C33: Phiên ngoại: Tuân Cẩn Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Tuân Cẩn Thanh lên năm, lên sáu tuổi đã nhận thấy mọi người đối xử với hắn và Nhị đệ Quan Lan không giống nhau.

Tổ mẫu rất yêu quý Quan Lan, để bụng tất cả mọi chuyện từ việc ăn uống cho đến tiêu dùng hằng ngày. Nhưng chưa bao giờ hỏi hắn trưa nay ăn món gì, có những món nào ngon.

Hạ nhân trong nhà cũng chỉ vây quanh Quan Lan hỏi han ân cần, hết sức lấy lòng. Nếu thấy hắn, bọn họ mặt mày không lạnh không nhạt cúi đầu hành lễ, ngoài việc chào hỏi thì không nói thêm câu gì.

Có lần hắn vô tình bắt gặp phụ thân giảng giải chương 9 toán học cho Quan Lan, giảng còn cặn kẽ xác thực dễ hiểu hơn cả tiên sinh. Hắn cũng học chương 9 toán học, thi thử xếp hạng cuối, nhưng phụ thân không hề gọi hắn tới thư phòng dạy hắn.

Tuân Cẩn Thanh buồn bã hỏi Thẩm di nương: "Nương, ta không ngoan sao, tại sao tổ mẫu bọn họ chỉ quan tâm đệ đệ? Ta cũng muốn bọn họ chơi với ta."

Lúc ấy, hắn chưa hiểu Thẩm di nương nghe xong lời này lòng quặn thắt lại và bất đắc dĩ, chỉ nhớ nàng sửng sốt hồi lâu, che miệng cười, nói nhỏ hệt như đang kể một bí mật: "Mọi người đối xử tốt với Quan Lan vì muốn lừa hắn sau này đi hiệu thuốc làm việc. Nương đi xem rồi, tiểu nhị làm ở đó nói vất vả lắm, bận đến nỗi không có thời gian ăn ngủ nghỉ. Con đừng để bị mắc lừa, tranh giành việc khổ với Quan Lan."

Tuân Cẩn Thanh tin mẫu thân, cộng với tuổi còn nhỏ, thế nên tin là thật.

Sau đó mỗi khi gặp Quan Lan ở trong phủ, hắn không khỏi nảy ra tình xót thương. Hắn thấy đệ đệ rất đáng thương, bị mọi người lừa gạt mà không hay biết.

Vì bày tỏ tình thương của ca ca, hắn thường xuyên lấy điểm tâm Thẩm di nương mua cho hắn chia cho đệ đệ.

Mới đầu Quan Lan không chịu nhận, Tuân Cẩn Thanh cứ cố nhét vào tay hắn, còn vỗ vỗ bả vai hắn, giọng điệu trầm trọng: "Quan Lan, ngươi ngốc quá. Ăn nhiều một chút, xem xem có thông minh lên không."

Tuân Quan Lan năm tuổi nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn rất kỳ lạ.

Sau này Tuân Cẩn Thanh hiểu chuyện, bỗng ngộ ra ánh mắt này của Tuân Quan Lan không phải cảm động, mà là bình tĩnh chán ghét.

Mười hai tuổi, tổ phụ bảo hắn và Tuân Quan Lan sáng đến trường học, chiều đi hiệu thuốc học hỏi làm ăn buôn bán.

Một tháng trôi qua, một hôm tổ phụ gọi Tuân Cẩn Thanh đến trước mặt, bảo hắn về sau không cần đi hiệu thuốc nữa, lý do là tính cách hắn đơn thuần và dễ mủi lòng, không đối phó được thương trường ngươi lừa ta gạt tranh đoạt thông đồng.

Tuy tổ phụ nói sự thật, trong lòng Tuân Cẩn Thanh lại phẫn uất cực kỳ, nhưng cũng cảm thấy trút được gánh nặng. Làm việc ở hiệu thuốc một tháng, ngoài nhận ra hắn không thích làm ăn, toàn những con buôn vô liêm sỉ chỉ biết tư lợi, ích kỷ, mà còn hiểu ra tại sao hạ nhân trong nhà đối đãi với hắn và Quan Lan không giống nhau.

