C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trong tiệm thuốc không có việc gì quan trọng, Tuân Quan Lan về sớm hơn mọi ngày nửa canh giờ.

Tiểu nha đầu nhìn thấy hắn không biết sẽ vui vẻ nhường nào.

Tuân Quan Lan nghĩ vậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến sau viện.

Vừa tiến vào cửa, ở phía sau có người thở hồng hộc hô to: "Nhị gia!"

Tuân Quan Lan nhận ra giọng nói này, xoay người nhìn, quả nhiên là tiểu nha đầu, đang chạy một mạch tới như một cơn gió.

Hai bên tóc mai tiểu nha đầu lộn xộn, vẻ mặt thấp thỏm không yên, dường như vừa trải qua nỗi hoảng sợ khủng khiếp nào đó.

Dư An quả thật rất sợ hãi.

Thấy Nhị gia, nàng bĩu môi, vành mắt bắt đầu ửng đỏ, chạy đến bên cạnh Nhị gia ngửa đầu nhìn hắn: "Nhị gia."

Có người bắt nạt nàng ấy?

Tuân Quan Lan không để ý tiểu nha đầu không lễ phép, nhíu mày hỏi: "Sao lại khóc?"

Dư An khụt khịt: "Đại, Đại, Đại..."

Người bắt nạt tiểu nha đầu trong tên họ có chữ Đại?

Sắc mặt Tuân Quan Lan bình tĩnh: "Đại cái gì?"

Rất ít người biết, tâm trạng Tuân Nhị gia càng không vui thì vẻ mặt càng bình tĩnh, thậm chí không biểu cảm.

Không thể nói cho Nhị gia biết Đại gia muốn xin nàng làm di nương, còn định cởi y phục cho nàng xem được. Nàng không có chứng cứ, nhỡ đâu Đại gia không thừa nhận, thể nào Nhị gia cũng nghĩ nàng nói dối, châm ngòi ly gián tình cảm huynh đệ giữa hắn và Đại gia.

Nếu Nhị gia tức giận, nói không chừng thật sự đưa nàng qua bên đó.

Dư An uất ức lắm, bị bắt nạt mà không thể mách Nhị gia.

Nước mắt nàng lưng tròng: "Đại gia bảo ta đi xem lễ mừng thọ tặng lão thái thái, ta, trên đường trở về ta thấy một con sâu to đùng, đáng sợ quá..."

Tuân Quan Lan đang suy nghĩ nên tra tấn người bắt nạt tiểu nha đầu như thế nào: "..."

Một con sâu cũng đáng để bị dọa thành như này sao?

Tuân Quan Lan xoa mi tâm, nhìn tiểu nha đầu nhìn hắn chằm chằm, bỗng sực tỉnh.

Tiểu nha đầu đang giả bộ sợ hãi, làm nũng, chờ hắn dỗ đây mà.

Càng nghĩ càng đúng.

Trước giờ tiểu nha đầu rất hay nghĩ ra ý tưởng với hắn.

Tuân Quan Lan xem xét hạ nhân đang làm việc trong viện, nói: "Về phòng trước."

Dư An lau nước mắt, đi theo sát phía sau Nhị gia, lần lượt vào phòng.

Tuân Quan Lan gọi Chu ma ma tới, giao phó cho bà: "Đi nhà kho lấy một bộ," nghĩ nghĩ, "Trang sức Cảnh Thái lam (1) san hô màu đỏ."

Chu ma ma đi lấy.

Không cần hỏi cũng biết tặng trang sức cho ai.

Còn có ai nữa đâu.

Xem ra về sau phải để ý Dư An nhiều hơn, trông tình hình này, không chừng có ngày thành di nương của Nhị gia cũng nên.

Tuân Quan Lan chưa từng dỗ dành ai, lão thái thái, Tuân Đại phu nhân là trưởng bối không cần hắn dỗ, huynh đệ tỷ muội ngang hàng lại không đủ thân phận.

Nhưng hồi nhỏ trong lúc vô tình hắn từng bắt gặp Tuân Đại lão gia dỗ Tuân Đại phu nhân như thế nào.

Tuân Quan Lan ngồi trên ghế tròn, vỗ vỗ chân mình: "Ngồi lên đây."

Dư An ngẩn người, viền mắt đỏ, gương mặt cũng hơi đỏ: "Vâng, vâng, thưa Nhị gia."

Từ hôm nay trở đi, Nhị gia nói gì nàng cũng phải nghe lời làm theo. Bỏ qua thẹn thùng, bỏ qua quy củ giáo điều.

Dư An khom đầu gối, đặt nhẹ mông nhỏ lên đùi Nhị gia, chụm hai bàn tay ngoan ngoãn áp lên bụng.

Cơ thể Nhị gia ấm áp cách xiêm y phả ra hơi ấm, xung quanh tràn ngập hương thơm tươi mát trên người Nhị gia.

Ngoại trừ trên giường, Nhị gia chưa từng thân mật với nàng.

Một tay Tuân Quan Lan vòng qua ôm eo tiểu nha đầu, một tay vỗ sau lưng nàng: "Một con sâu thôi có gì đáng phải khóc. Kiềm chế, không được khóc."

Dư An khóc nấc cụt. Hình như Nhị gia, đang an ủi nàng.

Dư An muốn khóc nhưng nàng vẫn nhịn xuống.

Nhị gia tốt như vậy, nàng không muốn rời khỏi Nhị gia đi làm nha hoàn thông phòng cho chủ tử khác, di nương cũng không thèm.

Khuyên nhủ không khóc xong, tiếp theo nên hôn tiểu nha đầu.

Ngay lúc Tuân Quan Lan định cúi đầu, tiểu nha đầu quệt mũi, giọng lí nhí hỏi: "Nhị gia, ta hỏi ngài một chuyện được không?"

Tiểu nha đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Kỳ lạ thay, Tuân Quan Lan không cảm thấy chán ghét. Hắn còn rất muốn nhìn xem tiểu nha đầu hỏi cái gì.

"Ngươi hỏi đi."

Dư An nín thở: "Nhị gia, ngươi sẽ đưa ta cho người khác không?"

Trong Tuân phủ có lệ cũ này, ví dụ như nha hoàn thông phòng của Tam lão gia là Nhị lão gia đưa sang.

Tuân Quan Lan không ngờ tiểu nha đầu hỏi vấn đề này.

Đưa nàng cho người khác?

Sau đó yêu kiều duyên dáng nhận hoan ái dưới thân nam tử khác giống như ở dưới thân hắn?

Giờ phút này tâm trạng Tuân Quan Lan rất không vui, bực bội nhìn tiểu nha đầu, tiểu nha đầu mặt đầy vẻ mong chờ nhìn hắn.

Suýt nữa trúng kế tiểu nha đầu!

Tuân Quan Lan ngay lập tức tỉnh táo, tiểu nha đầu hỏi vậy đơn giản là muốn nghe hắn hứa hẹn không đưa nàng đi. Cũng coi như một cách khôn khéo khác thăm dò suy nghĩ của hắn.

Đọc sách mấy ngày cũng biết thông minh ra.

Tuân Quan Lan tránh cái bẫy của tiểu nha đầu: "Nếu ngươi hầu hạ không tốt thì giữ lại trong phòng làm gì."

Đó có nghĩa là tặng nàng cho người khác.

Dư An vội nói: "Ta sẽ tận tâm hầu hạ Nhị gia chu đáo, Nhị gia đừng đưa ta đi nơi khác được không? Ta muốn ở lại phòng của Nhị gia."

Tuân Quan Lan không chút đề phòng bị câu nói cuối cùng của tiểu nha đầu nịnh nọt, lúc này mới phát hiện, tuy rằng tiểu nha đầu thích hắn, nhưng chưa lần nào nói lời âu yếm với hắn.

Tuân Quan Lan như vô ý hỏi: "Tại sao nhất định phải ở lại trong phòng của ta?"

Dư An vô cùng nghiêm túc lại hơi thẹn thùng trả lời: "Bởi vì Nhị gia là người tốt nhất trên đời này, không có ai tốt hơn Nhị gia."

Không phải lời Tuân Quan Lan muốn nghe nhất, nhưng nghe cũng êm tai cực kỳ.

Tuân Quan Lan cố không biểu lộ sự sung sướng, nhàn nhạt nói: "Vuốt mông ngựa không cũng vô dụng, ta phải xem hành động của ngươi."

Dư An thề thốt: "Nhị gia yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ Nhị gia chu đáo."

Tuân Quan Lan hơi gật đầu: "Mong như lời ngươi nói."

Tin chắc rằng hầu hạ Nhị gia tốt thì sẽ không bị đưa đi, Dư An hạ quyết tâm, mặt mày lại tươi cười rạng rỡ.

Tiểu nha đầu không còn câu hỏi.

Tuân Quan Lan vừa xoay người, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng Chu ma ma truyền đến: "Thưa Nhị gia, đã lấy đồ trang sức tới."

"..."

Tuân Quan Lan khẽ thở phào: "Vào đi."

Chu ma ma đang bưng hộp gấm, thấy Dư An ngồi dán sát trên đùi Nhị gia, tay run lên.

Thật là... Không ra thể thống gì.

Để người khác trông thấy truyền tới tai lão thái thái thì không biết gặp phải chuyện gì nữa.

Chu ma ma đặt hộp gấm xuống, lúc đi ra ngoài cẩn thận đóng kín cửa lại.

Tặng đồ trang sức là bước cuối cùng Tuân Đại lão gia dỗ dành Đại phu nhân.

Không biết hôn tiểu nha đầu trước hay tặng đồ trang sức trước mới làm nàng ấy vui hơn đây? Theo lý mà nói, chắc cũng như nhau cả. Dù sao người làm những việc này đều là hắn.

Tuân Quan Lan đẩy hộp gấm đến trước mặt tiểu nha đầu: "Tặng ngươi."

Dư An nghi ngờ mở hộp gấm, một đôi khuyên tai Cảnh Thái lam san hô màu đỏ long lanh lấp lánh nằm yên ở bên trong. Trước kia nàng từng thấy Đại phu nhân đeo, nhất định rất quý giá.

Nàng vội xua tay: "Cảm ơn Nhị gia, không công không hưởng lộc, ta không thể nhận nó."

Đôi mắt tiểu nha đầu trong vắt, không thấy khẩu thị tâm phi.

Nàng không ham mê tiền bạc châu báu, chỉ muốn được ở bên cạnh hắn.

Tuân Quan Lan không biết sao nhớ tới, lúc thành niên Tuân Đại phu nhân căn dặn hắn, cưới vợ nên cưới người sùng bái học thức tính cách của hắn, chứ không phải ham thích vinh hoa phú quý của hắn.

"Không đáng bao tiền, nhận đi." Tuân Quan Lan dịu dàng nói.

Một bộ khuyên tai Cảnh Thái lam san hô đỏ cũng chỉ mười mấy lượng bạc, đối với Tuân Phủ thì quả thực không đáng bao tiền.

Không nhận có vẻ không nể mặt Nhị gia.

Dư An hơi do dự, nói: "Ta nhận, cảm ơn Nhị gia."

Dư An cẩn thận cầm lên một chiếc khuyên tai, đuôi mắt cong cong, đẹp quá!

Đợi trong phủ phát y phục mới, nàng phải đeo cho Nhị gia xem mới được.

Còn có một chuyện chưa làm.

Tuân Quan Lan nói: "Bỏ khuyên tai xuống đã."

"Vâng, thưa Nhị gia."

Dư An muốn hỏi Nhị gia phân phó việc gì, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt Nhị gia ghé sát lại. Dư An mở to đôi mắt, môi Nhị gia rơi xuống.

Thì ra Nhị gia muốn nàng.

Dư An nhắm mắt, thả lỏng cơ thể dựa vào Nhị gia.

Vốn là nụ hôn dỗ nàng, bỗng chốc thay đổi tính chất.

Mấy ngày không chạm vào tiểu nha đầu, Tuân Quan Lan phát hiện vô cùng nhớ nhung. Đầu lưỡi không dò xét khoang miệng nàng, chỉ mút lấy đầu lưỡi của nàng.

Hôm nay tiểu nha đầu ăn gì mà trong miệng ngọt vậy nhỉ?

Tuân Quan Lan liếm liếm khóe môi tiểu nha đầu, thấy nàng đã bị lừa, thấp giọng hỏi: "Nguyệt sự hết rồi?"

Dư An dịch dịch mông nhỏ, không muốn đè nặng con quái vật cứng rắn của Nhị gia, "Hôm qua vừa hết."

Huyệt nhi chảy máu sáu ngày, không biết vết thương lành chưa, hay chờ thêm một hôm nữa, tránh cho tiểu nha đầu cảm thấy đau.

Tuân Quan Lan ấn bả vai tiểu nha đầu để nàng ngồi xổm, "Hút ra."

Tại sao Nhị gia không cắm vào tiểu huyệt của nàng, dùng miệng thoải mái hơn sao?

Dư An nghi hoặc, cởi tiết khố của Nhị gia, há miệng ngậm lấy nấm đầu hưng phấn.

Vài lần ngậm cho Nhị gia, Dư An đã khá quen thuộc với con quái vật, tay nắm phần gốc bao bọc trong miệng.

Tuân Quan Lan nhận thấy tiểu nha đầu không còn dùng hàm răng cọ nhẹ dương vật nữa, tuy nhiên nàng hút nấm đầu thoải mái hơn những lần trước, dường như vui sướng tiềm ẩn trong người đều bị nàng mời gọi đi ra, dẫn dụ dịch đục phun ra từ trong túi mang dọc theo dương vật phụt bắn.

Dư An đón lấy dịch đục của Nhị gia, vừa đỡ vừa nuốt, trong cổ thon dài phát ra tiếng ừng ực nhỏ.

Nhị gia có thói ở sạch, Dư An vươn đầu lưỡi liếm nấm đầu, quấn lấy mã mắt mút, hút ra dịch đục còn sót lại bên trong, nuốt sạch.

"Nhị gia, xong rồi."

Tuân Quan Lan bế tiểu nha đầu ngồi lên đùi, xoa bóp nãi nhi của nàng: "Ngày mai cho ngươi."

Sao Nhị gia biết nàng cũng hơi muốn hắn đi vào nhỉ?

Dư An kẹp chặt bắp đùi ẩm ướt, không rõ Nhị gia không sờ nàng mà chỗ đó vẫn chảy nước.

Có phải nàng trở nên hư hỏng không?

Dư An ngại hỏi, xoắn ống tay áo đỏ mặt.

Tuân Quan Lan rũ mắt nhìn tiểu nha đầu e thẹn, thầm nghĩ, tiểu nha đầu hết kinh nguyệt chắc rất muốn gần gũi hắn, nói cho nàng biết một tiếng, đỡ cho cái miệng lại xị xuống, rồi lại tốn tâm tư mê hoặc hắn.

Nghĩ đến chuyện nữ tử tháng sau thật đau đầu.

==================

Dư An: Kịch bản của Nhị gia quá thâm sâu.

Nhị gia: Đọ đầu óc với hắn, tiểu nha đầu vẫn còn non lắm.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(1) Đôi khuyên tai Cảnh Thái lam màu san hô đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvan