#11: Noel IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giây phút tâm hồn ta thư thái nhất là khi chẳng còn gì để bận tâm hay ta cứ thế mà bỏ qua nó.

Ikuta Erika chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để đi vào mode: deep. Còn gọi là sến súa, giả nai, tỏ ra sâu sắc.

Một cái laptop bật sẵn ở trang bản thảo cho bài viết sắp đăng trên blog, một cốc coca nóng, một tâm trí lấp đầy những kỉ ức, hai người bạn giúp cô đánh máy (riêng cái này không ai mướn).

"Blog của em có hơn 350 nghìn lượt theo dõi á?" Reika trố mắt, có vẻ chẳng tin nổi với fame mà cô đã cày công kiếm được bao lâu nay.

"Thích thế chị Erika !" Techi ngưỡng mộ.

"Tính ra em cũng không vô dụng mấy nhỉ?" Cái người phế nhất nhà mà tỏ ra mình được việc lắm, vỗ vai cô.

"Ừm, vậy chị lên làm trưởng Team Vô Dụng đi."

"Chị định kể lại ngày Giáng Sinh của mình cùng chị Minami à?" Techi tự tiện xách cái ghế lại ngồi kế bên cô, Reika cũng theo phản xạ mà làm y chang.

Erika chau mày, "Ừm. Nên có thể cho chị chút riêng tư được không? Chị cần tập trung vì chị mới mất hơn 1/3 followers."

"Tại sao ạ?" Em ngạc nhiên.

"Khó nói lắm. Những người theo dõi blog chị, lý do đầu đa phần vì muốn chiêm ngưỡng cuộc sống ăn chơi giàu sang của chị thôi, về sau họ thấy chị xinh, giọng hát tuyệt vời, có tài piano giỏi quá hay gì đó thì mới thích chị rồi làm fan. Cơ mà vẫn còn một số người mê muội phú quý hơn. Chị bị ba mẹ cắt tiền, suy ra họ unfollow."

Reika nhướng lông mày, "Hoặc là họ thấy em ảo tưởng quá nên..."

Cô đảo mắt, tập trung lại vào việc viết blog. "Hai người có thể ngồi xem tôi làm việc. Đừng phiền tôi là được."

Reika cười trêu, "Em nghe chưa Techi? Người ta là blogger chuyên nghiệp đừng có làm phiền nha."

Techi sụt sùi, "Vinh hạnh quá. Em được ở cùng nhà với người nổi tiếng."

"Im đi!"

Chỉ có bật nhạc thì mới lấn át được tiếng ồn không mong muốn.

24/12/2016

ĐÊM HẸN ĐEN ĐỦI

Khi đến Noel, người người dành thời gian đi hẹn hò xem phim, ăn tối, dạo phố cùng đèn trang trí, sáng lung linh bên một ai đó thật đặc biệt.

Riêng tôi đã chọn dành ra ngày hôm nay cho Hoshino Minami, một nhân vật được tôi nhắc đến khá nhiều lần trong các bài viết khác (xin lỗi vì đã chửi thề hơi nhiều).

do: tham gia một trò chơi thách thức trong lúc đang nhậu.

Cơ bản Minami là hàng xóm phiền phức luôn tìm mọi lý do để phá bĩnh tôi. Có lần còn dám đăng lên mạng hình một thằng nhóc lạ kiếm từ google với trích dẫn "con trai chị dễ thương quá Erichan." làm cho mọi người, bao gồm tôi, một phen rớt tim.

Nếu theo dõi tôi đã lâu sẽ biết rõ tôi chẳng ưa Minami. Cơ mà cũng chẳng muốn nó chẳng ưa tôi như tôi chẳng ưa nó. Lạ lùng nhỉ? 😂

Tôi cố tình để mình trông vừa đẹp mắt nhưng cũng vừa thể hiện mình đã không tốn nhiều công sức trước Minami qua một cái váy đen đơn giản tôi mượn của chị Maiyan.

"Xạo quá. Em tốn nguyên buổi sáng để chuẩn bị cho cuộc đi chơi thì có!" Reika chen ngang giữa chừng mạch cảm xúc.

"Lỡ như Minami cũng theo dõi blog, em phải đề phòng chứ !"

Tưởng chừng sẽ đi theo kế hoạch là tôi đi đến gõ cửa nhà Minami cùng lối xuất hiện hoành tráng, quần áo cực đẹp, mặt cực xinh khiến cho Minami phải ghen tị mà suy nghĩ lại về chiếc đầm hường em mua ở forever 21 và đã mặc đi mặc lại không biết bao nhiêu lần, Minami quýêt định thay đổi, chủ động đến nhà tôi trước, không mặc đầm hường mà chỉ khoác lên áo len trắng đơn giản, cái chóp mũi đỏ lên như thỏ con, nụ cười trong vắt.

Trông thấy mà chỉ muốn nhảy đành đạch, ăn vạ em. Tôi mới đúng là người có lối xuất hiện dễ thương, tôi mới đúng là người ga lăng dẫn em đi chơi, tôi mới đúng là người chúc em Giáng Sinh vui vẻ đầu tiên.

Thay vì vậy, em đã,

"Được bên em thì Giáng Sinh của chị hạnh phúc nhỉ?"

Xém xíu là bữa sáng tôi vừa tiêu hóa được phun vô mặt nó.

Chúng tôi đã cãi nhau một chút. Nôm na về địa điểm đi chơi khi em đột nhiên đổi ý muốn ăn ở nhà hàng sang trọng mắc tiền nhất nhì thành phố. Nghe chạnh lòng khủng khiếp vì chẳng phải mấy bữa trước tôi đã tâm sự với em rằng tôi vừa bị ba mẹ cắt tiền và đang buộc sống trong túng quẫn, tiết kiệm từng đồng cắt. Như thể em không thèm quan tâm. Trớ trêu hơn nữa, nhà hàng đó là chỗ quen hồi còn GIÀU, một tuần tôi đến khoảng hai, ba lần.

Em làm nũng với tôi, vòi tôi dẫn đi. Và tất nhiên đã rất thông minh khi chạm vào lòng tự trọng của tôi.

"Chuyện đơn giản đi nhà hàng mà cũng không làm được thì em thất vọng vì chị quá Ikuta Erika."

Nhà hàng 5 sao chấp luôn !

Tuy nhiên, đọc đến đây thì cũng đừng nên hào hứng sớm tới một bài review chất lượng hay các hình ảnh lung linh về buổi ăn tối đêm Noel ở chốn sang trọng dạng thần thánh, kiểu có đủ tháp chocolate trắng, đèn chùm pha lê, trứng cá muối, muỗng dĩa bạc, violin, tiệc của Gatsby,...

Ngó lại cái tiêu đề, đây là một đêm hẹn đen đủi.

"Erika đồ dại gái~" Reika cứ thích nêu lên bình phẩm không ai hỏi.

Chúng tôi dạo phố trước tiên, đi dọc theo đường ở trung tâm Akihabara, Minami chụp muốn nát cái máy.

Có vẻ năm nay được đầu tư mắc tiền hơn nhiều so với những năm trước.



(Tính ghé vào mà lại thôi ~)

Trước khi đi ăn nhà hàng thì Minami còn phải ăn thêm rất nhiều đồ ăn vặt. Mong là em sẽ tiến triển để đạt đến mức không mặc vừa được váy hồng mua ở forever 21. Cố lên em!

Em nói em ghét tôi vì tôi hay trêu em, nhưng tôi không nghĩ khi ghét người ta lại bám chặt vào kẻ đó ngoài phố đông chẳng thèm rời. Đặc biệt là sau câu nói "Ngoài này nhiều cặp đôi nhỉ?" của tôi.

Đến được nhà hàng, nhân viên nhìn tôi ẩn ý, kiểu "khách quen, khách quen, khách quen~" nhưng tiếc là tôi chưa đặt bàn trước và chỉ đủ tiền để gọi món rẻ nhất trong thực đơn.

Như dự đoán, họ hết chỗ nên sẽ phải đợi hơn 1 tiếng nữa để được ăn. Bàn cuối cùng đã được lấy cách đây mới vài phút bởi một khách có thẻ V.I.P bạch kim. Thẻ vàng của tôi coi như chào thua.

"Khoan, nhà hàng nào vậy em?"

"Majordomo."

"... chị có cho Maiyan thẻ V.I.P bạch kim ở đấy. Vậy có thể SayuMai đã lấy bàn cuối cùng của tụi em."

"Vãi! Sao chị không cho em?"

"Em có thẻ vàng rồi mà!"

Erika lại đảo mắt với Reika trong khi Techi ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đấy.

"SayuMai ... là ai cơ?"

Reika cười nhăn răng, "Không em, là tên ship của Maiyan và Sayuri."

"Em không ngờ nha... tưởng chị Maiyan không ưa chị Sayuri..."

"Tình yêu là thế ~"

Erika xoa đầu Techi, nhìn em rất hiền, "Giỡn đó em. Họ chỉ là ex bạn thân của nhau thôi. Mối quan hệ hiện giờ chẳng biết ngoài hàng xóm ra còn có gì hơn."

Và cô liếc Reika, "Đừng lôi kéo em nhỏ vào thế giới ship bệnh hoạn của chị."

Tôi không thích chờ đợi. Nhìn vào khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao của Minami lại càng lôi kéo mong muốn khiến tôi rời khỏi đây. May mắn cho tôi, Minami đề nghị đi ăn KFC. Thật VỪA. TÚI. TIỀN.

