C2: Làm nũng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bầu ngực thay phiên nhau bị xoa bóp gặm cắn.

Nhũ tiêm sớm đã dựng đứng, dính đầy nước bọt, tô điểm thêm nét yêu kiều trên nhũ thịt.

Dư An cảm tưởng như đang ngâm mình trong ao hồ ấm áp, hơi nóng bao trùm quanh thân.

Hút không ra vị gì.

Tuân Quan Lan cảm thấy có chút đáng tiếc.

Mới đầu ăn nãi nhi của tiểu nha đầu còn có vị ngon ngọt thơm thơm, nuốt xuống tựa như quỳnh tương ngọc dịch [1].

[1] 琼浆玉液: Là một thành ngữ Trung Quốc, là một loại nước được tinh chế từ ngọc thạch, trong truyền thuyết thần thoại cổ đại của người Trung Quốc, uống nó có thể trở thành tiên. Xem thêm: Baidu

Chắc có lẽ bị hắn hút cạn rồi, nãi nhi nhất thời không tái tạo kịp.

Đợi lát làm xong rồi thử tiếp vậy.

Tuân Quan Lan ngồi dậy, thuận tay cởi áo lót ném xuống cuối giường, lại duỗi tay cởi quần lót của tiểu nha đầu.

Dư An mê man nâng mông nhỏ.

Giữa bắp đùi chợt lạnh, hai chân bị tách ra.

Hơi run rẩy, lấy lại tinh thần.

Chỗ riêng tư của tiểu nha đầu có màu sắc xinh xắn, đen mềm mại, hồng quyến rũ, trắng non nớt. Vừa quyến rũ lại thơ ngây.

Tuân Quan Lan yên lặng nhìn, ngón tay cái vuốt ve phần giữa bắp đùi non mềm của nàng.

Nhưng sau khi thấy lông m* màu đen, viên châu nhỏ hiếu kì lộ ra nửa cái đầu, bọc trong lớp lá mỏng khẽ rụt một cái.

Giữa hai bên cánh hoa màu hồng phấn, miệng huyệt hơi hé mở, hồn nhiên phun ra sương sớm, dáng vẻ hoàn toàn không hề hay biết sắp bị vật cứng thọc vào rút ra.

Tuân Quan Lan đột nhiên nghĩ tới một câu thơ không nhớ đọc được ở đâu:

Yêu tư vị quán phong hòa vũ, phân phó đông quân hảo bảo vệ. [Dung mạo động lòng người không hòa cùng gió mưa, yêu cầu thần mặt trời bảo vệ thật tốt.]

Tiểu huyệt của tiểu nha đầu chưa từng chịu cảnh gậy thịt thao lộng, cần phải được yêu thương.

Tuân Quan Lan vốn có tính toán như vậy, nhưng sau khi đẩy vào lại có ý muốn bất chấp tất cả.

Nhị gia đang xem chỗ kia.

Cái suy nghĩ này làm Dư An ngượng ngùng không thôi, đôi mắt chớp tới chớp lui.

Dưới thân bỗng căng ra, có thứ gì đó thô ráp chen vào huyệt khẩu.

Giật mình, phát giác là ngón tay của Nhị gia.

Dư An không biết phải hình dung cảm giác này ra sao, tóm lại giống như dụi dụi hạt cát trong mắt, xót xót, khó chịu.

"Không được nhúc nhích."

Tuân Quan Lan đè lại cái eo vặn vẹo của tiểu nha đầu.

Nhị gia nói không được, Dư An không dám xoay lung tung nữa.

Dường như ngón tay kia dính chặt trong tiểu huyệt, nàng vặn đến chỗ nào nó liền theo tới chỗ đó, hơn nữa biên độ ma sát ngày càng tăng.

Huyệt khẩu của tiểu nha đầu lại phun ra nước.

Tuân Quan Lan xem đến nóng bỏng mắt, vì thế toàn bộ ngón giữa đi vào theo dòng nước dính nhớp kia.

Tiểu huyệt của tiểu nha đầu cực kỳ ấm áp, nếp gấp vừa chặt vừa sâu, thịt mềm trải đầy bên trong, non mịn trơn dính.

Dư An duỗi thẳng chân, run run: "Nhị gia, người đã xong chưa..."

Còn chưa bắt đầu đâu!

Tuân Quan Lan nhìn nàng bị một ngón tay cắm đầy huyệt khẩu, nuốt lại lời này.

"Chờ thêm một lát."

Dư An khó chịu cắn ngón tay.

Tuân Quan Lan đi theo nếp uốn tiểu huyệt, định dùng đầu ngón tay mở rộng đường đi.

Vừa chạm vào thành thịt, tầng tầng lớp lớp thịt mềm mấp máy xoắn lấy hắn, tiếp tục những bước đi khó khăn.

Nếu cắm vào là dương cụ của hắn...

Bụng dưới Tuân Quan Lan căng chặt.

Không còn tâm tư mở rộng huyệt nhi, ngón tay chỉ hoạt động ở bên ngoài cửa huyệt.

Ngứa quá.

Dư An nâng mông nhỏ cọ cọ chăn đệm phía dưới, nhưng không có tác dụng, vẫn ngứa ngáy râm ran, sốt ruột nức nở.

Sương sớm nhỏ giọt chảy xuống.

Tuân Quan Lan chịu đựng cơn khô nóng, lại đảo loạn thêm một lát, cảm thấy huyệt khẩu của nàng thả lỏng tức thì rút ngón tay ra. Đỡ cự căn hùng hổ cọ xát sương sớm, chống bên ngoài cửa huyệt, hạ eo.

