vanthuyctt-tam tan ki 175-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nội bộ nước Tần trở nên rối loạn, đối với Tề quả thật có lợi chứ không hại. Còn Lã Bất Vi đương nhiên cũng phải báo đáp lại, một trong những điều đó chính là hại chết thái tử Ðan ở trong biên giới nước Tần, nước Yên mất đi một nhân vật có thể gìn giữ đại cuộc, đó là sự đả kích về sĩ khí và thực lực, Ðiền Ðan càng dễ dàng xâm chiếm lãnh thổ của nước Yên hơn. Ðột nhiên, bọn họ càng hiểu rõ hơn âm mưu của Lã Bất Vi và Ðiền Ðan. Kỷ Yên Nhiên nghiêm mặt nói, „Nếu lần này chúng ta không giết được Ðiền Ðan, nước Yên sẽ mất." Thiện Nhu nghiến răng nói, „Lần này y chạy không thoát!" Kỷ Yên Nhiên nói, „Hạ Như Chương của thành Chung Ly có mối quan hệ mật thiết với Ðiền Ðan, nói không chừng sẽ thăm dò hành động của chúng ta rồi báo tin cho y, bảo y đổi đường bộ mà trốn chạy, lúc đó sẽ càng khó đuổi theo y hơn." Một ý nghĩ thoáng qua trong lòng, Hạng Thiếu Long nói, „Ðã như thế, chúng ta hãy cứ tương kế tựu kế, cố ý dọa Hạ Như Chương một trận, sau khi biết được Ðiền Ðan ở đâu, y đừng hòng sống sót mà quay về Tề." Trước giờ ngọ hai ngày sau, ba chiếc thuyền lớn cập bến Chung Ly. Hạ Như Chương nghe báo thì đến. Phụ trách hạm đội này là Lý Quang, tướng nước Sở, là tâm phúc của Lý Viên, người rất tinh minh, được Hạng Thiếu Long chỉ thị thì xuống thuyền nhỏ vào bỜ gặp mặt y. Chờ Hạ Như Chương đọc xong quân lệnh của Lý Yên Yên và văn kiện, Lý Quang hạ giọng nói, „Lần này bọn chúng tôi đến, là có một nhiệm vụ bí mật." Hạ Như Chương giật mình nói, „Là chuyện gì?" Lý Quang kéo gã qua một bên nói, „Chuyện ở Thọ Xuân, chắc tướng quân cũng đã nghe." Hạ Như Chương cười khổ nói, „Không những nghe phong thanh, hôm qua còn đã nhận được thông tin chính thức, không ngờ Xuân Thân quân lại có kết quả như vậy, y quả là già đến nỗi hồ đồ." Lý Quang nói, „Y không những già đến nỗi hồ đồ, mà còn tin lầm lời của kẻ gian, không những phái người ám sát sứ tiết của nước Tần phái đến bái tế tiên quân, mà còn có ý đồ mưu phản, thái hậu và Lý tướng rất phẫn nộ chuyện này, nên sai bọn chúng tôi cầm quân đuổi theo bắt người này. Hạ tướng quân chắc biết người ta muốn nói là ai?" Hạ Như Chương biến sắc, trầm giọng nói, „Lý tướng quân có thể nói rõ hơn một chút không?" Lý Quang nói, „Ngoài tên gian tặc Ðiền Ðan thì còn có ai nữa, Hạ tướng quân có nghe được tin tức của y chăng?" Hạ Như Chương chân tay run, khó khăn lắm mới khàn giọng nói, „Không có." Lý Quang cũng biết rõ là chuyện gì, nhưng không vạch trần ra. Hạ giọng nói, „Ðiền Ðan tất sẽ chạy bằng đường thủy, Hạ tướng quân hãy lập tức sai người chuẩn bị cho chúng tôi thêm ba chiếc thuyền tốt nữa, ta hy vọng hoàng hôn có thể lên đường." Hạ Như Chương đương nhiên luôn miệng vâng dạ, Lý Quang không thèm để ý đến y nữa, quay về trên thuyền. Hạ Như Chương căn dặn thuộc hạ xong, vội vàng quay về thành. Lúc này Hạng Thiếu Long đã lén vào thành, cùng đi còn có Kỷ Yên Nhiên, Thiện Nhu, Triệu Chi, cả ba đều đã cải nam trang, Ðằng Dực, Kinh Thiện, Ô Quang, Ô Ngôn, Ô Thư, cùng mười tám thiết vệ, ngoài ra còn có phó tướng của Lý Quang là Thái Dục, trên người bọn họ đều có giấy thông hành chính thức, nên ra vào thành đều không có vấn đề gì. Hạ Như Chương trở về thành, thì ngựa không chịu dừng chạy thẳng về phủ. Giữa ban ngày, phủ tướng quân lại đóng cửa kín mít, bọn Hạng Thiếu Long chỉ đành nhìn bức tường cao mà thở dài, chia nhau ra giữở các lối thoát, chờ đợi đêm tối đến. May mà không đến nửa canh giờ, Hạ Như Chương lúc này đã thay đổi thường phục cùng hai tên gia tướng từ cửa sau lẻn ra ngoài, phóng ngựa về phía nam. Mọi người cả mừng, đuổi theo sau. Hạ Như Chương cứ đi thẳng phía nam, xuyên qua khu rừng, đến hoàng hôn, thì đến một trang viện bí mật nằm trong rừng. Ngoài rừng có một con sông từ tây bắc chảy đến, rồi nhập vào sông Hoài