Quan Lan là đích trưởng tử, tương lai thừa kế gia nghiệp, thân phận tôn quý. Mà hắn tuy cũng là con cháu Tuân gia, nhưng được sinh từ một di nương, địa vị khác biệt như trời và đất.

Hắn không cam lòng, luận đọc sách, luận hiểu chuyện, luận hiếu thuận, hắn không hề thua kém Quan Lan, vì sao lão thái thái bọn họ chỉ bởi xuất thân khác nhau mà quan tâm mỗi Quan Lan.

Bây giờ tổ phụ nói hắn không giỏi kinh thương, không khiến hắn đi hiệu thuốc nữa, hắn vừa nhẹ nhõm lại thấy tổ phụ không gọi Quan Lan tới, nói lên rằng Quan Lan có tài năng và bản lĩnh buôn bán hơn hắn, lão thái thái và phụ thân lại vì thế mà càng yêu thích Quan Lan hơn.

Tuân Cẩn Thanh tĩnh tâm suy nghĩ nhiều ngày, quyết chí muốn thi khoa cử, chứng thực hắn không thua kém Quan Lan. Hắn không thích buôn bán, nhưng hắn am hiểu thư văn nhất.

Thẩm di nương nghe nhi tử hạ quyết tâm, nàng lo lắng sốt ruột. Từ xưa quan trường như thương trường, đạo đối nhân xử thế và quyền mưu quỷ kế còn thay đổi thất thường, nhi tử của nàng đến thương trường còn không đối phó nổi huống chi làm quan.

Nhưng khó khăn lắm nhi tử mới ra quyết định, Thẩm di nương không tiện giội gáo nước lạnh, rồi lại không biết khuyên nhủ thế nào, đành tìm chút thời gian đi hỏi Tuân Đại lão gia.

"Lão gia, ngươi nói nên làm sao cho phải, sao Cẩn Thanh lại nghĩ tới thi khoa cử cơ chứ."

Đứa con trai này ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tuân Đại lão gia không cần phải lo lắng hắn gây chuyện rắc rối, cũng không cần phải dạy hắn học cách quản lý hay buôn bán, bởi vậy chưa từng để trong lòng. Lúc này nghe Thẩm di nương nói, khó tránh khỏi muốn gặp nhi tử trò chuyện một lần.

Mấy thế hệ Tuân gia không có ai làm quan làm tướng, vốn không phải không có bản lĩnh này, mà là nói đến cũng kỳ, trong họ không có ai làm trong quan trường.

Bây giờ nhi tử muốn thi khoa cử không phải chuyện gì xấu, xấu chỉ ở chỗ hắn không hiểu rõ thói đời và tình nghĩa, căm ghét cái ác như kẻ thù, không chịu nổi chuyện ăn hối lộ làm trái pháp luật, nếu ngày nào đó đắc tội quan to quyền lớn, bị tước quan bỏ mũ không sao, chỉ sợ liên lụy đến cả dòng họ.

"Nghe nương ngươi nói ngươi muốn thi khoa cử, ngươi nói cho cha nghe vì sao ngươi muốn làm quan?" Tuân Đại lão gia hỏi.

Tuân Cẩn Thanh do dự, trả lời: "Ta muốn chứng minh cho cha và mọi người thấy ta không thua kém Quan Lan, đợi ta lên làm quan lớn, các người sẽ hối hận chỉ đối tốt với một mình hắn."

Nghĩ đến người trong phủ đối xử khác biệt với hắn và Quan Lan, Cẩn Thanh càng nói càng tức, mặt nghẹn đỏ bừng bừng.

Tuân Đại lão gia không nghĩ tới con của hắn bởi vì nguyên do này mới muốn làm quan, nghẹn họng, "Làm quan lớn không dễ như ngươi tưởng, có rất nhiều con đường để thể hiện tài năng, ta nói thế, ngươi còn muốn tham gia thi khoa cử không?"

Tuân Cẩn Thanh gật đầu mạnh: "Muốn!"