Noel thì ở nhà cho khoẻ chứ ra đường chật nức chẳng có gì hay ho. Chúng tôi đi khép nép bên nhau giữa biển người và lại chen chúc đứng đợi ở chi nhánh KFC gần đó. Minami dự định sẽ ăn no tròn bụng, tôi đề nghị được bóp và nhéo bụng em sau khi em no nhưng lại bị em đá vào chân.

Ta-da~

Nửa tiếng chờ đợi và đó là khẩu phần ăn của chúng tôi. (Chuyện nhỏ!).

Tâm sự rất nhiều cùng Minami, tôi biết thêm về những ước mơ của em, các khó khăn trong cuộc đời em và em đang phải chật vật với mong muốn chuyển ngành học. Tôi khuyên em hãy theo đuổi bất cứ điều gì em cho là đúng. Cuộc đời ta do ta quyết định.

Sau khi ăn, Minami mọc đuôi nhỏ xoắn xít, lỗ mũi phình to ra, hai cái tai ve vẩy, em kêu ủn ỉn, em đã thành...HE- đùa đấy. Em chỉ mong được ra khỏi quán ăn đông đúc và tiếp đến với phần tráng miệng.

(Ngại ngùng ~)

Một trong những việc làm cơ bản của ngày Giáng Sinh khi vừa được lãnh lương là ... đi mua sắm! Và thật tuyệt khi mọi thứ đang trong giai đoạn đại hạ giá.

Tuy nhiên, một vấn đề có sẵn mau chóng đi vào nhận thức của chúng tôi, đã quá trễ! Những trung tâm mua sắm chật nức người xếp hàng dài dài và không đời nào tôi sẽ dành thời gian đi vào một cực hình như vậy.

Minami bảo em biết một chỗ ở gần đây, hôm trước Maiyan đã giới thiệu nó cho em, là hãng quần áo chị làm người mẫu. Thật tình mà nói, tôi chẳng có hứng thú cho lắm với việc mua sắm, đã phải nhắc lại rất nhiều lần trong blog rằng tôi đã hết tiền. Nhưng, tất nhiên rằng tôi lại phải chịu sát thương nặng từ mắt cún con của em mà chào đầu chịu thua.

Cửa hàng vắng tanh. Tôi và em tha hồ lựa xem, sơn móng tay, mọi lại trang sức bạn có thể mơ tới, và rất nhiều quần áo xinh. Thắc mắc vì sao nó lại vắng đến thế... và là do giá tiền quá cắt cổ. Rốt cuộc chẳng mua sắm được gì ngoài một chiếc váy mini của tôi và lại phải cuốc bộ về.

Em và tôi đi dưới con đường tuyết rơi nhẹ tênh trong một công viên nhỏ, nghe tiếng em cười thấy ấm áp. Có lẽ đây là giây phút yên bình nhất. Minami cũng không quá phiền phức nếu không cố gắng. Thật ra em rất hài hước và đáng yêu. Sau này tôi hy vọng mối quan hệ của hai đứa sẽ tốt hơn. Chứ ghét em hoài tôi lười lắm.

Bất chợt, tôi nhận ra nhóc con sống chung nhà với tôi tên Techi đang đi cùng CLB Cosplay của nó. Tôi nhanh tay chụp lại tấm hình quý giá trong khi tôi và Minami cười ngặt nghẽo.

"Không có gì mắc cười hết!" Techi phụng phịu.

"Bộ đồ hóa trang thành yêu tinh."

"Em méc chị Berika chị làm dơ đồng phục maid của bả."

"Thôi, đừng méc mà..."

Rồi thì những phút giây vui vẻ cũng không giữ được là bao, một ông già đôi tay trần run rẩy đánh đổ ly cacao nóng lên váy em. Tôi hốt hoảng trong khi em khóc thét. Lập tức tôi kéo em vào nhà vệ sinh công cộng, đưa em chiếc váy mắc tiền vừa mua, trong khi tôi chạy đi kiếm thuốc trị bỏng. Chẳng hiểu vì sao nhưng đó là việc duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi không muốn em đau. Còn đôi mắt em rưng rưng lúc đó...kawaii...

"Đáng sợ quá." Techi lỡ thốt lên.

"Gì cơ?"

"Thì người ta bình thường phải xót xa mà chị coi là dễ thương."

"Dễ thương thiệt mà ~"

Reika ngẩng mặt khỏi điện thoại, "Tới khúc nào rồi?"

"Khúc chị Minami bị đổ cacao bỏng chân và chị Erika cho rằng dễ thương."

Reika phải kì thị.

"Mệt quá! Không như chị nghĩ đâu!" 😭

"Em đã có tên couple cho hai người!"

Cả đám nhìn Techi với dấu chấm hỏi.

"Là IkuMina!"

"Eo ơi. Thấy chưa Reika, em nó học cái tính điên của bà đó." 😒

Lúc tôi trở về, em đang đứng lặng thinh nhìn vào khoảng trời vô định. Em hỏi tôi có chán buổi đi chơi này không bởi vì em đã chán ngấy nó đến tận cổ. Tôi không khỏi cảm thấy xúc phạm tí, đằng đằng là tôi dẫn em đi chơi, lo lắng cho những cảm xúc của em, coi như tôi đền ơn em đã giúp tôi kiếm việc làm thêm, thế mà em đã phũ phàng từ chối mọi thứ. Như rằng em đã phải gồng mình chịu đựng lắm.

Có lẽ buổi tối nên kết thúc ở đây. Tôi hơi giận dỗi đẩy em ngồi xuống băng ghế đá, giật váy em lên trong khi em đỏ mặt hét to.

"Biến thái!"

Con nhóc quỷ quái, làm ơn thì mắc oán! Tôi đã chỉ muốn bôi thuốc trị bỏng lên đùi em vì tôi sợ nó sẽ rát gây khó chịu.

Em cảm ơn tôi và để yên cho tôi bôi thuốc. Đùi em mềm mịn như những quảng cáo gối bông trên TV, tôi muốn biết hiệu sữa dưỡng da em đang dùng.

"Bỏ khúc đó đi Erika, nghe biến thái quá ba."

"Em không biến thái !!!"

Xong xuôi cả, tôi trông lên mặt em, hy vọng là sẽ được thấy một nụ cười tươi, ai ngờ lại thấy em rưng rưng nước mắt. Không hiểu gì, tôi chỉ đoán mò tại em đau. Mà em bánh bèo đến thế?

Xoa lưng em an ủi, hành động skinship thân mật duy nhất từ đầu chuyến đi đến giờ. Em bảo rằng em ghét tôi hơn nữa. Tôi lại càng không hiểu. Đã vậy thì tôi ghét em luôn !

Ngồi lặng yên được một lúc, em một lần nữa mở miệng,  mong là không phải cái gì vô duyên, mà thú nhận,

"Cái váy của chị... em mặc vô bị chật nên ghét chị."

Tôi cười ha hả vào mặt em, em nhéo banh cái má tôi như muốn làm rách da rồi lại nói tiếp,

"Em đã hy vọng buổi hẹn này phải thật hoàn hảo vì điều đó may ra sẽ giúp mối quan hệ của mình trở nên tốt hơn. Chứ ra là nó fail như vậy và bắt chúng ta rơi vào trạng thái lạc hướng. Mình là gì của nhau? Bạn hay thù?"

Tôi điềm nhiêm không giải thích nhiều. Nói tôi muốn lên chức bạn thì liệu có cần thiết quá không khi tôi đã nắm chặt tay em rồi kéo em vào một cái ôm?

Những cái gì tuyệt diệu luôn hình thành từ những thứ ta không ngờ. Rất giản đơn, tôi nghĩ rằng tôi mến Minami thật lòng !

Chúng tôi thậm chí còn tăng trưởng độ skinship, nắm tay suốt quảng đường về nhà. Trước khi vào chung cư, em tặng tôi một cây dương cầm mới, trong khi tôi tặng em hộp bánh to đùng, combo mọi loại bánh chỗ Reika làm việc mà em có thể ăn tới một tháng.

Kết thúc buổi tối là một bữa tiệc thân mật cùng các thành viên trong căn hộ 5G của tôi. Tôi uống trà chanh mật ong từ hãng Hitsuto trước khi đi ngủ. Trà thơm lừng đi vào cổ họng tôi khiến tôi tống được mọi phiền lo và có được một giấc ngủ rất ngon, không những thứ, giá cả rất phải chăng khi một hộp chỉ từ 5k yên.

Mong mọi người cũng có một Giáng Sinh an lành.

Hẹn gặp mọi người ở bài đăng tiếp theo ~

"Em tả loại trà ấy có quá chi tiết rồi không thế?"

"Tiền quảng cáo của tui bà ơi!"

"Hmm... Team IkuMina !" Techi hào hứng vỗ tay bôm bốp.

"Bớt nha."

"IkuMina cũng đáng yêu. Kiểu tụi nó đang giả bộ tsun hai đứa chứ thật lòng có cảm tình với nhau cả." Reika đắc chí.

"Im đi..."

"Em hy vọng hai người sẽ thành bạn thân." Techi cười ngây thơ.

Reika nhướng lông mày  "Ừm... bạn thân..."

Erika lẩm bẩm một mình, "Không đời nào nó có cửa."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net