà ơi,cháu nhớ bà nhất luôn.
-Mày nhớ mà giờ mới vác mặt đến hả?
Hắn lại gần bà cúi đầu chào lễ phép.
-Cháu chào bà ạ.
-Giới thiệu với bà đây là...à là bạn cháu.
Bà cười thật tươi một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của năm tháng.
-Bạn trai hả?Ấp úng làm gì?Bà biết thừa.
-Bà kỳ quá à.
-Mày tránh ra để bà xem thằng cháu rể nào.
-Bà....
Nó ngượng ngùng.
-Chà,đẹp trai hơn ông ngoại mày đấy.
Bà nắm lấy đôi bàn tay hắn mà khen.
-Thằng cu nhà bà có mắt nhìn người ghê.
-Bà,đừng có gọi cháu là cu nữa mà.Bà chẳng bảo khi nào cháu đưa bạn trai đến thì bà sẽ thôi gọi như thế mà.
-Bà đổi ý rồi,đến khi nào bà được uống rượu mừng của hai đứa mày thì bà sẽ thôi gọi.
-Bà ấy...
Từ lúc nó cứ phải giẫy nảy lên trước những câu nói của bà.Nó lén nhìn sang hắn,khuôn mặt hắn đang đỏ bừng kìa khi bốn mắt mới chạm nhau đã phải vội lập tức quay đi luôn vì ngại ngùng.
Ngoại nó với hắn nói chuyện rất hợp như thân quen từ bao giờ rồi ấy,nó bị quẳng luôn ra một xó.
-Ngoại còn không chú ý tới cháu nữa cháu về đây.
-Ơ,cái thằng cu này mày ghen tỵ nữa cơ à?Thôi bà trả,mới nói chuyện với bạn trai nó tí mà nó đã cau có rồi.
-Không phải như thế mà ngoại.
-Thôi,dẫn bạn trai ra ngoài đi dạo đi cu,thích ăn quả gì cứ hái mà ăn nhé,hôm nay bà cho phép.
-Thật ạ?Thế lần sau cháu lại phải dẫn anh này đến rồi,hihi.
Khu vườn nhà bà ngoại nó đẹp lắm,bao nhiêu là loại hoa đẹp hương hoa hòa quyện lại với nhau tạo thành một mùi hương gì đó thanh thanh,ngọt ngào mà nhẹ nhàng,tinh khôi.
-Giờ anh mới biết tại sao em nói nhiều và nói nhanh vậy rồi,em giống hệt ngoại.
-Hihi.Ngoại em quý anh rồi đấy,ngoại chỉ vui tính với những người ngoại quý thôi.
-Vậy sao?Công nhận anh đi đâu cũng được mọi người quý mến nhỉ?
-Hừ,lại tự sướng.
-Đây là tự tin vớ vẻ quyến rũ vốn có thôi.Ha ha.
-Ặc...Nhưng trong mắt em anh chẳng quyến rũ một chút nào cả?
-Thật không?
-Thật luôn.
Hắn rất cay cú với khẳng định của hắn,trước giờ hắn dù ở đâu cũng luôn thu hút mọi ánh nhìn thế mà nó lại dám nói hắn như vậy chứ.
Hắn phải kiểm chứng mới được.Một bông hoa hồng đỏ hiện ra trước mặt nó,hắn đưa đi đưa lại bông hoa còn nó thì cứ chăm chú nhìn theo,nó đang không hiểu hắn định làm gì nữa.Hắn đẩy nó tựa vào một cái cây,một tay chống lên ngang đầu nó.Tim nó bỗng dưng đập thật mạnh hơn,nó định lên tiếng thì bông hồng đã chạm vào đôi môi nó.Từ từ...chầm chậm đôi mắt sâu của hắn đang nhìn thẳng vào mắt nó,từ từ khuôn mặt hắn đang thật gần với mặt nó hơn,từ từ...từ từ chiếc mũi cao của hắn đã chạm vào mũi nó.Cảm giác thật là khó thở.Bờ môi hắn bây giờ chỉ cách môi nó đúng một bông hồng.Nó giật mình nhẹ một cái và chợt nhắm mắt lại.
-Haha...vậy mà dám nói anh không quyến rũ hả?