Tuân Đại lão gia cũng không vội khuyên can, nói: "Hộ Bộ Thị Lang ở kinh thành có chút giao tình với nhà chúng ta, nếu ngươi không chê thì đến nhà hắn ở tạm một thời gian, hiểu biết một chút về chuyện trong quan trường, tới lúc đó ngươi vẫn muốn tham gia khoa cử thì ta chắc chắn sẽ không ngăn cản."

Nhi tử đi xa mẫu thân bất an, Tuân Cẩn Thanh mang theo nỗi niềm canh cánh trong lòng Thẩm di nương lên kinh.

Nhưng không ngoài dự đoán của Tuân Đại lão gia, mới hơn nửa tháng hắn đã thất hồn lạc phách quay trở về.

Thì ra làm quan không giống trong tưởng tượng của hắn, thời gian đi xã giao còn dài hơn thời gian xử lý chính vụ, mà nơi xử lý chính vụ cũng không hoàn toàn vì dân vì triều đình.

Có một ngày Tuân Cẩn Thanh lên phố, tận mắt trông thấy một gã nam tử mặc cẩm y vô lễ một cô nương, cô nương hô hoán, chuyện này làm ầm lên đến công đường, kết quả quan phủ lại phán cô nương này mặc y phục không đoan chính, cố ý dụ dỗ người khác, tác phong và kỷ luật đồi bại, phạt năm lượng bạc.

Tuân Cẩn Thanh khiếp sợ không thôi, lòng đầy căm phẫn, lập tức trở về kể lại sự việc cho Hộ Bộ Thị Lang, Hộ Bộ Thị Lang nói: "Vị nam tử mặc cẩm y kia là công tử nhà hộ quốc công, ta nói vậy ngươi hiểu được không?"

Tuân Cẩn Thanh nói: "Hắn là công tử nhà hộ quốc công liên quan gì đến hắn vô lễ nữ tử kia? Thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân mà thôi."

Hộ Bộ Thị Lang lắc đầu: "Ngươi người này, nhìn nhận mọi thứ quá đơn giản, không biết thiệt lợi bên trong."

Tuân Cẩn Thanh không biết thật, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu phạm pháp thì phải trị tội, không phải làm quan để trừ hại cho dân sao?

Từ sau lần đó Tuân Cẩn Thanh thi thoảng bắt gặp mấy chục sự vụ xử tội không thích đáng, hắn vừa căm hận bọn quan liêu, vừa đau lòng cho chúng thường dân vô tội.

Hộ Bộ Thị Lang lại giảng giải đôi điều về đạo quan viên che chở lẫn nhau, Tuân Cẩn Thanh như bị đánh một đòn cảnh tỉnh, khó chịu bực bội, nhẫn nhịn nửa tháng, đến khi không chịu nổi nữa, hắn vội vàng phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc về nhà.

Thẩm di nương thấy nhi tử cả ngày rầu rĩ, vì thế kiên trì kéo hắn ra ngoài dạo chơi, hôm nay đi phố Đông thưởng thức trà đạo, ngày mai đi phố Tây xem diễn kịch, ngày kia đi vùng ngoại ô đạp thanh, hơn mười ngày như thế, cuối cùng Tuân Cẩn Thanh cũng trở lại bình thường từ trong giới quan trường hung hiểm, từ đây không hề nhắc tới chuyện tham gia khoa cử nữa.

Ăn không ngồi rồi cũng không ổn, Tuân Đại lão gia sai Tuân Cẩn Thanh phụ trách thu mua tất cả vật phẩm trong phủ. Nghe thu mua vật phẩm thì có vẻ nhàn rỗi vô cùng, nhưng thật ra không phải, tính đến vật dụng hằng ngày của lão thái thái, mấy vị lão gia và phu nhân nãi nãi không thôi đã rất phức tạp rồi, càng huống hồ phải chi cho ăn mặc tiêu dùng của hạ nhân trong phủ.

Bởi vì cái chức vụ này mà cuối cùng cũng có vài hạ nhân vội vã đi nịnh bợ Tuân Cẩn Thanh, hy vọng được hắn chọn trúng đi ra ngoài mua đồ, nhân đó kiếm thêm chút tiền.

Nhưng đãi ngộ này mãi mãi không thể so bằng Quan Lan được ủng hộ nâng đỡ, trông thấy rõ nhất là khi Quan Lan tiếp quản tiệm thuốc. Tuân Cẩn Thanh đứng một bên nhìn, vừa ghen tị vừa thống hận.

Tuân Cẩn Thanh tự nhận từ nhỏ đến lớn chưa từng bắt nạt người đệ đệ này, mặc dù đối xử với hắn chưa đến mức đào tim đào phổi, nhưng cũng có quan tâm thực lòng, nhìn chằm chằm mọi hành động của hắn, Quan Lan ghét cái gì, thích cái gì, Cẩn Thanh hắn đều có thể đáp ngay được.

Quan Lan thì hay rồi, được cả cái phủ này cưng chiều, bây giờ lại thành ông chủ của tiệm thuốc, vậy mà không biết hỏi thăm tình hình hắn ra sao, cũng chưa lần nào nhắc tới hắn trước mặt lão thái thái.

Nghĩ nghĩ, Tuân Cẩn Thanh cho người đệ đệ này vào danh sách kẻ địch, đến tội danh làm hắn không thi đỗ khoa cử cũng xếp vào luôn.

Buổi tối rảnh rỗi, Tuân Cẩn Thanh liệt kê hết những tội lỗi của Tuân Quan Lan, suýt chút nữa một trang giấy cũng không viết hết, bởi thế hắn mới nhận ra Tuân Quan Lan là đồ máu lạnh, đồ trứng thối không màng tình nghĩa huynh đệ ruột thịt.

Giận nhất chính là hai người ở cùng một tòa trong phủ, ngẩng đầu không gặp khó tránh khỏi cúi đầu thấy, bây giờ chưa xé mặt nhau, hàn huyên vẫn hàn huyên, cứ việc Tuân Cẩn Thanh hết lần này đến lần khác mắng chửi  Quan Lan trong lòng.

Mắt thấy qua mười tám tuổi, đến tuổi Tuân Cẩn Thanh nên lập gia đình. Về hôn sự của hắn thì lão thái thái không quên, nói thành Tây có tam cô nương nhà họ Lâm.

Lâm gia cũng là danh môn vọng tộc, mấy đời làm nghề buôn bán vải vóc, trong thành cứ mười nhà buôn vải thì có tới sáu nhà của họ Lâm.

Nói đến cũng khéo, tết Nguyên Tiêu năm ngoái Tuân Cẩn Thanh và Thẩm di nương lên phố, lúc thả đèn hoa đăng từng gặp tam cô nương nhà họ Lâm một lần, khi ấy nàng đang cùng tỳ nữ đoán câu đố đèn, nói năng điềm tĩnh. Trong ấn tượng là một nữ tử đoan trang nhã nhặn.

Nếu quãng đời còn lại chung sống với vị tam cô nương này. Tuân Cẩn Thanh ngẫm nghĩ, trong lòng không có ý chống đối, trái lại còn có chút mong chờ.

Lễ thành thân được quyết định tổ chức vào ngày 23 tháng 8, Tuân Cẩn Thanh mặc trường bào đỏ, cưỡi con ngựa trắng, tám người nâng kiệu tới rước tam cô nương Lâm gia vào cửa.

Thẩm di nương sớm phân phó lão ma ma đến dạy chuyện động phòng, Tuân Cẩn Thanh cho rằng nam hoan nữ ái đơn giản là hai người cởi xiêm y ôm nhau, cắm gậy thịt vào huyệt động của nữ tử, không có gì khó khăn, bởi vậy không nghiêm túc học, thành ra dẫn đến tình huống lúng túng... hắn không tìm thấy cái động nghe nói mất hồn kia.

Tuân Cẩn Thanh không biết lúc ấy Lâm Tĩnh Xu tốn bao công sức nhẫn nhịn mới không mất tự nhiên và ngượng ngùng để không đẩy hắn xuống giường, mặc kệ hắn sờ tới sờ lui giữa hai chân.

Nàng có nghe ngóng Đại công tử Tuân gia hiểu biết kinh (Kinh điển), sử (Lịch sử), tử (Chư tử), tập (Văn tập), con người lương thiện, nghiêm chính, nhưng giờ phút này hành động lại tuỳ tiện càn rỡ, Lâm Tĩnh Xu nghi ngờ nàng gả sai người.

Trầy trật hồi lâu, Tuân Cẩn Thanh rốt cuộc xông vào vùng đất ướt át kia.

Lâm Tĩnh Xu chịu đựng, đến khi không nhịn được nữa, thở gấp nói: "Thỉnh tướng công dừng lại một lát, cho thiếp thích ứng chút được không?"

Đau quá, trước hôm nay nàng chưa từng phải chịu cảm giác đau đớn này.

Tuân Cẩn Thanh giấu đi sự căng thẳng, trầm giọng hỏi: "Ta làm đau ngươi?"

Thân làm nam tử, nếu thừa nhận kỹ thuật giường chiếu của mình không tốt thì thật sự đả thương lòng tự trọng, hắn muốn để lại ấn tượng tốt cho thê tử rằng bản thân là người vừa mạnh mẽ vừa săn sóc.

Nói đau sẽ làm giảm hưng phấn của hắn, nói không đau, người chịu khổ lại là mình. Hiện tại chưa rõ tính cách thật của tướng công, Lâm Tĩnh Xu cân nhắc vì cuộc sống yên ổn sau này, trái lương tâm nói không đau, có điều vẫn chưa quen mà thôi.

Tuân Cẩn Thanh khẽ thở phào, an ủi nói: "Thử thêm vài lần là quen, ta làm nhẹ hơn, nếu không thoải mái bảo ta ta sẽ dừng lại."

Còn muốn thử thêm vài lần!

Lâm Tĩnh Xu siết chặt lụa đỏ cố nở nụ cười nói: "Cảm ơn  tướng công quan tâm, ta nhớ rõ rồi."

Thật ra với thân phận đích nữ của Lâm Tĩnh Xu thì có thể gả cho người bằng tuổi nhà giàu làm thương nhân, trước đó lúc nàng đồng ý hôn sự với Tuân gia, Lâm phụ Lâm mẫu đều lấy làm hoảng hốt. Sau khi khuyên nhủ không thành công, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng đồng ý mối hôn sự này. Nữ nhi ngoài mặt hiền dịu, thực ra là người cực kỳ có chủ kiến, đã quyết định thì không ai ngăn cản được.

Trước nay Lâm Tĩnh Xu biết rõ bản thân muốn gì. Huynh đệ tỷ muội trong nhà tranh đoạt gia nghiệp không từ bỏ thủ đoạn, suốt ngày sống dưới lớp mặt nạ dày, những khuôn mặt ích kỷ trông mệt mỏi lại đáng thương, nàng không muốn trở thành người như vậy.

Nàng chỉ mong ấm no, không âm mưu, không tranh giành, không ràng buộc, rảnh thì xem kịch đọc tiểu thuyết, ngắm hoa, đùa chim, cả đời một đôi cũng được mà phòng không gối chiếc cũng thế, nàng không phải người sống dựa vào nam tử.

Sau khi Tuân gia mời bà mối đến, Lâm Tĩnh Xu để tâm hỏi thăm tình hình Đại thiếu gia Tuân gia, phân tích cặn kẽ, phát hiện người này phù hợp tất cả yêu cầu về hôn nhân của nàng, bởi vậy bỏ qua ý kiến của mọi người, kiên quyết gả cho Tuân Cẩn Thanh.

Cuộc sống sau khi thành thân chứng minh đúng dự đoán của nàng, quả nhiên Tuân Cẩn Thanh là người đơn thuần, tốt tính, dễ dỗ, Lâm Tĩnh Xu có thừa thủ đoạn để đối phó với hắn, Thẩm di nương cũng là người không quan tâm chuyện đời, bởi vậy nàng sống ở Tuân phủ vô cùng sung sướng.

Đương nhiên, nếu Tuân Cẩn Thanh không nổi lên ý đồ xấu với nha hoàn thông phòng của Tuân Quan Lan, nàng sẽ sống càng nhàn nhã tự tại hơn.