Thủy ở phần hạ du, sau đó tiếp tục chảy về phía Ðông. ở đó có một bến đó nhỏ, đậu bốn chiếc thuyền câu. Mọi người cả mừng. Ðằng Dực nói, „Ta phụ trách thu thập bọn người ở bến đò và trên thuyền. Tam đệ thì hãy vào trong trang viện đối phó với Ðiền Ðan, hãy cẩn thận, tùy tùng của Ðiền Ðan không phải là kẻ dễ đối phó." Nói xong dắt theo một nửa thiết vệ, đi về phía bến đò. Hạng Thiếu Long căn dặn Kỷ Yên Nhiên, „Yên Nhiên hãy cùng Chi Chi ở ngoài, dùng cung nỏ ngăn chặn hoặc giết chết những kẻ chạy ra ngoài, còn ta và Nhu đại tỷ sẽ lẻn vào trong, xem thử Ðiền Ðan có ở trong ấy không." Kỷ Yên Nhiên gật đầu, tản ra cùng với mọi người. Hạng Thiếu Long phất tay cho Thiện Nhu, rồi đột nhập vào trong rừng, một lát sau đã an toàn tới được bụi cây ở bên ngoài tường đông của trang viện. Tòa trang viện có tường cao bao vây, đến gần thì cũng không thể thấy được tình hình bên trong. Lúc này màn đêm đã buông xuống, bầu trời lấp lánh đầy sao, ánh trăng mờ mờ, chỉ thấy trong trang viện có ánh đèn yếu ớt hắt ra. Hai người phóng dây leo lên, trèo qua tường, nhảy xuống sân, Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu leo lên mái nhà gần nhất, chỉ thấy mái nhà trùng trùng, nhất thời không biết ra tay ở đâu. Thiện Nhu ghé tai gã, hạ giọng nói, „Ðiền Ðan thích nhất là ở phòng phía nam, chúng ta hãy đến đấy xem." Hạng Thiếu Long theo hướng chỉ tay của nàng, chỉ thấy trang viện phía nam là một viên lâm, có đình đài lầu cát, có hòn non bộ, tương đối xinh đẹp, lại còn có cả một con suối nhỏ, chảy băng qua khu vườn, có một cây cầu đá bắc ngang qua con suối nhỏấy, một bên là mấy tòa lầu cao. Xem ra trang viện này là một trang viện tránh nóng của giới quyền quý, rất có khả năng là nhà của Hạ Nhừ Chương, nên tạm thời để Ðiền Ðan ở đây. Hai người không nói lời nào, chạy một hơi băng qua mấy mái nhà, rồi nhảy xuống sân, chỉ thấy ở trên cầu nhỏ có bóng người và tiếng người, hai người không dám sơ suất, đi vòng đến nơi ấy, nhờ vào sợi dây leo, từ một ngọn cây, bay qua một ngọn cây khác, khi rơi xuống đất, tìm cách né tránh bọn lính canh, rồi leo lên một căn nhà có ánh sáng hắt ra. Tiếng người từ phía dưới truyền lên. Chỉ nghe giọng của Ðiền Ðan, „Chuyện này không nên coi là thật, theo lý thì Lý Viên chắc là không đấu lại Xuân Thân quân mới phải." Rồi có tiếng trả lời của Hạ Như Chương, „Tuyệt không thể giả được, đêm qua tại hạ đã chính thức nhận được mệnh lệnh của thái hậu, bảo rằng tại hạ phải giữ quan ải cho nghiêm ngặt. Lại còn cho biết Lý Quyền, Lý Lệnh, Ðấu Giới và Thành Tố Ninh đều bị chém đầu thị chúng." Hai người nghe thì cả mừng, qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng đã đuổi theo được tên lão tặc Ðiền Ðan. Ðiền Ðan lặng lẽ hồi lâu, rồi lạnh lùng hừ nói, „Lý Viên quả thực to gan, dám phái người đến truy sát ta, Nhũ Chương! Hay là ngươi hãy theo ta về Tề." Hạ Như Chương chép miệng, „Thân tộc và sản nghiệp của tại hạ đều ở đây, làm sao có thể nói đi là đi, chuyện này sau này hẵng nói! Giờ đây điều quan trọng nhất là làm cách nào để sắp xếp cho Ðiền tướng an toàn quay về Tề." Ngừng một lát rồi nói tiếp, „Bọn chúng đoán được ngày quay về Tề bằng đường thủy, giả sử Ðiền tướng rời khỏi đây bằng đường bộ, thì sẽ khiến cho bọn chúng chẳng làm gì được. Tại hạ thấy Ðiền tướng không cần phải chờ Ðản Sở tướng quân nữa. Chỉ cần Ðiền tướng bình an quay về Tề, thì Lý Viên dù có gan to bằng trời cũng không dám làm gì Ðản Sở. Hạng Thiếu Long không còn hứng thú nghe nữa, nói với Thiện Nhu, „Nhị ca chắc đã thu thập bọn người ở bến đò, chúng ta giờ đây hãy tạo ra rối loạn, chuẩn bị xong chưa?" Thiện Nhu hạ giọng nói, „Ðương nhiên đã chuẩn bị xong, ta đợi đã mười năm nay." Hạng Thiếu Long phất tay ném ra ngọn hỏa tiễn. Ngọn lửa đã bốc cao, từng đốm lửa bay thẳng lên trời cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net