Chương 20. Âm thầm bên em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn bước xuống cầu thang lảo đảo như sắp ngã,đầu hắn giờ đau đớn đã mấy ngày rồi hắn chỉ chìm trong rượu và những vụ đánh nhau đẫm máu.Nhưng tất cả những nỗi đau thể xác ấy không thể sánh được với nỗi đau trong trái tim.Quên à?Không dễ thế đâu.

-Mấy ngày rồi không gặp anh nhỉ?Anh hình như không khỏe à?

Hải Vân tươi cười chào hắn.

-Anh ăn bữa tối với món gì để em sẽ chuẩn bị.

Vớ lấy chai nước lạnh uống một hơi hắn lạnh lùng:

-Không cần.

-Sao có thể thế được nhìn anh chắc mệt mỏi lắm.

-Tôi nói không cần rồi mà.

Hắn hét lên với Hải Vân đầy tức giận.

-Anh đúng là kì lạ,anh luôn thích tự cô lập mình và bỏ mặc sự quan tâm của người khác.

Kính coong...

Kính coong...

Vân ra mở cửa nó bước vào.Chẳng còn tiếng cười trong veo,chẳng còn dáng vẻ nhảy nhót tinh nghịch nữa,nó thật khác.Đôi mắt ngấn nước với những ánh nhìn xa xôi.Nụ cười hoàn toàn tắt đi,nó như một nụ hoa chưa kịp khoe sắc bỗng gặp nắng hạn.Nhìn hắn chằm chằm,đứng đối diện hắn mà dường như xa cách cả một vòng thế giới.

-Hải Vân chúng ta cùng chuẩn bị bữa tối nhé anh đói rồi.

-Dạ???À....Vâng

Hắn phá vỡ sự im lặng bằng cách kéo nhẹ Vân vào bếp.Nó hoàn toàn bị lờ đi,nó đứng lặng lẽ nhìn theo.

-Đây này,nếu cắt cà rốt em cắt như thế này sẽ đẹp mắt hơn,khi xào sẽ ngấm gia vị đều hơn.

Hắn vòng tay ra trước dạy Vân và cô thì đang đứng gọn trong vòng tay hắn.
Giật hắn ra thật mạnh nó lạnh lùng:

-Tớ đến tìm anh ấy,cho tớ vài phút nhé.

Nó lôi hắn ra ngoài tới bể bơi nó buông tay ra nhảy tùm xuống nước.Nó vẫn chưa biết bơi,nó thật liều lĩnh,giờ nó đang chới với,đang vô cùng hoảng loạn.Chẳng chần chừ một giây nào hắn lao xuống bế nó lên.Dù là tháng ba nhưng với thời tiết của miền bắc thì nhiệt độ vẫn rất thấp.Nó nói trong sự run rẩy:

-Em đã nói yêu anh còn anh thì chưa,anh đã nói chia tay nhưng em chưa nói.

Cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn với đôi mắt nhòa nước:

-Đôi mắt anh sâu lắm nên em không thể hiểu được anh nghĩ gì đâu,em biết anh có điều dấu em hãy đợi em nhé,đợi em tìm ra sự thật.Em đến đây để muốn chứng minh rằng anh vẫn yêu em và muốn nói với anh rằng em sẽ chỉ yêu anh thôi.Dù thế nào em vẫn cứ yêu anh...Lạnh lắm,anh vào đi.

Nó chạy ra khỏi nhà trắng dù bên ngoài có lạnh như thế nào thì vẫn không sao có thể so sánh được với trái tim giá băng.Trái tim nó đã rỉ máu rồi,nó sẽ phải tìm ra sự thật,nó sẽ vẫn mãi yêu hắn như lời nó khẳng định và như tiếng trái tim mách bảo.

Trên đường nó về hôm ấy người ta sẽ không khỏi thắc mắc và lo lắng cho một cô bé ướt sũng run rẩy đạp xe dưới những đợt gió rét tê tái như cắt da cắt thịt.Đi qua cô bé một đoạn người ta sẽ lại bất ngờ hơn khi thấy một chàng trai cũng trong bộ dạng như vậy,dù đôi môi có tái nhợt đi,dù tay lái có loạng choạng thì đôi mắt vẫn cứ dõi theo bóng dáng bé nhỏ của cô bé đạp xe phía trước.

................................................

Hải Vân chạy tới khoe nó:

-Hoàng thượng ơi nhìn này đẹp không là anh Hoàng Minh mua cho tớ đấy.

Vân xoay vòng tròn trước mặt nó khoe chiếc váy đắt tiền với nụ cười rạng rỡ.

-Ừ,đẹp lắm.

-Tớ đang rất rất hạnh phúc cuối cùng thì anh ấy cũng chấp nhận tình cảm của tớ rồi.Công của hoàng thượng là lớn nhất đấy.

-À...à thực ra thì...

-Hoàng thượng tới Nhà Trắng được không?Chúng mình sẽ mở tiệc cảm ơn cậu.

-Thôi...không đâu.

-Sao hôm nay cậu kỳ lạ thế,vui đi xem nào.Đi nhé,phải tới chúc mừng tớ chứ.

................................................

Nó bước vào Nhà Trắng nhưng lần này là một cảm giác lạ lùng lắm.Giống như đến lần đầu vậy,thật xa lạ.

-Anh yêu ơi!!!

Vân chạy đến ôm cổ hắn và mọi điều đang diễn ra trước mặt nó.Chợt nó quay đi chứng kiến cảnh này làm tim nó lại đau nhói.Nó đã không nên đến đây,nó đang bị sao vậy không biết.

-Em về rồi à?Dẫn cả bạn đến sao?

Hắn nhìn nó lạ như một đứa bạn của người yêu,như chưa từng quen biết.

-Anh à,mình cùng lau nhà nhé!

-Ừ,cùng làm nào.

Rồi Vân quay lại nó vẫn nụ cười tươi tắn:

-Cậu ngồi chơi nhé,chúng mình dọn dẹp chút là xong mà.

-Ừ,nhưng mà có cần tớ giúp không?

-Hai người chúng tôi làm sẽ vui hơn,cô không cần đâu.

Hắn nói.

Ừ,thì thế.Nó ngồi như một người khách lạ,hàng loạt suy nghĩ đang hiện lên trong đầu nó,nó muốn khóc quá,cảm giác này thật khiến nó khó thở.

-Anh sẽ lau trên cao này cho em nhé.

Khi Hải Vân đang với mãi cái cửa kính cao cao thì hắn đến bên và cười thật tươi.Nụ cười ấy đã từng thuộc về nó và giờ đây nó chỉ có thể nhìn trộm thôi.
Nhìn họ hạnh phúc như vậy nó đã đưa ra một quyết định khác.Nó định sẽ tìm ra sự thật rằng tại sao hắn lại làm như vậy,à thì ra là hắn đã chọn Hải Vân.Nó sẽ chúc phúc cho họ,nó rất quý Vân nên luôn mong bạn hạnh phúc còn hắn thì ở bên Vân sẽ hạnh phúc nhất nên sự chọn lựa của nó là đúng.Nó chọn ra đi.

-Anh à,cúi thấp xuống em nói thầm này.

Chụt

Hắn giật mình ngượng ngùng trước nụ hôn của Vân,ngước lên hắn chạm vào đôi mắt đỏ ngân ngấn nước của nó.
Nó ôm con gấu bông cảnh sát từ thùng rác ra nó nói với Vân:

-Tớ về đây,tớ có việc gấp mất rồi để khi khác nhé.

Nó đến trước mặt hắn:

-Dù sao...Em vẫn cứ yêu anh .

Nó lướt ngay qua hắn nhưng nó không thể giấu được đâu hắn đã thấy rồi mà.Một giọt nước mắt nặng đã rơi thật nhanh.
Hắn gạt phắt tay Hải Vân ra đầy tức giận :

-Cô đang làm gì vậy?Tôi đã nói chỉ nhờ cô đóng kịch hôm đó thôi mà,tôi đâu bảo cô gọi cô ấy đến nữa.

-Cậu ấy nặng tình lắm nên phải như thế này mới quên được.

-Chuyện của tôi,tôi sẽ tự giải quyết,cấm cô can dự đến nữa.

-Thực ra anh rất yêu nó,chính anh mới là người phải quên đi,em chỉ giúp anh thôi.