Dư An vừa mới thở hổn hển, bỗng cảm giác dưới bụng bị xé rách thành hai mảnh, một con quái vật khổng lồ xông vào.

Hét lên một tiếng, nước mắt trào khỏi khóe mắt.

"Nhị gia, ta đau quá, đau quá, đau quá..."

Ma ma lừa nàng, nói gì mà chỉ đau một chút thôi, giống như bị con kiến cắn một cái thôi ấy.

Hắn cũng đau!

Tiểu nha đầu suýt nữa bấm gãy hắn.

Nhưng trong cơn đau lại kèm theo khoái cảm mất hồn.

Tuân Quan Lan miễn cưỡng an ủi nàng: "Lần đầu tiên của cô nương nhà người ta đều đau, ngươi thả lỏng chút, ta cắm vào bên trong thì sẽ không đau nữa."

Nàng đã đau sắp chết rồi, Nhị gia còn muốn cắm vào bên trong!

Nhị gia xấu quá!

Dư An thút thít, nàng không muốn cho hắn.

Tuân Quan Lan khó khăn lắm mới cắm được một nửa, thịt bánh bao bọc thân hành, căng chặt trơn trượt. Hắn hơi nhúc nhích, thịt mềm bỗng xoắn lại, dường như muốn kéo hắn vào cùng.

Hơi rút ra, lại muốn cắm sâu hơn thì gặp chút khó khăn. Tiểu nha đầu co rút chặt quá.

"Không phải bảo ngươi thả lỏng sao? Không nghe lời à?"

Không muốn.

Dư An nín thở hóp bụng.

Tuân Quan Lan khẽ rên một tiếng, mồ hôi trên trán chảy xuống.

"Lại không thả lỏng, ta cắm vào luôn đó."

Nói hụt hơi.

Dư An nghe ra nguy hiểm trong câu nói, run run.

"... Nam nhân không tài nào chịu nổi nữ nhân làm nũng, nếu Nhị gia làm nhiều lần, ngươi cứ đáng thương làm nũng với ngài ấy thì không có việc gì rồi..."

Đột nhiên trong đầu hiện lên lời ma ma nói.

Nhưng bây giờ Dư An rất bán tín bán nghi với lời chỉ dạy của bà.

Tiểu huyệt cảm nhận con quái vật giương nanh múa vuốt, quyết định vẫn tin ma ma thêm lần nữa.

Dư An chịu đựng đau đớn, vụng về nâng chân quấn lấy eo Nhị gia, "Nhị gia, ta thật sự đau lắm, ngươi đừng đi vào nữa được không? Cầu xin ngươi đó..."

Bên eo bị đầu gối cọ nhột, Tuân Quan Lan thiếu kiên nhẫn, duỗi tay hất ra, "Không được lộn xộn."

Nhị gia không biết nàng đang làm nũng sao. Dư An ngây người.

Tuân Quan Lan trả lời câu xin tha vừa rồi của nàng: "Phàm là phụ nhân (phụ nữ có chồng) đều phải trải qua một lần này, có mỗi ngươi yếu ớt."

"... Ta chưa phải phụ nhân," Dư An tủi thân, to gan cọ cánh tay hắn, che lương tâm nói, "Nhị gia, ngài tốt nhất, chắc chắn không đành lòng thấy ta đau đến chết đâu đúng không?"

Đau chết một tiểu nha đầu, trong phủ còn có trên cả trăm người đấy.

... Không biết cơ thể đẹp hơn nàng bao nhiêu đâu.

Ánh mắt lướt qua nãi nhi căng tròn trơn mịn của nàng, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, làn da trắng nõn ửng hồng, dừng lại trước cửa huyệt.

Huyệt khẩu mở ra, nhu nhược đáng thương hàm chứa dương cụ, gân xanh biến mất dọc theo vách tường, màu sắc nhợt nhạt. Tứ phía thấm ướt sương sớm pha lẫn tơ máu.

Không phải trẻ con được đẻ ra từ chỗ này của nữ tử hay sao, cớ gì một cây gậy thịt lại không thể tiếp nhận nổi.

Tuân Quan Lan nghĩ đến điểm này, trong lòng không còn băn khoăn, suy nghĩ xem làm thế nào cắm vào toàn bộ.

Nếu tiểu nha đầu không muốn đau dài, vậy thì đau ngắn, đỡ cho ở một bên gây rối.

Nhận thấy quái vật khổng lồ có dấu hiệu rút lui, Dư An mừng đến nỗi suýt nữa chảy nước mắt. Lời cảm ơn vừa đến bên miệng, quái vật khổng lồ lại đột nhiên cắm vào tận gốc rễ.

Tuân Quan Lan sửng sốt, chặt quá! Dương vật mềm xuống.

Dư An sửng sốt, đau quá! Trong bụng như bị phá rách cả một đoạn dài.

"Ô ô ô..."

Tuân Quan Lan thấy tiểu nha đầu chỉ lo khóc lóc, không để ý hắn đã bắn, lúc này sắc mặt mới từ từ bình thường trở lại.

Sống hơn hai mươi năm, chưa lần nào bị mất mặt như thế này.

================

Tuân Quan Lan: Tự giới thiệu một chút, ta, Tuân •Cương Thiết (cứng như thép)• Quan Lan.

Dư An: Anh anh anh [2], hy vọng về sau Nhị gia luôn sớm tiết.

[2] Từ tượng thanh, chỉ tiếng chim kêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvan