Chap 51: Em là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng từ xa, Hai cũng tới điếng người, nếu không vì nhìn thấy chữ Golden Face, không vì bọn kia gọi người đó là Chủ Tịch, thì có lẽ hắn cũng tưởng đại ca mình sống lại thật.

Trước giờ làm việc, Hoàng Tú đặc biệt có điểm giống người anh em của hắn, là ít khi lộ diện. Hoàn cảnh bây giờ, họ chỉ là anh em cùng cha thôi, mà sao giống nhau tới vậy, chẳng trách Lan nhận nhầm, giờ thì hắn đã hiểu tất cả.

-“Hóa ra cô không tới đây vì tiền mà vì dụ dỗ anh ấy hả…”

Nhi sốt ruột người yêu đi mua bánh lâu, chạy đi tìm, không ngờ chứng kiến cảnh anh bị người con gái kia van nài, xin xỏ. Không giữ nổi bình tĩnh, một cái tát giáng xuống nàng.

-“Mẹ kiếp, ai cho cô động tay”

Hai tức giận điên tiết, đang định đòi lại công bằng cho chị dâu đã bị Hoàng Tú giữ lại.

-“Chỉ là hiểu nhầm thôi, có trách thì trách cô gái này nhận lầm người”

Anh ta quay sang, vỗ về người yêu rồi đi vào; để lại Lan ngồi chết lặng.

-“Chị ơi, về thôi, người này không phải đại ca, đại ca mất rồi…”

-“Không, chú nhìn lại đi, nhìn kĩ đi, chỉ cho tôi xem chỗ nào không phải anh Việt?”

-“Chẳng phải hôm đó chính chị cũng tiễn biệt anh cả sao? Chị à, người với người trên đời giống nhau lắm,”

-“Là anh ấy mà, anh ấy đang đùa tôi thôi…”

Đôi mắt bi ai của nàng nhìn người trước mặt, Hai thở dài:

-“ Chị nghĩ mà xem, nếu là anh ấy, có khi nào anh ấy lại ghẻ lạnh với chị như vậy không? Là anh ấy, nhìn thấy chị chẳng lao vào từ lâu rồi? Chị, đừng như vậy nữa…”

Hai bình tĩnh tiếp tục:

-“Chị, trước đây đại ca có bao giờ kể với chị về Golden Face chưa?”

Những hình ảnh trong quá khứ hiện về, nàng khẽ gật đầu.

-“Về việc anh trai cùng cha khác mẹ?”

-“Có, hình như tên là Tú…”

Nàng bỗng sững người, chả nhẽ….tại sao thời gian qua bản thân lại mù quáng tới thế?

-“Đúng rồi, đây chính là người đó, là anh của đại ca, anh Việt trước kia hận bọn họ như nào, chắc chị biết…”

-“Nói vậy, Việt của tôi…”

Nàng nấc lên từng tiếng…

-“Chị, anh cả sẽ vẫn mãi dõi theo chị”

-“Tôi không cần, tôi cần đếch gì dõi theo, có giỏi thì hắn ló ra đây cho tôi đi…Việt…MAU RA ĐÂY…muốn bức em điên hay sao, anh ở đâu, về đi anh…”

….

Anh nhớ như in, ngày đó.

Tập đoàn làm từ thiện, lần này là trại tâm thần cách trung tâm thành phố khá xa. Vì để củng cố hình ảnh cho Golden Face, anh phải lộ diện.

Xong việc, tiện thể cùng thư kí lên sân thượng, muốn xem xét mấy lô đất quanh đó.

Trong lúc họ đang nói chuyện thì có một bóng người lướt qua, nàng ta rất đẹp, nhưng cũng rất gầy, cảm giác một cơn gió nhẹ có thể cuốn đi. Từng bước, từng bước, nàng tiếp tới vạch tử thần.

Anh nhớ rất rõ nụ cười hạnh phúc ấy, cảm giác như khi bước chân rời khỏi, nàng ta sẽ được lên thiên đường.

Nhưng có lẽ, anh đã phá hỏng niềm vui của nàng. Bằng phản xạ tự nhiên nhất, anh kéo nàng vào lòng.

Lạ hơn nữa, nàng ta vừa thấy anh, cả người thảng thốt, nước mắt đầm đìa, vừa trách cứ, vừa ôm hôn…một lúc thì kiệt sức.

Ôm người con gái đó, anh cảm thấy rất ấm áp, tim khẽ rung, khi đặt nàng ấy lại giường bệnh, một cảm giác luyến tiếc lạ kì. Lúc rời khỏi, lại cảm như mình vừa đánh mất thứ gì đó.

Thư kí thấy sếp bàng hoàng, lên tiếng giải thích:

-“Chủ Tịch đừng để ý, đàn bà ở đây hầu như điên vì tình, gặp ai cũng nghĩ là người yêu mình thôi…”

-“Vậy sao?”

-“Vâng, kể cũng khổ, trên đời đâu nhất thiết chỉ có một người đàn ông?”

Anh nhìn xa xăm, trong đầu tự nhiên hiện lên thắc mắc, không hiểu, người đàn ông của cô ta là ai? Vì đâu mà đẩy cô ta tới nơi đó?

Hôm nay gặp bất ngờ, nàng ấy lại lao ra ôm anh.

Anh cũng từng ôm Tuyết Nhi. Cũng chỉ là ôm mà thôi.

Nhưng tiếp xúc với nàng, khiến toàn thân anh rụng rời!

Tú cũng nhớ, ánh mắt ai oán của nàng khi nhìn mớ tiền từ anh.

Anh nhớ vị ngọt ngào của từng chiếc bánh…

Anh nhớ từng nét chữ run run trên mỗi tấm thiệp đi kèm…

-“Em là Lan, anh là Việt, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một đại gia đình Vịt Ngan…

-“Em là vợ anh…anh không nhớ sao? Là con bé gầy gầy mà hằng ngày anh bắt ăn canh hầm…

-“Anh cầu hôn em đó, lúc ấy em thậm chí còn không tỉnh táo…đúng ra là anh cưỡng hôn…chuyện này có thể quên sao?

-“Anh nói em cứ đợi, anh sẽ đi tìm...mà giờ em không đợi, em tìm được anh, sao anh có thể quên đi em?

….

Anh càng trông mong tới thời khắc đi làm, gặp người đó, bắt đầu ngày mới bằng chiếc bánh ngọt ngào.

Một lần, anh nhận được một thiệp nhạc, khi anh mở ra, là những âm thanh du dương…

Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua
và em sẽ chờ
và em sẽ đợi
dù cho gió mưa giăng kín khiến em ko tìm được thấy đường anh
và để em lạc trong đêm tối tăm.


Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi
Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ
mà sao vẫn ko tìm thấy
lối ra con đường hạnh phúc đời em
…..

 

Nước mắt anh đã tự dưng chảy, khi nghe bài hát da diết ấy!

Phát hiện sự đổi thay của mình, nhìn nụ cười ngây thơ của Nhi, anh càng tự thấy khinh bỉ. Đúng lúc ấy, anh nhận được một tấm ảnh mà người đó gửi, là ảnh chụp của nàng ấy và một người được gọi là Việt…

Chẳng thể nào…chẳng thể nào thế gian có hai người giống nhau tới vậy?

Chắc chắn là ảnh ghép, nàng ta âm mưu gì đây?

Nàng ta đùa bỡn với anh sao?

Anh quyết định tự mình kết thúc.

Một ngày, hai ngày…Rồi một tuần…hai tuần…

Mỗi lần trước khi vào công ty, anh đều ngó quanh, anh đang tìm kiếm gì chứ?

Chuyện này thật không đúng, anh đã có người yêu…

Ngay lúc anh định từ bỏ cảm xúc hỗn tạp ấy thì số phận lại trớ trêu; giọt nước lặng lẽ mỗi lần gặp mặt, ánh mắt đầy ai oán bi thương khiến bước chân anh nặng nề…

Chủ Tịch của Golden Face trước giờ không bao giờ làm việc thừa, vậy mà hôm đó, anh đã gọi cho trợ lý, với một yêu cầu rất không liên quan…điều tra về cô gái đó.

Chưa đầy mười phút sau, Hùng có mặt tại phòng lớn, ra lệnh cho mọi người ra ngoài…

-“Chủ Tịch, anh thực sự không nhớ gì?”

-“Nhớ gì?”

-“Cô ta…cô ta chính là em dâu anh”

-“Em dâu? Tôi có em trai?”

-“Em quên mất, em xin lỗi…vì theo tin mật hắn đã mất, không còn là nguy cơ với anh nên trước giờ không báo cáo lại…”

-“Giờ báo cáo xem.”

-“Anh ta tên Việt, là em cùng cha khác mẹ của anh, một thời gian bị người chúng ta dằn mặt, sau đó giả điên giả dại, anh vì thế nên lơ là. Sau này các hợp đồng lớn của tập đoàn liên tục bị hẫng tay trên bởi các công ty ngầm dưới trướng Đại Bàng Đen, anh đã cất công cho điều tra kẻ cầm đầu, rốt cuộc sau nhiều tháng rình mò, cuối cùng phát hiện ra lại chính là hắn…”

-“Sau đó…”

-“Sau đó anh nói với mọi người tự anh sẽ giải quyết…không lâu sau khi anh bị thương, hắn cũng gặp chuyện chẳng lành”

-“Có một chuyện…”

-“Dạ”

-“Tôi và hắn, giống nhau vậy sao?”

-“Dạ, quả thật, hai người chỉ cùng ba thôi… nhưng cũng dễ hiểu, hai người là anh em ruột mà, dù sao cũng là cùng gen; cùng rất giống ba anh  ngày trẻ, nhưng cũng không hoàn toàn là giống…”

-“?”

-“Hình như anh và hắn có gặp cách đây lâu rồi, hồi đó anh còn chưa tiếp quản Golden Face, thấy có người giống mình nên đã nhanh chóng thân thiết, thường gặp mặt bí mật; một lần nổi hứng rủ nhau đi xăm, anh xăm rồng, hắn xăm đại bàng; sau này hai người phát hiện ra thân thế, ba anh lại có ý định đem tài sản chia nửa cho hắn, tác giả chỉ đăng truyện trên wattpad, tất nhiên cập nhập nhanh nhất ắt là trên đó, các nàng vạn phần thông cảm cho đoạn chèn, mời đọc tiếp, hắn thì hận chuyện năm xưa, từ đó hai người thành thù…chuyện này, năm gần đây anh mới kể cho em…  ”

Tú giật mình, đúng là anh có hình xăm một con rồng uy mãnh trên vai, dường như, mọi chuyện anh đã hiểu…

-“Vậy bây giờ Đại Bàng Đen?”

-“Tài sản thì trên giấy tờ thì em của hắn đã chuyển hết sang cho cô ta – vợ hợp pháp của hắn, còn hoạt động do mấy người em quản lí, nhưng nói chung như đại bàng mất cánh, từ đó không có vụ làm ăn nào thực sự lớn, coi như trời giúp chúng ta mất một đối thủ.”

….

Vẫn như thường lệ, xuống lấy bánh cho cô tiểu thư.

Nhưng hôm nay, lòng anh có chút khác…mỗi cử chỉ thân mật, đau thương, lúc lại trìu mến kia, những giọt nước mắt kia…là dành cho hắn, vẫn biết mình bị người ta nhìn nhầm, nhưng trong lòng khi biết rõ, lại thấy khó chịu.

Đành rằng, cho nàng một cơ hội sống lại từ đầu, không nên hi vọng những thứ không có thật, anh đã gọi cô em dâu của mình ra nói chuyện dứt khoát.

….

Lúc này, nhìn qua cửa kính, thấy người đàn ông dìu nàng về, Tú lặng lẽ thở dài. Không hiểu sao, trong người anh lại có cảm giác xót xa…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net