-Tôi không cần.

Hắn lạnh lùng bỏ đi,Vân còn nói vọng theo:

-Em yêu anh nên nhất định sẽ khiến anh yêu em.

................................................

-Cứ giả làm cướp rồi cho nó một bài học....8h30 tôi sẽ mang nốt nửa tiền công đến.ok.

Đó là tiếng nói khe khẽ của Hải Vân ở góc bếp Nhà Trắng nhưng cô không ngờ rằng hắn đã nghe được.

-Có phải cô đã...Nói mau...

Hắn xách cổ Vân lên,ẩn vào tường hai mắt đỏ ngầu như con rồng lửa.

-Tôi...tôi...

-Ở ĐÂU???

Hắn gào lên như một con dã thú,hắn luôn che giấu một vẻ lạnh lùng nhưng một khi lớp vỏ bị xé rách thì đó cũng là lúc hắn hiện nguyên hình một tên Mafia hung tàn.Hải Vân chết đứng trước đôi mắt rực lửa đó vội vàng nói địa điểm.

-Cút ngay.Tôi sẽ giết cô nếu thấy loại người như cô nữa.

Hắn hất Vân ra thật mạnh,vớ lấy chiếc xe hắn phóng đi vù vù giữa những cơn gió ngang tàn.
+
+
Còn nó,sau buổi học thêm lúc chiều tối nó mới ra tới cổng đã bị đám lưu manh bắt vứt lên xe đưa đi.Còn lại chiếc xe đạp vứt đó đám bạn nó hốt hoảng báo cảnh sát..
Nó bị ẩn mạnh vào góc tường của một con ngõ nhỏ,nó cứ kêu la dọa nạt nhưng bọn kia cứ mặc nó mà xoay tay xoay đầu.

-Mấy người định làm gì?Tôi có gây thù chuốc oán với các anh đâu?

-Bọn tao có phương châm là Cướp-Hấp diêm-giết và không giải thích gì thêm nhưng hôm nay ưu ái cho cô em hai phần đầu thôi,chứ xinh thế này ai nỡ giết.Hahaha...

ha ha ha...

Một tên giật lấy ba lô của nó,nhưng sao tự dưng nó mệt quá,nó không sao chống cự được nữa,đầu nó đau quá.Trước khi ngất xuống trong đầu nó còn thầm gọi"Hoàng Minh cứu em" như một thói quen mỗi khi gặp ngui hiểm.Và cũng như giữa nó và hắn có thần giao cách cảm,hắn đã xuất hiện.Hắn từ đầu ngõ bên này lao đến như gió nhưng hắn đột ngột dừng lại két.......một vết phanh xe đến cháy đường.Nhìn sang phía nó,một ai đó đã kịp đến đá cho cái tên đang định chạm vào nó một cú ngã lăn ra đất,đã cho lũ cướp háo sắc kia đo đất nhanh chóng,đã đỡ lấy nó lên đầy xót xa,đã cõng nó đi thật nhanh trước mặt hắn.Cậu kia cõng nó đi qua hắn,chỉ là lướt qua nhưng hắn đã thoáng thấy đôi mắt nhắm nghiền của nó có một giọt nước mắt rơi xuống.Cảm giác này,khoảnh khắc này làm tim hắn vỡ tan.Hắn vít ga phóng vèo ra đường lớn,với một tốc độ khủng khiếp chiếc xe của hắn cứ lao vun vút như muốn xé tan màn đêm.
RẦM....Hắn lao thẳng vào một cột đèn người hắn bị vung lên cao rồi đập vào cửa kính của chiếc xe ô tô phía sau rồi rơi xuống đường.Người tài xế cùng những người chứng kiến hốt hoảng chạy lại.

-Aaa...có máu kìa.

-Mau đỡ cậu ta đi bệnh viện.

-Hình như chết rồi...

AAAAAAAAAAAAAA...

Nhưng hắn đã lồm cồm bò dậy,lảo đảo bước ra khỏi đám đông.Sờ ra sau gáy bàn tay hắn toàn máu nhưng hắn đã cười và cứ cười như một thằng điên.Chiếc xe vỡ tan tành hắn vứt lại rồi cứ loạng choạng mà lê bước đi.

Nó đã cảm thấy hắn dường như thật mông lung nhưng chắc chắn cảm giác đó thật.Nó cứ luôn bắt mình phải quên nhưng trái tim thì không thể làm được.
Nó tỉnh lại khi cảm thấy có ai đó đang nắm chặt tay mình,nó đang hi vọng đó là hắn quá,cứ nghĩ là hắn nên nó có động lực để tỉnh lại.Đôi mắt nó dần hé mở,aaa một nụ cười nó đã thấy một nụ cười.Mở mắt thật to nhưng đó không phải người nó mong chờ rồi.

-Chị tỉnh rồi à?Chị làm mọi người lo lắng đó.

-Ơ,Ngọc Ánh...

-Là Ngọc Ánh đưa con về đấy.May mà nhờ có cậu bé.Con sao rồi?Thấy không khỏe thì đi bệnh viện chứ sao lại ngủ gật trong lớp.

-Ơ...

Nó ngạc nhiên lắm nhưng nhìn thấy cái nháy mắt của Ngọc Ánh nó đã hiểu.Có lẽ không nói với mẹ nó vừa gặp cướp thì sẽ tốt hơn.
Chờ mẹ ra ngoài rồi nó mới hỏi Ngọc Ánh:

-Sao em biết chị mà tới cứu?Sao em đánh lại mấy thằng đó được?Sao có thể đưa chị về đây???

-Hihi sao chị hỏi nhiều thế em chẳng biết trả lời thế nào này nên thôi đi chuyện đã qua không nhắc lại nữa nhé,chị nghỉ đi.Chắc chị sợ lắm à?

-Cũng hơi hơi...

-Thế mà ngất được ?

-Ừ,chị cũng không biết tại sao dạo này gan chị nhỏ quá.

-Haha...Chị cứ sợ thì nói sợ đi,chị cũng là con gái mà.

-À em có thấy ai khác đến cứu chị không?

-Không,mà sao vậy chị?

-À không sao.

Nó lặng người đi,thì ra cảm giác chỉ là cảm giác người đã xa thì mãi mãi sẽ xa.Bây giờ nó đã hoàn toàn bị bỏ lại rồi.Bây giờ dù nó gặp ngui hiểm nó gọi "Hoàng Minh cứu em"thì người đó cũng sẽ không xuất hiện nữa,phép màu biến mất thật rồi sao?

Nó tiễn Ngọc Ánh ra cửa:

-Em về nhé,chị rất cảm ơn em.

-Chị khách sáo thế,em là em chị mà.

-Hihi...ừ...vâng ạ.

-Chị ngoan lắm!

-Hihi...

Ngọc Ánh và nó bước ra cổng mà vẫn còn lưu luyến.

-Thôi chị vào đi ngoài này lạnh lắm.

-Thì em về trước đi.

-Em muốn nhìn chị vào nhà cơ.

-Hihi...vâng ạ,vậy em về cẩn thận nha.

Nó bước vào nhưng bỗng bị kéo quay lại,Ngọc Ánh bỗng ôm nó thật chặt,trước cửa nhà nó,trước những làn gió đông lạnh buốt và trước mắt hắn.

Hắn sau vụ tai nạn đã cứ đi bộ như vậy,giống như một kẻ lang thang vậy.Hắn đã đi qua bao con phố,lướt qua bao nhiêu người nhưng trước những tấp nập ồn ào đó hắn bỗng thấy mình cô độc.Dù trước đây hắn đã từng cô độc nhưng bây giờ để quay lại cái cuộc sống bất cần đời,bất cần người đó thật quá khó khăn.Bởi vì hắn đã từng biết cười lần nữa,bởi vì cuộc đời hắn đã từng biết hạnh phúc là gì?...Hắn nhớ nó.Dù có bắt hắn phải chết thì hắn vẫn nhớ nó,nhớ rất nhớ.Hắn đã cứ thế mà đi cho đến khi đứng trước cổng nhà nó và vừa kịp lúc nhìn nó trong vòng tay người khác.Bỗng dưng trái tim hắn thắt lại,sống mũi cay cay,đôi bàn tay nắm chặt lại.Hắn đã làm cho người hắn yêu phải khóc,đã làm cô bé ấy chịu nhiều tổn thương nhưng mãi mãi tim hắn biết rằng chỉ có thể rung động trước nó.Hắn không có quyền gì để chạy lại kéo nó vào lòng mình,hắn chỉ có thể đứng xa và nhìn nó hạnh phúc.Âm thầm cầu chúc cho nó nhưng sao hắn lại đau thế này?

...............................................

Nó đạp xe thật nhanh giờ phải tự bảo vệ mình,nó đang tập phải mạnh mẽ.Dạo này nó lao đầu vào học,ngày nào cũng ba ca,giờ nó đang tốc hành về nhà sau ca tối.Lúc nào nó cũng cảnh giác,hết sức cảnh giác với tất cả các vật thể mà nó gặp trên đường.Nhưng dù có ngó ngang ngó dọc suốt quãng đường nó cũng không thể phát hiện ra một chiếc xe đen bóng luôn theo nó mỗi ngày đi học tối.Thỉnh thoảng chiếc xe còn dừng trước cổng nhà nó vào buổi sáng rồi kêu inh ỏi đánh thức nó dậy đi học.Nó thì đúng là một bạch dương chính hiệu nó luôn vô tâm với mọi thứ,dù có cảnh giác cũng không thể phát hiện ra.
Có lần nó dậy muộn không kịp ăn sáng đi qua quán xôi trước cổng trường thấy cô chủ quán vui vẻ chạy ra đưa cho nó nào là xôi,nào là bánh,nào là sữa.Hỏi thì cô bảo"Thấy dễ thương nên cho".Hừ,nó cũng lạ lắm nhưng kệ cho thì nó nhận luôn.Hehe...
Có lần trên đường về chợt trời đổ mưa,nó vội vàng chạy vào cổng một ngôi nhà.Ngôi nhà có giàn hoa trắng muốt,nó ngắm nhìn hoa rồi nhìn mưa không biết chán,nó chợt mỉm cười.Nó đã nghĩ về Nhà Trắng,nó nhớ ngôi nhà hay nói theo một cách khác là nhớ chủ của nó.Nghĩ đến nó cười,ừ chỉ là cười thôi,nó đã có một quyết định và nó sẽ không khóc nữa đâu.À nó còn bất chợt nhớ ra một khung cảnh,à nhớ rồi chính tại đây chính cái cổng này nó đã trú mưa với một người,một người sau đó đã kiếm cho nó một cái ô,một người mà nó luôn thầm gọi tên"Hoàng Minh"dù trong mơ cũng vẫn cứ gọi tên.Có đứa bé chạy lại mỉm cười với nó và çho nó một chiếc ô,cô bé ấy cười tươi lắm"hihi...em có hai chiếc ô,cho chị một chiếc này"

-Ơ...Sao lại cho chị?

-Vì chị nhìn trông dễ thương.

Có lần nó thấy cô bán đồng nát mang cho nó cả đống sách mà toàn những sách nó cần cho ôn thi.Cô tươi cười :"Cô biết con cần nó mà,cứ lấy hết đi cô cho đấy.Ráng học mà thi cho tốt nhé con".

Có lần nó vô thư viện tự dưng một cậu bạn đeo cặp kính dày cộm ôm một đống sách trước mặt nó,cười ngượng nghịu :"Chắc bạn học khối C à,đây là những sách ôn thi cho dân C đỉnh nhất đấy.Học chăm nhé!!!"

-Ơ...ơ...

-Vì bạn rất dễ thương.

Có lần xe nó bị hỏng ngang đường,nó dắt xe đi tuyệt vọng dã man thì đột nhiên một bác thợ xửa xe xuất hiện,bác bảo"Bác đi làm về thấy xe bị hỏng nên bác xửa giúp."

Có lần nó phơi con gấu bông cảnh sát và con gấu bông xã hội đen ngoài ban công mà quên cất vào đêm đó mưa lớn lắm Sáng nó vừa mở mắt đã chợt nhớ ra thế là nó lao vội ra ban công nhưng kỳ lạ quá hai con gấu bông đã không ở trên dây phơi mà đang khoác vai nhau tươi cười ở xích đu và hoàn toàn khô ráo.Còn kỳ lạ hơn khi nó hỏi mọi người trong nhà mà không có ai lên đó cất cả.

