C7: Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên thùng hơi nóng phả hầm hập.

Dư An lau lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục nghiêm túc xoa bóp lưng cho Nhị gia.

Tuân Quan Lan khoác hai tay lên mép thùng, nhắm mắt.

Ngón tay tiểu nha đầu mềm mại non nớt, sức lực vừa đủ, xoa bóp cực kỳ thoải mái.

Hắn chợt nhớ lại một chuyện, mở miệng hỏi: "Yếm mới thêu xong chưa?"

Dư An ở phía sau trừng Nhị gia, không tình nguyện đáp: "Thêu xong rồi."

"Ừ."

Sau một lúc lâu, Dư An cảm thấy lạ. Sao Nhị gia không nói gì nữa?

Dựa theo tính tình xấu xa của Nhị gia, chẳng phải sẽ bắt nàng mặc chiếc yếm đào phấn kia, không mặc không cho lên giường hắn sao?

Chẳng lẽ lại không thích?

Dư An nói thầm trong lòng, xoa bóp lưng xong, chuyển tới phía trước.

Nhân lúc Nhị gia không nhìn nàng, nàng phải rửa thật nhanh, giờ còn nốt phần dưới eo.

Sao Nhị gia không động đậy? Thế thì tắm rửa kiểu gì?

Dư An liếc nhanh Nhị gia một cái, cúi thấp đầu nói: "Thỉnh, thỉnh Nhị gia đứng dậy."

Tuân Quan Lan mở mắt, chậm rãi đứng lên.

Dư An nhìn chân Nhị gia, tay cầm khăn lau dọc theo xương hông xuống.

Nhị gia chẳng phải làm việc nặng nhọc, tại sao chân lại rắn chắc vậy nhỉ. Không biết sờ lên có cứng như quái vật trong tay không.

Không đúng, quái vật cứng?

Dư An ngẩng đầu nhìn về phía gậy thịt sưng to, sửng sốt vài giây, vội vàng buông tay.

"Nhị gia, ta không cố ý, nó nó nó, ta không biết tại sao lại thế..."

"Nó biến thành như vậy ngươi không thích à?" Giọng Tuân Quan Lan hơi khàn khàn.

Không thích không thích.

Dư An lắc đầu như trống bỏi.

Hôm qua nó cắm làm bụng nhỏ đau lắm.

Tiểu nha đầu thoạt nhìn không giống lạt mềm buộc chặt.

Tuân Quan Lan nhíu mày: "Không thích ngươi dụ dỗ ta làm gì?"

Dư An khiếp sợ: "Nhị gia sao ngươi đổ oan cho ta? Ta không có..."

Ba từ dụ dỗ ngươi dưới ánh mắt tăm tối của Nhị gia nuốt trở về.

Nhị gia lại không vui.

Dư An bĩu môi: "Đúng vậy, ta dụ dỗ Nhị gia."

Nàng oan ức lắm nha.

Tuân Quan Lan tiêu cơn giận.

Hắn không hề hiểu lầm ý của tiểu nha đầu. Là tại tiểu nha đầu không thành thật.

"Sau này không được mạnh miệng nữa."

"Vâng, Nhị gia." Dư An lại càng tủi thân.

Tuân Quan Lan nhìn tiểu nha đầu rầu rĩ không vui, nói: "Tắm xong sẽ cho ngươi."

"..."

Rốt cuộc Nhị gia muốn cho nàng cái gì nhỉ?

Dư An ngước mắt mèo nhìn quái vật cứng dựng đứng của Nhị gia, rất đỗi phiền muộn.

Nhị gia có thể tự mình làm mềm xuống được không?

Lau khô nước còn đọng, Dư An mặc áo lót vào cho Nhị gia, vừa định xoay người lấy xiêm y, lại nghe thấy Nhị gia nói: "Không cần mặc, đi theo ta."

"Vâng, Nhị gia."

Dư An đi theo sau Nhị gia, thấy hắn đi về phía giường, trái tim bùm bùm đập mạnh.

Thảm thảm, Nhị gia không mềm xuống, lại muốn thao nàng.

Tuân Quan Lan ngồi bên mép giường, ý bảo nàng tiến lên.

Dư An ấp úng: "Nhị gia, trời vừa bắt đầu tối..."

Tuân Quan Lan nói: "Không sao, ta không có việc gì."

Dư An suy sụp gục mặt: "Vậy, vậy Nhị gia chờ ta một lát."

Tuân Quan Lan gật đầu, nhìn tiểu nha đầu đi đến góc tủ quần áo, sau một lát lại trở về, bò lên giường nằm ngoan.

Lần này Nhị gia có hứng, Dư An không cần phải làm theo tị hỏa đồ.

"Ừ hừ..."

Dư An hé miệng hôi môi Nhị gia, bầu ngực bị Nhị gia nắm trong lòng bàn tay.

Thoải mái quá.

Nếu Nhị gia chỉ xoa nãi nhi thôi, không cắm vào trong bụng thì tốt rồi.

Tuân Quan Lan liếm đôi môi căng mọng của tiểu nha đầu, dần dần có chút thất thần.

Không biết nàng ấy mặc yếm đào phấn kia ngực sẽ trông thế nào. Trái đào hồng phấn yêu kiều, hay nãi nhi của nàng kiều diễm hơn?

Nâng người cởi xiêm y, hai bầu ngực trắng hồng lộ ra. Không thấy mặc yếm.

Còn nói không dụ dỗ hắn, ngay cả yếm cũng chẳng mặc kìa.

Ánh mắt Tuân Quan Lan tối lại: "Đi mặc yếm đào phấn tới đây."

Dư An mềm mại hừ nói: "Yếm mới giặt, chưa khô đâu."

Thế nên tiểu nha đầu mới không mặc yếm lên giường?

Tuân Quan Lan cúi đầu, đầu ngón tay vê đầu nhũ xinh xắn, há mồm ngậm bên kia, dùng sức mút.

Dư An run run, rụt bả vai: "Nhị gia, không phải ngươi đồng ý không bóp ta sao..."

Tuân Quan Lan tạm thời không muốn nói chuyện với tiểu nha đầu, đè lại bả vai không ngoan ngoãn của nàng, đầu lưỡi gảy đầu vú đứng thẳng, lại lấy ngón tay vê người ta.

Vừa tê vừa căng.

Dư An ô ô gọi, đạp chân lung tung.

Làm nũng, mau ôm Nhị gia làm nũng.

Nhưng đó là chủ tử...

Không đúng không đúng, bọn họ đều đã lên giường, bây giờ Nhị gia không phải là chủ tử, mà là, là nam nhân của nàng.

"A, Nhị gia đừng bóp ta mạnh..."

Nãi nhi sưng đau, Dư An chảy nước mắt, nhịn không được, lập tức ôm lấy bả vai Nhị gia.

Tuân Quan Lan dừng lại, ngẩng đầu nhìn chóp mũi hồng hồng của tiểu nha đầu.

Dư An mau chóng cúi người, dán lên ngực Nhị gia.

"Nhị gia làm, làm thật giỏi, ta không chịu nổi, Nhị gia tha ta đi..."

Nàng vừa thở dốc, vừa trộm quan sát sắc mặt Nhị gia.

Không có người dám ôm hắn như vậy.

Tuân Quan Lan cảm nhận tiểu nha đầu dán trước ngực, nho nhỏ ấm áp non mềm. Mùi hương giữa làn tóc lượn lờ quanh mũi, nồng nhạt vừa đủ.

Không có xúc động muốn vứt tiểu nha đầu ra ngoài.

Thình thịch thình thịch, tim tiểu nha đầu đập dồn dập xuyên qua da thịt truyền đến.

Tiểu nha đầu biết sai, sợ hắn tức giận sao?

Tuân Quan Lan hỏi nàng: "Mai có mặc chiếc yếm đào phấn kia không?"

"Mặc mặc mặc," Dư An vội vàng gật đầu, "Mai mặc yếm đào phấn kia."

Tuân Quan Lan hài lòng, "Không bóp ngươi nữa, buông ra."

"Cảm ơn Nhị gia!"

Tốt quá tốt quá, làm nũng có hiệu quả thật!

Ngày mai nàng phải đi xoa bóp chân cho Vương ma ma mới được.

=================

Nhị gia: Tiểu nha đầu vì dụ dỗ ta, sao có thể không mặc yếm đào phấn được chứ. Không cần phải hỏi.

Dư An: Nhị gia là ác ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hvan