Hắn buông nó ra và ôm bụng cười đắc thắng.Haizzz za za nó lại bị lừa,trời ơi ngại chết mất.
Nó cầm những bông hoa chạy về phía hắn,hắn dang tay đón nó vào lòng và nhấc bỗng nó lên.Cả hai xoay tròn giữa vườn hoa dưới ánh mặt trời ấm áp.Nhưng khi đang cười hạnh phúc như thế chắc nó sẽ không thể ngờ điều gì sắp đến đâu nhỉ?Nắng thì ấm áp thật đấy nhưng nắng mùa đông thì vốn dĩ rất yếu ớt và mau tàn.Mà khi nắng qua đi sẽ là màn đêm tăm tối và những đợt gió lạnh buốt giá.
Nó và hắn ở lại nhà ngoại nguyên một ngày,với nó đang là ngày thật tuyệt vời,được bên cạnh tình yêu của mình được nhìn những nụ cười tỏa nắng của anh,được ngồi dựa vai anh mà hát,được nắm chặt tay anh đi giữa vườn hoa thơm ngát,được ôm anh thật chặt mà cảm giác thật bình yên.
Chào ngoại ra về ngoại còn rặn đi rặn lại là lần sau đế thằng cu phải dẫn theo cả bạn trai nữa.Hì hì(ngoại này vui tính lại còn xì tin ghê).
...............
-Này em ăn kem cứ như bò ăn rơm ấy nhỉ?
-Ăn kem mùa đông là ngon nhất luôn đấy,khụ...khụ...
-Thôi không ăn nữa nhé,em ho rồi kìa.Nào đưa kem đây cho anh.
-Không.Em ho thì anh sẽ mua thuốc cho em từ giờ có người chăm sóc em rồi mà.
Cốc..
Cốc...
-Bắt đầu ỷ lại anh rồi đấy.
Cho nó hai cái cốc đầu hắn giằng lấy cái kem lại không cho nó ăn nữa.
Giờ họ đang đứng trên một cây cầu quen thuộc,cây cầu mà hôm ấy nó đã bị cướp mất first kiss(à chính xác là nó đã ngã rồi kiss hắn).Cầm tay nó đúc vào túi áo mình hắn và nó đứng tựa bên nhau nhìn xuống dòng sông vắt ngang qua thành phố,nhìn những ánh đèn sáng rực,lấp lánh của xe cộ đang tấp nập đi lại phía xa,ngắm nhìn lên cả những ngôi sao bé nhỏ ở tít tắp trên bầu trời đông.
-Có lạnh không em?
Nó lắc đầu nhẹ rồi nhìn hắn mỉm cười.
-À,kể cho anh nghe vì sao em lại yêu công an đến vậy đi.
-Anh có biết ý nghĩa của màu xanh là gì không?Đó là màu của sự sống,màu của hòa bình đấy.Mỗi khi nhìn màu xanh luôn có một cảm giác thật yêu đời,yêu thêm cuộc sống này.Từ nhỏ em đã rất thích nhìn bố lúc mặc cảnh phục,bố nói rằng khi khoác nó lên bố thấy tự hào lắm,nó giúp bố có thêm phần trách nhiệm,giúp bố tự tin,dũng cảm hơn trong mỗi lần chiến đấu.Sau khi bố mất em càng mong muốn trở thành cảnh sát hơn vì muốn được tiếp bước chân của bố đi bảo vệ hạnh phúc cho con người.Em thấy rằng quanh mình còn thật nhiều mảnh đời khó khăn em muốn đóng góp một chút cố gắng của mình để giúp đỡ họ.
-Em nhất định phải trở thành một cô cảnh sát thật tốt nhé.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của nó.
-Nhất định em sẽ là đồng chí của anh.
Nghe câu nói này thì hắn vội vàng quay đi.Hắn đau đớn lắm nhưng hắn không muốn lừa dối nó thêm nữa.Sắp đến lúc hắn phải đi đến sự kết thúc cho mọi chuyện thôi,hắn đã suy nghĩ cả đêm qua rồi.
-Em có biết bố em hi sinh như thế nào không?
-Khi đó,em mới 5 tuổi thôi,một lần đi du lịch cùng với bố mẹ thì bố em phát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net