Có lần nó bị ho mấy ngày liền,khi ra về nó thấy trong giỏ xe có một hộp quà mở ra toàn là thuốc ho với lời nhắn"Mau khỏi ốm đi còn học chứ!"

Ngày nó đi thi đại học,nó dậy sớm ra ban công hít thở thật sâu để lấy thêm tinh thần.Nó ngạc nhiên lắm khi thấy những cái cây cổ thụ trước cổng nhà nó cây nào cũng có một quả bóng bay hình chú gấu cảnh sát nổi lên trên tán lá rộng lớn.Nó cười tít mắt luôn,nó chưa bao giờ thấy tự tin như lúc này,mọi sự lo lắng đều biến hết cả trong đầu nó lúc này là một màu xanh diệu kỳ thôi thúc nó cố gắng thi thật thật tốt.

................................................

-Alo Ngọc Ánh à?

-Chị đang ở đâu thế?

-Chị ở nhà này,hì thi xong rồi nên phải ngủ bù.

-Mới 8h tối mà đã ngủ sao?

-Hihi...

-Thế em phá không cho chị ngủ nhé?

-Chị thách đấy,em giờ đi nghỉ hè tận Đà Lạt rồi mà.

-Chị muốn em mua quà gì khi về nào?

-Hay em mang cho chị một giỏ lan trắng của Đà Lạt nhé!Chị thích lắm luôn ấy.

-Đây,hoa lan trắng của chị.

-Hả???

Nó giật nảy khi thấy Ngọc Ánh xuất hiện ngay sau nó với giỏ lan trắng tỏa hương ngào ngạt.
-Em...Sao lại thế?Chị bất ngờ quá?

-Em hiểu chị mà!

-Nhưng sao em lại về thế?Mới đi hôm qua mà.

-Em nhớ chị

Nó suýt đánh rơi giỏ hoa vì câu nói rất chi là sốc của cậu em.Mặt nó đỏ bừng cả lên rồi.Cảm giác này bất bình thường lắm.

-Ơ...ừ....thì...

Bàn tay nó giờ đây đang nằm gọn trong đôi tay ấm áp của Ngọc Ánh,nó cứ mấp máy môi mãi chẳng nói được lời nào nữa.Có một chiếc bóng đứng từ xa đã quay bước đi khi nhìn lên ban công nhà nó.Cái bóng lặng lẽ như chứa một nỗi buồn xa xôi lắm,một nỗi đau khuôn nguôi .......,.......................................

Hắn về Nhà Trắng nhưng đột ngột dừng lại khi cách cổng một đoạn.Bên dưới giàn hoa trắng một cô bé đang đứng dựa lưng vào khung cửa sắt đầu hơi cúi xuống,chân thì vê vê mấy viên sỏi nhỏ.Một bóng hình hắn luôn trông thấy từ xa,là nó.Ước gì nó biến thành một con gấu bông nhỏ hay một chiếc móc treo chìa khóa thì tốt hắn sẽ luôn mang nó bên mình vì xa nó sẽ làm tim hắn đau lắm.
Hắn quay xe lại bỏ đi.Bỏ mặc nó chờ đợi như vậy.Đôi khi hắn thấy hắn ác lắm,hắn luôn tự hỏi ngoài việc làm nó buồn ra thì hắn có thể làm gì?

Bấy chợt trời đổ mưa,những cơn mưa mùa hạ thường bất ngờ và dữ dội như vậy.Hắn nhìn lên đồng hồ đã 9h tối rồi hắn đã lao xe khắp cái thành phố này suốt mấy tiếng đồng hồ.Hắn luôn làm bạn với tốc độ mỗi khi tâm trạng rối bời,hắn hi vọng những nhát gió lạnh ngắt tạt thẳng vào người thế sẽ thổi bay mọi rối bời trong tim.
Hắn rẽ sang một con đường khác rồi dừng xe trông lên ban công của một ngôi nhà phía bên kia.Ngôi nhà trong mưa mờ ảo dưới ánh đèn đường nhưng ban công thì không có chút ánh sáng le lói nào từ bên trong hắt ra dù là một tia yếu ớt.Hắn vội vã vít ga xé tan cái bóng đêm bất tận,lạnh lẽo.