*

Tuân Cẩn Thanh cưới Lâm Tĩnh Xu, một là nàng biết đọc sách hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, hai là hắn hy vọng có người toàn tâm toàn ý thích hắn, đặt hắn ở vị trí đầu tiên trong lòng.

Bao năm trôi qua, ngoài Thẩm di nương thì không có lấy một người thật lòng lo lắng hắn. Tuy rằng Cẩn Thanh hận Quan Lan nhưng vẫn lén hâm mộ bên cạnh hắn có nhiều người quan tâm suy tính cho hắn.

Nhưng niềm hy vọng của hắn từ từ rơi vào khoảng không.

Hắn phát hiện Lâm Tĩnh Xu giống hệt nương hắn, chỉ biết hưởng thụ, không đặt nhiều tình cảm lên tướng công của mình. Lâm Tĩnh Xu chăm lo chu đáo sinh hoạt hằng ngày của hắn, nhưng nàng lại không để tâm khi làm những việc này.

Hắn không muốn một thê tử như vậy. Không ai hiểu hắn.

Tuân Cẩn Thanh rất cô đơn, bỗng nhiên chú ý tới một nha hoàn trong phòng lão thái thái, tên là Dư An, nói chuyện nhỏ nhẹ, giữa hàng lông mày lúc nào cũng hiện nét cười. Hắn thấy mà ngứa ngáy trong lòng, giống như đang mọc răng, không nhịn được tiến lên trò chuyện với nàng.

Càng tiếp xúc, Tuân Cẩn Thanh càng nhận thấy ở bên nha hoàn này rất thoải mái, hơn nữa lúc nàng làm việc luôn tập trung tinh thần, xử lý phòng ở của lão thái thái gọn gàng ngăn nắp.

Nếu nàng trở thành người trong phòng hắn, có khả năng cũng nghiêm túc chăm sóc cho mình như thế không?

Tuân Cẩn Thanh động tâm, định đợi đến khi hắn đi mua đồ chuẩn bị cho ngày mừng thọ lão thái thái từ Dương Châu trở về, khiến lão thái thái trải qua ngày lễ mừng thọ vui vẻ, rồi xin nàng cho Dư An làm thiếp.

Nhưng người tính không bằng trời định, Dư An thành nha hoàn thông phòng của Quan Lan.

Tuân Cẩn Thanh suýt chút nữa tức chết, ngày trước lão thái thái luôn để lại thứ tốt cho Quan Lan thì thôi đi, bây giờ khó khăn lắm hắn mới nhìn trúng một nha đầu cũng muốn tặng cho Quan Lan, trong mắt lão thái thái có còn trưởng tôn là hắn không hả?

Tuân Quan Lan cũng chẳng phải người tốt, lão thái thái đưa cũng nhận, đồ không biết xấu hổ.

Oán hận và uất ức hai mươi mấy năm đột nhiên xông tới cùng lúc, Tuân Cẩn Thanh không nhẫn được nữa, quyết định phải làm gì đó trả thù Tuân Quan Lan.

Hắn nghĩ xong rồi, nếu chuyện này bắt đầu từ Dư An thì cũng nên kết thúc tại Dư An. Hắn muốn lấy sắc đẹp dụ dỗ Dư An, như thế vừa có thể giành lại Dư An, vừa có thể trả đũa Tuân Quan Lan, một công đôi việc.

Lần này hắn trở về, Lâm Tĩnh Xu vẫn như mọi lần cầm tiểu thuyết không rời tay, hắn đi xa nhà bao ngày nhưng nàng chẳng hề quan tâm. Tuân Cẩn Thanh buồn bực, nổi nóng, thuận tiện sai nàng đi gọi Dư An lại đây.

Hắn vốn có thể phân phó một tỳ nữ đi làm việc này, nhưng hắn cố ý.

Lâm Tĩnh Xu bình thản, nàng không hỏi hắn gọi nữ tử tới có chuyện gì, không nghi ngờ, không đố kỵ, dùng lời khác để nói, Lâm Tĩnh Xu vốn không có tình cảm nam nữ với hắn.

