Nơi mọi thứ bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm tinh mơ, một cậu thiếu niên đứng dưới sân nhà ai đó gọi vọng lên:

"Nguyễn Ngọc An Hạ, con nhỏ ham ăn ham ngủ kia chịu dậy chưa?"

Một gương mặt buồn ngủ ló đầu ra khung cửa sổ, gương mặt cô phụng phịu cau có

"Tao biết rồi, sao sáng nào mày cũng sang phá không gian yên tĩnh của tao thế, thằng cục súc này!"

"Không gọi mày thì có nước tới lúc học xong năm nay rồi mày mới dậy à ? Xuống nhanh, hôm nay ngày đầu đi học!"

Cô lờ đa lờ đờ, vừa thay đồ vừa lầm bầm nguyền rủa thằng nhóc chết bầm đang đợi mình dưới nhà.

Cậu là Khôi, Phạm Hoàng Vũ Khôi. Người lớn hay bảo cô với cậu là thanh mai trúc mã vì từ bé cả hai đã biết nhau, cùng nhau lớn lên và ba mẹ hai bên cũng rất thân với nhau. Nhưng cô không thích cái cách gọi này. Đối với cô cậu chỉ là bạn thân và chẳng khác gì một thằng nhóc cục súc đáng ghét. Lúc nào cậu cũng tỏ ra mình trưởng thành hơn cô nhưng cô thấy cậu rõ ghét, trước mặt ba mẹ hai bên thì ngoan như con cún, khi chỉ có cô và cậu thì lại giở cái thói đáo để cục súc đó ra.

Hôm nay là ngày đầu cô cậu bước chân vào lớp 12, vì trường có quy định là lên lớp 12 sẽ xáo trộn tất cả các lớp nên năm nay giống như cảm giác vừa vào lớp mười vậy, không quen ai và sẽ phải làm quen với mọi thứ lại từ đầu. Bảy giờ là lễ khai giảng bắt đầu mà đã sáu rưỡi rồi cô vẫn chưa xuống. Ai đó dưới nhà sốt hết cả ruột.

"Con nhỏ kia, có đi học không thì bảo?" Phong hối hả

"Đây đây xuống đây. Khiếp, làm gì hối thế, mới sáu rưỡi."

Cậu tức ơi là tức, gõ vào đầu cô mấy cái nhẹ

"Tao cho mày ăn đấm mày tin không hả? Con gái con đứa như mày sau này có chó nó yêu!"

"Mày không bằng một con chó" Cô đá vào chân cậu một phát rõ đau.

"Có lên xe tao đèo đi nhanh không thì bảo? Nói nhiều cho đi bộ"

Cậu đau nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ hối cô lên xe.

Cậu chở cô đến trường trên con xe máy điện ba mẹ vừa tậu cho. Ba mẹ cậu bảo chưa đủ tuổi không được chạy xe máy, khi nào cậu đậu đại học mua hẳn cho cậu xe hơi, hoặc tới đó chắc cậu cũng đủ tiền mua xe hơi rồi.

"Này Phong, từ nay tao gọi mày là bánh tráng nhé?"

"Tại tao ngon chứ gì? Bổn thiếu gia biết mày say mê tao mà haha!"

"Không tại mày lật mặt như lật bánh tráng ý"

Cậu tối sầm mặt. Hình như có ai đó muốn từ ngày mai đi bộ đến trường rồi.

"Bạn Hạ có muốn dùng xe căng hải đến trường từ ngày mai không ạ?"

"Ấy thôi, tao xin lỗi, anh em mình tình nghĩa bền lâu mà. Ai đời lại bỏ rơi đồng đội như thế!"

"Ngoan thì bị thương hư thì được phạt nhé!"

Cô thật không hiểu cậu giống ai cơ chứ. Hai bác rõ dịu dàng đáng yêu thế mà có thằng con tính cách cục súc thấy mà ghét.

Cô với cậu học cùng trường cùng lớp. Nói không phải khoe chứ cô và cậu học hơi bị giỏi luôn nhé. Cậu đứng nhất thì cô chỉ đứng nhì, nhưng cô đã thề một ngày nào đó sẽ đánh bại thằng nhóc hai mặt này và vươn lên đứng nhất.

Gửi xe xong cô và cậu tới khu vực lớp xếp hàng. Cô chạy lon ton phía trước còn cậu thì đi theo sau. Vừa đi cô vừa ngắm đủ thứ, còn vừa đi lùi vừa nói chuyện với cậu.

"Cẩn thận phía sau An Hạ!"

Tiếng cậu vừa dứt cô đã va phải cái gì đó. Cô xoa xoa cặp mông đáng thương của mình.

Cậu chạy lại phía cô đỡ dậy.

"Mày có sao không? Mắt mũi để dưới chân hay gì ý." Cậu vừa mắng vừa phủi bụi trên quần áo cho cô

"Im đi, tao đang đau chết đây này."

Có một giọng nói cất lên đằng sau cô

"Cậu gì đó ơi ổn không? Cho tôi xin lỗi!"

Cô quay ra sau thì thấy trước mặt là một cô gái với gương mặt baby đáng yêu.

"Tôi không sao, cậu cũng ổn chứ ? Xin lỗi vì không nhìn đường nhé!"

Nội tâm cô lúc này thét gào. Không biết phải do chơi cùng Vũ Khôi nhiều quá không mà cô lại mê gái hơn mê trai, và trước mặt cô lúc này là một bạn nữ xinh như mộng.

"Tôi cũng không sao. Tôi là Trương Mỹ Anh, lớp 1A. Cậu ở lớp nào thế?"

An Hạ thầm nghĩ đây đúng là định mệnh.

"Trùng hợp thế, tôi và thằng nhóc này cũng lớp 1A."

"Thế tôi chỉ đường hai cậu về lớp nhé, tôi cũng đang định đi về lớp."

"Được đấy, đi thôi"

An Hạ khoác tay Mỹ Anh tung ta tung tăng về lớp. Cậu ở phía sau xách balo cho cô mặt hầm hực.

"Chưa gì đã có tình địch."

Có lẽ cô không biết. Có một cậu thiếu niên đã thích cô từ rất lâu. Cậu thiếu niên ấy bên cạnh cô từ khi cả hai vừa chào đời. Cùng nhau lớn lên, cậu cũng dần thích cô ngày một nhiều. Ngoài mặt cậu cục súc là thế, mắng cô nhiều là thế nhưng lòng cậu đối với cô vẫn luôn ngập tràn ái tình.

Cậu đã giữ kín từ tâm tư mình vì cậu không biết cô đối với cậu có tình cảm gì trên mức bạn bè hay không. Đôi khi cậu luôn tự hỏi, với cô cậu là gì. Nhưng sau một quãng thời gian dài như thế, cậu cảm thấy tốt nhất vẫn nên tạm gác lại thì hơn. Dù gì bây giờ cũng không phải quá tệ, miễn đừng ai cướp An Hạ của cậu đi.

Ba người họ đi về lớp. Mỹ Anh vừa quen được ba người bạn khác cùng lớp nên cô cũng giới thiệu cho An Hạ và Vũ Khôi.

"Mọi người ơi, chúng ta có bạn mới này!" Mỹ Anh kéo ba người nữa lại phía cô và cậu

"Tôi giới thiệu nhé, đây là An Hạ, bạn nam bên cạnh là Vũ Khôi"

"Chào mọi người." Cô và cậu đồng thanh

"Này nhé, bạn nữ này là Bạch Liên, bạn nam này là Nhật Minh, còn bạn nam này là..."

Mỹ Anh chưa nói dứt câu cậu đã lên tiếng

"Là Hải Đăng"

"Ơ hai cậu quen nhau à?" Mỹ Anh hỏi

"Vũ Khôi là bạn chí cốt của tôi từ cấp hai rồi, không cần giới thiệu nữa."

Hải Đăng và cậu cười rồi đập tay với nhau.

"Vậy thì tốt quá, từ giờ chúng ta sẽ là một nhóm sáu người, sáu anh em siêu nhân oanh tạc trường cấp ba" cô tỏ ra hào hứng

Cậu cốc đầu cô một cái

"Mày chỉ xàm là giỏi, làm như con nít ý."

Cô nổi giận, tay xoa xoa đầu mặt phụng phịu làm cả bọn cười theo.

Vậy là từ hôm nay, sáu con người với những tính cách khác nhau sẽ cùng gắn bó tại ngôi trường này. Họ đều mong chờ một cuộc sống tương lai đầy hứa hẹn nhưng họ không biết rằng trong tương lai mối quan hệ của họ sẽ có chuyển biến như thế nào và điều gì đang chờ họ ở phía trước.

Đây chỉ là khởi đầu và ngôi trường này sẽ là nơi mọi thứ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net