Đúng như hắn dự đoán,trước cổng nhà hắn vẫn có một người đang đứng đợi một điều gì đó.Giàn hoa mỏng manh sao có thể che chở cho cô bé những giọt mưa nặng hạt đó chứ.Nó ngốc quá.
Chạy đến nó thật nhanh,tim hắn trào lên một nỗi xót xa đến là đau nhói.Nó ngồi gục đầu vào gối,nó run lên khe khẽ, nó ướt hết rồi...Chỉ vì đợi hắn.
Không hề do dự,quên đi tất cả mọi sự ngăn cách,ngoài nó ra lúc này hắn không nghĩ đến một điều gì nữa.Hắn ôm chầm lấy nó-điều mà hắn luôn muốn làm.Ôm thật chặt,hi vọng rằng hắn sẽ khiến nó bớt lạnh hơn,hắn thực sự muốn bảo vệ nó và muốn nói rằng hắn nhớ nó rất nhiều.Trong cuộc đời ta sẽ gặp rồi quên đi nhiều người nhưng sẽ có người ta càng muốn quên thì lại càng nhớ đến.Dù cố gắng nhưng cái quyết tâm quên đi ấy không thể thắng được trái tim.
Mọi nỗi nhớ bấy lâu nay đã tan biến rồi,cuối cùng nó cũng đã gặp được hắn,cuối cùng sau những nỗi đau hạnh phúc sẽ mỉm cười.Áp má vào trái tim hắn nó khóc thật nhiều,nào là nước mắt của trách cứ,nước mắt của dỗi hờn,nước mắt của nhớ nhung,nước mắt của hạnh phúc...tất cả rơi xuống hòa vào mưa,hòa vào tiếng đập rộn ràng của hai trái tim.
-Em ngốc quá.Sao em phải đối tốt với thằng tồi này thế?
-Hixx hixxx...Người em yêu không phải "thằng tồi".
"Người em yêu" ba từ vừa vang lên khe khẽ bên tai hắn làm hắn bối rối đến lạ.Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó...Hắn buông nó ra thật nhanh.
Hắn lạnh lùng,lại vẻ mặt lạnh lùng đó rồi.

-Nhưng....Em đừng hi vọng gì ở anh nữa,anh thấy chúng ta không hợp.Mau về đi,gặp em khiến anh mệt mỏi quá.

Hắn mở cánh cổng một cách nặng nề,hắn dắt xe vào sân rồi cứ thế bỏ nó lại,hắn bước vào.Nhưng hắn đã dừng lại bởi một cái ôm thật chặt từ phía sau khiến bước chân hắn không nhấc lên nổi nữa.

-Chờ em nha,em sẽ theo đuổi anh.Hôm nay em đã nhận được giấy báo điểm rồi,em sẽ là công an sẽ là đồng nghiệp của anh đó.Em tới đây để báo với anh vì em muốn chia sẻ với anh đầu tiên.hihi...hixx...Giờ nói xong rồi em về nha anh.

Nó buông hắn ra run rẩy dựng chiếc xe đạp ra về.
Hắn đứng lặng,trái tim hắn đang khóc mà hắn đau đến nỗi chẳng thể còn nước mắt.Tại sao số phận cứ trêu ngươi hắn như thế?Tại sao hai người vô cùng yêu nhau lại phải bắt buộc xa nhau?Hắn theo hắn về vẫn cứ chỉ là âm thầm phía sau thôi,lẽ ra là ngày nó hạnh phúc nhất vậy mà vì hắn nó đã bị đứng dưới mưa suốt mấy tiếng đồng hồ,vì hắn mà nó đã đợi vậy mà hắn đã làm được gì ngoài việc làm nó thêm đau khổ?"Anh xin lỗi hãy bay cao với ước mơ của mình em nhé,phía sau em luôn có anh đây rồi."
+
+
+

-Ồ,nhà hàng này lớn quá,sao em lại đưa chị đến đây?

-Chị bất ngờ không?

Gật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net