Tuân Cẩn Thanh lén quan sát, không rõ tất cả cảm xúc trào dâng trong giây phút đó, phẫn nộ, mất mát, chết lặng... Thôi thôi, sau này hắn có Dư An rồi, Lâm Tĩnh Xu không thích hắn cũng không sao.

Còn chút xíu nữa thôi là hắn dụ dỗ thành công Dư An, ấy thế mà Lâm Tĩnh Xu lại nói dối lừa Thẩm di nương qua phòng làm hỏng chuyện tốt của hắn, Tuân Cẩn Thanh tức tới nỗi muốn ăn Lâm Tĩnh Xu ngay tại chỗ, không thích hắn, cớ sao phải gây trở ngại hắn nạp Dư An làm thiếp chứ.

Không sao, lần này không được thì còn có lần sau.

Trời không thương hắn, Tuân Quan Lan đột nhiên muốn nâng Dư An làm di nương.

Tuân Cẩn Thanh chịu đả kích nặng nề, hắn vẫn muốn ngáng chân Tuân Quan Lan, nhưng chưa kịp mở miệng, Lâm Tĩnh Xu được đại phu khám ra hỉ mạch.

Hắn sửng sốt một lúc, bỗng nghĩ, mọi người không thích hắn không sao, chắc chắn hài tử của hắn sẽ thích hắn.

Hắn hy vọng đứa nhỏ này là nữ nhi, mai kia khi lớn lên nhìn hắn bằng đôi mắt kính phục, làm nũng gọi hắn một tiếng cha.

Nếu lúc nàng ở trong bụng mẫu thân không khó chiều như thế, Tuân Cẩn Thanh nghĩ hắn sẽ thích nàng nhiều hơn một chút.

Cũng may không biết có phải nàng nghe được tiếng lòng của hắn hay không, sau hai tháng trở nên ngoan ngoãn hơn, không còn nửa đêm hoặc ngày tờ mờ sáng muốn ăn thứ này muốn ăn thứ kia, Tuân Cẩn Thanh nghĩ lại yêu thương nàng được rồi, thậm chí vẽ vài bức tranh nữ hài chơi đồ chơi treo ở trong phòng cho Lâm Tĩnh Xu ngắm.

*

"Chúc mừng Đại thiếu gia, là một tiểu tử bụ bẫm, mẫu tử bình an."

Tuân Cẩn Thanh không tin nổi nhìn bà mụ bế hài tử tới, không ngờ là nam hài?!

Bà mụ rất khó hiểu, ban nãy Tuân Đại thiếu gia lo lắng sốt ruột là thế, bây giờ hài tử sinh ra vẻ mặt lại đau khổ, không muốn bế hài tử của mình?

Thẩm di nương đứng bên cạnh mừng rỡ tiếp đón tôn tử, "Ôi cha, Cẩn Thanh ngươi mau tới xem, đứa nhỏ này giống ngươi quá."

Tuân Cẩn Thanh cảm nhận sâu sắc mình bị tên tiểu tử thúi này lừa gạt mười tháng, không quá muốn đi xem hắn.

Một lát sau, hài tử bỗng oa oa khóc, Thẩm di nương dỗ thế nào cũng không được. Tuân Cẩn Thanh chê phiền, mắng hắn, hài tử bỗng ngừng khóc.

Tuân Cẩn Thanh ngạc nhiên, rốt cuộc bằng lòng nhận lấy hài tử cẩn thận bế trên tay. Chớ nói, tiểu tử thúi trông tương tự hắn thật.

"Nhi tử thì nhi tử, biết quan tâm cha là được." Tuân Cẩn Thanh lầm bầm một câu, đáy lòng mềm nhũn sờ sờ khuôn mặt nhi tử.

Nữ nhân độc ác, khăng khăng ở trong thế giới của mình, không chịu thể hiện dịu dàng săn sóc, nương ngươi là như thế đó.

Trong phủ chỉ có tổ mẫu ngươi thật lòng yêu thương cha ngươi, bây giờ có thêm ngươi, đợi tổ mẫu già trăm tuổi, cha còn lại mỗi mình ngươi, ngươi phải hiếu kính cha, biết chưa hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvan